NGUYỆT ĐÂU?
Nguyệt ẩn đâu rồi hỡi nguyệt ơi!
Để ai rét buốt ngắm sao trời!
Trông xa chỉ thấy làn mây bạc
Lạc lối bơ vơ giữa cõi đời!
Thi Nang
Đêm đông giá buốt người ơi!
Gió se se lạnh chơi vơi nỗi niềm!
Trăng ngà trãi lối bên thềm...
Cho ta vơi bớt nỗi niềm nhớ trăng!!!
-sd-
NGUYỆT MỜ
Mấy đám mây che bóng nguyệt mờ
Nguyệt mờ thả thảm xuống vần thơ
Vần thơ lắng đọng trong thương nhớ
Thương nhớ chìm vào những giấc mơ.
Mãi ngóng chờ trăng,sóng ngẩn ngơ
Ngẩn ngơ thơ thẩn ở bên bờ
Bên bờ bến cũ còn in bóng...
In bóng...sông xưa chảy lững lờ...!
Thi Nang
Dẫu nguyệt mờ lòng ta nhớ , trông...
Nhớ, trông khoắc khỏai đọng men nồng
Men nồng đượm thắm tỏa tầng không
Tầng không bát ngát lắm người mong!!!
Người mong nguyệt tỏ trời sáng trong
Sáng trong soi rõ cạnh bờ sông
Bờ sông tiếng gọi người trong mộng
Trong mộng mơ trăng-vẹn ước mong!!!
-sd-