Nhạc Huyền Băng
Dạ, cám ơn Chị đã nghiên cứu vấn đề của em ... nhưng ... vẫn còn là dấu chéo Chị ơi
Chúc Chị ngày vui và sáng tác đều Chị ha
Có một hôm nào đó chúng ta lạc giữa hồ thu... cảm phận thân mình như chiếc là sắp lìa cành. Trong phong cảnh êm đềm đầy quyến rủ, chiếc lá sẽ thả mình xuống mặt hồ yên tỉnh với thảm cỏ ven sông là bia mộ không tên, lá lắng nghe trong gió đâu đó lời ru cuối để thoả lòng lìa cõi tạm mấy mươi năm... giật mình
Thu đến rồi sao một buổi chiều !
Thả mình theo gió ta phiêu diêu
Bến sông hiu quạnh kia bờ đáp
Thảm cỏ ven sông đấp mộ yêu
Thoả ước rằng đây chốn cuối cùng
Cỏ cây mây nước hồn mông lung
Ngẩng trông trên đó cành lá đỏ
Nhắm mắt ta đi vào hư không
Sương gió chiều nay có lạnh không?
khi lìa cõi tạm mấy mươi năm
Tìm đâu... đây đó lời ru cuối!
Làm gói hành trang chốn xa xăm.
Huyền Băng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2011 15:08:09 bởi Huyền Băng >
Mộ khúc;
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/30E4701AA44049CA83C76E4DFCE1E2D5.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2011 09:28:56 bởi Huyền Băng >
NN xin cảm ơn HB đã chắp cánh cho bài thơ đơn sơn trong niền tin của NN
Thân mến
Nghinh Nguyên
Trích đoạn: Huyền Băng
Mộ khúc
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/30E4701AA44049CA83C76E4DFCE1E2D5.jpg[/image]
Khúc thu
Thu đến ngập vàng, lá thay màu
Từng chiếc lìa cành nối tiếp nhau
Đón cơn heo may chiều rơi rụng
Lấp chôn xác thân kiếp ve sầu
Vầng trăng bàng bạc soi ký ức
Như chiếu lại nghìn khúc phim đời
Niên thiếu, yêu đương và kỷ niệm
Thời gian trôi nhanh - nước chân cầu
Nghe giọt mưa thu tí tách nhỏ
Đơn côi lữ khách giữa thành sầu
Hồn theo khúc nhạc vào rừng nhớ
Nhặt những mảnh buồn của thu rơi .
Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2011 09:29:51 bởi Huyền Băng >
Cảm ơn Huyền Băng đã viết lên Mộ Khúc
Cho Nghinh nhớ lại Một Thời
Một thời
Một thời thơ ấu đã xa
Một thời ngây dại chưa qua hết đời
Thời gian - một khúc sông trôi
Cuốn phăng theo những mảnh đời phù sinh
Một thời sướng, khổ, nhục, vinh
Một đời trĩu nặng nghĩa tình vấn vương
Một thời để nhớ để thương
Mỏi mòn trông ngóng cuối đường chân mây
Một thời ôm mộng riêng tây
Bao nhiêu khát vọng vơi đấy trong ta
Một thời trôi nổi bôn ba
Buồn, vui, sầu, hận đi qua kiếp người
Hòa mình vào giữa cuộc chơi
Thấy mình bèo bọt nỗi trôi theo dòng
Dễ đâu gạn đục khơi trong
Phù du trần thế theo vòng chuyển xoay
Một thời ngây ngất đắm say
Để mang sầu khổ đắng cay một đời
Dẫu đi chặng cuối cuộc chơi
Vẫn là lữ khach chơi vơi quán sầu
Vẫn còn tình nặng nghĩa sâu
Vẫn nghe điệp khúc tình sầu nỉ non
Nghĩa gì đâu - những mất, còn
Chân tình đâu dễ tìm trong cõi đời ?
Thôi thì thôi - cố khuây nguôi
Bước qua thực, mộng, buồn,vui một thời ...
Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2011 05:20:14 bởi nghinhnguyen >
Trích đoạn: Huyền Băng
Chị Huyền Băng ! TY cũng có một bài "Tự ru" - Bài nầy em viết cho anh Phạm Thôn Nhân - để gửi gắm một lời động viên - trong lúc anh TN nằm viện. TY post ké vào đây, chị xem nhe
Tự ru
Tự ta ru khúc bồng bềnh
Như thuyền ru sóng lênh đênh dạt dào
Mưa chiều ru gió lao xao
Nắng ru mây để lạc vào mênh mông.
Anh à !
Có nhớ gì không ?
Tự ta ru - để thong dong tháng ngày
Năm rồi năm nữa vèo bay
Tóc xanh xưa cũng theo tay rụng rồi.
Sống đi - vì mảnh thơ trôi
Qua miền ký ức để thôi nặng lòng.
Ru mình...giữa khoảng thong dong
Quên bao vất vã, long đong, muộn phiền
Đời là...nhịp võng chao nghiêng
Phù vân_một cõi chung chiêng - thôi mà.
Tự ru...giữa cõi ta bà
Ta ru ta - để thật thà như xưa.
Tháng năm...là nắng_là mưa
Thời gian quanh quẩn...sớm_trưa_lại chiều
Quay vòng...trong cõi phiêu diêu
Thiên thu cũng chỉ...ít_nhiều - đó anh !
Vẫn là...một cõi mong manh
Tự ru ta...để trời xanh - xanh ngời
Lặng thầm giữa khoảng chơi vơi
Thơ ta ru khúc...ru hời - nghìn năm.
Tú_Yên
(11-08-2011)
Cảm ơn Nghinh Nguyên và Tú Yên ghé thăm và gởi lại những vần thơ đồng cảm nhé .
HB sẽ cố gắng nghiên cứu cũng như trau giồi kỷ năng về âm nhạc để góp vui cho các bạn.
Thân mến,
HB
Nghe lời tình anh - nhạc Huyền Băng
phổ từ thơ Jacaranda
Nghe lời tình anh
Sông đôi lúc, trôi lang thang miền nhớ
Và chở Anh về cái thuở ... ngày xưa
Tay nào giữ Nắng đong đưa ?
Môi nào giữ lấy ... nụ chưa trao mình ?
Em như cánh hoa lục bình trên sóng
Trôi miệt mài, mang theo bóng hình ai
Yêu trong thầm lặng ưu hoài
Nhớ trong ngây dại, hỏi ai hiểu lòng
Người yêu dấu, trong hư không vắng lặng
Dõi nhìn em, từng đêm trắng canh thâu
Bolsa đếm gót em sầu
Kinh ngân nga vọng, mái lầu nghiêng sương
Xa vui đón, những niềm thương anh tặng
Chép vào Tim, cho sâu lắng ... người ơi !
Khi nào lệ nhỏ chơi vơi
Tựa vào "Thơ" sẽ ... nghe lời "Tình anh"
Tim vui đón, cái chân thành ... hư ảo
Xếp nghi ngờ, cho giông bão cuồng vây
Người ơi ! nỗi nhớ dâng đầy
Nói sao cho hết đêm này ... người ơi !
Jacaranda
file.wav
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/E48D48DF28484B88892B3A145DF43720.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2012 19:59:46 bởi Huyền Băng >
Hi Chị Huyền Băng
Chị đã biến bài thơ tầm thường của em, thành những nốt nhạc du dương ...
Món quà bất ngờ và thú vị vô cùng, em nhận mà như có được cả tấm lòng của Chị vậy đó ... ấm áp và thân tình .
Em cám ơn Chị .Chúc Chị nhiều sức khoẻ, luôn cảm hứng trong thơ và nhạc Chị nhé
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/2B72DF1FCA874A1DBB0F195F2A6072A0.jpg[/image]
nơi tôi ở nắng rơi ngày bao buổi
mưa rưng rưng chờ cơn gió thổi bay
không tiếng sóng mà nghe lòng dậy sóng
phố ngày thu sắc lá chưa phai
tôi thường đến những ngày xưa cổ tích
tìm cho ra túi phép nhiệm mầu
tôi sẽ biến cả vùng mây nước
trở về thời nguyên thủy hư hao ...
tôi không biết vì sao thu im lặng quá
tiếng lá rơi vỡ một vùng trời
tôi thấy nắng vui buồn cùng gió
cả vầng mây cũng lạc lõng chơi vơi
tôi cứ bước giữa mùa thu đầy lá
tìm đâu đây câu nhớ thời qua
tôi kết hạt tương tư thành nắng ấm
rải khắp trời thu cho nắng mượt mà
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2012 09:48:08 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: