SÓNG THÁNG HAI
Anh mang vần thơ thả xuống vực sâu
Những nhàm chán u mê của một thời nông nỗi
Như cây gậy kia cứ chờn vờn rắc rối
Trước bánh xe đời đang mải miết...vòng xoay
Ở trên phố quen, người phu vẫn ngất ngây
Gom những yêu thương nhét nhồi vào công việc
Chân rảo bước, tay vun dồn luyến tiếc
Những chiếc lá vàng....một kiếp cuối...phục sinh
Những hoài niệm của một sớm bình minh
Vẫn mãi nắn vun cho hình hài rực lửa
Anh đang nhớ và ôm tình chảy nhựa
Thả xuống sông lòng những mơ ước tin yêu
Ngàn câu thương ngàn nỗi nhớ bao chiều
Đã hiện trong tim thơ anh và kí ức
Một mùa xuân với hương tình rất thực
Vẫn trải rộng dày trên con sóng yêu thương
Vẫn đam mê, tha thiết vẫn vương
Con sóng tháng hai ôm trong lòng biển cả
Ôm hăng say trên mộng mơ hối hả
Về mọi người về em đó, em ơi!
Anh vẫn nghe trong bóng nắng chơi vơi
Một khúc hát xưa thắm bao lời dịu ngọt
Giữa núi ngàn bao la...đâu xa xót
Con sóng vỗ bờ,khúc hát của tháng hai!
HuongTuyet274
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!