Chuyện ở quán Karaoke(Tập truyện ngắn)
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 46 bài trong đề mục
nguyễn thế duyên 27.03.2010 21:34:04 (permalink)

          Chào bạn Bùi Hải Hưng

Tôi có theo dõi chuỵen của anh bạn với bạn Liệt. Bạn hỏi tôi nghĩ thế nào về quan điểm của bạn Liệt ư? Tôi biết trả lời với bạn như thế nào bây giờ. BạnLiệt là cây đa , cây đề trong VNTQ, trải nghiệm đã nhiều thì tất nhiên là phải đúng rồi. Nhưng tôi cho rằng mỗi người có một hoàn cảnh riêng, một tài năng riêng, một khát vọng riêng không ai giống ai cả nên mọi lời khuyên đều chỉ là tham khảo.
Bạn hãy làm theo những gì mà bạn thấy là đúng và mang lại cho bạn hạnh phúc.
Sự thành công của mộtngười ngoài tài năng ra còn có một chữ "Duyên"nữa bạn ạ.
Nhưng có một điều này là chắn chắn đúng với tất cả mọi người cầm bút
Sự thành công trong văn chưông chỉ có đưộc  trên một nền tảng văn hóa vững chắc và một cái tâm trong sáng
Mà vănhóa thì bạn biết đấy nó rộng lắm. Hi vọng rằng bạn gặp một chữ "Duyên" Trong cuộc đời mình

#31
    buihaihung 28.03.2010 00:15:46 (permalink)
    Cám ơn anh, tôi đồng ý với anh. Dù sao tôi cũng đã gặp một chữ " duyên" rồi mà - nguyễn thế duyên đó
    #32
      clietc 30.03.2010 17:42:51 (permalink)
      Hi anh Duyên!
          Xem ra chắc phải lên tiếng rồi, cám ơn "bác" Duyên khen tặng "hàm ý" quá.
          Mình chỉ thích làm "cây mía" cho VNTQ thôi, ốm ốm mà ngọt được rồi. không ngọt chỗ nào thì chặt chỗ đó, gốc rễ xồm xoà thì rốc bỏ đi. Cây đề, cây đa bề thế quá, kẻo sâu mọt bứng nhổ nặng nề cho người ta quá.
         Buihaihung làm mình nhớ lại khoảng trẻ bắt đầu viết lách, tới Hội Nhà Văn lúc bấy giờ ở đường Nguyễn Văn Đậu. Mỗi trưa bác Nguyễn Quang Sáng, ngồi thơ thẩn. Lúc ấy phía trước có cho thuê mặt bằng bán bia hơi và mình tới nhấp vài ly, thực ra là mong chờ bác Nguyễn Quang ra để tâm sự. Bất ngờ bị xem là hơi bị gàn và mong ngóng lời hay không có...cứ nghĩ khi tâm sự vài lời tâm nguyện là mình yêu nghề viết, thì được khuyên là đừng nên. Nhưng bác Nguyễn Quang "thòng" 1 câu y chang như bác Duyên:"Sự thành công của mộtngười ngoài tài năng ra còn có một chữ "Duyên"nữa bạn ạ."
         Từ đó, cảm thấy chới với với nghề viết này và nhiệt huyết giảm đi gần 90%. Không ngờ 10% còn lại đeo đuổi mình, nhưng may sao không giảm nhiệt huyết ấy chắc lúc đó mình đã nghĩ học. Lúc đó, đang hào hứng muốn bằng mọi giá là nhà văn.
         Nói tóm lại, người ham hố cũng tội cho họ (trong đó có mình). Cực như quỷ- theo giọng miền Tây. Đúng là vậy thật. Muốn có sự nghiệp văn chương, rõ ràng là nỗ lực gấp ngàn lần...Và sau thời gian đó, những người viết lâu năm lại xem đó chỉ là "thú tiêu khiển".
         "tôi cho rằng mỗi người có một hoàn cảnh riêng, một tài năng riêng, một khát vọng riêng không ai giống ai cả nên mọi lời khuyên đều chỉ là tham khảo"- Tôi cũng xin lấy câu của bác Duyên để kết luận như vậy nha. và "vănhóa thì bạn biết đấy nó rộng lắm"...OK!
          Chúc khoẻ và sáng tác đều đều, càng lớn người ta chỉ muốn xem mình nghĩ ra cái gì lạ lạ thôi...cũng như một cái tựa đề trong truyện ngắn của bác ấy mà.
                                                                      NCL.
      #33
        buihaihung 30.03.2010 19:27:18 (permalink)
        hic, đọc thế này thì cũng không hiểu bác Liệt khuyên em thế nào nữa. Lên bỏ bút à? hay tiếp tục đeo đuổi.
        Không biết bác Sáng lúc khuyên bác Liệt không nên theo đuổi nghề viết văn... thì đã đọc các tác phẩm của bác Lịêt một cách nghiêm túc chưa nhỉ.
        bà nhà văn viết Cuốn theo chiều gió, khi viết gửi đâu cũng bị chối từ. Đóng cửa 10 năm luyện công ra quyển Cuốn theo chiều gió bất hủ. Tài năng phải chăng cũgn cần đợi người tri kỷ hiểu mình, nhìn ra chăng.
        nói chung đến lúc này em cảm thấy hơi thất vọng khi tham gia diễn đàn. Đã 1 thời gian lên diễn đàn, chỉ thấy có bác Duyên, bác Liệt chịu khó nhận xét, ý kiến. còn hầu như chả ai ý kiến gì, chỉ chăm chắm gõ truyện gửi rõ nhiều lên diễn đạt, liệu được gì khi ta không hiểu người, người không hiểu ta rồi đến lúc ta cũng chẳng hiểu ta nốt.
        Tôi cũng như các bạn, khi viết truyện đều cân nhắc từng chữ từng câu mới viết ra, lên tâm huyết với nó lắm, yêu nó cũng mong nó lớn mạnh để ra đời, cho đời ngắm nghía và bình xét - tất nhiên muốn được " phê" một cách kỹ lưỡng, thế mới nâng tay nghề lên được.
        Còn nhớ, truyện " Mặt thật" mà tôi đánh trong truyện dài nan trần, khi gửi báo, chị biên tập nói : " phần kết truyện nặng nề quá, hay em sửa đi để đăng số báo này". Nhưng tôi kiên quyết không sửa bởi vì đó mới là cái kết tôi muốn biểu hiện - rằng khi con người ta sống thật với mình, sống đúng là mình ( không chỉ ở trường hợp người ăn mày giả vờ tật nguyền này), liệu con người ta có thể sống nổi không ( cái chết ở đây là tượng trưng cho ẩn dụ: con người ta có tồn tại được không khi thật sự sống đúng bản chất của mình. Hay con người ta cứ phải hùa theo cái tiêu cực, cái giả dối chung của xã hội để không một mình tự bơi ngược dòng, tự làm ngón nến cháy hết mình và...không thể tồn tại. Tôi mong lắm những ai chỉ cho tôi là rút cuộc sống ở đời phải thế nào, có lên sẵn sàng lao xuống nước như anh ăn mày không hay chỉ lên làm 1 kẻ bàng quang đứng trên cầu xem chuyện lạ. Tôi vẫn ngơ ngác với đời như vậy... và hình như diễn đàn cũng ngơ ngác với tôi như vậy
        #34
          nguyễn thế duyên 06.06.2010 18:04:40 (permalink)


                                                             Làm   đĩ
           Hắn cầm tinh tuổi tuất. Ai cũng bảo người cầm tinh tuổi tuất bao giờ cũng thông minh. Mà đúng thế thật. Mới hơn ba mươi tuổi mà hắn đã làm thư kí tòa soạn cho một tờ báo lớn của trung ương rất có uy tín. Buổi sáng hôm nay hắn đến tòa soạn. Vừa đến cổng hắn đã gặp cô Mai công đoàn đang vội vã đi ra.
                -Đi đâu mà vội thế cô Mai?
                -Anh không biết gì à? –Cô ta nhìn hắn ánh mắt không dấu nổi vẻ khinh bỉ.   
              -Ông Nguyễn chết rồi. Tôi đến nhà ông ấy xem công việc ma chay thế nào.
          Hắn túm lấy tay cô Mai giữ lại hỏi dồn dập.
                -Chết lúc nào? Hôm qua tôi còn gặp ông ấy trên hội nhà văn kia mà.
                -Chết tối qua, nghe nói là tự tử.
           Hắn choáng váng, buông vội tay cô Mai ra. “Nghe nói là tự tử”, câu ấy như một nhát búa đánh trúng vào đầu hắn. Chẳng lẽ là do mình? Cái chút lương tri còn le lói như ngọn đèn đã sắp hết dầu trong hắn chợt bừng lên một đợt sáng cuối cùng. Không phải! Hắn lắc đầu tự bảo mình. Chắc lão ta tự tử vì một điều gì đó. Có ai chết vì một bài báo bao giờ. Ngọn đèn hết dầu tắt ngấm.

          Hắn bước vào phòng làm việc. Thấy hắn vào mọi người trong phòng đều quay ra nhìn hắn. Không ai nói một lời nào. Hắn cố rặn ra một nụ cười có vẻ tươi tỉnh, có vẻ thản nhiên rồi đi về cái bàn làm việc, bên trên để một tấm biển bằng mica với dòng chữ mạ vàng “Thư kí tòa soạn” . Hắn chúi đầu vào đống bài vở chuẩn bị cho số báo ngày mai. Nhưng đầu óc hắn quay cuồng, có cảm giác rằng những dòng chữ cứ xoắn vào nhau tạo thành một cái dây thừng rồi cái dây thừng chữ ấy ngoằng thành một cái thòng lọng thít vào cổ hắn. Hắn cảm thấy nghẹt thở. Hắn ném toẹt đống bản thảo xuống đất, mọi người đều dừng công việc lại nhìn hắn. Vẫn không ai nói với hắn một lời nào. Hắn đứng dậy bảo cả phòng.
                -Đi làm mấy vại bia đi các ông. Hôm nay tôi chiêu đãi.
          Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một người nói.
                -Hôm nay tôi bận lắm , sắp đến hạn nộp bài rồi mà hôm nay vẫn chưa được chữ nào.
          “Sì” hắn sì thầm một cái trong đầu. Ai lạ gì đám phóng viên chúng mày. Một lũ chuyên gia  “Bấu”. Đến cơ quan, đơn vị nào cũng tìm cách bấu người ta đến rách da, rách thịt, dứt cũng chẳng ra. Nơi nào liên hoan tổng kết mà mời nhà báo thì kéo đến cả đàn cả lũ uống chạc, ăn chạc hôm nay lại lên cái mặt đạo đức. Thối! Mẹ kiếp! chúng mày mà với được cái ghế thư kí tòa sọan này của tao thì chúng mày còn chửi gấp bốn lần tao ấy chứ. Cái lương tâm nhỏ nhoi của hắn lên tiếng an ủi hắn làm cho hắn nhẹ cả lòng.
          Công bằng ra mà nói hắn là một cây bút có tài và chuyện bắt đầu từ tuần trước khi tổng biên tập gọi hắn lên phòng bảo.
                -Cậu đọc cái này chưa?
          Vừa hỏi, ông tổng biên tập vừa chỉ vào một tờ báo đặt trên bàn. Hắn cầm tờ báo lên xem. Một bài tùy bút của nhà văn Nguyễn, một cây đa, cây đề trong làng văn học.
                -Em đọc rồi. Mà sao ạ?
          Hắn đọc bài tùy bút này rồi thật. Đọc xong, hắn vỗ đùi đến đét một cái rồi kêu lên. “Tuyệt” nhưng với cái tài đánh hơi còn hơn cả con cảnh khuyển, hắn thấy một mùi lạ ở đây. Không phải mùi từ bài tùy bút mà mùi từ cái câu hỏi của ông tổng biên tập.
                -Tớ muốn cậu viết một bài phê bình bài tùy bút này. Phê thật nặng.
          Hắn ngần ngừ. Hắn tự biết, những người như hắn luôn luôn tự biết, hắn có tài thật đấy, nhưng là tài so với những đám dây leo, tầm gửi chuyên chạy viết cho mấy cơ quan muốn được bốc thơm để kiếm lấy một cái phong bì và một bữa bia mệt nghỉ chứ so sao được với những cây đa cây đề. Động vào không khéo không sứt đầu thì cũng mẻ trán chứ chả chơi.
                -Bài tùy bút này có vấn đề gì ạ?
          Hắn hỏi thăm dò. Ông tổng biên tập cười.
                -Tớ đã đọc đâu mà biết
                -Nhưng đây là tùy bút của ông Nguyễn mà anh.
          Hắn vẫn kiên nhẫn thăm dò. Mặt ông tổng biên tập nhăn lại. Ông có vẻ bắt đầu bực mình.
                -Sao tớ lại không biết là của lão Nguyễn. Vì là của lão nên tớ mới gọi đến cậu. Nghe nói trên kia – Ông tổng lấy tay chỉ chỉ lên trên trời – Các cụ ấy đang điên tiết lên với lão vì lão móc máy gì đó các cụ nên báo ta phải đi trước một bước. Thôi! Cậu không làm được thì để cho tôi bảo người khác.

          Ông tổng cũng cầm tinh tuổi tuất, hơn hắn hẳn một giáp. Chó già cũng có khác. Hắn chỉ đánh hơi được quanh quanh tòa soạn. Cùng lắm là đánh hơi thấy mùi tiền, mùi bia ở một cơ quan nào đó chứ còn cấp bộ, cấp trung ương thì cái mũi của hắn chịu. Nhưng mũi ông tổng lại đánh hơi thấy. Hắn phục ông sát đất.
          Nói xong, ông tổng biên tập đứng dậy ra ý kết thúc buổi nói chuyện. Ông chép miệng một cái rồi buông ra một câu lơ lửng
                -Sao mà kiếm một người thay chân thư kí tòa soạn khó thế không biết.
          Không biết mồm ông tổng thối hay cái ghế thư kí tòa soạn thối mà cánh mũi của hắn phập phồng. Hắn đã bắt được mùi. Hắn cười
                -Anh để đấy em thử xem. Khen văn thì khó chứ chê văn dễ ợt.
          Thế là hắn viết một bài chửi hay đến cái mức hắn đưa cho một bà bán tôm và một bà bán cá ở chợ Hôm xem, hai bà đều bảo.
                -Anh để chúng em đi copy lại bài này. Phen này chúng nó chết với chị em em.

          Bài viết được đăng trên trang nhất. Và, hôm nay ông Nguyễn tự tử.

                                                                     *
                                                               *          *

          Buổi chiều, hắn đến dự tang lễ. Nhà ông nguyễn đông nghịt. Toàn dân cầm bút. Ai cũng thương sót cho một tài năng chết uổng. Tang lễ bắt đầu. Anh con trai trưởng của ông Nguyễn, đứng trước linh cữu của bố nói.
                -Thưa các bác, các chú,  các anh, các chị, trước khi ra đi bố tôi có để lại một di thư bảo chúng tôi rằng chỉ đưộc bóc khi bắt đầu cử hành tang lễ và phải bóc trước mặt mọi người.  Theo đúng tâm nguyện của bố tôi, tôi xin được bóc di thư của ông.

          Anh ta dơ cao lá thư lên cho mọi người nhìn thấy là chiếc phong bì còn nguyên. Cả đám tang im phăng phắc. Anh con trai ông Nguyễn đọc to
            “ Tôi có độc một mong muốn là những người không có nhân cách không được phép đến dự lễ tang của tôi. Những người đó là…..”
          Tai hắn ù đi khi nghe thấy tên mình được xướng lên ngay đầu bảng danh sách. Đọc xong, anh con trai trưởng của ông Nguyễn nói.
                -Xin mời những người có tên trong danh sách này rời khỏi tang lễ.

          Cả một đám đông bỗng rẽ ra thành một con đường rộng cho mười mấy con người, mặt cúi gằm thất thểu đi ra.

          Rời đám tang, hắn đến thẳng một quán rượu gọi một chai rượu  mạnh. Hắn rót rượu ra ly và uống ực một nhát, cứ thế hắn uống một hơi liền mấy ly. Hắn đã ngà ngà say.
                -Anh trai! Cho em xin một ly.
          Hắn nhìn lên, mắt đỏ kè. Hắn hất hàm ra hiệu cho cô gái cứ việc tự nhiên. Cô gái rót rượu ra hai cái ly, đưa cho hắn một ly, cô bảo
                -Anh giai! Ta cạch một cái để nhớ cuộc hội ngộ này.
          Hắn im lặng cầm chiếc ly lên cụng ly cùng với cô gái. Cả hai cùng ngửa cổ uống một hơi hết sạch.
                -Cô làm nghề gì?
          Hắn hỏi giọng đã bắt đầu lè nhè. Cô gái phá lên cười, một tiếng cười ma quái nghe rờn rợn.
                -Em làm đĩ. Thế mà anh cũng phải hỏi
          Hai tiếng “Làm đĩ” khô khốc từ miệng cô gái khiến hắn rùng mình. Lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy một người tự nhận mình là đĩ.
                -Thế còn anh? Anh làm nghề gì?
                -Tôi cũng làm đĩ
          Hắn không ngờ mình lại nói ra câu đó. Hắn tưởng cô gái phải kinh ngạc lắm nhưng hắn đã nhầm. Cô gái tỉnh như không hỏi lại.
                -Đĩ đực à?
                -Không! Đĩ văn
          Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn.
                -Đĩ văn? Sao chưa bao giờ em nghe thấy loại đĩ ấy nhỉ?
                -Có đấy.
          Hắn trả lời gọn lỏn. Cô gái cười vang sung sướng.
                -Tuyệt vời! Ta cạch một ly nữa để chúc mừng nào. Đồng nghiệp. – Cô gái lại rót rượu ra đầy hai cái ly. Hai cái ly lại được nâng lên. – Trăm phần trăm.
          Cô gái ngồi xuống bên hắn, một tay đặt lên vai hắn hỏi giọng có vẻ rất quan tâm.
                -Hôm nay đồng nghiệp có vẻ buồn. Có việc gì đấy. Hay là đồng nghiệp lại mê khách hàng của mình mất rồi. Đừng có mà dại.
          Cô ta vẫn nghĩ mình là “đĩ đực”. Hắn thầm nghĩ. Đột nhiên hắn hỏi.
                -Trong nghề, đã bao giờ cô làm chết người chưa?
                -Sao mà chết đựợc. – Cô gái ngạc nhiên. – Đến với em, người ốm khỏe ra, người già trẻ lại. Bao nhiêu ông già bảy mươi, buồn chán đến với em lại thấy yêu đời . Em mà đi đám ma có khi các ông ấy thấy em lại bật nắp quan tài mà nhỏm dậy ấy chứ.
                -Thế thì nghề đĩ của cô cao quý hơn nghề của tôi nhiều quá.

          Thốt ra câu đó, cô gái thấy hai giọt nước mắt của hắn từ từ dâng đầy lên đôi mắt

                                                              *
                                                       *           *

               Sáng hôm sau, tòa soạn thấy hắn không đến cơ quan. Buổi chiều người nhà hắn đến báo tin hắn tự tử.
          Đám tang của hắn đông nghịt. Anh con trai trưởng của ông Nguyễn cũng đến dự đám tang. Anh ta cắm hương lên bàn thờ, chắp tay lạy ba lạy rồi từ từ rút trong túi áo ngực ra tờ di thư của bố mình và nói to.
                -Bố ơi! Con mạn phép bố gạch tên chú ra khỏi danh sách của bố.

          Anh cầm lấy cái bút, cẩn thận gạch tên hắn ra khỏi danh sách.

          Mộ hắn chôn ngay cạnh mộ ông Nguyễn trong nghĩa trang Văn điển. Ai đến thắp hương trên mộ ông Nguyễn cũng sang thắp hương cho hắn và ai đến thắp hương cho hắn cũng sang thắp hương cho ông Nguyễn. Và thật là kì lạ, hai làn khói hương của hai bát hương bốc lên cao rồi từ từ xoắn vào nhau cứ thế bay lên trên nền trời xanh thẳm

                                                                      Hà nội
                                                                  8. –1—2010
           

           

          < Sửa đổi bởi: Thanh Vân -- 8.1.2010 17:29:56 >
          Post #: 1 RE: Làm đĩ - 14.1.2010 19:19:31    showPicture("1/14/2010 2:19:31 PM",0,0,0,568664,236) Ct.Ly
          titleAndStar(13490,11,false,true,"Hiệp Sĩ Hào Hoa","")Hiệp Sĩ Hào Hoa



          Bài viết đã đăng: 13490
          Gia nhập ngày: 2.3.2004
          Đến từ: Đào Hoa Đảo
          Hiện trạng: offline Đã mang  vào thư viện

          Ct;Ly thấy tựa đề hơi " thô " , mà tìm cho nó một tựa cho " sáng " chút, nhưng tìm hoài cũng không biết đặt cho nó cái tên nào cho đúng nghĩa với cái chuyện này, đành đăng luôn, cho nên Nguyễn Thế Duyên thấy có tên nào đẹp hơn tí, đặt cho đứa con này " thanh lịch " chút nhé

          Chúc Nguyễn Thế Duyên luôn vui

          (trả lời: nguyễn thế duyên)
          Post #: 2 RE: Làm đĩ - 14.1.2010 22:23:58    showPicture("1/14/2010 5:23:58 PM",0,0,0,568664,236) TimEm
          titleAndStar(512,0,false,false,"","")Mạnh thường quân


           

          Bài viết đã đăng: 512
          Gia nhập ngày: 7.1.2007
          Hiện trạng: offline Chuyện hay, lời thoại như kịch Shakespeare! Cảm ơn tác giả!

          _____________________________

          Giang-Hồ-Thư-Quán

          (trả lời: Ct.Ly)
          Post #: 3 RE: Làm đĩ - 15.1.2010 10:35:31    showPicture("1/15/2010 5:35:31 AM",0,0,0,568664,236) nguyễn thế duyên
          titleAndStar(899,1,false,false,"","")VIP



          Bài viết đã đăng: 899
          Gia nhập ngày: 1.5.2008
          Đến từ: Hà nội
          Hiện trạng: offline Bạn Ct.Ly ơi, tôi lấy tựa đề ấy không phải với cái ý câu người đọc như các truyện "Vâng! em chỉ là một con đĩ" hay "Thấy sướng thì hét lên" của trung quốc đâu.
          Viết xong truyện rồi , tôi nghĩ mãi mà không tìm ra tựa đề cho nó. Chỉ có hai tựa đề có thể gói được câu chuyện đó là "Làm đĩ" hoặc "Bồi bút" nhưng tựa đề "Bồi bút" chỉ gói được một nửa câu chuyện thôi mà phần nó không gói đưộc lại là phần tôi muốn nói nên tôi đành lấy tựa đề" Làm đĩ " vậy. Nếu bạn tìm đưộc tựa đề nào hay hơn giúp tôi thì bạn cứ việc toàn quyền thay nó nhé. Cám ơn bạn nhiều.

          Bạn Tim emơi. Cám ơn bạn có lời khen . Bạn nói lời thoại như Shakespeare làm mũi tôi vỡ mất rồi đấy. Bạn Ctly không có tiền cho tôi đi vá mũi đâu.Mà bạn nên đổi tên là Tìm em đi . Tên tim em làm tôi lại tưởng bạn là nữ đã sướng âm ỉ mấy ngày

          (trả lời: TimEm)
          Post #: 4 RE: Làm đĩ - 17.1.2010 4:35:55    showPicture("1/16/2010 11:35:55 PM",0,0,0,568664,236) kimle
          titleAndStar(65,0,false,false,"","")Bạn Thân



          Bài viết đã đăng: 65
          Gia nhập ngày: 4.12.2008
          Đến từ: Hà Nội
          Hiện trạng: offline Đã lâu không vào diễn đàn. Tôi đã phải đọc truyện này đến lần thứ hai. Thế Duyên viết hay quá! Cái tựa đề "Làm đĩ" rất hợp với câu chuyện, tôi cũng thử như Cty.Ly tìm một tựa đề khác như " Lương tâm đồng nghiệp", " Sự giải thoát của lương tâm", " đồng nghiệp ?" nhưng thấy sến quá. Rất phục Thế Duyên vẫn viết đều tay và đi sát hiện thực cuộc sống. Phần kết rất nhân văn. Khi đã nằm xuống người ta tha thứ cho nhau hết.
          Cảm ơn Thế Duyên nhiều !

          (trả lời: nguyễn thế duyên)
          Post #: 5 RE: Làm đĩ - 3.2.2010 0:03:53    showPicture("2/2/2010 7:03:53 PM",0,0,0,568664,236) angelpttl
          titleAndStar(6,0,false,false,"","")Bạn mới


           

          Bài viết đã đăng: 6
          Gia nhập ngày: 3.12.2009
          Hiện trạng: offline em cũng thấy nó hơi thô đấy ạ. nhưg nghệ thuật thì không nhất thiết phải kiêng nệ quá đáng

          (trả lời: nguyễn thế duyên)
          Post #: 6 RE: Làm đĩ - 3.2.2010 5:15:03    showPicture("2/3/2010 12:15:03 AM",0,0,0,568664,236) NgụyXưa
          titleAndStar(84,0,true,false,"","")Điều hành viên


           

          Bài viết đã đăng: 84
          Gia nhập ngày: 31.1.2007
          Đến từ: Thái Bình Dương
          Hiện trạng: offline
          quote:

          em cũng thấy nó hơi thô đấy ạ. nhưg nghệ thuật thì không nhất thiết phải kiêng nệ quá đáng
          Nhà văn lớn Vũ Trọng Phụng cũng có một tác phẩm trùng tên.

          (trả lời: angelpttl)
          Post #: 7 RE: Làm đĩ - 3.2.2010 8:46:19    showPicture("2/3/2010 3:46:19 AM",0,0,0,568664,236) bunthang
          titleAndStar(30,0,false,false,"","")Bạn Đọc



          Bài viết đã đăng: 30
          Gia nhập ngày: 9.4.2009
          Hiện trạng: offline Chào các bạn,
          Thật ra theo BT thì khi  gọi là văn chương trong đó đã hàm ý nghĩa "đẹp" nói đến đống rác thì cái đống rác trong văn chương cách diễn đạt cũng phải nghệ thuật, cái khó là ở chỗ dó dù hiện thực đến cách nào đi nữa đó mới là văn chương. BT thấy mục sáng tác này nhiều khi truyện ngắn chưa đạt đủ yếu tố của một truyện ngắn hay pha tạp tự truyện, hay mang tính báo chí phê phán phóng sự gì đó cho nên nếu muốn thuần tuý văn chương khó chấp nhận tựa đề "làm đĩ" rõ ràng quá phản cảm, theo BT nên đặt tên là "cái chết bất ngờ" vì cũng khó nghĩ ra tựa đề nào văn chương vì bản thân truyện ngắn này mang vẻ một bài báo nhiều hơn.

          (trả lời: NgụyXưa)
          Post #: 8 RE: Làm đĩ - 3.2.2010 15:32:08    showPicture("2/3/2010 10:32:08 AM",0,0,0,568664,236) minhthanh_love
          titleAndStar(4229,0,false,false,"Angel of love","")Angel of love



          Bài viết đã đăng: 4229
          Gia nhập ngày: 26.11.2008
          Đến từ: the heaven of love
          Hiện trạng: offline Thày " Tệ hơn cả đĩ" nhỉ?  Thế thì nhờ ơn thày, các "ẻm" có đồng minh oài đó.  Hông biết Thày có kiếm được chút cháo nào hôn nữa  hi hi..
          Cảm ơn Thày về bài viết.


          < Sửa đổi bởi: minhthanh_love -- 3.2.2010 15:34:11 >


          _____________________________



          welcom to minhthanhart

          (trả lời: bunthang)
          Post #: 9 RE: Làm đĩ - 9.2.2010 8:26:05    showPicture("2/9/2010 3:26:05 AM",0,0,0,568664,236) KimTra
          titleAndStar(2,0,false,false,"","")Bạn mới



          Bài viết đã đăng: 2
          Gia nhập ngày: 8.2.2010
          Hiện trạng: offline Anh viết hay quá!Chắc em phải học hỏi nhiều!Em cũng lúc đầu thấy chủ đề này thô nhưng đọc xong thì muốn chảy nước mắt.

          _____________________________

          Thánh Thót ngoài hiên giọt mưa rơi
          Ôm con mẹ khóc dặn mấy lời,
          Con hỡi hãy nghe lời mẹ nói,
          Sau này mẹ khóc chớ ham chơi!
          KimTra

          (trả lời: minhthanh_love)
          Post #: 10 RE: Làm đĩ - 12.2.2010 14:24:51    showPicture("2/12/2010 9:24:51 AM",0,0,0,568664,236) Khải Nguyên HT
          titleAndStar(242,0,false,false,"","")Bạn Thâm Giao



          Bài viết đã đăng: 242
          Gia nhập ngày: 28.1.2009
          Đến từ: Hải Phòng - Việt Nam
          Hiện trạng: offline Các vị, và nhất là tác giả N.T.Duyên, xem có thể đặt tên truyện là “Con điếm” được không? Dùng được cho cả hai: con điếm nghĩa đen và con điếm nghĩa bóng. Người ta vẫn gọi một số chính khách là “con điếm chính trị”, từ “con” dùng như trong “con bạc”. Hoặc đặt tên truyện là “Bán mình”. Bán linh hồn cũng là bán mình.
          Thật ra, có những ngòi bút gieo họa không chỉ như trong truyện ngắn trên. Họ đầu độc người đọc (do bản chất hoặc do ý đồ cá nhân,...). Họ triệt hạ bạn viết (do ganh ghét) ... Đó là những ngòi bút “lưỡi rắn”, nói vậy theo hình tượng cho vui thôi chứ thực ra lưỡi rắn không phun nọc độc.
          Nhân đây, xin mạo muội nêu một số nhận xét. Tôi đọc, chưa nhiều, truyện ngắn của N.T.D.,  thấy nói chung hấp dẫn, dễ đọc. Viết được “dễ đọc” là rất không dễ, ít ra là đối với tôi. Tuy nhiên, cũng cảm thấy có chỗ hơi dễ dãi. Chẳng hạn, trong chuyện tình giữa hai mẹ con và một người đàn ông, giữa một con chiên đạo Cơ-đốc ngoan đạo và một một cán bộ CS loại bự,... , việc yêu, diễn biến, giải quyết các tình huống, v.v... Giá như với văn tài của mình, tác giả kĩ hơn chiều sâu tâm lí, tính cách,... thì chắc có thể tạo ra được những truyện ngắn có tầm cỡ.
          Chỉ là một vài ý mọn góp một cách thân tình, nếu có gì không thuận tai mong tác giả và bạn đọc bỏ qua cho và coi như không có.

          < Sửa đổi bởi: Khải Nguyên HT -- 12.2.2010 14:34:17 >

          (trả lời: nguyễn thế duyên)
          Post #: 11 RE: Làm đĩ - 12.2.2010 23:33:40    showPicture("2/12/2010 6:33:40 PM",0,0,0,568664,236) mai77
          titleAndStar(171,0,false,false,"","")Bạn Thâm Giao


           

          Bài viết đã đăng: 171
          Gia nhập ngày: 26.4.2008
          Hiện trạng: offline
          quote:

          Trích đoạn: minhthanh_love

          Thày " Tệ hơn cả đĩ" nhỉ?  Thế thì nhờ ơn thày, các "ẻm" có đồng minh oài đó.  Hông biết Thày có kiếm được chút cháo nào hôn nữa  hi hi..
          Cảm ơn Thày về bài viết.



          Vì câu đùa tếu này của Lớp mà Mai thấy tiêu đề " Tệ hơn cả đĩ" lại thích hợp đó, đây là một trong những truyện của bác Duyên mà Mai thấy hay


          _____________________________

          Xin chào các bạn

          http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=368439&mpage=1&key=

          (trả lời: minhthanh_love)
          Post #: 12 RE: Làm đĩ - 13.2.2010 1:47:00    showPicture("2/12/2010 8:47:00 PM",0,0,0,568664,236) clietc
          titleAndStar(121,0,false,false,"","")Bạn Thâm Giao


           

          Bài viết đã đăng: 121
          Gia nhập ngày: 28.1.2009
          Hiện trạng: offline Cứ nghỉ, Vũ Trọng Phụng mất rồi không còn "Làm Đĩ". Bác Duyên tự làm, chứ tụi tui không ép đó nghen.
                                                                                                NCL.


          #35
            buihaihung 08.06.2010 01:47:10 (permalink)
            Bác Duyên làm tôi ngạc nhiên đấy, không ngờ bác viết được câu chuyện được như thế... tôi cảm giác như đọc một truyện ngắn của 1 tác giả Trung quốc nào đó, văn phong từa tựa thế. Tôi thích một cái tên kiểu như " Lương tâm không đĩ điếm" hơn, bởi vì " Làm đĩ" thì chỉ lột tả được 2/3 thiên truyện, nhưng sau đó khi nhân vật chính nhận ra mình cũng chỉ giống như phường " làm đĩ" và chọn cái chết thì anh ta không còn là " đĩ" nữa, hay đúng hơn " lương tâm" anh ta không " làm đĩ" nữa, anh ta xứng đáng là một con người.Tôi cũng thích những cái tên như " Đám ma cuối" hay " lương tâm đĩ điếm" nhưng liệu đây có phải là đám ma cuối cho những kẻ vô lương tâm vẫn đầy dẫy hiện hữu ngoài đời thật không - không, chúng vẫn vô vàn. Và " lương tâm đĩ điếm" cũng vậy, nghe hay hơn " lương tâm không đĩ điếm" nhưng nó chưa chuẩn với cốt truyện, cũng giống như cái tến " làm đĩ" - nhân vật không đáng bị coi là " làm đĩ" nữa vì " lương tâm ông  ta không còn là lương tâm con đĩ nữa - hay trả lại lương tâm cho ông ta bằng cái tên " lương tâm không đĩ điếm".
            Kính!  
            #36
              nguyễn thế duyên 04.10.2010 22:37:51 (permalink)

                   Thằng ngốc
               
              Hắn bước ra khỏi nhà xuất bản, một cảm giác chán chường xâm chiếm lấy hắn. Lần trước, khi bước vào nhà xuất bản tuy có một chút hồi hộp nhưng trong hắn vẫn đầy tự tin. Hắn không thuộc loại “Văn mình vợ người”. Trước khi cầm bản thảo đến nhà xuất bản hắn đã đăng tác phẩm của mình lên mạng và theo dõi rất kĩ những phản hồi từ độc giả. Cẩn thận hơn, hắn đem copy bản thảo của mình đóng thành mấy cuốn gửi đi nhiều nơi gồm đủ mọi đối tượng từ những giáo viên dạy văn đến cô bán bánh cuốn đầu ngõ nhà hắn. Với những người không có trình độ hắn chỉ hỏi mỗi một câu
                    -Đọc có thích không?
              Và khi tất cả đều nói rằng “Thích” thì hắn mới quyết định mang cuốn sách đến nhà xuất bản.
              Mà có lẽ hắn viết tốt thật nên hôm nay,  cô bé biên tập viên trẻ tuổi đã trố mắt lên nhìn hắn kinh ngạc khi hắn xưng danh
                    -Tôi là Duy, tác giả của cuốn Lễ máu.
                    -Bác là Duy?
              Cô bé hỏi lại như có vẻ không tin.
                    -Vâng! Sao?
                    -Ồ! Không! –Cô gái lúng túng.—Cháu không nghĩ là bác lại già đến thế. Đọc truyện của bác cháu cứ nghĩ là bác chỉ khoảng ba lăm đến bốn mươi tuổi là cùng.
              Nghe cô gái nói, hắn giật mình.
                    -Truyện tôi viết dở lắm à?
                    -Không!—Cô gái vội vàng xua tay.—Truyện bác viết rất hay, rất trẻ. Cháu đọc một mạch hết tác phẩm của bác. Cháu đã đề nghị cho in cuốn sách này.
              Trong hắn lại tràn trề hy vọng.
                    -Thế sách đã được duyệt chưa cô? Có hy vọng gì không?
                    -Cháu nghĩ là rất nhiều hi vọng. Bác ngồi chờ ở đây một lúc chị trưởng phòng của cháu về sẽ trao đổi lại với bác.
              Cô gái đứng dậy đi pha trà. Ngồi buồn , hắn tiện tay mở một cuốn sách vừa in xong đang chất đống trên bàn ra đọc. Mới chưa hết một trang , mặt hắn đã nhăn lại, gấp vội cuốn sách vứt lên bàn, quay sang hỏi cô biên tập viên
                    -Cô thấy cuốn này thế nào?
              Cô gái cười, buông thõng một câu.
                    -Cho ma nó đọc.
                    -Thế sao nhà xuất bản vẫn cho in?
              Hắn hỏi, trong tâm trí hắn thoáng có một chút nghi ngờ . Chắc có điều gì đó mờ ám ở đây? Cuộc đời đã có quá nhiều những điều mờ ám, hắn biết vậy nhưng không bao giờ hắn nghĩ là trong văn chương, một nơi tập trung toàn những tinh hoa của tư tưởng lại có thể có điều gì đó mờ ám. Văn chương là nơi kết tinh những gì tinh khiết nhất của cuộc đời.
              Cô gái  cầm tách trà mang đến, cô không biết đến những suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu hắn, cô thản nhiên trả lời.
                    -Đây là những cuốn sách mà tác giả của nó mang đến thuê chúng cháu xuất bản. Mọi chi phí họ chịu hết. Chúng cháu chỉ có mỗi một việc nhận tiền
                    -Nhưng cuốn sách như thế này mà….
              Hắn đã kịp dừng lại, nhưng cô gái vẫn hiểu hắn định nói gì. Cô bình thản trả lời
                    -Thì chúng cháu cũng phải sống chứ bác.
                    -Tôi tưởng các cô hưởng lương từ ngân sách nhà nước
                    -Bác lạc hậu quá. Bây giờ “Xã hội hóa” hết rồi bác ơi
              Nghe ba từ “Xã hội hóa” mà hắn sởn hết cả gai ốc. Mẹ ơi! sao ba cái từ ấy kinh khủng vậy còn sợ hơn là gặp ma. Vợ hắn đi nằm viện đúng thời kì xã hội hóa y tế thế là hắn mất đứt cái xe máy để lấy tiền lo thuốc thang cho vợ. Con hắn vào đại học lại rơi đúng vào lúc xã hội hóa giáo dục và thế là cái lưng của hắn còng gập xuống để đóng hai trăm năm mươi  nghìn một tháng học phí. Mọi thứ đều xã hội hóa chỉ có đồng lương hưu còm của hắn lại chẳng chịu xã hội hóa cho. Nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ hắn bỗng bật cười. Đúng thật! Cả cái học viện chính trị quốc gia mấy chụcnăm nghiên cứu mới tìm ra được độc một từ “Xã hội hóa” Làm gì chẳng hay, chẳng đẹp. Hay thì hay thật! Đẹp thì đẹp thật!. Chỉ mỗi một tội ai nghe thấy cũng sợ. Hôm nay hắn lại nghe thấy ba từ này.
              Đúng lúc ấy thì cô trưởng phòng biên tập đi họp về, thấy hắn, cô cười tươi như hoa.
                    -Anh đây rồi, em định gọi điện báo tin mừng cho anh. Ban giám đốc vừa họp quyết định cho in cuốn của anh rồi. Ai cũng khen cuốn của anh hay và cách viết độc đáo. Giám đốc của em còn bảo
                                -Lâu lắm rồi mới có một tác phẩm hay mà người viết lại có trách nhiệm với bạn đọc đến như vậy. Bây giờ toàn một lũ viết nhăng viết cuội.
              Nghe cô trưởng phòng nói mà hắn mừng rơn
                    -Thế hả cô? Ôi ! Tốt quá rồi. Thế in tất cả bao nhiêu cuốn?
                    -In một nghìn năm trăm cuốn và anh chỉ phải chịu có năm trăm cuốn thôi.
              Một thùng nước đá lạnh âm năm mươi độ dội ùm lên đầu hắn. Hắn ngơ ngác nhìn cô trưởng phòng, hình như hắn vẫn chưa hiểu cô vừa nói cái gì. Cô trưởng phòng nhìn hắn với ánh mắt đầy thông cảm. Có lẽ cô đã gặp quá nhiều những cảnh như thế này rồi. Cô an ủi hắn.
                    -Anh như thế là nhất rồi đấy. Những người khác người nào viết tốt lắm thì cũng phải chịu già nửa số lượng sách in ra cơ. Mà cộng cả tiền nhuận bút  với tiền chiết khấu bốn mươi phần trăm giá bìa vào thì anh phải nộp cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu. Chỉ khoảng trên dưới một chục triệu thôi.
              Nghe cô gái nói, hắn ngao ngán nhìn qua cửa sổ và mắt hắn bỗng gặp phải cái xe máy cà tàng của mình đang dựng ở ngoài sân.Cái đèn xe bị vỡ một miếng trông cứ như là một cái mũi sứt nhìn hắn đầy giễu cợt
                    -Văn sĩ! Hay là bán tôi đi để mua lấy cái danh với cuộc đời. Ít ra tôi cũng được hai triệu đấy. Mua danh ba vạn, Ngày trước ba vạn là cả một cơ ngơi chứ chục triệu bây giờ thì làm được cái trò trống gì. Rẻ chán!
              Hắn nặng nề đứng dậy. Cô trưởng phòng hỏi.
                    -Ý anh định thế nào? Anh cho em biết để còn đưa vào kế hoạch xuất bản quý tới.
                    -Để tôi về hỏi xem vợ tôi có đồng ý bỏ dạy học chuyển sang nghề bán xôi sáng không đã.
                    -Sao lại thế? Em không hiểu
              Cô gái hỏi. Tính hài hước trong hắn lại trỗi dậy.
                    -Có gì mà không hiểu.—Hắn cười.—Mang năm trăm cuốn của cô về không gói xôi thì để làm gì?
               
                                                                *
                                                         *             *
               
              Ra khỏi khỏi nhà xuất bản, hắn ngán ngẩm đi lang thang ra công viên. Đang ngồi trên chiếc ghế đá phóng tầm mắt nhìn ra ngoài hồ thì một chú bé bán báo đến mời.
                    -Bác mua báo đi. Hôm nay có bài viết về lễ ra mắt của cuốn truyện nổi tiếng nhất việt nam với bản quyển phát hành lên đến một trăm triệu đấy bác.
               Mẹ ơi! hắn thầm kêu lên. Một trăm triệu! Ngày xưa, khi nghe tin bài thơ Mầu tím hoa sim của Hữu Loan được mua bản quyền với giá một trăm triệu hắn đã thầm mơ. Giá như đời mình có thể viết được một bài thơ như thế. Nhưng rồi hắn lại tự bảo “ Đừng hão huyền! Một tác phẩm như thế chỉ có thể xuất hiện một lần duy nhất trong đời”. Thế mà bây giờ lại một tác phẩm như thế xuất hiện. Hắn hấp tấp móc tiền đưa cho chú bé
                    -Cháu cho bác một tờ.
              Cầm tờ báo, hắn vội vàng mở ngay đến trang mà chú bé vừa bảo. Đây rồi! cái đầu tiên hắn nhìn thấy là ảnh một cô gái cởi trần đôi nhũ hoa được che bằng hai miếng đăng ten bé tý hình cánh hoa nửa như che lại nửa lại như hé ra, như một lời thì thầm đầy gợi cảm “Vào đây”. Sao cô gái này dám cởi trần trong buổi ra mắt công chúng nhỉ? Hắn tự hỏi.Móc  lấy cái kính từ trong túi ra đeo vội lên. Giời ạ! Thì ra cô ta có mặc một cái áo không tay mỏng tang bó sát lấy cái thân hình tuyệt mĩ. Con bé này thật khéo. Hắn thầm nghĩ mặc áo thế này thà cởi hết ra còn hơn. Hắn xem một loạt những bức ảnh. Bức ảnh nào cũng như mời gọi. Đột nhiên hắn nhận ra phía trước cái quần hắn đang mặc đang phồng lên một khoảng. Hoảng hốt hắn vội vàng thọc ngay tay vào trong túi quần bẻ quặp cổ con gà trống đang ngóc lên đòi gáy vào giữa hai đùi kẹp chặt lại. Xong xuôi hắn nhìn quanh xem có ai bắt gặp điều ấy không? Không có ai thấy cả. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
              Hắn gấp tờ báo lại tư lự nhìn ra phía ngoài hồ. Mình cổ điển quá chăng? Hắn tự hỏi mà không trả lời được. Hắn cũng đã nhiều lần vào xem ảnh khỏa thân của Thái phiên trên mạng, hắn chỉ thấy một vẻ đẹp thanh khiết bay bổng. Và chính bức ảnh “Thiên thần” của ông chụp một cô gái khỏa thân đang bay lên như một thiên thần dẫn dắt con người bay lên với cái đẹp đã mang lại cho hắn cảm hứng để viết nên một truyện ngắn cùng tên. Chưa bao giờ ảnh của Thái Phiên làm cái cổ gà của hắn ngóc đầu dậy. Thế mà những bức ảnh này!
              Hắn lại mở tờ báo ra. Lần này hắn không xem hình cô gái nữa mà lần xem những bức hình  ở phía dưới. Hắn nhận ra nhà văn X lại cả nhà thơY nữa. Hai người này thì hắn đâu có lạ. Quá nửa cánh cầm bút ở nước Nam này đã từng đọc được tên họ trên mặt báo. Lại cả một cô nàng sao nhìn mặt hắn thấy quen quá nhưng chịu, hắn không thể nhớ được tên, hắn đã gặp cô ta liên tục trên truyền hình.
              Trời ơi! Toàn những người nổi tiếng đến dự buổi ra mắt của cuốn sách. Đúng là hậu sinh khả úy. Các cụ ngày xưa nói thật không sai. Trẻ thế mà đã viết được một tác phẩm mà làm cho ông X, ông Y  và cái cô gì đó nữa phải đến dự. Cái nghiệp văn chương lại nổi lên thôi thúc hắn. Hắn vẫy một cậu bé bán sách rong lại hỏi
                    -Có cuốn “Sợi xích” của Lê Kiều Như không?
                    -Có ạ.—Cậu bé lập tức trả lời,--Hàng hot đấy bác ạ
                    -Bao nhiêu?
              Vừa hỏi hắn vừa móc túi lấy tiền
                    -Một trăm nghìn.
                    -Cái gì?
              Hắn kêu lên, còn cậu bé thì nhìn hắn như nhìn một người sao hỏa vừa rơi xuống
              -              Hàng độc đấy bác. Phát hành có hai nghìn cuốn mà hàng vạn người hỏi mua . Bác định mua giá gốc chắc.
              Hắn cắn răng đưa tờ một trăm ngàn cho chú bé. Đợi cậu bé đi xa, hắn mở đại một trang của cuốn sách ra đọc thử. Đọc được một đoạn, bỗng hắn ôm bụng cứ thế nôn thốc nôn tháo. Một cô gái đi ngang qua thấy hắn như thế thì dừng lại, nhìn hắn lo lắng hỏi.
                    -Anh làm sao thế? Trúng gió à?
              Nói rồi cô gái mở túi xách lấy một cái khăn giấy chìa ra cho hắn.Hắn cầm lấy chiếc khăn lau mồm rồi ngẩng lên  nói với cô gái
                    -Không! Tôi không làm sao đâu. Cám ơn cô. Tại tôi đọc cuốn sách này mà cảm thấy buồn nôn quá.
              Đúng thật! Sau khi đã nôn một đống tướng rồi mà hắn vẫn còn cảm thấy lờm lợm ở cổ họng. Một cảm giác ghê ghê, khăm khẳm, tanh tanh như vẫn còn vương trên đầu lưỡi hắn. Cô gái cầm cuốn sách lên xem và ngồi xuống bên cạnh hắn
              -Anh đọc cuốn sách này làm gì mà chẳng buồn nôn.
                    -Đây là cuốn sách được nhà xuất bản hội nhà văn phát hành cơ mà
              Hắn cãi.Cô gái nhìn hắn thương hại
                     -Bây giờ xã hội hóa rồi. Ai có tiền thì người ấy in thôi.
              Hắn thở dài, cô gái cũng thở dài đầy cảm thán. Hắn nhìn cô gái dè dặt hỏi
                    -Tôi hỏi khí không phải. Hình như cô cũng có duyên nợ với cây bút thì phải?
              Cô gái nhìn hắn với một ánh mắt buôn rầu.
                    -Vâng! Em đã từng đạt giải nhì trong cuộc thi viết văn của tạp chí văn nghệ quân đội năm chín mươi.—Cô gái chăm chú nhìn hắn rồi hỏi lại.—Mà anh hình như cũng có nghiệp chướng với văn chương. Anh tên gì vậy?
                    -Tôi là Duy
              Cô gái ồ lên một tiếng đầy vui mừng.
              -Hóa ra anh là người viết “Lễ máu”.—Cô chìa tay ra cho anh.—còn em là Mai.
              Hắn cảm thấy lúng túng. Cô ta biết mình mà mình lại không biết cô ta mặc dù cô ta đã từng đạt giả nhì trong một cuộc thi đầy uy tín trong giới cầm bút.
                    -Xin lỗi! Cô dùng bút danh gì khi viết vậy?
              Hình như cô gái biết hắn nghĩ gì trong đầu. Cô cười cởi mở.
                    -Anh không biết được em đâu. Em nghỉ viết đã lâu lắm rồi.
                    -Sao vậy?
              Nghe hắn hỏi, cô gái nín lặng nhìn ra phía ngoài hồ một lúc rất lâu rồi mới quay lại nói với hắn bằng một trầm trầm, u uất
                    -Văn chương chết rồi anh ạ
              Hắn cũng nhìn ra xa, vô định rồi hỏi lại cô gái bằng một giọng rất nhỏ
                    -Ừ! Có lẽ cô đúng. Văn chương chết rồi. Nhưng sao lại thế nhỉ?
              Cô gái nhìn hắn với ánh mắt đầy thương cảm. Có lẽ cô cũng từng đã có thời như hắn. Không cần gì cả, chỉ muốn đốt cháy mình cho những khát vọng cao đẹp của con người bừng lên trong những trang sách. Hắn đâu cần tiền! Hắn đâu có nghĩ đến những đồng tiền nhuận bút còm cõi. Hắn chỉ muốn đứa đứa con tinh thần của mình chào đời và hắn biết những đứa con của hắn đâu phải là những đứa trẻ  xấu xí, què quặt như những đứa con tinh thần hắn đang đọc đây. Thế nhưng đứa con của hắn đã không đưộc chào đời. Tại sao?
              Hắn lấy bản thảo cuốn sách của mình ra lặng lẽ châm lửa đốt. Cô gái ngồi nhìn hắn đốt bản thảo không nói một lời. Một đám học sinh đi ngang qua , thấy lạ chúng đứng lại nhìn. Một cô bé cầm cuốn sợi xích lên đọc một đoạn rồi nói với bọn bạn.
                    -Tao nghĩ ra rồi. Dễ nhất chỉ có làm văn sỹ. Kì này tao sẽ thi vào trường viết văn Nguyễn Du
              Hắn lắc đầu bảo với cô bé
                    -Làm văn sỹ không dễ đâu cháu ạ
                    -Sao không dễ?—Cô bé cự lại hắn—Cháu mà tụt quần ra thì cháu sẽ là nhà văn nổi tiếng  ấy chứ. Cháu trẻ và xinh như thế này cơ mà
                                                                   Hà nội 15—6—2010
              Post #: 1 RE: Thằng ngốc - 22.6.2010 23:04:05    NgụyXưa
              Điều hành viên


               

              Bài viết đã đăng: 113
              Gia nhập ngày: 31.1.2007
              Đến từ: Thái Bình Dương
              Hiện trạng: offline Xin chia buồn với nhà văn.

              Đã mang "Thằng Ngốc" vào thư viện.

              Xin cám ơn tác giả. Chúc vui.

              (trả lời: nguyễn thế duyên)
              Post #: 2 RE: Thằng ngốc - 23.6.2010 18:32:34    nguyễn thế duyên
              Mạnh thường quân



              Bài viết đã đăng: 929
              Gia nhập ngày: 1.5.2008
              Đến từ: Hà nội
              Hiện trạng: offline Cám ơn Nguỵ xưa nhé. Nhưng tại sao bạn lại chia buồn với tôi nhỉ? Điều mà bạn phải chia buồn là nền văn học nưốc nhà

              (trả lời: NgụyXưa)
              Post #: 3 RE: Thằng ngốc - 23.6.2010 23:36:54    NgụyXưa
              Điều hành viên


               

              Bài viết đã đăng: 113
              Gia nhập ngày: 31.1.2007
              Đến từ: Thái Bình Dương
              Hiện trạng: offline
              quote:

              Nhưng tại sao bạn lại chia buồn với tôi nhỉ? Điều mà bạn phải chia buồn là nền văn học nưốc nhà

              Chắc là anh cũng buồn vì nền "văn học" đó chứ. Thực ra là tôi chia buồn với nhà văn trong truyện. Riêng anh, xin chúc vui.

              (trả lời: nguyễn thế duyên)
              Post #: 4 RE: Thằng ngốc - 26.6.2010 21:41:36    Bùi Quang Vũ
              Bạn mới



              Bài viết đã đăng: 10
              Gia nhập ngày: 27.7.2008
              Hiện trạng: offline Truyện hay tuyệt! Cháu cảm ơn bác vì đã cho đọc tác phẩm này.
              Hâm mộ bác đã lâu, hi vọng bác cho cháu làm quen ạ! hihi

              (trả lời: nguyễn thế duyên)
              Post #: 5 RE: Thằng ngốc - 27.6.2010 9:42:56    Cát Tường
              Bạn Thâm Giao


               

              Bài viết đã đăng: 224
              Gia nhập ngày: 23.11.2008
              Hiện trạng: offline Không lẽ ở VN xuất bản sách không được tiền mà lại còn phải tốn thêm?

              (trả lời: Bùi Quang Vũ)
              Post #: 6 RE: Thằng ngốc - 27.6.2010 10:11:54    tuyetanh
              Bạn mới


               

              Bài viết đã đăng: 2
              Gia nhập ngày: 26.6.2010
              Hiện trạng: offline Vẫn còn nhiều nxb khác mà , sao lại đốt bt đi? Đúng là từ hồi xã hội hoá có nhiều tác phẩm ra đời hơn , giúp cho người viết nhìn được đứa con của mình nhưng tiếc rằng vẫn có những chuyện không hay lắm. Tôi đọc cũng thấy bức xúc lắm thay !

              (trả lời: nguyễn thế duyên)
              Post #: 7 RE: Thằng ngốc - 1.7.2010 15:47:54    nguyễn thế duyên
              Mạnh thường quân



              Bài viết đã đăng: 929
              Gia nhập ngày: 1.5.2008
              Đến từ: Hà nội
              Hiện trạng: offline
              quote:

              Truyện hay tuyệt! Cháu cảm ơn bác vì đã cho đọc tác phẩm này.
              Hâm mộ bác đã lâu, hi vọng bác cho cháu làm quen ạ! hihi


              Chào Bùi quang Vũ.Lâu không vào diễn đàn.Tận hôm nay mới đọc đưộc những lời của bạn. Xin lỗi nhé. Rất vui vì đã đưộc làm quen với bạn. Cám ơn bạn đã có cảm tình với truyện tôi viết

              (trả lời: Bùi Quang Vũ)
              Post #: 8 RE: Thằng ngốc - 21.7.2010 14:20:03    Saohom42
              Mạnh thường quân



              Bài viết đã đăng: 469
              Gia nhập ngày: 4.4.2009
              Hiện trạng: offline Mến chào Tác giả truyện " Thằng ngốc"

                      Truyện của bạn khá lôi cuốn, SH đọc một mạch.
                       SH chợt nhớ tới đứa cháu ngọai mới 2 tuổi. Có một lần cháu muốn mở rộng cửa nhà ra cho thóang nhưng một cánh cửa bị kiến và mọt đục sệ xuống nên hi hoay một lát vẫn không thực hiện được ý định, cậu bé quay lại nhìn bà ngọai nói ngọng nghịu:
                                " Bó tay chấm com."
                       Bạn thấy không? thời "Kinh tế thị trường" ngay đến trẻ con bé tí cũng nhập tâm câu nói đó !
                        Dẫu sao SH cũng chúc bạn tìm cách  vượt qua mọi trở ngại để thực hiện ước mơ của bản thân

                                                                   SH


              #37
                nguyễn thế duyên 12.06.2011 01:22:14 (permalink)
                 Bản so nat “ Nụ hôn và những bông hồng”
                 
                Tôi viết truyện ngắn này là vì một người nhưng rất tiếc tôi lại không thể đề tặng nó cho người ấy vì kết thúc đau thương của câu chuyện. Tôi có thể viết khác đi cho câu chuyện đỡ đau thương hơn nhưng rất tiếc tính lôgíc của cuộc đời và của câu chuyện đã không cho phép tôi làm điều đó. Đấy âu cũng là nỗi đau của người cầm bút. Không biết có ai đó hiểu cho nỗi đau này của tôi không?
                 
                Đột nhiên , tôi cong cả mười đầu ngón tay lại, quật mạnh tay xuống phím đàn buông ra một hợp âm chói tai để kết thúc bản nhạc. Với đôi tai rất thính của mình, tôi nghe thấy một tiếng “Ôi!” rất khẽ, thoảng thốt từ ngoài vườn lọt qua khung cửa sổ lúc nào cũng đóng kín vào trong nhà. Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi.
                      -Sao hôm nay con lại kết thúc bản nhạc như vậy? Con hãy tưởng tượng ra một buổi hoàng hôn, trời đã tím sẫm, mọi thứ cứ nhòe đàn đi theo thời gian rồi mất hẳn vào đêm. Một cảnh thanh bình, yên tĩnh như muốn níu kéo ta lại….
                Tôi đứng dậy, quay người lại. Chắc trong mắt tôi có điều gì lạ lắm nên đang diễn tả cho tôi cái nhạc cảnh mà tôi cần truyền đạt thì mẹ tôi bỗng dừng lại
                      -Mẹ!—Tôi khẽ kêu lên,--Con còn sống được bao nhiêu lâu nữa để có thể theo được những quy luật khắt khe của âm nhạc, của cuộc đời hả mẹ? Con hiểu ý mẹ muốn. Con cũng hiểu Traicốpski muốn bản nhạc được kết thúc bằng những âm thanh cứ chìm dần, chìm dần rồi dứt hẳn trong cái day dứt của người nghe. Nhưng con không muốn thế.—Đột nhiên tôi nắm tay lại đấm mạnh xuống bàn phím. Một âm thanh chát chúa vang lên lay động cả cái rèm cửa sổ và tôi thoáng thấy một bóng người—Con muốn âm thanh cuối cùng của bản nhạc đời con là một âm hưởng vút lên để thách thức với số phận. Mẹ! Từ nay con sẽ không tập đàn nữa.
                Tôi nói với một giọng kiên quyết. Mẹ tôi đau đớn nhìn tôi.
                      -Thế con định làm gì?—Mẹ  hỏi giọng đầy lo lắng.—Con làm gì mẹ cũng ủng hộ.
                      -Con định viết nhạc mẹ ạ.—Tôi nói to, cố tình để cho bóng trắng ngoài cửa sổ nghe thấy.—Cuộc đời con còn ngắn lắm. Con muốn rằng nếu không thể để lại được cho cuộc đời này cái gì thì ít nhất con cũng có thể để lại được cho người con yêu một bản nhạc của riêng mình.
                Tôi lại nghe thấy một tiếng động nữa bên ngoài cửa sổ. Mẹ nhìn tôi sửng sốt
                      -Con có người yêu rồi sao?
                      -Vâng!
                Tôi trả lời một cách dứt khoát và khẳng định
                      -Ôi! –Mẹ tôi ôm ngực thốt lên.—Thế thì tốt quá. Cô ta là người như thế nào? Tên là gì?
                      -Con không biết mẹ ạ
                Mẹ tôi sửng sốt nhìn tôi. Tôi ẩn mẹ  ra cửa
                      -Thôi mẹ về phòng mẹ đi. Con muốn ở lại một mình.
                Mẹ đi rồi, tôi ngồi xuống bên cây đàn dương cầm của mình, lấy ra tờ giấy viết nhạc đặt lên mặt đàn. Tôi nhìn ra cửa sổ, bên ngoài im lặng không một tiếng động. Có tiếng gió thì thào, tiếng lá cây sào xạc. tôi cố lắng tai nghe và thầm mong có một tiếng động nhẹ ngay sau khung cửa sổ phòng tôi nhưng không thấy. Tôi đứng dậy đi ra mở rộng cánh cửa kính cho âm thanh của đêm tràn vào phòng và tôi lại nhìn thấy một bông hoa hồng trắng  nằm ở đấy từ bao giờ đang im lặng nhả hương. Lòng tràn đầy cảm xúc, tôi cầm bông hoa hồng lên đi lại cây đàn và những âm thanh đầu tiên của bản nhạc vang lên khe khẽ, chậm rãi trong tôi.
                Hai giờ sáng, ngực tôi bắt đầu nhói buốt. tôi biết là không thể viết tiếp được nữa. Tôi vội vàng lấy một viên thuốc đặt ở dưới lưỡi và lấy một mảnh giấy trắng viết vội mấy dòng
                                  
                                         Em!
                Anh không biết em là ai. Anh không biết em tên là gì nhưng anh biết em là một cô gái. Cám ơn em vì những bông hồng đêm đêm em đã đặt ở cửa sổ phòng anh. Chắc đêm qua em đã nghe thấy hết những gì mà anh đã nói với mẹ. Đây là chương một của bản nhạc anh định viết tặng riêng em. Nó có tên là hoa hồng. Không biết ngày mai anh có thể viết tiếp chương hai được hay không, Nếu anh còn sống thì đêm mai em hãy đặt lại bản nhạcnày vào chỗ cũ cho anh , anh sẽ viết tiếp
                                    Anh
                 
                Viết xong, tôi cuộn bản nhạc đang viết dở và bức thư lại, buộc bằng một sợi chỉ ngũ sắc tháo từ chiếc bùa bình an mà mẹ đã đi tận một chùa nổi tiếng ở Ninh Bình cầu xin cho tôi. Tôi đặt bản nhạc vào sau cửa và đóng cửa sổ lại.
                 
                Sáng hôm sau, mẹ tôi vào phòng bà im lặng nhặt những tờ nháp của bản nhạc mà đêm qua tôi vo lại vứt bừa bãi trong phòng. Bà ngồi xuống giường vuốt tóc tôi rồi nhẹ nhàng nói.
                      -Con có thể đàn cho mẹ nghe phần con viết  đêm qua được không?
                Tôi vội vàng nhỏm ngay dậy đi ra chỗ cây đàn. Mẹ tôi là giáo viên dương cầm của nhạc viện, một nghệ sỹ ưu tú nên tôi rất muốn bà nghe bản nhạc để góp ý cho mình. Tôi ngồi xuống mở nắp dương cầm. Những tình cảm đêm qua lại ùa về xâm chiếm tâm hồn tôi. Tiếng đàn vang lên dìu dặt. Khi hợp âm cuối cùng của chương một kết thúc, tôi quay sang nhìn mẹ hỏi bà giọng đầy lo lắng
                      -Mẹ thấy thế nào hả mẹ?
                Mẹ tôi lấy tay lau vội giọt nước mắt đang ứa ra . Ánh mắt bà lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa xúc động
                    -Hay lắm con ạ. Nhưng sao con lại đi ngược hẳn lại với những quy tắc thông thường của âm nhạc thế? Ngay chương một mẹ đã thấy có một cái gì đó đang từ hư vô dâng dần lên tràn đầy trong âm nhạc của cón
                Tôi cười.
                      -Đáng lẽ phải ngược lại phải không mẹ. Từ cuộc đời chìm dần vào hư vô . Mẹ định nói thế đúngkhông ?Nhưng cuộc đời con cũng ngược với các nhạc sỹ khác mà mẹ.
                Mẹ tôi trầm tư  gật đầu.
                      -Ừ! Có lẽ cũng đúng thế thật. Thôi con cứ viết tiếp đi.
                Đến tối, tôi ra mở cửa sổ. Bản nhạc của tôi nằm ở đấy với một bông hồng trắng và một bức thư vẻn vẹn có một dòng
                “Bản nhạc hay lắm anh ạ. Em đợi chương hai của anh”
                Tôi cầm bản nhạc quay lại chỗ cây đàn. Một tình cảm mãnh liệt xô đẩy tâm hồn tôi. Có lúc nó dịu dàng vuốt ve những thương tổn trong cơ thể tôi, nó nâng tôi bay bổng đến một chân trời xa lạ. Có lúc nó lại gào thét như muốn đập phá đi tất cả, Những lúc ấy âm thanh của cây đàn dưới tay tôi rung lên trong một khao khát đến vô bờ. Một khát khao được sống. Tôi đàn mà hai má tôi đẫm nước mắt. Tối hôm ấy tôi viết xong được chương hai của bản nhạc.Tôi đặt tên cho chương hai bản nhạc của mình là “Tình yêu”.  Tôi lại cuộn bản nhạc lại đặt sau cửa sổ. Tối hôm sau, tôi ra cánh cửa sổ tình yêu của mình. Bản nhạc lại nằm ở đấy, một bông hồng trắng và một mảnh thư đẫm nước mắt
                  “Em thương anh quá”
                Tối hôm ấy tôi ngồi bên cây đàn đến hai giờ sáng mà không viết thêm được một khuông nhạc nào. Tôi cố mường tượng ra cái điều tôi định viết mà không sao hình dung ra nổi. Tôi đành đứng dậy cuộn bản nhạc lại và viết một dòng thư ngắn đính kèm
                “Anh xin lỗi anh không thể viết tiếp được . Hẹn em đến tối mai”
                Tối hôm sau, tôi cũng không viết được gì. Tối hôm sau nữa cũng thế. Đến tối hôm thứ tư, khi tôi mở bản nhạc ra tôi thấy một dòng chữ của em đề.
                “Sao thế hả anh? Sao anh không thể viết được nữa?”
                Vừa đọc đến đây thì mắt tôi tối sầm lại. Một cơn đau thắt lồng ngực khiến cho mặt tôi tái nhợt. Tôi lảo đảo gục xuống. Tôi còn kịp nghe thấy tiếng mẹ kêu thất thanh
                      -Gọi cấp cứu!
                 
                                                                           *
                                                                    *           *
                Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm ở bệnh viện trên người tôi toàn những dây dợ chằng chịt. ngước mắt lên, tôi thấy một ống truyền đang chậm rãi nhỏ giọt. Cảnh này với tôi là quá quen thuộc. Hai mươi nhăm năm nay tôi đã liên tục gặp nó. Tôi tưởng rằng mình đã chai đi nhưng sao lần này, cảnh này lại làm cho tôi nặng nề đến vậy?Tôi chỉ muốn dứt tung tất cả những dây dợ chằng chịt đang níu giữ cuộc sống lại cho tôi. Tôi muốn gào lên
                      -Phật tổ! Sao người bất công vậy?Trời ơi! Con muốn sống . Hãy cho con sống để con làm nốt một việc cuối cùng của cuộc đời.
                Nhưng tất cả chỉ là một sự im lặng đến khủng khiếp. Tôi đột nhiên nghĩ đến bản nhạc . Không biết khi tôi gục xuống liệu có ai cất hộ tôi bản nhạc. Nếu tôi chết ở đây hôm nay, liệu em có đến nhà tôi nhận bản nhạc mà tôi đang viết dành riêng cho em. Trời ơi! bản nhạc tôi còn chưa kịp đề một dòng chữ tặng em. Mà em tên là gì tôi cũng đâu đã biết. Không! Tôi không thể chết ở đây hôm nay. Tôi phải về nhà để ít nhất còn viết một dòng chữ tặng em lên bản nhạc của mình. Tôi gượng nhỏm dậy thì một bàn tay giữ tôi lại
                      -Anh phải nằm im đừng cử động
                Tôi quay nhìn sang, một cô gái lạ, nhỏ nhắn đang ngồi bên cạnh giường. Một bàn tay của cô đặt lên ngực tôi giữ tôi lại, Tôi nhìn vào bàn tay,một bàn tay nhỏ có những ngón tay rất dài. Tôi đột nhiên nghĩ “ bàn tay này mà chơi dưông cầm thì thật tuyệt”
                      -Em là ai?
                Tôi buột mồm hỏi. Cô gái nhìn tôi với ánh mắt thân thiết như là chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi
                      -Em là Bạch diệp. Tại sao anh lại không thể viết tiếp chương ba của bản nhạc. Mà chương ba của anh có tên là gì vậy?
                Tôi bàng hoàng không thể tin vào tai và mắt của mình. Tôi hấp tấp hỏi lại
                      -Là em sao?
                Mặt cô gái bỗng đỏ hồng lên. Em khẽ gật đầu
                      -Vâng! Là em.
                Tôi vội vàng nắm chặt lấy tay em như sợ rằng em bỗng nhiên bay đi mất. Tôi có mơ không? Không! Bàn tay của em mềm và ấm không thể là tôi đang trong cơn mơ. Em vẫn để im tay em trong tay tôi, đăm đăm nhìn tôi vừa thân thiết vừa thương cảm.
                      -Anh trả lời em đi chứ?
                Em khẽ nhắc làm tôi quay lại với thực tại. Tôi nhìn em , đắn đo rồi im lặng. Trời ơi! tôi biết nói thế nào với em đây?
                      -Anh nói đi!
                Em lại dục tôi lần nữa
                      -Chương cuối cùng anh định viết có tên là nụ hôn em ạ.—Nói đến đấy, tôi hơi dừng lại quan sát . Em chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi, lắng nghe từng lời
                      -Vâng! Thế thì sao ạ? Sao anh không thể viết tiếp được nữa?
                Tôi hít mạnh một hơi rồi nhìn thẳng vào em trả lời
                      -Vì anh chưa biết đến hương vị của nụ hôn. Bốn hôm liền anh đã cố hình dung ra nó để viết. Nhưng em biết đấy âm nhạc khác hẳn với văn học. Chỉ khi nào ngôn ngữ bất lực mới là lúc âm nhạc lên tiếng. Trong anh không hề có rung cảm của nụ hôn thì làm sao anh viết được.
                      -Anh chưa từng hôn cô gái nào trong đời sao?
                Cô gái nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi buồn bã gật đầu xác nhận.
                      -Chưa! Chưa một lần.
                Cô gái nhìn qua  những tấm kính nhìn ra ngoài sân bệnh viện. Một khoảng im lặng ngắn ngủi giữa hai đứa chúng tôi. Đột nhiên tôi thấy mặt cô gái cứ hồng dần lên một  lần nữa. Cô quay lại phía tôi, gỡ tay mình ra khỏi tay tôi và hỏi lại
                      -Có đúng là phải có sự rung động thực sự thì âm nhạc mới cất tiếng không anh?
                Tôi gật đầu.
                      -Vậy anh hãy nhắm mắt lại. Lúc nào em cho phép anh mới được mở mắt đấy. Anh hứa đi.
                      -Anh hứa
                Tôi nhắm mắt lại không biết cô gái sẽ làm gì .Đột nhiên tôi thấy một mùi thơm, một hơi thở rất nóng, gấp và nhẹ áp dần đến mặt tôi .Rồi một làn môi mềm êm và ấm đặt lên môi tôi. Tôi rùng mình. Toàn thân tôi tê dại. Một nỗi đê mê dịu ngọt lan khắp toàn thân. Một cảm giác cả đời tôi chưa bao giờ biết đến. Bỗng nhiên, tôi thấy một vị mặn trên môi mình.Nước mắt.! Tôi biết chắc đấy là nước mắt. tôi vội vàng mở bừng mắt ra và còn kịp nhìn thấy em đang cắm đầu chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa lau nước mắt. Một bông hồng trắng đặt ở đầu giường tôi im lặng nhả hương.
                Đến chiều , mẹ tôi đến bệnh viện. Tôi bảo với bà.
                      -Ngày mai con sẽ ra viện
                      -Sao vội thế? Con hãy cứ nằm đây mấy ngày cho tim con ổn định đi đã.
                      -Không mẹ ạ!—Tôi kiên quyết—Con phải về để viết tiếp bản nhạc của mình.
                      -Viết sau cũng được mà con.
                      -Không! –Tôi lắc đầu, --Nếu ngày mai con không viết thì sẽ chẳng bao giờ con có thể viết được nữa mẹ ạ.
                Mẹ tôi nhìn tôi rồi nhìn bông hồng trắng để trên đầu gường tôi. Có lẽ bà đã hiểu điều gì đang diễn ra trong tôi nên bà im lặng không nói gì nữa.
                Hôm sau tôi rời bệnh viện. Bản nhạc đã được mẹ nhặt lên đặt ngay ngắn trên giá nhạc. Tôi ngồi xuống bên cây đàn. Mẹ kê lưng cho tôi bằng một cái gối mỏng và ngồi xuống bên cạnh canh chừng.Tôi cầm bút và viết vào bản nhạc
                                                 Chương ba
                                             
                                                 Nụ hôn
                 
                Đột ngột, một hợp âm trưởng đầy mạnh mẽ bung ra dưới tay tôi. Mẹ tôi kinh ngạc. Tôi biết mẹ tôi sẽ kinh ngạc và chính tôi tôi cũng ngạc nhiên với chính mình. Nụ hôn bao giờ cũng được diễn tả bằng những quãng thứ êm dịu. Nhưng mẹ ơi! đây đâu phải chỉ là nụ hôn. Đây là lửa! Một ngọn lửa mãnh liệt, bất diệt mà nàng muốn con cảm nhận được nó. Ngọn lửa ấy đã đốt cháy tâm can con. Đốt cháy tâm can nàng. Nàng đã truyền ngọn lửa ấy sang con và muốn con mang ngọn lửa ấy đốt cháy lên trong những nốt nhạc. Cả căn phòng tràn ngập trong những giai điệu mãnh mẽ và cuồng nhiệt. Tự nhiên bản nhạc lặng đi. Một quãng nghỉ kéo dài rồi một hợp âm thứ bỗng vang lên, ngân mãi trước khi tắt hẳn.
                Tôi gục xuống, chỉ còn đủ sức đưa mắt nhìn vào bản nhạc và đưa mắt nhìn ra phía chiếc cửa sổ. Mẹ tôi vuốt ngực cho tôi và nói qua hai hàng nước mắt.
                      -Mẹ hiểu rồi. mẹ sẽ cuộn bản nhạc lại và đặt vào chỗ cửa sổ cho con. Tôi nở một nụ cười cuối cùng đầy mãn nguyện.
                 
                 
                                    Ba năm sau
                 
                Người mẹ đau khổ được mời làm giám khảo của một cuộc thi âm nhạc quốc tế dành cho tuổi trẻ tổ chức tại Hà Nội. Đại diện cho việt nam là một cô gái còn rất trẻ. Bà nhìn vào  tờ lịch trình của cuộc thi và bà ngạc nhiên. Cô gái sẽ biểu diễn một bản so nát  có một cái tên mà chưa bao giờ bà nghe thấy trong suốt quãng đời giảng dạy âm nhạc của bà bản sô nát “Nụ hôn và những đóa hoa hồng”
                Cô gái bước ra sân khấu, duyên dáng cúi chào mọi người nhưng đáng lẽ ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm thì cô lại đi ra giữa  sân khấu và cầm lấy mỉcro
                      -Thưa ban giámkhảo, thưa toàn thể các bạn. Vào đúng ngày này cách đây ba năm, tôi nhận được một bản sô nát viết riêng tặng  cho tôi của một nhạc sỹ mà cả  cuộc đời ngắn ngủi của anh, anh chỉ viết đưộc mỗi một bản nhạc. Đó là bản sonát “Nụ hôn và những đóa hoa hồng” Món quà tặng quá lớn khiến cho tôi không thể hưởng nó một mình vì vậy đêm nay tôi mang nó đến đây để tặng lại cho các bạn.
                Cô gái ngồi xuống bên cây đàn và khi hợp âm đầu tiên của bản nhạc bung ra thì nước mắt bà từ từ lăn dài trên gò má. Bà đã nhận ra đây chính là bản nhạc của con trai mình. Cả hội trường lặng đi chỉ còn tiếng nhạc bay lên lúc cuộn xoáy gào thét . lúc trầm lắng suy tư và khi hợp âm thứ cuối cùng kết thúc của một cung trưởng tắt hẳn , một khoảng im lặng kéo dài rồi hội trường bỗng vỡ tung bởi những tràng pháo tay không dứt. Bà lao lên sân khâu. Họ ôm chầm lấy nhau.
                      -Anh ấy vẫn sống phải không bác?
                Cô gái thầm thì hỏi
                      -Ừ! Cám ơn con.—giọng bà nghẹn lại cũng gần như thì thầm--  Nhờ con mà nó còn sống mãi với cuộc đời
                 
                                                                              Hà nội 10—9 –2010
                                                                                    Ba giờ sáng
                 
                 
                 
                 
                 
                  Post #: 1 RE: Bản so nat "Nụ hôn và những bông hồng" - 12.9.2010 4:40:30    NgụyXưa
                Điều hành viên


                 

                Bài viết đã đăng: 178
                Gia nhập ngày: 31.1.2007
                Đến từ: Thái Bình Dương
                Hiện trạng: offline Đã mang vào thư viện.

                Xin cám ơn tác giả Nguyễn Thế Duyên.

                #38
                  Đào Nam Hoà 15.06.2011 12:03:33 (permalink)
                  Chào bạn Nguyễn Thế Duyên

                  Tôi chỉ mới gia nhập làng "online" chưa được 1 tháng, nghiã là trước kia hầu như không viết lách gì, vì phải đi làm culy, không có thời giờ

                  Mới chỉ cần đọc 2-3 truyện của bạn, như Lễ Máu, Dư âm của chiến tranh.., mặc dù không biết về văn, tôi đã có thể coi bạn là nhà văn thực thụ rồi.  Tôi không giỏi âm nhạc, nhưng chỉ cần nghe một vài bài của Đặng thế Phong, Hoàng Việt, Trịnh Công Sơn, tôi biết đó là những nhạc sỹ tài ba, mà quả thực, Đặng thế Phong, Hoàng Việt đâu có dịp sáng tác nhiều, sự nghiệp nhạc của mấy ổng chỉ vài bài..

                  Bạn Duyên ( xin gọi là bạn vì tôi và bạn chả ai biết ai bao tuổi..)

                  Khi tôi  đọc, không cần biết tác giả là ai, làm gì, ở đâu, bao tuổi...
                  mà tôi chỉ cần xem họ nói cái gì, MUỐN NÓI LÊN TƯ TƯỞNG GÌ, ĐỂ LÀM GÌ và có giá trị gì hay không, và khi đọc nó có lôi cuốn hấp dẫn không...

                  Tôi hỏi bạn, khi bạn nghe một bản nhạc mà bạn không thích, bạn có muốn nghe nữa hay không? Còn chuyện nó có giá trị như thế nào là chuyện khác  . Có vài ngươì bạn tới nhà tôi chơi, đúng lúc con tôi đang đàn mấy bài Chopin, Tchaikovsky ... xin lỗi- họ nghe như vịt nghe sấm,mà tôi thì ngày nào không nghe thấy....khó ngủ..

                  Đọc truyên Nguyễn Thế Duyên, tôi biết bạn có vốn sống rất lớn, tiếp xúc nhiều, biết nhiều, có tài thực sự trong sáng tác, nói chung là bạn có tố chất của nhà văn ngay cả khi bạn không có trình độ học vấn hay văn bằng cao, Duyên Anh là nhà văn nổi tiếng miền Nam trước 30-4 mà thi tú tài bài luận văn ( về Nguyễn Công Trứ ) của ông chỉ đạt 4/20...

                  Đọc truyện NTD ( xin phép viết tắt chút, mỏi tay quá...), có nhiều đoạn thú thật tôi lướt qua rất nhanh, do yêu cầu thời đại, hầu hết tại sao các Bác sỹ phải viết láu, đơn giản là vì họ không đủ thời giờ viết chậm viết đẹp, nhưng có những đoạn tôi phải đọc chậm- rất chậm-rất lâu thậm chí 2-3 lần mới thấm, mới hơi hiểu NTD muốn nói cái gì, tôi không biết bạn đã đọc Trăm năm cô đơn ( Gabriel Garcia Marquez -Colombia )
                  hay Chiến tranh và Hoà Bình (Leon Tolstoi) và đọc như thế nào? Chứ thú thật, tôi chỉ hiểu rất sơ sài dù đọc chậm và nhiều lần vào những năm đầu óc còn độ tuổi hàng 3 - Tôi có thấy nhiều người tóm tắt, nhưng tại sao tôi lại phải tin vào những lời tóm tắt đó, chắc gì mấy ông viết bài đó đã hiểu đúng ý tác giả

                  Khi một Mục sư được Hội World Relief ( 1 hội từ thiện ở Mỹ) cử đi đón khi tôi mới sang định cư bên Mỹ, trên đường chở về chỗ ở tạm của gia đình tôi cách phi trường khoảng 1 giờ, ông tỏ ra là mình có trình độ về tôn giáo, về thần học, về thành công của ông...tôi không muốn noí là ông khoe khoang - ông hỏi gia đình tôi đạo gì, làm gì ở VN ,...rồi ông bày tỏ quan điểm của ông về chính trị, ông cao giọng chê bai đủ thứ ở VN, và nói ngắn lại chứ nói dài tôi không đủ sức gõ, ông cho rằng VN là điạ ngục... và gia đình tôi may mắn lắm mới tới được một nước tự do như nước Mỹ ...

                  Tôi không có ý định nắn gân ông, vì mới chân ưót chân ráo tới Mỹ lơ mơ là bị đì thì cả nhà tôi sẽ thiệt thòi...,
                  về tới chỗ ở, 4 bố con tôi được ở 1 phòng living room và 1 phòng ngủ, ông tuyên bố: Vậy là giờ mấy ông đã tới được tự do ...

                  Vài ngày sau, ông trở lại giúp chúng tôi tất cả mọi thứ như là thẻ SS, apply Medicaid,...rồi ông nói xa nói gần chúng tôi cần theo đạo Tin lành sẽ có nhiều thuận lợi cho cuộc sống và sẽ được giúp đỡ....
                  Tới lúc này tôi đành phải nói thật với ông là - theo tôi ở cõi đời này làm gì có tự do-

                  Ông tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi, chưa phản ứng, đợi xem tôi nói tiếp gì đã- chỉ có tự do ít hơn hay nhiều hơn mà thôi
                  Ông hơi gườm, tôi biết, nhưng tôi không muốn tự gạt mình để có được chút giúp đỡ vật chất- một hình thức khác của cuồng tín...
                  tôi hỏi ông:
                  - Mục sư khi lái xe có tự do sang phải hay trái hay không?
                  - Cái đó có luật, ai cũng phải theo
                  - Vậy đã là luật thì không còn tự do hoàn toàn mà tự do là tự do trong khuôn khổ luật pháp
                  - Đương nhiên rồi, ông vuốt theo
                  - vậy giả sử, trên một hoang đảo không có bóng người, Mục sư có quyền lái xe trái phải tuỳ ý chứ?
                  - Lúc đó làm gì còn luật
                  Ông không hiểu , tôi muốn nói, một nền dân chủ hay một nền tự do không thể đi quá xa, hay đi trước thể chế và phương thức sản xuất kinh tế - tôi đã...bí mật chuyển đề tài...

                  Để từ một phạm trù này sang một phạm trù khác không thể vài ba giòng - dường như Ông lãng tránh không muốn nói thêm về mỹ từ dân chủ, về tự do  như lúc ông mới đón chúng tôi ở phi trường, Ông cũng đâu biết nếu ông nói thêm nữa , tôi cũng đâu biết gì đâu, may quá  hihih

                  Ông còn trẻ nhưng cũng đã học Đại học ở VN rồi mới qua Mỹ, và tiếp tục học ĐH ở Mỹ về thần học.Về lãnh vực này thì tôi còn mù hơn nữa, buổi nói chuyện dần nhạt đi, ông hỏi cả nhà tôi:
                  - Chủ nhật tới mấy ông có đi nhà thờ không?
                  Ba tôi và 2 em tôi hứa sẽ đi và ông sẽ cho người tới chở, vì lúc đó chưa có xe riêng
                  Nhưng riêng tôi hỏi:
                  - Khi Mục sư vào làm một hãng nào đó, Mục sư có cần biết ông chủ của mình ra sao không, lương mấy đồng một giờ chứ, công việc như thế nào... , tôi cũng vậy, khi tới một nơi mà mình không biết gì thì tôi không  tới
                  - Vậy hàng trăm triệu người hàng tuần đi lễ là không ai biết gì sao ?
                  - Tôi không dám và không có ý định nói vậy, tôi chỉ nói riêng tôi thôi, còn người khác đó là quyền tự do của họ, không xâm phạm gì đến tôi cả với lại chân lý không thể và không chắc thuộc về số đông, hồi xưa mọi ăn thịt người, mỗi lần chén một người, hàng trăm người bu quanh la hò, nhảy  muá, thích thú

                  Lúc này Ông ít nói hẳn, vì tôi không giống như hàng ngàn người mà ông vẫn tiếp xúc hàng ngày và giảng đạo cho họ
                  những người mà Ông nói gì họ chẳng nghe, dễ hiểu mà, ban đêm đi trong nghiã điạ, có ai thấy con ma ra sao, bạn chỉ cần hù tí xíu thôi là họ sợ....muốn tiểu ra quần, hồi  3 -4 tuổi, mỗi đêm khi tôi khóc khó ngủ, Mẹ tôi chỉ cần hù : Ngủ đi, con ma nó tới kià-  và chỉ một chút xíu là tôi ngủ ngay vì quá sợ

                  Người 30 thì dĩ nhiên khác con nít 3 tuổi- nhưng ai dám đảm bảo người 30 không có "cái con nít" , hiện tôi biết chắc trên thế giới ít nhất cũng có trên 30.000 tên sẵn sàng ôm bom tự sát...Dễ quá, chỉ cần dụ chút xíu thôi là ngay cả mạng sống họ sẵn sàng biếu không cho lãnh tụ, sao họ không nghĩ, nếu có Thiên đàng thực sự, thì chả ai ngu cho họ ôm bom tự sát cả, mà lúc đó các Giáo chủ đã dành làm việc đó lâu rồi,

                  Khi gõ đến đây, tôi cũng có thể hình dung ra phản ứng của những người không đồng quan điểm, nhưng hiện nay, kể cả máy tính mạnh như Deep Blue, chỉ có thể đi nước cờ hay hơn hay dở hơn thôi, chứ không có đi sai hay đúng vì luật cờ quá dễ, như tôi gà mờ mà cũng đi sạch nước cản và hiện nay Kasparov ( cựu vô địch thế giới)đang hoà tỷ số với máy tính.

                  Cũng vậy, trên thượng tầng ý thức, những người có trình độ cao nhất đang hoà nhau, ...

                  ---------------------------------------------
                  Xin lan man qua "chiện" khác -

                                              ( xin chuyển chuyện này qua bên truyện sáng tác vì để ở đây...hổng ăn nhập gì, tính tôi viết theo ngẫu hứng)
                                    

                  -----------------------------------------
                  Trở lại

                  Chỉ có cái ghế Tổng Thống thôi, làm sao mà sung sướng bằng 1 /triệu của Thiên đàng được, mà ông Obama và bà Clinton nói sùi bọt mép cả năm, tốn biết bao công sức rồi sau đó lại phải hạ cho bằng được Mc Cain mới dành được ghế TT,   ....
                  ( Mai mốt sẽ gõ tiếp, xin lỗi bạn Duyên và tất cả các bạn đọc khác, vì nãy giờ cũng mất 3 tiếng rồi..)
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2011 11:18:21 bởi Đào Nam Hoà >
                  #39
                    Đào Nam Hoà 22.06.2011 11:07:45 (permalink)
                    Hôm qua, rán gõ cho xong bài viết dở, cũng được vài trang, gần xong bỏ đi tắm, bx vào máy, coi phim, hông biết, tắt đi mà don't save
                    Thế là toi công, bây giờ muốn gõ lại cũng không nổi và không nhớ , vì khi gõ nghĩ gì là ngón tay phang xuống thôi..

                    Do đó, xin lỗi Bác Duyên và tất cả bạn đọc, cứ coi như bài trên kết thúc dang dở vậy đi, khi nào gõ lại được, sẽ post tiếp
                    Cảm ơn các Bác ạ
                    #40
                      nguyễn thế duyên 23.06.2011 18:36:33 (permalink)
                      Chào bạn Đào Nam Hoà!

                      Rất vui vì những chia sẻ của bạn. Tôi rất muốn đọc tiếp phần bạn đang viết dở. Liệu bạn có thể viết lại đuộc không? Tôi chờ.
                                   Thân ái
                      #41
                        Đào Nam Hoà 04.07.2011 01:24:17 (permalink)
                        Chào Anh Duyên
                        Tôi có cảm tưởng nợ anh , 2 tuần rồi!, trong 2 tuần đó, tôi cũng gõ một số bài , và cũng có viết tiếp bài dở dang tính post lên trả nợ cho xong, nhưng xem lại nội dung thấy quá tệ so với bài mà bx tôi đã quên save, nên tôi phải delete, không hiểu sao, viết 1 bài mới có lẽ dễ dàng hơn là cố viết lại bài đã viết.
                        Anh là nhà văn, anh quá hiểu mà, có những ý tưởng ghim chặt xuyên suốt nhiều năm, và cũng khi chúng như làn gió thoảng, chỉ bay phớt qua rồi mất hút không trở lại.
                        Tuy nhiên, dù thế nào, chắc chắn tôi phải viết hết phần chia sẻ còn dang dở, vì tôn trọng anh, 1 nhà văn tôi ngưõng mộ và cũng vì tự trọng  chính bản thân.
                        Sắp tới, mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh Mỹ (long weekend) thời gian thoải mái, nhưng thực sự lúc đó mới là khó viết. Có khi đang làm vỉệc trong hãng, một ý tưởng nào đó chợt xuất hiện, và tôi bắt buộc phải gõ liền vì về đến nhà là bay sạch, không còn gì để viết, có lúc không làm với computer, tôi lấy giấy ra, ghi lại cái "sườn" của ý nghĩ và về nhà mở lại  mới viết được, tôi cảm thấy mấy ngón tay lúc đó gõ hoàn toàn vô thức, mà sau đó đọc lại, tôi cảm thấy thích hơn là những lúc vặn óc, nặn chữ mà viết
                        Không nhớ câu sau này tôi đọc ở đâu và của ai và có giá trị như thế nào, nhưng tôi khá tâm đắc câu: Văn hoá là những gì còn sót lại sau khi đã quên"  !!
                        Xin anh thông cảm và kiên nhẫn một tí thôi, chắc chắn tôi phải có ....nhiệm vụ viết hết bài còn dở.
                        Thân ái chào anh.
                        #42
                          Đào Nam Hoà 14.07.2011 06:33:26 (permalink)
                          Chào Bác Duyên
                          Tôi có cái tật bậy là đôi khi bất chợt hứng là gõ ngay, rồi post liền. Nhưng tôi quên mất là ông bà mình vẫn hay nói- tôi vẫn ghim cứng những câu hay- “ăn phải nhai, nói phải nghĩ” , ( thậm chí uốn lưỡi bảy lần trước khi nói ) “ năng nói năng lỗi”, “giận mất khôn “.
                          Vâng Ông Bà mình nói thì làm sao mà sai, có sai thì mình cũng để đó thôi chứ ai dám cãi!
                          Nhưng tôi vẫn còn …ức, ừ thì đúng là ăn phải nhai, thế nhưng bưng tô cháo nấu nhừ mà nhai tôi e mỏi miệng, húp sột soạt thôi, không cần nhai vẫn nuốt ( chưa kể uống thuốc cũng đâu có được nhai) , còn nói phải nghĩ ư?  Đúng chứ sao sai, nói vậy chứ có khi bạn nói mà chả cần nghĩ tí nào, ai hỏi tôi : “rảnh hông, đi uống cà phê” là tôi trả lời ngay: OK
                          Nói chơi cho có chuyện mà viết, vì hôm nay không viết chắc là tôi buồn lắm, tôi đang viết dở 4 truyện, có thể nói là đã xong rồi,nhưng chưa vừa ý, nên coi như dở dang. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, truyện chỉ hay khi viết lặng im lìm! ( không hao post cho ai đọc...)

                          Tôi tự dưng hứng ẩu sau khi đọc bài của nhà văn NTD, Bác viết hay thiệt, mà dài và nhiều quá tôi chỉ mới đọc nổi vài bài. Trong truyện “Những đứa con của hai người lính” ,rất cảm động đầy lòng trắc ẩn và hy sinh, tha thứ,  và sau này trong xã hội có cả những người họ làm từ thiện gần như coi là  đồ trang sức hoặc khoe của rồi “dư âm của chiến tranh” với kết thúc có hậu đầy tình người.


                          Tại sao tôi so sánh cái sung sướng của việc làm Tổng Thống với Thiên đường, đó là tôi nói thật, Thiên đường có thật hay không thì không ai biết, hay nếu có chứng minh theo tôi chả thuyết phục tí tẹo nào, vậy sao tôi có cái cảm tưởng ngưòi ta thật lòng tranh nhau, bằng tất cả sức lực thủ đoạn để làm TT, còn đâu có ai tranh nhau lên Thiên đàng kiểu vậy đâu, những kẻ ôm bom tự sát hầu mong lên Thiên đàng sớm là ai, có lẽ câu trả lời ai cũng biết! Tôi chỉ muốn nói, cái “ảo” quá lớn dễ làm người ta hy sinh kể cả sinh mạng!



                          Trong truyện của Bác Duyên, thỉnh thoảng cũng có cái “ảo”, nhưng cái “ảo” vừa và đẹp chứ không quá cấp, quá mê hoặc, và quá dụ nguời ta, cái “ảo” của bác Duyên có mang tư tưởng nhân bản làm cho con người cao hơn, xa hơn …
                          Xin tạm dừng trao đổi với bác Duyên qua lời 1 tác giả khác:
                          " Với những người dốt nát, hãy dốc lòng dạy họ những gì có thể. Xã hội trách nhiệm về đêm tối nó sản sinh. Kẻ phạm tội không phải là kẻ làm nên tội lỗi mà là kẻ làm nên bóng tối. "


                          Nhưng tôi hơi băn khoăn là bài “Lễ  Máu”, chỉ có cái chết bằng cách tự tử mới giải thoát cho các nhân vật và câu chuyện sẽ không lối thoát ngoài cách ấy. Hy sinh cả đường công danh xán lạn của 1 bí thư Huyện ủy trẻ với tình yêu cô con gái xinh đẹp giỏi giang ngoan đạo ,hay sẽ tiếp tục con đường danh vọng quyền lực ? Không đơn giản
                          Cũng như cô Loan, trong tiểu thuyết Đoạn Tuyệt của Nhất Linh,một cô gái tân học chỉ nhờ ngẫu nhiên có lưỡi dao oan nghiệt vô tình  đâm chết chồng cô mà giải thoát được mình và góp phần vào 1 ý thức hệ mới trong quan hệ xã hội thời kỳ giao mùa giữa cái cũ và mới. Nếu không có lưỡi dao định mệnh đó, số phận Loan sẽ ra sao, làm sao bẻ nạng chống trời được ! Vẫn là không lối thoát.
                          Lối ra ngẫu nhiên đó tùy thuộc vào sự nhận định của trình độ bạn đọc, khi đọc phần cuối của cuốn NotreDame de Paris, của ĐẠi văn hào Victor Hugo, không 1 ai trên thế giói lại có thể để cho Quasimodo yêu đương hay có 1 lần nắm tay  hay 1 cử chỉ âu yếm với Esmeralda, vì Quasimodo, tuy là 1 con người nhưng nó chỉ giống hình thù con ngưòi,  Victor Hugo quá hay, ông cho họ ôm nhau qua nắm xương khô, đó là điều mà trình độ thấp như tôi không nghĩ ra nổi!
                           Thế mà tự dưng tôi gỏ liền 3 giờ đồng hồ liên tiếp trước mặt vợ tôi, ( gõ những bài như thế 10 giờ vợ tôi cũng hông nói gì, vô thưởng vô phạt), gõ 3 tiếng mà lan man quá, không có lối ra, xin nhắc lại, không có lối ra, bạn nào từng viết thì biết, cứ như người nhắm mắt lang thang trong …nghiã điạ vậy, cuối cùng tôi phải bỏ dở vì quá mệt
                          Ba hôm sau, vì tôn trọng nhà văn NTD và vì lòng tự trọng, tôi cố viết nốt bài trao đổi cho xong, cũng gõ gần 3 tiếng, ( tính mỗi giờ làm set up 18$/giờ,  , xong cứ để máy vậy,đi tắm, nhà tôi hiện 2 vợ chồng  và 1đứa con trai, 5 chiếc computer đang xài every day, còn 2 chiếc pentium 4 để trong kho, nghiã là máy ai nấy xài, vậy mà lần đó, khi thấy tôi đi tắm, vợ tôi qua máy tôi coi phim, thấy thanh task bar quá nhiều ứng dụng, vợ tôi cứ close the window mà không save gì hết!
                          Thế là toi công 3 giờ ngồi gõ, tôi không tiếc, chỉ tiếc là không còn bài trao đổi với nhà văn NTD, không biết ông có hiểu cho tôi hay không, mấy hôm sau, tôi cố viết lại, nhưng sao ý lạc mất không giống chút nào bài đã mất, đến nỗi coi lại tôi không dám post nữa đành hẹn  lại vậy, tôi nghĩ nhà văn NTD cũng thông cảm, chỉ nhớ lờ mờ bài đó tôi đã cứ để cho ngón tay gõ đủ thứ chính trị, tôn giáo, quan điểm …
                          Cũng bó rau muống, khi nước sôi, bạn bỏ vào, tiếp tục cho lửa to, rau sẽ xanh um và ăn sẽ ngọt, còn đúng lúc đó, bạn bị tắt lửa, sau đó có nấu lại thì bó rau đỏ nhừ, ăn vào chả ra làm sao
                          Nhưng mà tôi sẽ cố gắng viết lại, dù thời gian có bao lâu tôi cũng tự hứa sẽ hoàn thành bài chia sẽ với nhà văn NTD. Nếu không tôi sẽ chỉ là tên hứa cuội.
                          Thế nhưng viết đến đây, tôi hy vọng nhà văn NTD coi như tôi đã viết xong bài trao đổi, tóm lại đa số truyện mà tôi đã đọc qua của Bác Duyên, tôi đều thấy nhắn gởi 1 thông điệp nào đó, 1 tư tưởng nào đó, chứ không chỉ là chuyện suông, mà dù 1 số truyện dường như  Bác Duyên chưa dám nói hết những vấn đề nhạy cảm về tôn giáo và chính trị
                          Thân ái chào Bác- và chúc sức khoẻ bác và gia đình

                          #43
                            nguyễn thế duyên 11.02.2012 20:53:06 (permalink)

                            Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà


                            -Nước!
                            Hắn khẽ cựa mình thều thào. Một dòng nước mát lạnh từ từ đổ vào cái cổ họng đang như bốc lửa của hắn. Hắn mở mắt nhìn lên. Một vùng sáng vàng đục và giữa vùng sáng đó là một đôi mắt đang nhìn hắn đầy lo lắng. Dòng nước mát đã làm cho tri giác hắn hoạt động trở lại. Hắn chợt nhớ lại tất cả. . Hắn nhớ đến những tiếng kêu thất thanh.
                            -Cướp! Cướp! Bà con ơi cướp
                            Nhớ đến cảnh hắn cắm cổ bỏ chạy , tiếng người hô hoán, tiếng bước chân rầm rập đuổi theo và rồi những tiếng súng nổ. Hắn lao ra phía bờ sông. Tất cả chỉ đến đấy, hắn không còn nhớ được gì nữa. Hoảng hốt, hắn nhổm dậy. Một cơn đau thốc lên ngực làm mắt hắn tối sầm. Hắn vật xuống mồm vẫn còn lảm nhảm.
                            -Đây là đâu?Đây là đâu?
                            Người đàn bà im lặng lấy tay nhẹ ấp lên trán hắn. Trán hắn nóng hầm hập.
                            -Giê su ma Lạy chúa tôi! Con phải làm gì bây giờ?
                            Cô gái lẩm bẩm nói một mình rồi lấy một chiếc khăn ướt đắp lên trán hắn. Cô chống cái cửa bằng liếp lên, tựa lưng vào vách ,im lặng nhìn ra bên ngoài. Trời tối đen như mực, con thuyền chầm chậm trôi
                            Khi tỉnh lại lần thứ hai, hắn nhận ra mình đang nằm trên một con thuyền. Có tiếng động nhẹ, hắn vụt nhổm dậy, luồn nhanh tay vào thắt lưng nơi hắn vẫn gài khẩu súng. Cơn đau lại thốc lên. Hắn đổ vật xuống nhưng lần này hắn không ngất. Hắn căng thẳng nhìn ra phía cuối con thuyền, nơi phát ra tiếng động. Cánh cửa đan bằng liếp mở ra, một cô gái lom khom đi vào trên tay cầm một bát cháo đang nghi ngút khói. Cô gái nhìn nét mặt căng thẳng của hắn rồi chuyển ánh mắt xuống bàn tay đang thọc vào chỗ cạp quần nơi hắn vẫn dấu khẩu súng nói nhẹ
                            -Đừng sợ! tôi không làm hại anh đâu.
                            Nói rồi cô từ từ đến bên hắn, ngồi xuống, đặt bát cháo xuống bên cạnh. Một mùi thơm của hành, của tía tô, của cá bốc lên làm cho cái dạ dày lép kẹp đã mấy hôm nay của hắn bỗng sôi lên sùng sục. Cái yết hầu của hắn giật giật lên xuống. Hắn nuốt khan một cái. Cô gái im lặng lấy gối kê cao đầu hắn lên rồi bảo
                            -Anh thả lỏng người ra đừng căng thẳng thế. Tôi chẳng làm gì anh đâu. Để tôi bón cháo cho anh ăn nhé
                            Cô gái cầm bát cháo lên, lấy thìa múc một muổng nhỏ , chúm môi lại khẽ thổi cho cháo nguội bớt rồi đưa cái thìa vào gần miệng hắn. Hắn há mồm, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Trời ơi! Mùi tía tô, mùi hành đã đánh thức trong hắn một quá khứ xa xưa mà hắn tưởng như đã quên lãng. Một mái nhà tranh siêu vẹo và bóng của mẹ hắn với dáng người cũng siêu vẹo run run trên tay một bát cháo hành. Hắn rùng mình nhìn lên. Hắn bắt gặp ánh mắt của cô gái cũng đang nhìn hắn. Cô gái đỏ mặt, tay run lên luống cuống. một giọt cháo rớt xuống mặt hắn nóng rát. Cô gái vội vàng bỏ bát cháo xuống lấy chiếc khăn mặt lau cho hắn.
                            -Tôi xin lỗi
                            Tay hắn tự nhiên thò ra nắm lấy tay cô gái. Hắn nói nhỏ
                            -Cám ơn!
                            Nói xong hắn cũng tự thấy lạ cho mình. Cám ơn! Từ này không có trong vốn ngôn ngữ của hắn. Hoặc là ngày xưa hắn có biết từ này nhưng lâu lắm hắn đã quên rồi.
                            Ăn xong bát cháo hắn thấy người khỏe lên hẳn. Hắn nhổm người ngồi tựa vào vách thuyền nhìn cô gái hỏi thăm dò.
                            -Chắc cô biết tôi là ai chứ?
                            -Biết!
                            -Sao cô vẫn cứu tôi?
                            Cô gái nhìn lên bờ. Trời sắp đổ mưa. Bầu trời vần vũ những đám mây đen. Trên bờ, những rặng cây bị gió thốc nghiêng ngả. Sóng ì oạp vỗ vào mạn thuyền. Chính cô cũng không biết tại sao cô lại cứu hắn. Cô đã vượt qua cả lời nguyền sông nước.
                            -Cứu anh rồi tôi mới biết anh là ai. Chẳng lẽ tôi lại ném anh trả lại cho Hà bá?
                            -Thế bây giờ cô định thế nào?
                            Hắn hỏi và người hắn căng ra chờ đợi một câu trảlời.
                            -Tôi sẽ mang anh nộp cho cảnh sát
                            Tay hắn luồn nhanh xuống thắt lưng. Khẩu súng đã không còn ở đấy. Thất vọng, hắn nhìn cô gái với ánh mắt cầu khẩn.
                            -Đừng! tôi có rất nhiều tiền.
                            Nói rồi tay hắn thọc xuống túi quần. Tiền của hắn vẫn nằm nguyên trong đó. Lập cập, hắn móc vội mớ tiền ra xòe trước mặt cô gái.
                            Cô gái im lặng nhìn hắn một lúc rồi bỗng nói.
                            - Nếu bây giờ tôi ném anh xuống nước để chiếm lấy số tiền của anh thì liệu anh có chống cự được không? ---Hắn nhìn cô. Hắn biết là cô nói đúng. Bây giờ hắn đi còn chẳng nổi làm sao hắn có thể chống lại với một cô gái sông nước cơ chứ.—Vậy nên đấy không phải là tiền của anh. Nếu thích nó sẽ là tiền của tôi.
                            Cô gái thủng thẳngnói.
                            -Thế tại sao cô không thích đi
                            Hắn hỏi và điều cô gái trả lời làm hắn bất ngờ
                            -Tại vì tôi không như anh.
                            Nói xong cô gái cầm cái bát không đứng dậy bỏ ra ngoài , đóng cánh cửa liếp lại. Còn lại một mình, hắn trân trân nhìn lên mái vòm chỗ hắn đang nằm. “ Tại vì tôi không như anh” Câu nói của cô gái làm thức dậy trong hắn cái chút “Người” đã bị vùi lấp bởi lớp lớp thời gian, bởi lớp lớp những khốn khó và lừa lọc của cuộc đời. Hắn cũng cảm thấy lạ. Đây đâu phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với sự khinh bỉ của cuộc đời. Hắn đã từng ra tù vào tội. Đã từng gặp những tên cảnh sát, cai ngục nhìn hắn bằng cặp mắt đầy khinh miệt coi hắn còn không bằng một con chó ghẻ nhưng chưa bao giờ hắn động lòng bởi vì hắn biết rằng lũ ấy còn khốn nạn hơn hắn. Hóa ra chỉ khi soi mình vào những tấm gương thật trong, thật sáng thì hình bóng những con quỷ đang ẩn nấp sâu trong tâm hồn con người mới hiện ra. Như cô gái này chẳng hạn, cô cứu hắn, lấy đi khẩu súng hắn mang theo nhưng cả một đống tiền dày cộp trong túi hắn thì cô lại không hề động tới. Đúng là cô ta không như hắn, không như những kẻ đã từng trấn lột hắn, trước khi thả cho hắn đi còn vỗ vai nói với hắn bằng một giọng rất đạo đức.
                            -Lần này chúng tôi tha cho anh. Cố mà sống thành người tử tế.
                            Hắn vâng dạ nhưng trong bụng hắn thì chửi thầm “Lũ khốn nạn”. “Tại vì tôi không như anh” . Hắn bật cười. Trong cái cười có một chút gì đó cay đắng. Có tiếng mái chèo khua nước, bóng một con thuyền lướt qua cái cửa sổ hẹp của con thuyền .Hắn vội vàng nằm im.
                            -Con Vân hả?
                            -Dạ! Là con bác Sáu. Đêm nay được nhiều cá không bác?
                            -Ờ! Cũng tàm tạm. Mà nghe nói tối qua mày lại giằng mất miếng ăn của hà bá hả? Sao ngu thế hả con.--Ắng đi một lúc, cô gái nói gì đó hắn nghe không rõ, rồi tiếng người đàn ông mà cô gái gọi là “Bác sáu” vang lên đầy lo lắng và quan tâm—Mình sống với nghề sông nước này phải giữ gìn con ạ. Chẳng biết đâu mà lần. Mày đừng để cho ngài giận không lại có ngày đấy. Mai nhớ mua ít vàng hương mà tạ tội với ngài .
                            -Vâng! Để mai con qua chợ mua ít vàng hương
                            Hai chiếc thuyền tách xa khỏi nhau. Hắn thấy con thuyền của mình nằm rẽ dần vào bờ rồi đậu lại. Cô gái lội xuống dưới nước đi lên bờ. Hắn nhổm dậy, vạch kẽ liếp nhìn theo. Cô gái buộc thuyền vào một gốc cây rồi đi thẳng. Cô ta đi đâu vậy? Hắn tự hỏi và câu trả lời cũng lập tức bật ra . Chắc là đi báo công an. Hắn vịn vào vách liếp cố đứng dậy. Mắt hắn sầm lại. Một cơn đau dội lên ngực. Hắn sờ tay lên trán, trán hầm hập nóng. Lại sốt rồi! Hắn tự nhủ. Hắn cắn chặt môi loạng choạng đi ra phía mạn thuyền. Phải rời khỏi đây ngay. Hắn tự ra lệnh cho mình. Nghiến răng đến bật máu, nén cơn đau hắn bước từng bước một. Đột nhiên, chân hắn vấp vào một miếng ván thuyền. Tấm ván dịch ra, hắn nhìn thấy khẩu súng của mình đang dấu ở đó. Vui mừng, hắn lấy khẩu súng ra. Lên đạn rồi lại đi tới. Có tiếng chân người lội nước bì bõm. Hắn vội vàng nằm phục xuống căng mắt nhìn qua màn đêm, khẩu súng chĩa ra phía trước. Một bóng người hiện ra
                            -Đoàng!
                            Súng nổ. Bóng một người rơi tõm xuống nước. Nhanh như một con mèo, hắn nhảy phắt qua mạn thuyền cắm cổ định chạy nhưng rồi hắn bỗng sững lại. Bãi sông vắng ngắt không một bóng người. Hắn quay đầu nhìn xuống dòng sông. Một chiếc áo sáng mầu đang chìm dần xuống dòng nước đục ngầu chảy xiết. Không kịp suy nghĩ, hắn lao mình xuống dòng nước. Không biết một sức mạnh nào tiềm ẩn trong hắn mà hắn cứu được cô gái lên. Máu loang đỏ cả chiếc áo cô gái đang mặc. mặt cô gái trắng bệch. Hắn quỳ xuống, ghé tai vào ngực cô gái. Tim vẫn đập! Hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúng túng một lúc rồi hắn cũng đưa được cô gái lên thuyền. Hắn vội vàng xé toạc chiếc áo cô gái đang mặc cố gắng tìm vết thương. May quá viên đạn chỉ xuyên qua bả vai và lúc ấy hắn mới nhận ra bàn tay cô gái đang nắm chặt một cái túi. Gỡ tay cô gái ra, hắn mở túi. Bông băng và kháng sinh. Hắn thần người. Hóa ra cô gái đi mua thuốc để cứu hắn. Hắn nhanh chóng băng vết thương lại và tiêm cho cô gái một mũi kháng sinh. Xong xuôi, hắn cũng tự tiêm cho mình một mũi. Nhìn thấy quần áo của cô gái sũng nước, hắn lắc đầu nghĩ nhanh. Không được! phải thay quần áo cho cô ta. Hắn bắt đầu lục lọi bên trong thuyền. Đây rồi! hắn lấy ra một bộ quần áo . Bàn tay hắn lúng túng, vụng về cởi từng cái cúc . Hắn đã từng lột bao nhiêu chiếc áo của bao nhiêu cô gái sau những lần cướp được tiền hắn cũng không còn nhớ nổi nữa thế mà hôm nay sao hắn như lần đầu tiên cởi áo đàn bà? Khi nâng cô gái dậy để luồn chiếc áo vào tay cho cô gái đột nhiên tay hắn chạm vào bầu vú rắn chắc của cô , người hắn bỗng run bắn lênnhư bị điện giật. Một vừng hào quang bừng lên trong cái đầu tăm tối của hắn. Hóa ra đây mới là lần đầu tiên hắn biết thế nào là hương vị đàn bà.
                            Thay quần áo cho cô gái xong, hắn đặt cô nằm ngay ngắn trên sạp thuyền, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng và im lặng ngồi bên cạnh, Chốc chốc, hắn lại lo lắng ghé tai vào ngực cô gái. Đêm như được cô lại nặng nề trùm khắp con thuyền. Tiếng sóng vỗ, tiếng gió và sự tĩnh lặng làm hắn sợ. Chưa bao giờ hắn dám đối diện với chính mình vì vậy cuộc đời hắn luôn luôn phải làm một cái gì đó để quậy phá , Đánh nhau, đánh bạc hay vào nhà nghỉ thác loạn cùng với những cô gái. Hắn sợ một mình. Và đêm nay hắn càng sợ. hắn đăm đăm nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp. Một lúc, hắn bỗng thấy cơ thể cô gái tỏa sáng. Một vầng hào quang kì diệu . Vầng hào quang ấy buộc hắn phải nhìn ngược lại chính mình, hắn chỉ thấy một mầu đen của địa ngục. Hắn rùng mình. Lần đầu tiên hắn đối diện với chính mình.
                            Cô gái khẽ cựa mình rồi mở mắt. Tự nhiên tay hắn co lại ôm lấy ngực mình và thốt lên một câu đầy thành kính
                            -Cô tỉnh lại rồi! Ơn chúa lòng lành. Để tôi đi đun lại nồi cháo cho cô ăn nhé.
                            Nói rồi hắn hấp tấp đi ra phía cuối thuyền nổi lửa đun cháo. Khi hắn bưng bát cháo bước vào thì cô gái đã tỉnh táo hẳn. Hắn ngồi xuống cạnh cô , kê đầu cô lên cao và múc từng muổng cháo nhỏ bón cho cô gái. Một cái gì đó lạ lắm bỗng trào dâng trong hắn. Hắn không biết đó là cái gì. Hơn ba mươi năm hắn chưa bao giờ gặp cái tình cảm này nhưng khi gặp nó bàn tay cầm cái thìa bỗng run lên và một giọt cháo nóng rớt xuống mặt cô gái. Hắn luống cuống đặt vội bát cháo xuống làm bát cháo đổ cả ra sạp con thuyền . Hắn cầm vội lấy cái khăn mặt khẽ khàng lau mặt cho cô gái và mắt họ gặp nhau. Hắn thấyngười hắn lắc lư. Hình như con thuyền chở hắn vừa leo lên đỉnh một con sóng.
                            - Sao anh lại bắn tôi?
                            -Không phải! –Hắn vội vàng giải thích—tôi nghĩ đấy là cảnh sát. Tôi xin lỗi.
                            Cô gái trở mình, nằm nghiêng, mắt nhìn ra phía ngoài sông
                            -Anh có biết tại sao tôi không trao anh cho cảnh sát không?—Cô hỏi rồi không đợi hắn trả lời cô nói tiếp. –Tại vì tôi biết bọn họ cũng chẳng tử tế gì. Tình trạng anh như thế này chắc anh sẽ bị bọn chúng đánh đến chết mất.—Cô quay lại nhìn thẳng vào hắn –Nhưng nếu tôi biết anh luôn có thể bóp cò súng không một chút đắn đo thì tôi đã nộp anh cho bọn chúng rồi. Thật tiếc ! Vì một người như anh mà tôi vượt qua cả lời nguyền sông nước. Tôi thật hối hận
                            Hắn chợt nhớ đến buổi nói chuyện hồi đêm của cô với người mà cô gọi là bác sáu.
                            Hắn biết với dân thuyền chài, những người chết đuối là những vật hiến tế của thủy thần, Không một ai làm nghề sông nước dám cứu họ. Hắn nhìn vào mắt cô gái. Hình như có một đám mây u ám giăng trong mắt cô. Đột nhiên hắn quỳ xuống, cầm lấy tay cô áp vào mặt mình nói giọng tha thiết.
                            -Không! Em đừng hối hận.Anh thề từ nay anh sẽ không như thế nữa
                            Cô để nguyên tay mình trong tay hắn. Bỗng cô gái nằm dịch vào trong, lấy tay kia vỗ vỗ xuống chỗ trống mà cô vừa dịch ra bảo hắn
                            -Anh nằm xuống nghỉ đi . Trời sắp sáng rồi.
                            Hắn sững đi mất một giây rồi ngọn lửa của chiếc đèn dầu nhảy múa trong mắt hắn. Hắn thổi tắt ngọn đèn nằm xuống. Hắn thấy người mình bồng bềnh trôi trên sóng nước. Hắn nằm ngửa , bất động nhìn lên mái vòm. Tĩnh lặng! một sự tĩnh lặng thiêng liêng trùm khắp con thuyền. Người hắn bỗng nổi gai khi một cánh tay trần ấm nóng ôm lấy cổ hắn và một tiếng thầm thì từ xa lắm, có lẽ là từ thiên đường vọng đến bên tai hắn
                            -Quay lại ôm em đi anh
                            Một mùi hương đàn bà chầm chậm dâng lên đưa hắn vào giấc ngủ.

                            Có một vật gì chạm rất nhẹ vào con thuyền làm hắn bừng tỉnh. Một bản năng thường trực trong con người khiến hắn bật dậy lao ra ngoài. Có tiếng quát.
                            -Đứng im! Trần văn Thuận anh đã bị bắt.
                            Hắn đột nhiên lăn đi một vòng móc súng nhằm vào mấy bóng người định siết cò. Nhưng hắn sững lại.Một bóng trắng như bay đến, dang hai tay lấy ngực mìnhchắn lấy họng súng của hắn. . Cô gái nhìn hắn với cặp mắt như van lơn, như cầu khẩn.
                            -Bỏ súng xuống đi anh. Em sẽ đợi.
                            Cánh tay hắn chợt thõng xuống bất lực.

                            Khi chiêc xe chở hắn về công an tỉnh đi ngang qua một nhà thờ, hắn nhìn người chỉ huy đềnghị
                            -Các ông có thể cho tôi vào nhà thờ để cám ơn đức chúa được không?
                            Người cảnh sát ngạc nhiên.
                            -Trong mày mà cũng có chúa sao?
                            Hắn nhìn người cảnh sát trong mắt không dấu nổi vẻ khinh bỉ. Lần đầu tiên hắn dám thể hiện sự khỉnh bỉ của mình với những người bắt hắn
                            -Ông cũng nên vào đó mà cám ơn đức chúa. Nếu không có người con gái ấy thì hôm nay ông đã là vật hiến tế cho thủy thần rồi.
                            Nghe hắn nói và nhìn vào mắt hắn, người cảnh sát bỗng thấy sợ. Anh ta cũng lần đầu tiên thấy sợ một con người. Hắn hạ lệnh cho lái xe
                            -Dừng lại
                            Tất cả đi vào trong nhà thờ. Hắn tiến thẳng đến chỗ cây thánh giá có hình đức chúa bị đóng đinh, chắp tay lại và nói to
                            -Đức chúa! Cám ơn người đã sinh ra người đàn bà để cứu vớt cuộc đời con.
                            Đức cha đứng bên cạnh hắn từ tốn nói
                            -Con nhầm rồi! chính đức chúa mới là người cứu vớt cuộc đời con con ạ.
                            Hắn nhìn đức cha mỉm cười
                            -Không cha ạ! Nếu đức chúa muốn cứu vớt cuộc đời con thì Người đã cứu vớt từ lâu rồi. Nàng mới là người cứu vớt cuộc đời con nhưng con vẫn biết ơn Người vì Người đã sinh ra người đàn bà.

                            Hà nội 21—8 –2010






                            [Gửi Thư Riêng] Post #: 1
                            RE: Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà - 24.12.2010 17:10:10
                            Không có Bài Mới
                            nguyễn thế duyên
                            Mạnh thường quân



                            Bài viết đã đăng: 962
                            Gia nhập ngày: 1.5.2008
                            Đến từ: Hà nội
                            Hiện trạng: offline Bạn lụa trắng không thể vào trang việt nam thư quán
                            đã hơn tháng nay. Hôm nay bạn ấy vào đưộc trang VNTQ nhưng khôngthể đăng bài đưộc vì vậy bạn ấy gửi vào email cho tôi ý kiến của mình và đề nghị đăng lên hộ trong diễn đàn. Theo đúng nguyện vọng của bạn ấy tôi xin đăng lại toàn văn bài viết của lụa trắng và xin cảm ơn bạn đã đồng cảm với tác giả




                            Viết nhân ngày chúa ra đời


                            Hôm nay nhân ngày Chúa ra đời, mình muốn đẩy câu chuyện của Anh Duyên lên trang đầu.
                            Mình đọc truyện này cũng thấy không là mới, không là điển hình, thậm chí đã thấy những đoạn gặp đâu đó trong điện ảnh. Nhưng mình thật thú vị vì, cá tính của người đàn bà trong truyện chứng minh một điều, đàn ông thật hồ đồ và ngốc nghếch. Mặc dù ai đó đều nghĩ rằng, Chúa đã sinh ra người đàn bà từ chiếc xương sườn của người đàn ông, để làm bạn với chính ông ta. Thế nên, người đàn bà là sản phẩm của người đàn ông và nợ đàn ông cả một đời. Nhưng thật ra, người đàn ông đã bị lừa. Người đàn bà thông minh, cả quyết đương nhiên ra đời trước, và trí thông minh của bà ta đã làm Chúa bực mình. Chúa quyết định san sẻ gánh nặng cho một đối tượng khác, chính là người đàn ông. Nhưng người đàn ông, ngay từ trong thiết kế đã sẵn hồ đồ và ngốc nghếch, lại thêm tính tự phụ và cả tin, vậy nên Chúa và người đàn bà đã ngầm thoả thuận, cho người đàn ông một chút sĩ diện, là được sinh ra trước người đàn bà. Và người đàn ông tin, sung sướng và sẵn sàng gánh lấy gánh nặng Chúa trao.
                            Nhưng thật ra, người đàn ông khiếm khuyết vẫn bị người đàn bà tặng cho một nụ cười, nụ cười bí hiểm như của nàng Mona Lisa. Và hơn nữa, hàng nghìn năm đã trôi qua, người đàn ông vẫn khuyết tật hơn người đàn bà, kém hoàn thiện hơn người đàn bà, khi mà đường sinh sản và bài tiết vẫn chung vào nhau không tách biệt, khi mà cái tinh tuý và ô trọc vẫn chẳng thể phân chia được.
                            Và, tôi yêu người đàn bà trong tác phẩm này, bởi câu nói: “Tôi sẽ quẳng anh xuống nước nếu muốn tiền đó là của tôi. Nhưng tôi không làm thế, vì tôi không giống anh.” Đó đã thể hiện trọn vẹn trí tuệ, trái tim, tâm hồn của người đàn bà bản lĩnh. Nhưng dẫu sao, trái tim đàn bà vẫn là nơi ẩn náu tuyệt vời nhất, và càng tuyệt vời hơn cho những ai đang như con thú tìm chốn dưỡng thương.
                            Cám ơn Anh Duyên, em tự hào vì cái nhìn đối với đàn bà như kiểu của anh. Và em cám ơn Chúa, đã trao gánh nặng cho người đàn ông, gánh nặng ĐÀN BÀ.

                            Lụa trắng. 24 tháng 12 năm 2010.

                            (trả lời: nguyễn thế duyên)
                            [Gửi Thư Riêng] Post #: 2
                            RE: Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà - 27.12.2010 0:17:25
                            Không có Bài Mới
                            HoacHuong
                            Bạn Thâm Giao



                            Bài viết đã đăng: 179
                            Gia nhập ngày: 18.3.2009
                            Hiện trạng: offline BẢN NHÁP

                            Có một nữ văn sỹ tranh luận với một Đức Cha xem Đàn ông và Đàn bà giới nào quan trọng hơn.
                            Đức Cha nói:
                            - Bà thấy không? Đàn ông quan trọng hơn Đàn bà cho nên khi sáng tạo ra loài người Đức Chúa trời đã sáng tạo ra người Đàn ông trước
                            Nữ văn sỹ đáp:
                            - Điều đó rất đúng, rất hợp lý, bởi vì trước khi hoàn thành một tác phẩm bao giờ tôi cũng phải viết nháp!!!

                            Hoachuong

                            (trả lời: nguyễn thế duyên)
                            [Gửi Thư Riêng] Post #: 3
                            RE: Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà - 3.1.2011 6:25:04
                            Không có Bài Mới
                            Ct.Ly
                            Hiệp Sĩ Hào Hoa



                            Bài viết đã đăng: 16066
                            Gia nhập ngày: 2.3.2004
                            Đến từ: Đào Hoa Đảo
                            Hiện trạng: offline Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà

                            Đã mang vào thư viện

                            Chúc Nguyễn Thế Duyên năm mới 2011 nhiều sự may mắn , như ý và an lành








                            Đính kèm (1)
                            #44
                              nguyễn thế duyên 18.10.2015 02:08:54 (permalink)
                               Em ơi! Mưa 

                              Người đàn bà mở cánh cửa rồi tránh ra một bên nhường đuờng cho hắn bước vào. Hắn nhìn quanh, điện tắt hết, căn phòng rộng chỉ được soi sáng bằng một ngọn nến đặt trên một chiếc bàn nhỏ phía trên bàn là một bình cắm những bông hồng trắng, một chai rượu tây, hai cái ly và mấy đĩa hoa quả bánh kẹo. Chính giữa phòng là một chiếc giường Hồng công, đệm trắng muốt, trên giường là một cô gái còn trẻ măng không một mảnh vải che thân đang nằm thiêm thiếp. Trong ánh sáng mờ mờ của cây nến, căn phòng làm hắn bỗng có một cảm giác ma mị. Hắn thoáng rùng mình. Hình như hắn đã vào căn phòng này một lần thì phải. Lúc nào? Ở đâu? Chịu! Hắn không sao nhớ nổi. Hắn quay sang người đàn bà: 
                              - Còn trinh chứ? 
                              Người đàn bà gật đầu: 
                              - Đảm bảo còn trinh! 
                              - Bao nhiêu? 
                              - Tám trăm đô 
                              - Bao nhiêu? 
                              Hắn quay sang người đàn bà ngạc nhiên hỏi lại. Phòng tối không thể nhìn rõ mặt người phụ nữ vả lại người đàn bà hình như cố tình để mái tóc xõa xuống che lấp đi khuôn mặt nhưng hắn có cảm giác người đàn bà này vẫn còn trẻ chỉ khoảng gần bốn mươi gì đó. 
                              - Ông xem lại hàng đi! 
                              Mụ nói với một giọng lạnh tanh không có một chút xúc cảm, không có một chút gì mời kéo. Hình như là mụ muốn bảo: “Hàng của tôi là hàng độc đấy”. Hắn tiến lại gần chiếc giường ngắm nhìn cô gái. 
                              - Đẹp! 
                              Hắn khẽ thốt lên! Hơn năm mươi tuổi, hắn đã từng ngủ với hàng trăm cô gái mà thiên hạ vẫn gọi là “Chân dài” nhưng chưa bao giờ hắn thấy một cô gái đẹp như thế. Một làn da trắng mịn, một cặp đùi thuôn, mịn đang khép lại và chính giữa phồng lên một cái đảo thiên thần với một vài sợi lông lơ phơ đủ để người ta nhìn thấy một mầu hồng tươi đầy gợi cảm. Đặc biệt nhất là khuôn mặt. Mặc dù cô gái đang nhắm mắt thiêm thiếp nhưng nhìn khuôn mặt cô gái hắn vẫn thấy một cảm giác thân thiết lạ. 
                              - Bao nhiêu tuổi? 
                              Hắn hỏi trống không: 
                              - Mười sáu! 
                              - Đúng không đấy? Tôi đang gặp vận hạn. Thầy bảo phải đúng mười sáu. 
                              Má mì không trả lời, lẳng lặng đưa cho hắn một tờ giấy chứng minh thư. Hắn cầm lấy và đọc “Bùi thị Tuyết” .Hắn liếc nhanh xuống năm sinh. Đúng mười sáu tuổi. 
                              - Nếu ông không đồng ý thì thôi vậy. 
                              Mụ má mì lạnh nhạt mở cánh cửa. Hắn vội vàng xua tay: 
                              - Không! Không! Nhưng tôi muốn là cô ta tự nguyện. Đỡ nguy hiểm hơn. Vả lại một cô gái đẹp thế mà bị đánh thuốc mê thì khác gì chơi một xác chết. 
                              - Thế các ông chưa từng chơi một người nào bị đánh thuốc mê bao giờ à?—Mụ má mì hỏi một câu lửng lơ. Hắn chưa kịp trả lời thì mụ đã gật đầu: 
                              - Cũng được thôi. Để hôm khác vậy nhưng giá là một ngàn đô . Đặt truớc! 
                              Hắn móc túi xòe tiền đưa cho mụ . Mụ cầm tiền, không thèm đếm và cũng không thèm săm soi xem đấy là những tờ đô thật hay đô giả. Chẳng hiểu tiền không là gì với mụ hay là mụ chẳng cần đến tiền. 
                              - Mấy hôm nữa ông quay lại. 
                              Nói rồi mụ mở cửa cho hắn đi ra với một thái độ lạnh tanh bất cần. 

                              *
                               
                              * * 
                              Hắn vừa ra đến cửa thì một chiếc xe ô tô từ xa trườn đến đỗ ngay cạnh. Tay lái xe chưa kịp chạy ra mở cửa xe thì hắn đã tự mở cửa chui tụt vào trong dục lái xe. 
                              - Đi ngay! 
                              Chiếc xe vọt đi như bị ma đuổi. Hắn cẩn thận quay lại nhìn ra sau . Đuờng vắng , trời mưa lâm thâm, không một chiếc xe nào bám theo hắn 
                              - Sếp về nhà hay đến bộ ạ? 
                              - Về nhà! 
                              Hắn trả lời gọn lỏn. Chiếc xe lướt đi không một tiếng động. 
                              Về đến nhà, hắn vào phòng cởi bộ com lê vứt xuống chiếc đi văng. Hắn có cảm giác đang ở trong một nấm mộ hoang. Vợ hắn giờ này chắc đang ở trong một chiếu bạc nào đó, còn thằng con hắn chắc đang quay cuồng sau một liều thuốc lắc cùng với tiếng nhạc như điên loạn. Hắn đi lại tủ rượu, rót lấy một ly rồi ngửa cổ ực một nhát. Trời bắt đầu mưa nặng hạt. Tiếng mưa rào rào gõ vào trong kí ức của hắn làm bật ra một cái gì đó rất xa xăm. Hắn rót thêm một chén rượu nữa rồi ra đứng cạnh cửa sổ. Hắn đã ngà ngà say. Trong cái mộ hoang, trong cái lơ mơ của rượu, trong tiếng mưa rơi đều đều buồn bã, tất cả rót vào trong tâm hồn hoang vắng của hắn làm bật ra một trận mưa. Trời ơi! Cơn mưa. Một cơn mưa từ thời xa lắm bỗng theo một lằn chớp bừng lên trong tâm trí hắn. 
                              -Đồ khố rách áo ôm! Cút ngay ra khỏi nhà tao. 
                              Bố vợ hắn mỏ toang cánh cửa, mặt đỏ gay chỉ ra ngoài đường. Hắn nhìn sang vợ. Khuôn mặt trái xoan đẹp như thiên thần của vợ hắn đầm đìa nuốc mắt. Hắn chỉ lạnh lùng hỏi vợ. 
                              - Em đi hay ở lại? 
                              Vợ hắn nhìn hắn rồi quay sang nhìn bố mẹ mình. Đột nhiên nàng quỳ xuống, lạy bố mẹ một lạy. 
                              - Thuyền theo lái, gái theo chồng. Xin bố mẹ nhận lấy cho con một lạy này vì tội bất hiếu. 
                              Nói xong, nàng cầm lấy tay hắn, cả hai buớc ra ngoài trời đang mưa tầm tã. Đêm đó, hai vợ chồng hắn ôm nhau ngủ dưới gầm cầu. Cơn mưa! Cơn mưa! Hắn bỗng rùng mình. Một cơn gió thốc vào trong phòng. Hắn nằm vật ra chiếc giường. Cơn say làm hắn lơ mơ ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn hắn thấy mình và một người nữa đang ở trong một chiếc phòng đuợc chiếu sáng bằng một ngọn nến. Trong phòng chỉ có độc nhất một cái giường, trên giường, một người con gái đang nằm thiêm thiếp. Hắn vùng ngồi dậy, hai tay ôm lấy mặt. 
                              - Em!—Hắn kêu lên khe khẽ.—Xin hãy tha thứ cho anh! 

                              *
                               
                              * * 
                              Mấy hôm sau hắn lên bộ. Thấy hắn, ai cũng chào hỏi niềm nở mà sao hắn vẫn nhận thấy môt cái gì ghẻ lạnh. “Đuợc ! chúng mày cứ đợi đấy. Tao không tin lại không có thứ thuốc chữa được căn bệnh này” Hắn thầm nghĩ. Hắn chợt nhớ đến buổi hắn đến nhờ một người nổi tiếng về tướng số xem cho hắn. Cầm lá số tử vi của hắn trong tay, thầy trầm ngâm một lúc rồi quay sang người cùng đi với hắn bảo. 
                              - Bác có thể ra ngoài đuợc không? Tôi muốn nói chuyện riêng với thí chủ đây. 
                              Nghe thầy nói hắn bỗng thấy lạnh toát sống lưng. Khi bạn hắn ra ngoài rồi, thầy quay lại phía hắn hỏi 
                              - Có phải ông đang gặp một rắc rối rất lớn ? 
                              Hắn gật đầu công nhận. 
                              - Vâng! Vậy nên tôi mới đến đây nhờ thầy xem cho liệu có qua khỏi được không? Và phải làm thế nào mới qua khỏi? 
                              Ngần ngừ một lúc thầy mới bảo: 
                              - Trong cung mệnh của ông có sao Triệt đứng trấn. Nên tôi muốn hỏi xem trong cuộc đời ông đã gặp nhiều vận hạn hay chưa mới có thể xem chính xác được 
                              Hắn đã phải ngồi một lúc để hồi tưởng lại quãng đời năm mươi ba năm của mình. Chưa! Hình như cuộc đời đã quá ưu ái hắn. Vận hạn lớn nhất trong cuộc đời hắn có lẽ chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi mà bố vợ hắn đã đuổi hắn ra khỏi nhà trong cái đêm mưa bão ấy. Đêm hôm ấy, lần đầu tiên hắn nếm trải cái nỗi nhục nhã của một kẻ nghèo và hắn đã nghiến răng thề rằng hắn sẽ phải giầu có bằng mọi cách. Chỉ hơn một năm, sau khi hắn đánh thuốc mê cho vợ mình và dâng nàng cho quan trên thì cuộc đời hắn ngoặt hẳn theo một hướng khác. Hắn lên như diều cho đến tận ngày hôm nay. 
                              - Chưa! Tôi chưa gặp vận hạn gì lớn trong đời. 
                              - Thế thì gay rồi - Thầy khẽ lắc đầu - Sức mạnh của sao Triệt là có giới hạn. Nếu như sức mạnh ấy đã đuợc dùng nhiều lần rồi thì sức mạnh của nó đã giảm đi rất nhiều còn đây là lần đầu tiên nó tác dụng thì tôi e lần này ông khó qua khỏi. Nhất là năm nay ông năm mươi ba tuổi. Có câu “Bốn chin chưa qua năm ba đã tới”. 
                              Nghe thầy phán mà hắn toát mồ hôi hột. Hắn vội vàng móc túi lấy ra một tờ một trăm đô đặt lên trên đĩa. 
                              - Xin thầy xem có cách nào hóa giải được không? 
                              Thầy im lặng nhìn hắn rồi nhìn vào lá tử vi rồi từ tốn gấp lá tử vi lại đưa trả cho hắn cùng với tờ một trăm đô hắn vừa đặt lên trên đĩa. 
                              - Tôi e là không có cách gì. Nhưng tôi nói với ông một câu này “Đức năng thắng số”. Có lẽ cũng chỉ còn mỗi cách này thôi. 
                              Lời thầy nói làm cho hắn điên tiết. Hắn văng tục: 
                              - “Đức” cái cục cứt. Tôi mà cứ theo tiếng “Đức” của ông thì tôi đã chết từ lâu rồi.—Hắn quay sang với người cùng đi.—Về! ta đi tìm thầy khác. 
                              Thầy nhìn hắn khẽ thở dài nói nhỏ như là nhắc nhở chính mình . 
                              - Đúng là sao Phá Quân cung Thiên di nằm ở cung tuất (1) 
                              Hắn ra về và ngay ngày hôm sau hắn đã tìm được một thầy khác. Nghe hắn kể lại chuyện người xem trước ông thầy này nói: 
                              - Biết số phận mà không biết cách hóa giải thì biết để làm gì? Nhưng không phải ai cũng biết cách hóa giải đâu. Phải cao tay lắm. Không có bệnh nào là không thể chữa khỏi. Vấn đề là thuốc gì? Đắt hay rẻ? 
                              Hắn vội vàng rút ra hai trăm đô nữa đặt lên đĩa. Thầy nhìn ba trăm đô trên đĩa có vẻ hài lòng. 
                              - Ông thầy trước xem cho ông nói đúng đấy. Hạn năm nay của ông rất nặng khó lòng qua khỏi. Có điều ông ta không chú ý đến cung Thê của ông. Cung này của ông có sao Địa kiếp chiếu. Đây là một sao hết sức nguy hiểm. Bên cạnh địa kiếp còn có sao thiên hình, thiên riêu, thiên y bàng chiếu, trong tử vi đẩu số có bình chú rằng. 
                              Hình rêu phận gái long đong 
                              Phải hai ba bận mới xong cửa nhà 
                              Nói đến đây ông thầy này quay sang hỏi hắn—Hình như cửa nhà của ông vẫn chưa ổn lắm đúng không? Xin cho hỏi ông có mấy đời vợ? 
                              Nghe hỏi đến gia cảnh hắn thở dài đến sượt một cái. 
                              - Xin chịu thày. Tôi có hai bà vợ. Bà trước bỏ đi mất tích. Đến bà này thì được một thằng con trai nhưng nó thì nghiện ma túy còn con vợ hiện nay của tôi lại nghiện cờ bạc. 
                              - Thế thì không thể gọi là “Xong cửa nhà” được đúng không? Nhất là bây giờ ông lại đang gặp phải hạn lớn. “Cửa nhà” không chỉ có vợ con mà gồm cả sự nghiệp nữa. Khi nào tất cả những thứ ấy yên ổn thì mới có thể gọi là “Xong” được. Tôi có hai cách có thể hóa giải vận hạn này. Một bá đạo, một vương đạo không biết ông định dùng cách nào? 
                              -Thế nào là bá đạo? Thế nào là vương đạo? 
                              Hắn vội vàng hỏi. Ông thầy nhìn hắn rồi tươi cười giải thích 
                              -Tôi nói thế này cho ông dễ hiểu \. Người ta có một vật quý mà ông muốn có nó thì ông chỉ có hai cách. Một là cầu xin người ta để người ta cho mình cách đó rất đàng hoàng nên gọi là vương đạo. Cách khác là ông lừa người ta để có thể chiếm đoạt lấy vật ấy cách ấy gọi là bá đạo. 
                              - Xin thì ai cho. Muốn có thì phải giật lấy. Tôi dùng bá đạo 
                              - Vậy ông hãy dùng một cô gái đúng mười sáu tuổi còn trinh làm lễ giải hạn. Coi như ông lấy vợ lần thứ ba. 
                              Hắn thấy ông thày này nói rất có lý và hắn đã tìm được vật giải hạn cho mình. Hắn rút điện thoại gọi cho má mì. Vẫn cái giọng lạnh tanh của mụ. 
                              - Tối mai mời ông tới. 
                              Tám giờ tối hắn đến. Vẫn như cái đêm trước, nhà tối, chỉ có ánh sáng mờ mờ của mấy ngọn đèn tường mầu đỏ soi dọc lối lên cầu thang tầng ba. Mụ chủ đi trước dẫn đường . Đi đằng sau hắn hỏi nhỏ 
                              - Ở đây an toàn chứ? 
                              - Tuyệt đối an toàn.—Má mì nhát gừng. Hình như mụ luôn tiết kiệm từng lời nói.—Mà sao những quan chức các ông người nào cũng “Vừa đéo vừa run” thế? 
                              - Nhiều quan chức đến đây lắm à? 
                              Hắn dò hỏi. Mụ chủ cười gằn một tiếng rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền nhà mà không trả lời hắn. Mụ dừng lại, dơ tay khẽ gõ cửa phòng. Một tiếng nói thanh thanh từ trong phòng vọng ra. 
                              - Cứ vào! 
                              Mụ chủ móc túi đưa cho hắn một cái gói nhỏ. 
                              - Ông hãy đưa cái này cho nó. 
                              Nói rồi mụ quay gót trở ra. Hắn mở cửa bước vào. Cô gái tối hôm trước chạy bổ ngay lại phía hắn, chìa tay ra. 
                              - Đâu? 
                              - Đâu cái gì? 
                              Hắn hỏi lại. 
                              - Cái gói mà mẹ em đưa cho anh ấy. 
                              Hắn chìa cái gói giấy nhỏ ra. Cô gái vồ ngay lấy, tay run run mở gói giấy. Ma túy. Hắn khẽ kêu lên. Cô gái đưa cái gói bột màu trắng lên mũi hít mạnh. Xong! Cô gái nằm vật xuống giường, tay giang ngang, chân duỗi ra, mắt nhắm nghiền không hề biết là chiếc váy đang mặc tốc lên để lộ cả một vùng không có quần lót che phủ như mời gọi. Hắn ôm lấy cô gái. Cô gái vẫn nằm im nhưng bảo hắn: 
                              - Từ từ đã anh. Em đang phê. Từ sáng đến giờ mẹ em không cho em một tép nào cả để ép em phải tiếp anh đêm nay. 
                              - Bà ấy là mẹ em à? 
                              - Vâng! 
                              Hắn rùng mình. Có lẽ nào ! 
                              - Sao bà ấy có thể bán cả con gái ruột của mình? 
                              Hắn hỏi. cô gái cười khẩy một tiếng. 
                              -Anh lạ lắm sao? Đàn ông các anh còn dám bán cả vợ của mình để lấy quan chức thì mẹ em bán em để lấy tiền cũng có gì là lạ. 
                              Câu nói của cô gái làm hắn thấy choáng váng. Hắn vội vàng chống chế 
                              - Làm gì có chuyện ấy! 
                              Cô gái hơi nhổm dậy nhìn thẳng vào hắn 
                              - Sao lại không có. Chính mẹ em bị chồng mình đánh thuốc mê để dâng bà cho quan trên lúc bà mang thai em được hai tháng. 
                              Hắn nhìn lảng đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt cô gái. 
                              - Rồi sau thì sao? 
                              - Bà bỏ đi lang thang không dám về nhà mình vì bà đã đoạn tuyệt với gia đình để theo ông ta. Rồi bà bị lừa bán sang Trung Quốc suốt mười ba năm đến khi bà biết là bị ết bà quyết tâm tìm cách trốn về. Bà muốn được chết ở quê hương. 
                              - Thế là mẹ thì ết, con thì nghiện. 
                              Cô gái nằm ngửa, nhìn trân trân lên trần nhà rồi buột ra một tiếng thở dài. 
                              - Có một thằng bố khốn nạn, một người mẹ đáng thương sắp chết. Đời em còn gì nữa mà không hít. Em mà không hít có khi em đã nhẩy xuống sông tự tử từ lâu rồi. 
                              Ừ ! Đúng thế thật, hắn tự nhủ. Ở vào hoàn cảnh của cô gái mà không hít mới lạ. Như hắn, chán vợ, chán con nhưng dù sao vẫn còn có đồng tiền thế mà lắm lúc hắn cũng còn cảm thấy phát điên. Lắm lúc, sau những cuộc ăn chơi thác loạn để quên đi nhưng về nhà, về cái nấm mồ hoang của hắn, hắn bỗng muốn đổi tất cả để lấy lại cái đêm mưa bão ấy khi mà con tim hắn tưởng như vỡ nát vì tủi nhục. Hắn chỉ muốn lao ra giữa dòng sông chảy xiết để chấm dứt cuộc đời thì đôi vòng tay nhỏ bé, gày yếu của vợ hắn đã nhẹ nhàng ôm lấy hắn, kéo hắn vào lòng. 
                              - Ngủ đi anh! Đừng nghĩ ngợi làm gì. Ngày mai trời lại sáng. 
                              Những ngày ấy, hắn như một đứa trẻ yếu ớt được tình yêu của người vợ chở che. Giá như những ngày ấy mà không có vợ hắn thì có lẽ hắn cũng đã nghiện như cô gái này rồi. Thế mà! 
                              - Sao đến tận hôm nay mẹ em mới bán em? Tại không có ai trả giá cao như anh à? 
                              - Không phải.—Cô gái lắc đầu. –Bà đã cố giữ em tránh xa ma túy và mại dâm nhưng không được. Năm em mười ba tuổi, lão chồng người trung quốc của bà định chơi em nhưng em không chịu, thế là lão tìm cách làm cho em nghiện. Mẹ em phát hiện ra, bà đã đưa em đi trốn. Về nước, bà đã mấy lần đưa em đi cai nghiện nhưng không được. Mà cai làm gì. 
                              - Thế sao lần này bà ấy lại bán em? 
                              - Em không biết. – cô gái quay người lại ôm lấy hắn.—Thôi chơi đi anh. Mà anh phải bo riêng cho em đấy. 
                              Hắn móc túi lấy ra một tờ năm trăm ngàn, luồn tay qua chiếc áo đặt tờ giấy bạc vào chỗ đôi nhũ hoa của cô gái. 
                              - Thế này được chưa? Ngoan và thật chiều anh vào anh sẽ còn bo nữa. 
                              Hắn châm nến và dơ tay tắt đèn. 
                              - Chơi dưới ánh nến lãng mạn hơn. 
                              Hai thân người quấn lấy nhau. Tiếng hắn thở hổn hển. Tiếng cô gái kêu khe khẽ. Giữa lúc cao trào nhất, hắn bỗng như có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình. Hắn quay đầu nhìn lại. Má mì đã mở cửa vào trong từ lúc nào đang đứng ở góc căn phòng nơi mà ngọn nến không thể chiếu tới đang quan sát hai người làm tình. Trông đêm, hai con mắt mụ cháy rực đầy thù hận và đầy đau đớn. 
                              - Sao… 
                              Hắn mới thốt lên được tiếng đó thì tất cả đèn trong căn phòng bật sáng. Hai người vớ vội lấy hai chiếc khăn tắm che lấy phía trước. Má mì tiến lên một bước, ánh sáng thù hận và đau đớn trong con mắt mụ tắt ngấm chỉ còn là cặp mắt lạnh tanh, vô cảm. 
                              - Sao? Ông dùng con gái ông làm vật giải hạn đã xong chưa? 
                              Vừa nói, mụ vừa hất mái tóc lòa xòa che khuôn mặt mình sang bên để lộ a một khuôn mặt thanh tú nhưng trên khuôn mặt đó đang nổi lên những vết mụn nhỏ. Khuôn mặt làm hắn ngờ ngợ. 
                              -Bà là…. 
                              Má mì cười nhạt quay lại phía con gái. 
                              - Sao ông khéo giả vờ thế? Ông biết rõ tôi là ai và nó là ai. Chẳng ai bỏ một nghìn đô để qua đêm với một cô gái ở đất này cả.—Vừa nói mụ vừa móc tập tiền hắn đưa cho mụ mấy hôm trước đưa cho con gái.—Đây là tiền bố con mua con để làm lễ giải hạn cho ông ấy. Ngày trước, ông ta dùng mẹ làm lễ giải hạn và bây giờ là con. Con ! Mẹ xin lỗi. 
                              Dứt lời, mụ lao người đập mạnh đầu vào bức tường. 
                              - Mẹ! 
                              Cô gái kêu lên , lao đến đỡ lấy xác mẹ đang gục xuống. Cô ôm chặt lấy xác mẹ, gục mặt vào ngực bà chỉ còn thấy đôi vai cô gái rung lên dữ dội. Đột nhiên, cô đặt xác mẹ xuống đất, tiến từng bước về phía hắn, khuôn mặt đẫm nước mắt. Đôi mắt rực lên một ngọn lửa hận thù. Sợ hãi, hắn lùi dần, lùi dần đến khi lưng hắn chạm vào bức tường. 
                              - Thằng khốn nạn. 
                              Cô gái gào lên tưởng như rách cuống họng. Cô vung tay ném cả tập tiền vào mặt hắn. Những đồng tiền lả tả bay khắp gian phòng. 

                              *
                               
                              * * 

                              Bây giờ ai đi qua gầm cầu cũng thấy một người đàn ông với cặp mắt ngây dại trong tay ôm một súc gỗ còn miệng thì lẩm bẩm
                               
                              -Em ơi ! Mưa 

                              Hà nội 15—2—2011 


                              “1” Sao phá quân cung thiên di nằm ở cung tuất theo tử vi thì đây là người bạc ác bất nhân 


                                   

                               
                              #1 
                            • Chuyển bài viết
                            • Sửa nội dung
                            •  
                              NgụyXưa "Moderator" 


                            • Số bài : 771
                            • Điểm thưởng : 0
                            • Từ: 31.01.2007
                            • Nơi: Thái Bình Dương
                            • Trạng thái: offline
                              Trả lời bài

                              RE: Em ơi ! Mưa 03.03.2011 02:46:56 (permalink)

                              Chuyện này chắc chỉ xảy ra ở bên Tàu chứ chắc là không có ở VN.  
                                
                              "Em Ơi! Mưa" đã được đem vào thư viện. 
                                
                              Xin cám ơn tác giả. 
                              http://vinasoft.com/ 

                               
                            • #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 46 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9