Oh.... rôm rã quá ! Cho Cù chơi với .....
Em Chảnh à, đáng lý ra thì anh cũng hổng nên nhiều chiệng trong GÓC NHÌN này của em, nhưng....miệng cứ....ngứa ngứa làm sao, thôi thì cho phép anh.... xả cảng 1 bận ngheng !
....
Đọc thấy những chữ như "Sáng Tác", "Tác Phẩm", "Nghệ Thuật",.... cứ nhúc nhích cựa quậy múa quạt không yên trong bụng Cù nên Cù liều mạng vào đây xoè khoe cái Góc Nhìn hạn hẹp của riêng mình, và đó cũng chỉ là 1 tư kiến cù lần của Cù trong lỉnh vực này
Với Cù, hầu hết mọi loại hình nghệ thuật tạo hình như hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh,...v.v.... đều có khả năng "DỰNG LẠI" cho người xem những hình ảnh đẹp được bắt gặp dưới mắt nhìn và cảm xúc của tác giả. Tâm huyết, tư duy, kỷ năng....(Wow ! Toàn là mấy chữ bự !
) được chăm chút sử dụng để hoàn chỉnh một TÁC PHẨM, và rồi lại được đánh giá là 1 TÁC PHẨM NGHỆ THUẬT sẽ quyết định sự sống còn theo thời gian trong lòng người xem mà cái chính là LỜI KỂ của tác giả (bằng đường nét, mảng, màu sắc, ánh sáng,....) đã gửi gắm theo tác phẩm của mình
Cù cố tình diễn đạt ý mình bằng chữ "DỰNG LẠI", "LỜI KỂ" vì theo Cù thì cũng ví như một người diễn tả lại cái ngon của một hớp trà họ vừa nếm được, họ cố nói về trà nhưng thực ra thì họ lại đang tả thực về chính họ, về chính cảm giác đã nhận được của họ khi vị trà chạm vào lưỡi và trôi dần xuống cổ họng của họ. Món trà đó thực sự có hấp dẫn cho mình hay không, phần lớn dựa theo lời/cách kể của họ và sự đồng cảm của chính mình trong đó
Trước đây, Cù vẫn thấy những hoạ sĩ, điêu khắc gia dừng lại bên đường, móc túi lấy ra 1 cuốn sổ nhỏ, mẫu bút chì ghi chép lại 1 cái "thấy" bằng vài nét sổ ngang dọc, cái ký hiệu riêng của họ mà chỉ có cái đầu của chính họ, sau đó mới giải mã được để gợi lại, để phác hoạ lại những cảm xúc của họ trong lúc đó mà đưa vào tác phẩm của họ (Ngày nay thì dường như cái máy chụp ảnh digital tự động, nhỏ gọn đang thay thế chỗ...nằm cho giấy bút thì phải !
). Những cái tốc hoạ (ký hoạ) này, đôi khi cũng hoàn chỉnh nhưng thường khi thì vẫn không được (ngay chính tác giả) gọi nó là 1 tác phẩm (cũng có những trường hợp ngoại lệ dành cho các hoạ sĩ chuyên về ký hoạ). Nhiếp ảnh cũng thế tuy phương tiện có khác, nhưng để đạt được vị trí như 1 TÁC PHẨM NGHỆ THUẬT không hề đơn giản (như đang giỡn) tí nào cả !
Những tác phẩm nghệ thuật thường được đánh giá và chấm điểm bỡi những nghệ nhân đã nổi danh và được biết đến nhờ vào những tác phẩm trội vượt của họ, họ "đo lường" những tác phẩm dự thi bằng cây thước của kinh nghiệm, kiến thức lọc lõi về kỹ thuật nhưng trên hết lại là với CON MẮT NGHỆ THUẬT của họ. Nhưng cũng có những tác phẩm phải sau 1 thời gian dài, có khi đến hằng thế kỷ sau thì mới được công nhận là 1 tác phẩm nghệ thuật
......
Riêng với tấm ảnh Số Phận 3 của bạn METS, cho phép Cù được thẳng ruột ngựa, buồn hay vui gì thì Cù cũng cứ...phang ngheng !
Cù không thực sự thích tấm hình này, có lẽ vì tone màu bạn xài kéo nhân vật chính chìm thêm vào bóng tối, và bạn đã dùng kỹ thuật làm sắc nét (sharpen) cho nhân vật chính (primary focal point) để tạo bật lên thêm tính tương phản nhưng hình như xài hơi quá độ nên phản ứng ngược của nó (dưới mắt Cù) tạo nên nhiều kịch tính, thiếu tự nhiên (những nếp nhăn trên quần áo trở nên cứng), cộng với những đốm vệt sáng phía sau chằng chịt làm phân tán mắt nhìn của người xem vào nhân vật chính mà không nói lên được cái "thân phận" như tác giả mong muốn , do vậy, thú thực khi mới nhìn vào ảnh, cảm giác đầu tiên của Cù là.... nhớ lại những lần mình.....bị say xỉn, hay đây cũng lại là 1....số phận chăng !
.....
Cù xin.... hết lời !
Em Chảnh, anh....đả miệng rồi, cho anh xin lỗi em lần nữa vì...xả trong nhà em ngheng !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2009 04:26:56 bởi Cù Lần >