Nhìn đất trời
buông câu bực trách
Nghĩ về em
im lặng
Thở dài ...
Lời trách
Tháng 5, phượng vội vàng kết hạt
Vê sầu, chui xuống đất, lặng im
Heo may, bỗng một chiều ẩm ướt
Trách trời trái khoáy, hay em?
Chiều qua hồ Tây, trách hồ dậy sóng
Cô bán kem, ế ẩm giữa mùa hè
Chỗ ta ngồi, giờ người khác đã thuê
Hình như thế, sao chỉ toàn dang dở...
Sao không một lời
Trách em! để rồi rũ mình trong ấp ủ
Em, bên anh vẫn nhỏ
Trách em, là quyền lực của anh!
Chiều qua, hồ Tây mưa như giận giữ, một người sung sướng đứng ăn kem, một mình. Về đọc được bài này, thấy hay quá.