Nhớ nhà
Sài gòn sôi động,
Lung linh bao ánh mắt nụ cười
Nhưng sao lòng trống trải,
Có gì như thiếu, trong tôi...
Cô gái Bắc, lần đầu chen phố xá
Thấy mình bơ vơ, khi chiều xuống thật mau
Rực rỡ đấy, nhưng dường như xa lạ
Mình như không phải thuộc chốn này...
Bước chân vào Đà Lạt
Ngợp mình trong nắng và mây
Không gian hanh hao, thanh khiết
Tâm hồn dịu lại, ngất ngây
Qua hồ Xuân Hương mộng mơ
Tôi chợt reo lên, bất ngờ
Vấn vương, hoá ra giản dị
Hồ Gươm, nỗi nhớ thật đơn sơ...
Hoá ra là tôi nhớ nhà
Nhớ liễu ven hồ thướt tha
Đà Lạt chiều nay thân thiết
Đón tôi, như trở về nhà.
30.4 Thật tuyệt khi Khiết được sống ở không gian thơ mộng ấy, hồ Xuân Hương làm tôi nhớ Hồ Gươm quá.