Tới bây giờ anh vẫn chẳng tin đâu
Dẫu đã cách xa nửa vòng trái đất
Ta đến với nhau bằng tình chân thật...
Vẫn sống trong anh những kỷ niệm năm nào
Anh áo lính, em cũng màu áo lính
Cùng sẻ chia những điều thầm kín...
Anh biết em cũng nhớ anh nhiều
Biết làm sao khi mỗi người mỗi hướng
Hạnh phúc, khổ đau không cùng chia, cùng hưởng...
Em khát thèm cất tiếng "ví dầu..."
Anh cũng khát đùng đình con trẻ
Anh không được làm cha, em không làm mẹ...
Đám cưới đôi ta xe nối đuôi dài
Cả bốn họ tự hào: "to nhất!"
Ngọt làm sao những tháng ngày trăng mật...
Đợi chờ hòai mà chẳng thấy đơm hoa
Em ra lính, chỉ còn anh áo lính
Đã yêu người sao em không yêu tính...
Đâu có trong anh những ham muốn thấp hèn
Anh có vợ, anh thủy chung với vợ
Thiếu tiếng "ầu ơ..." đã làm em sợ...
Giờ đã cách xa nửa quả địa cầu
Em cũng vẫn thèm cho con bú sữa
Đời đã cho anh tiến thêm bước nữa...
Ước gì thời gian không có buổi chiều
Em cất bước khi anh đang tiếp bước
Mãi đến giờ anh vẫn không hiểu được...
Chắc chắn là em không ham cảnh sang giàu
Em cất bước đã làm anh lỡ bước
Là lính với nhau mà em không hiểu được...
Trái đất xoay tròn ta sẽ gặp lại nhau
Hai đứa trẻ sẽ ra chào má lớn
Hai đứa trẻ sẽ vô tư đùa giỡn...
Hai người đàn bà có hiểu... vì yêu!
TB: Kính gởi Bằng Lăng!
Cảm ơn Bằng lăng đã ghé vào nhà của Người lính khi đi dạo vườn thơ. Chẳng hiểu sao đã tặng quà "MÀU XANH" cho Người lính rồi Bằng Lăng lại... lấy lại vậy!
Cũng có trục trặc một chút về Topic và cũng đang cảm thơ của màu hoa tím... nên chưa thể bộc bạch đôi lời.
Đêm nay, dạo vườn thơ, ghé vào "khu vườn tình ái" của Bằng Lăng, Người lính như được sống lại khoảng thời gian làm "con nai vàng ngơ ngác"...
Xin chép tặng lại bài thơ mà Bằng Lăng đã "cảm". Tuy chỉ là thơ "cóc xanh" nhưng cũng mong Bằng Lăng đón nhận. Bởi đó là một tấm lòng!
Chúc Bằng Lăng khỏe, ngày càng khoe sắc thắm!
Thân mến!
Người lính