Tình như bóng mây,ngàn năm vẫn bay. . .
LÁ THƯ KHÔNG GỬI Lá thư này anh không gửi cho em Anh không gửi những ngôn từ vụng dại Lời của trái tim anh xin giữ lại Bởi chân thành là ngốc phải không em? Níu giữ làm chi khi em đã muốn quên Anh đã sống hết mình với tình yêu mảnh liệt Và cũng như thư,anh không bao giờ chết Bởi tim anh em đã vứt đi rồi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2009 15:54:51 bởi dong thanh truc >
LIỄU Buông mái tóc dài em có biết Tình vương vương trong mắt tròn trăng Đã ngơ ngẫn cả lòng anh tha thiết Đêm mơ màng như không thiết nói năng Này Tóc em hay tơ liễu buông mành?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2009 17:00:28 bởi dong thanh truc >
LỆ XUÂN Xuân lại về rồi NT ơi Nhớ em,nhớ mãi,nhớ khôn nguôi Chiều nay trên phố người đông lắm Một góc anh trông lặng cuối trời Nhớ em tha thiết,nhớ khôn nguôi Xuân về bên ấy có gì vui Bên anh buồn lắm em có biết Tha hương đất khách riêng lẻ loi Chiều xuân se lạnh trời thơm quá Rộn ràng trên phố người chung đôi Mà anh một góc ngồi thui thủi Mắt ngó xa vời chực lệ rơi Em ơi một mùa đông tàn tạ Đầy khổ đau buốt giá đã qua rồi Giờ nắng ửng mùa xuân về phơi phới Mà em ở đâu trên vạn nẻo đời? Em ở đâu,ở đâu thế em ơi? Tâm hồn em có còn như ngày ấy Như mùa xuân đang chớm hé môi cười Em có nhớ những bài thơ anh gửi Những nhớ nhung hẹn ước ngàn lời Những giận dỗi hờn ghen vô cớ Và giờ em có biết....anh lẻ loi? Anh muốn khóc òa lên trong mùa xuân mới Để lệ tan theo làn gió xuân tươi Thành mưa bụi rơi đầy khắp lối Đến bên em rồi đọng lại trên môi Ôi nụ hôn đầu có biết đâu lần cuối Tình yêu đầu là mong manh sương khói Tiếng yêu đầu chưa một lần dám nói Để mùa xuân này anh khóc mãi không thôi Xuân lại về rồi NT ơi Nhớ em Nhớ mãi Nhớ khôn nguôi!
HAI MÙA ĐÔNG Ừ nhỉ! Bây giờ đã mùa đông. Có lạnh không em những làn gió thổi? Lá me rơi trên tóc em xõa rối Mùa đông gầy như hơi thở chơi vơi Em cũng gầy như mùa đông thôi Mắt em buồn như trời mây xám Anh muốn hôn nhè nhẹ trên môi Mà ngượng ngịu làm sao chẳng dám Để lòng anh buồn như mùa đông ảm đạm Nơi xa nào em có nhớ không? Ừ nhỉ! Bây giờ đã mùa đông Mùa đông trước - mùa đông này có khác? Vội vàng chi cánh chim chiều ngơ ngác Đi tìm gì trong gió rét heo may? Anh cũng một mình đi dưới hàng cây Cây trơ trọi,lá cành gầy xơ xác Anh nhớ em,anh nhớ em tha thiết Anh đi tìm em chẳng biết lạc về đâu Anh đi hoài đi mãi đến bao lâu Mà đêm xuống lúc nào anh chẳng biết Để khi mùa đông ném vào anh giá buốt Gục xuống đường.Anh khóc!em ơi! Đường mùa đông xưa hai đứa song đôi Đường mùa đông này còn mình anh đơn lẻ Em ở đâu,em ở đâu? Nơi nào xa xôi thế? Có lá me rơi mỗi lúc đông về...?
HƯ ẢO Tưởng đã quên rồi,lâu chẳng nhớ Sáng nay thức dậy bỗng chạnh lòng Đêm qua mơ dáng em bé nhỏ Trong mộng vô thường em biết không?
AI KHÓC ĐÊM NAY Ngoài kia trời lại khóc Khóc cho ai đây khi tất cả dường như đã ngủ say Chỉ còn ta với mảnh trăng gầy như khói hương bay Buồn mênh mang! Ta muốn hét vang lên để xé tan cái màn đêm ảo não Một con đường xa hun hút Vài cành cây khô trơ trọi Những cơn gió chạy qua chạy lại đuổi nhau Mưa vẫn rơi đều đều dưới ánh sáng mơ màng huyền ảo của trăng Mảnh trăng cô đơn giữa mùa đông lạnh giá Ngồi ngắm trăng dưới làn mưa lã rã Ta thấy dường như trăng đang khóc Nước mắt trăng hay nước mắt ta?
NHỚ QUÊ Ánh trăng vàng nồng nàn trong đôi mắt Nhìn mênh mang anh lại nhớ quê hương Hoa trong vườn giờ đã nở chưa em Những con dế có ngân nga tiếng hát Gió thì thào,ơi những cơn gió mát Uyển chuyển,nhẹ nhàng,xào xạc những hàng cây... Yêu nồng nàn,tha thiết và đắm say Em nhớ nhé,đó quê hương xứ sở Ta nguyện một lòng tô điểm đẹp tương lai!
Trích đoạn: dong thanh truc
NHỚ QUÊ
Ánh trăng vàng nồng nàn trong đôi mắt
Nhìn mênh mang anh lại nhớ quê hương
Hoa trong vườn giờ đã nở chưa em
Những con dế có ngân nga tiếng hát
Gió thì thào,ơi những cơn gió mát
Uyển chuyển,nhẹ nhàng,xào xạc những hàng cây...
Yêu nồng nàn,tha thiết và đắm say
Em nhớ nhé,đó quê hương xứ sở
Ta nguyện một lòng tô điểm đẹp tương lai!
Thán phục, thán phục!
VỘI VÃ Vội vã chi vội vã Để rồi ta mãi xa Tình nồng ơi mới đó Mà giờ đây đã là... Anh uống hoài chén mộng Tưởng em còn đâu đây Mà đời sao nghiệt ngã Chỉ là trong cơn say... Gặp nhau chiều mưa bay Anh run run vì lạnh Mà lòng như lửa cháy vì nụ hôn đầu tiên Để giờ đây mây đen Không còn bên anh nữa Nắng Sài Gòn đổ lửa Mà buốt lòng em ơi! Một lần ta chung đôi Rồi chia về hai lối Em đi cùng người mới Anh một mình đơn côi Một lần ta chung đôi Em vô tình sao thế Anh giờ ngồi lặng lẽ Đếm giọt thời gian rơi Tuổi đời sao nhanh trôi Anh đâu còn trẻ nữa Để mộng mơ lần nữa Anh sợ tình yêu thôi Vội vã chi vội vã Vội đến rồi vội đi Vội vã chi vội vã Vội vã mà làm gì Giết đời nhau dễ lắm Anh chết rồi trong mộng Trong mê đắm yêu đương Một lần em mang đến Vội vã và đau thương...!
ANH KHÔNG CÒN NỮA Đừng khóc em vì lẽ đời dâu bể Ta yêu nhau mà nào biết ngày sau Anh nào phải là vô tình như thế Tình lỡ làng anh cũng biết đau Có điều gì ẩn giấu trong tình ta em nhỉ Mà giết chết rồi cả những tin yêu Anh nhìn xuống trái tim mình máu rỉ Xa nhau rồi,anh ngã giữa cô liêu Đã khuya rồi.Giờ em ngủ chưa? Không có anh em ơi em đừng khóc? Anh chẳng thể trở về với cõi đời rất thật Nhớ thương mà nào có khóc được đâu Muốn vuốt tóc em Muốn ôm em Muốn nói cùng em Ôi anh không thể Muốn say Muốn quên Ôi anh không thể Giờ anh chỉ là một làn sương Bay miên man trong đêm trường lạnh lắm Phía trên anh là một vầng trăng sáng Ngang qua nhà em Sớm mai ra khi mặt trời hiển hiện Em ra sân nhớ bước đến bụi hồng Giọt sương nhỏ là hồn anh đọng lại Chút dư tình trong nắng mới mênh mông Là hương nồng thơm mãi giữa hư không
VỘI VÃ
Bài vội vã của bạn rất hay. Dản dị mà chan chứa tình. Không quá bi luỵ nhưng tình cảm lại không hề nhạt nhẽo. Viết được như thế là rất khó. Tôi rất thích bài này
Vội vã
Gửi Đồng thanh trúc
Em bỏ đi vội vã
Nghiêng nghiêng bóng đổ
Xiên xiên mưa bay
Em đang trốn chạy
Tôi đang đứng đây
Chỉ buồn không giận
Đầy trời mưa bay
Sao em vội vã
Yêu tôi vì thơ
khi còn lo cơm áo
Thơ bỗng thành chơ vơ
Những trang thơ tôi viết
Nấu không chín nồi cơm
Trách em sao vội vã
đi yêu thơ hơn tiền
Thơ đã thành nghiệp chướng
Tôi đâu dám trách em
Chỗ chia tay tôi đứng
Viết thơ rải vào đêm
Đừng trách mình vội vã
Ừ!
Thơ chỉ thế thôi
Một câu chuyện cổ tích
Giữa cuộc đời em ơi
Đến khi nào em nhỉ
Cơm áo em đủ rồi
Em ru đứa con nhỏ
Bằng vần thơ của tôi
Xa xăm em khẽ nói
Mẹ đã từng ngây thơ
Mẹ đã từng vội vã
Yêu một chàng làm thơ
Hà nội 18-4-2009
Gửi bạn Đồng thanh Trúc
Tôi đọc bài vội vã của bạn thấy hay mượn bạn tứ thơ đó để làm bài thơ này tặng bạn
Post #: 1
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2009 00:42:41 bởi nguyễn thế duyên >
THU TÌNH YÊU Đã bao ngày ta quen biết nhau Đường thu lá rụng đã bao lâu Mà giờ gặp mặt sao yêu thế Thu tự ngàn xưa vẫn vẹn màu Vẫn hoa cúc vàng thơm lối nhỏ Vẫn gió gió thu mềm thơm tóc êm Chiều nghiêng nghiêng bóng hàng liễu rũ Trăng vẫn lung linh sáng dịu hiền Hai ta đi mãi trên lối quen Chẳng nói một lời,chỉ lặng im Mà sao nghe ấm từng hơi thở Nghe rõ lời yêu hai trái tim Không gian còn lại anh với em Thời gian trôi lạc trong lãng quên Thu của đất trời,thu vĩnh cửu Từng hạt sương rơi,êm...êm...êm...
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/65559/625FBBBE44084A6BB5C87F2D31C84CA1.JPG[/image]
LƠ LỬNG Anh gặp em Giữa những ngày trôi qua ảm đạm Em ngồi bên kia dòng thời gian Xõa mái tóc dài,dài lắm Và em thả đi,nụ cười hồng trên mái tóc Anh chạy theo Và chợt nhiên anh ôm mặt khóc Bởi em ơi Đâu là thật?là mơ? Anh gặp em giữa đời hư ảo Niềm yêu đương - rồi biết gửi về đâu? Những nụ cười ta trao gửi cho nhau Anh sợ lắm rồi sẽ thành mây khói Anh sợ lắm,những ngày vui ngắn ngủi Sẽ qua nhanh khi gió gọi lưng trời Và hoa dại chỉ còn màu tàn úa Tiếng ve buồn lời tan tác,chia phôi Khi một mình anh sợ lắm em ơi? Anh cố dằn lòng mơ những điều tươi sắc Mà hồn anh trăm sợi buồn giăng mắc Bởi những điều rất thật vẫn lang thang Anh muốn hỏi cơn mưa chiều vừa đổ miên man Anh muốn hỏi những cành cây khô nhỏ Hỏi trên cao cánh chim rừng về tổ: "Trái tình nồng em treo ở nơi đâu?"
PHÚT CHẠNH LÒNG Tình ơi,sao đến bên ta Lại mang theo những xót xa ê chề Tìm đâu cho thấy lối về Ngày xưa trong sáng,say mê,yêu đời Hôm nay sầu hận giăng trời Bởi hồn xưa đã mất rồi còn đâu Một lần đã nếm khổ đau Thì niềm cay đắng ngày sau không mờ Trách người sao lắm hững hờ Tình yêu sao đến,ta chờ chi đâu Trách đời,rồi lại trách nhau Mà không nhận được một câu trả lời Thời gian vẫn cứ đổi dời Đành thôi nuốt đắng,gượng cười mà thôi Kiếp mình như kiếp bèo trôi Sóng dồn,gió dập tơi bời còn đâu...
quote:
Trích đoạn: dong thanh truc
NHỚ QUÊ
Ánh trăng vàng nồng nàn trong đôi mắt
Nhìn mênh mang anh lại nhớ quê hương
Hoa trong vườn giờ đã nở chưa em
Những con dế có ngân nga tiếng hát
Gió thì thào,ơi những cơn gió mát
Uyển chuyển,nhẹ nhàng,xào xạc những hàng cây...
Yêu nồng nàn,tha thiết và đắm say
Em nhớ nhé,đó quê hương xứ sở
Ta nguyện một lòng tô điểm đẹp tương lai!
Thán phục, thán phục!
Ái Khanh Hành
Có gì đâu mà bạn quá lời vậy.Cảm ơn bạn đã ghé thăm DTT nha,mong sớm gặp lại bạn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: