Trích đoạn: Nhân Sơn
EM ĐẾN NHÉ !...
Đưa em về thăm dòng sông quê mẹ
Chờ nghe tin anh giả biệt cõi đời
Mảnh đất nghèo nơi dừng bước nghĩ ngơi
Em đến nhé !...thắp nén hương lên mộ.
Kiếp làm người tử sinh do mệnh số
Hãy thứ tha xóa bỏ hết giận hờn
Để linh hồn thôi vất vưởng cô đơn
Nếu em đến... anh ngủ yên thanh thản.
Anh chẳng thể vượt qua tường rào cản
Không nở gây đau khổ người mình yêu
Biết xa nhau lòng day dứt thật nhiều
Buồn thân phận đành giả vờ phụ bạc.
Mất em nghe tim rả rời tan nát
Phải chịu thôi còn biết tính làm sao
Đời anh có gì để cho em nào
Không thể !..trăm ngàn lần anh không thể !...
Tại số phận buộc anh thành như thế
Chỉ được yêu đừng toan tính xa gần
Mất hết rồi đâu lành lặn xác thân
Em đến nhé !..chờ khi anh nhắm mắt....
Mặc Nhân Sơn
Em sẽ về bên anh, bên dòng sông quê mẹ
Gìn giữ anh, trong cuộc sống đời thường
Đừng giận hờn mà nói ẩm nói ương
Anh phải sống cùng em mãi mãi
Đừng nghĩ tới tử sanh, khi mình thất bại
Trốn tình yêu, anh chạy trốn nhân gian
Mặc cho em trong kiếp sống bẽ bàng
Anh sống thế bảo em đừng hờn giận
Sao né tránh khi lòng mình vương vấn
Lại đổ thừa : "Sợ khổ kẻ mình yêu!"
Anh nghĩ xem, em sẽ khổ bao nhiêu!?
Khi kề cận người em không yêu mến
Biết mất nhiêu là nặng lòng lưu luyến
Biết mất nhau là đau khổ vì nhau
Dù anh chẳng còn gì cho em để gởi trao
Xin anh chớ để em trọn đời lận đận
Xin anh chớ đổ thừa cho số phận
Hãy vì em đừng trốn chạy cuộc đời
Đừng để đầu xanh vành tang trắng chơi vơi
Đừng để em ru tình trong huyệt lạnh...