TA VỀ GIỮA MÙA THU
Ta về đây nhìn nắng vàng ngập lối
Chân bước đi mà lòng mãi bồi hồi
Bao năm rồi xuôi ngược chốn xa xôi
Kỹ niệm xưa vỗ về trong tiềm thức
Ta về đây giửa không gian sực nức
Mùi lá khô mùi cỏ úa chao hồn
Ta về đây tìm lại chiếc môi hôn
Thuở tạ từ đã ngây ngô để mất
Ta về đây tìm dáng hình em rất thật
Tuổi mười lăm mái tóc xỏa hững hờ
Xinh nụ cười trong ánh mắt nai tơ
Ta ngây dại mang theo đời viễn xứ
Ta về mang kỷ niệm xưa còn giữ
Tháng tám buồn tháng tám gọi thu sang
Mây trắng trời xanh bàng bạc ngút ngàn
Cảnh cũ còn đây người xưa đâu vắng
Trời thu nay mong manh ngàn giọt nắng
Thật hanh vàng thêm nặng nỗi niềm riêng
Lá vàng nhiều cho lòng lại chao nghiêng
Gió thu nhẹ thổi cuộn ngàn chiếc lá
Thu về, bước gió đi không vội vã
Gió chỉ lay thôi mà gió đã ngập cả lòng
Chú bướm vàng xinh khoe đôi cánh mỏng
Vờn lại qua luống cải ngập hoa vàng
Lũ chuồn chuồn cũng dang cánh lang thang
Con diều giấy no gió chiều trong nắng nhẹ
Những chiếc lá lìa cành chao thật khẻ
Lát đát rơi tìm về với cội nguồn
Ta cũng tìm về nguồn cội yêu thương
Sao vắng lặng để trời thu gọi nhớ
Thời gian trôi xóa mờ tình một thuở
Ngẫn ngơ buồn ta tìm lại những vần thơ
Chuyện hợp tan muôn đời nay vẫn thế
Tuổi dại khờ thường đánh mất thương yêu
Khi lớn lên mới đau lòng chợt hiểu
Miễn cưỡng đành xuôi theo định mệnh buồn !
Nhật Quỳnh
______________________________
Đời thêm nhạt vì...son môi không còn thắm
Tình đã phai vi...mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương nên đời không bến đợi
Hồn phải bơ vơ trên vạn nẻo hành trình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2008 09:47:47 bởi Quỳnh Muội >