Anh là một cái vồ Chuông
Em chỉ là một cái Chuông thương Vồ
Thương nhau như những vần thơ
Chúng mình là ảo... nào mơ tình nồng
Chiều về nhịp bước thong-dong
Vồ đập Chuông để tiếng trong ngân dài
Tiếng trầm cho đẹp lòng ai
Mong vui sao đẹp cả ngoài lẫn trong
Chuông, Vồ : một mối tình nồng
Vẫn văng-vẳng tiếng trầm, trong chiều về
Ngờ đâu chỉ một tiếng rè
Để Vồ đặt mối nghi-ngờ lòng Chuông
Chuông chiều vẫn cứ tư-lương
Vì chưng đã phát tiếng chuông rè-rè
Ôi ! sao dạ những ê-chề
Lòng Chuông đây vẫn nhớ về... Vồ ơi !
Xin Vồ hãy lắng nghe tôi
Để cho mình trọn nghĩa đôi Chuông, Vồ
Để mình tiếp lại vần thơ
Cho vẹn toàn cả giấc mơ của đời
Nhưng Vồ hãy nhớ dùm tôi
Phải đến đây đập Chuông thời mới kêu
Vì đâu Vồ tránh một bên ?
Để cho Chuông chẳng kêu lên tiếng trầm
Đớn đau đời vẫn lặng thầm
Chuông treo...Vồ lại lăn đi phương nào?
Thế là lệ muốn tuôn trào
Chuông, Vồ liệu có khi nào gặp nhau !?..
Rdinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2008 22:40:08 bởi Rdinh >