Xin đừng trăn trở hỡi người
Tơ kia quấn mãi rối bời lòng em
Đã đành một kiếp truân chuyên
Đã đành đứt nghĩa đoạn duyên
thôi thì
Đường đời hai ngả phân ly
Trở trăn trăn trở còn gì nữa đâu?
Thơ em tơi tả,nát nhàu
Vần đi lạc,vần gục đầu khóc than
Biết không trọn nghĩa đá vàng
Tình -tình chẳng vẹn,nhỡ nhàng lời yêu
Thì xưa chẳng mộng mơ nhiều
Thương với nhớ...giờ trăm chiều đắng cay.
Hihi,HT khéo ghê,làm Hoacomay mải cười quá vấP ngã rùi nè!
Trời sinh có ngãi có nghì
Mà sao em nỡ phân ly đoạn trường
Anh đâu dứt nghĩa tơ vương
Vì do duyên phận nghê thường hỡi em
Rối bời hay quá dịu êm?
Đã làm hồn mộng êm đềm nhẹ trôi
Bỏ ra chữ nhạt cút côi
Làm tim anh nát đây rồi biết không
Vần thơ em vãn mênh mông
Hương thơ em vẫn bềnh bồng mộng mơ
Chỉ tim em lạnh ơ hờ
Nên anh mới phải trở trăn cõi lòng
Để mà thêm chút hoài mong
Vun thêm chút phận để dòng duyên suôn
Biết đâu trong thoáng dần buông
Chữ buồn phai nhạt ta càng thắm duyên
Dù cho mấy phận thuyền quyên
Thì tình vẫn chẳng phai nguyền đắm say!
Một lần ngã là một lần bớt dại.....Ráng vấp thêm vài lần nữa nha!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!