Trích đoạn: phamthicucvang
Dở dang lục bát
Cuộc đời như cái sông sâu
ai đo được cả bể dâu lòng người
lòng sông gom hết hạt cười
trả tôi nước mắt ngậm ngùi viền mi
* * * * *
Người ơi vội vã làm chi
để ngày xưa ấy xuân thì lỡ đôi
nhớ không tình thuở lên ngôi
thề non hẹn biển có đôi suốt đời
bây giờ người cánh chim trời
non mòn biển cạn cuộc chơi chóng tàn
Phạm thị Cúc Vàng
Biết là dâu bể cuộc đời
Đã vương nặng nhẹ rã rời lòng ai
Sông sâu than vắn thở dài
Chẳng bằng cứ thế dũa mài thời gian
Lòng người cũng có đa đoan
CŨng ôm đau khổ cũng màng lợi danh
Dù sông gom hết đoạn đành
Hạt cười vẫn đượm an lành trên môi
Mắt mi nhuốm lệ đã rồi
Hãy an lòng nhé cho nhồi nhặt tan
Cho qua vội vã hoang mang
Cho bình yên mãi đượm vàng hồng hoang
Cánh chim xa xót lầm than
Nỡ lìa đôi xẻ đá vàng chia ly
Thì khi dang dở xuân thì
Cứ ôm chặt lấy ngại gì trả treo
Cuộc chơi sau cuối eo sèo
Non mòn biển cạn....tình nghèo ngặt xa!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!