TIẾC THƯƠNG
Có một ngày xưa đã trôi vào xa lắm
Trôi thật nhanh đến không ngờ...lạ lẫm
Như hư ảo hòa vào trong hiện thực đau thương
Đã từng yêu đã từng nếm nghê thường
Từng ấp và ôm những ước mơ hạnh phúc
Nay ôi sao!Quá bẽ bàng dung tục
Người vui mình người...người đâu biết người đau
Nghẹn ngào, đắng cay , chua xót thay nhau
Ngự trị trong tâm trên trái tim rỉ máu
Giọt buồn kia ôi ai nào biết thấu
Quặn đắng mặn nồng như muối sát thật sâu
Tay trong tay người có biết âu sầu
Đã rũ bỏ đi người mang trao người hết
Trao đau thương cho cõi lòng đã chết
Để vẹn đường tình người lựa chọn người ơi
Góc phố chiều nay sao quá chơi vơi
Dẫu biết chia ly sao còn bao tiếc nuối
Một khoảng lặng một tinh không buồn tủi
Mắt lén trông về...một đắm đuối...xa xa
Vậy thế thôi tình cũ... chẳng thiết tha
Bởi đớn đau vun phủ mấy lần hạnh phúc
Bởi duyên số cứ vờ đùa vờ thật
Thôi đã nhạt rồi người cứ vậy...người đi!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!