Mùa Thu
-
Số bài
:
914
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.03.2009
|
RE: THU HÀ NỘI
-
24.11.2009 17:15:26
NHÀ THƠ PHẠM THÔN NHÂN VIẾT. THU HƯƠNG DƯỜNG VẪN RA VÀO ĐÂU ĐÂY Lá thu rơi giữa chiều thu, Để cô đơn cọng gió ru với cành. Hương thừa phảng phất mong manh. Hoàng hôn tím nhuộm đầu cành gọi đêm. Màn nhung sương bạc phủ mềm. Đầu cành se lạnh nỗi niềm heo may. Bước thời gian cánh nhạn bay. Mắt cành ru gió hàng cây đượm buồn. Phiêu bồng tiếng lá về nguồn, Lãng du hương cũ vẫn còn vấn vương. Thấm trong lá gió hơi sương, Sắc thu nhuộm đất vấn vương đợi mùa… PTN NHÀ THƠ HIEULE VIẾT: Đọc thơ "Hoàng Hôn không yên lặng" của Anh PTN, lòng tôi bâng khuâng nhớ quê hương da diết. Thơ anh vàng ươm chất đồng quê, thấm đẫm tình yêu quê hương tha thiết. Hồn thơ ấm áp, đôn hậu. Âm vận, ngôn từ mượt mà, nhuần nhị. Anh đã để lại nét duyên thầm trong lòng bạn đọc, trong tôi. Cảm ơn anh rất nhiều. Xin được làm quen anh bằng đôi dòng ngẫu hứng thu tiếp dòng thơ "Thu" của anh. Chúc anh khoẻ vui và sáng tác đều tay nha. KHÚC THU CA Nghe thoảng tiếng thu lòng rơi nhè nhẹ Lá vàng mơ nghiêng cánh khẽ chiều say... Ai gọi sáo về vi vút từng mây Ai gom nhặt âm thanh buồn ngơ ngác? Muốn níu mãi thu vàng đừng tan tác Đừng bay đi, hương thu hỡi kiêu sa! Hãy ở lại, đừng rơi đừng tàn nhé! Chiều buông dần lặng lẽ khúc thu ca. HL MT VIẾT : Bài thơ của nhà thơ PTN quả là một bức tranh đẹp, huyền mặc đượm chút buồn nhớ mong, gói gọn trong"màn nhung sương bạc phủ mềm"" đầu cành se lạnh"" cánh nhạn bay"" mắt cành ru gió" bức tranh thật sống động có âm thanh của gió, tiếng vỗ cánh của không gian,hơi sương thì rơi nhè nhẹ ..những động từ " phủ"" bay""ru" làm cho bức tranh thơ sống động đến lạ lùng, sức truyền cảm trong những động từ đã nẩy bài thơ lên rất hay, rất tuyệt. Màn nhung sương bạc phủ mềm. Đầu cành se lạnh nỗi niềm heo may. Bước thời gian cánh nhạn bay. Mắt cành ru gió hàng cây đượm buồn. Khổ thơ đầu của bài thơ,ta đọc và cảm một điều hiển nhiên là khi mùa thu đến "lá thu rơi giữa chiều thu" sự cảm nhận rất tinh tế qua chữ "chiều" và " hoàng hôn tím nhuộm đầu cành gọi đêm" rất logic , tại sao tác giả không dùng từ ngày thu mà lại sự dụng từ "chiều" để miêu tả ..ẩn ý rất nhiều đó ạ, chính vì thế mà bài thơ có một sức hút lạ kỳ . Và chính vì mùa thu lá rụng về cội, chỉ còn lại những cành cây trơ trọi, nên " để cô đơn cọng gió ru với cành" sự liên tưởng,sự so sánh rất hợp lý và cách miêu tả rất tròn ý, mà ý nhị vô cùng.Chính vì lẽ đó mà tác giả chỉ còn cảm nhận được chút gì còn lại rất mong manh của mùa thu đã trút lá "Hương thừa phảng phất mong manh". Đó cũng chính là hương vị của mùa còn lại, tác giả sử dụng từ "thừa" rất nhẹ nhàng và hợp tình,và chính hương thu trong thơ của nhà thơ PNS đã làm vương vấn biết bao trái tim con người,và ngay chính tác giả cũng không là ngoại lệ.Bởi thế mà thu Hà Nội trong thơ của tác giả luôn hay đến thế. Khổ cuối của bài thơ cho ta cảm nhận dư âm rất rõ nét về hương thu. Như lời tự sự của mùa thu: lá dù đã rời cành, sắc vàng rơi trên đất, lá thấm hơi sương tất cả còn vương vấn mong mùa thu trở lại, " thấm trong lá gió hơi sương" để " sắc thu nhuộm đất vấn vương đợi mùa" .Qủa là bài thơ về hương mùa thu Hà Nội tuyệt hay, hình ảnh sống động, sự liên tưởng tài tình, ẩn ý thầm thì cùng thu. Và thật tuyệt vời khi nhà thơ Hieule đã cảm được mùa thu đẹp xiết bao trong thơ của nhà thơ PTN, nên đã thán rằng: "Muốn níu mãi thu vàng đừng tan tác Đừng bay đi, hương thu hỡi kiêu sa! Hãy ở lại, đừng rơi đừng tàn nhé! Chiều buông dần lặng lẽ khúc thu ca." Và nhà thơ Hieule đã say thơ của nhà thơ PTN cũng như say hương thu trong thơ người, hình như có tiếng sáo vi vút, đó phải chăng là tầm cao nghệ thuật của thơ đang vi vút trong thơ của nhà thơ PTN và nhà thơ HL thầm hỏi: " Ai gọi sáo về vi vút từng mây Ai gom nhặt âm thanh buồn ngơ ngác? " Câu nghi vấn " Ai gom nhặt âm thanh buồn ngơ ngác?" câu hỏi nhấn mạnh một điều hiển nhiên là bài thơ của tác giả PTN đã gom nhặt tất cả những âm thanh buồn đến ngơ ngác lòng người,đến thổn thức lòng người bởi lẽ hình ảnh âm thanh trong thơ đã truyền tải hết những nét đẹp của mùa thu mất rồi. Bài thơ "THU HƯƠNG DƯỜNG VẪN RA VÀO ĐÂU ĐÂY", một mùa thu Hà Nội thật đẹp, thật buồn, và mùa lại vương vấn mùa sau và để hoàng hôn nhuộm màu gọi đêm "Hoàng hôn tím nhuộm đầu cành gọi đêm" Cảm ơn bài thơ xuất sắc của nhà thơ PTN và cảm ơn sự đồng cảm tuyệt vời qua thơ của nhà thơ HL. Thân MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2009 17:38:13 bởi Mùa Thu >
Nếu bạn nghĩ mình hạnh phúc, bạn sẽ là người hạnh phúc.
|