VẬY MÀ RẤT KHÓ
Em ơi cứ nỡ gần xa
Làm cho chua xót nhành hoa héo buồn.
Ánh đèn kia cũng chập chờn
Lắc lư hình bóng bồn chồn trong tôi.
Này em đã hiểu sai rồi
Bao nhiêu ân ái giành lời trong tim.
Biết rằng giờ vẫn lặng im
Vì anh chưa dám hẹn tìm gặp nhau.
Sợ rằng chậm bước đến sau
Khổ anh không ngại nhưng đau khó lường.
Ngỏ lời người khác bình thường
Với anh sao thấy dặm trường chông gai.
Một mình tập dáng rất oai
Hùng hồn như đứng trước ai là gì.
Vậy mà chỉ dám cười khì
Bên em lúng túng chữ i chữ tờ.
Thôi đành chấp nhận đi nhờ
Mượn thơ gửi tới ngu ngơ trong đời.
Muốn gần em mãi không rời
Lại lo em đã có người đón đưa.
Ngập ngừng ngóng sớm đợi trưa
Nói đi một tiếng anh chờ em đây.
Trung Dũng
Vậy Mà Khó Sao?
Lỡ làng một chén rượu cay
Xin anh dừng lại cho ngày qua mau
Đừng cho thương nhớ gặp nhau
Rong chơi phố ảo tô màu thời gian
Tình riêng như đã phũ phàng
Đôi bờ chia rẻ lá vàng khóc Thu
Đèn khuya thơ ghép vần ru
Song thưa gió thổi mây mù thăm nhau
Vậy mà cũng khó nữa sao?
Em gần gần lắm thơ nao nao lòng!
Còn đây thơ dệt mộng hồng
Cứ như chưa biết nặng lòng thương đau
Cười đi anh kẻo xanh xao
Kẻo thơ em khóc mưa gào lạnh ơi!
Lam Hồng Minh