MONG MANH
Có thể nào phố vắng chỉ vì anh
Lá xào xạc nghe buồn lên khoe mắt
Anh ra đi yêu thương còn nhỏ nhặt
Những dại khờ nông nổi tuột qua môi.
Hạnh phúc mà non trẻ có vậy thôi
Em chợt hiểu mình chỉ là cô bé
Lời yêu kia dịu dàng và rất nhẹ
Cũng chỉ là vô nghĩa trước hồn anh.
Trái tim kia đỏ thắm những mong manh
Anh thay đổi cùng cái nhìn thay đổi
Ngày kia bước chân em yếu đuối
Anh vẫn về thanh thản bước thời gian...
Thôi vậy nhé! Gói chặt những dối gian
Em giữ lại những gì là kỷ niệm
Anh hãy bước điềm nhiên như anh đến
Đâu có gì vương víu phía sau anh!
2007!