Trích đoạn: Lá Chanh
Về ánh sáng, "Chớm Thu" thật là tuyệt vời...
Nhưng về bố cục, CP lại thích ảnh này hơn.
Bố cục ảnh này ăn tiền nhờ chiếc bánh lái làm tiền cảnh nơi góc thấp bên phải!
Dù xẫm màu, chi tiết của bánh lái cho được đường nét rất rõ và mạnh.
Do tiền cảnh "đắt" như thế, Lá nên để signature ở góc trái khiến cho ảnh được cân đối hơn!
Dùng signature đặt nơi góc thấp bên trái, Lá sẽ khiến người xem bớt chú ý đến đầu mũi thuyền tối đen và ít chi tiết.
(Mũi thuyền tạo thành mảng đen khiến cho bố cục bị nghiêng đi... Signature mảnh và thanh thoát của Lá là yếu tố làm tăng thêm chi tiết nơi góc này! Đây là một thủ thuật đánh lừa, hay ít ra là đang cố tình hướng dẫn mắt người xem như sự mong muốn của mình... ).
Thân,
Chân Phương.
Đọc đến đoạn cuối...Lá đã quá! rất thích thú, anh CP biết tại sao không?...Lá hay có những điểm "ăn gian" ai mà khám phá ra Lá thích lắm!
Rất nhiều hình của Lá, Lá cố tình dùng màu trên cái tên ký và tên ký của mình để cân bằng bố cục và đôi ba tấm Lá dùng để dẫn mắt người xem. Tấm trên! đúng là Lá đã dùng màu trắng vào chữ ký (màu lập lại của ánh sáng để dẫn mắt người coi đến tiền cảnh trong bóng tối) Lá chọn giữa cân bằng và dẫn mắt,...Lá đã chọn, đúng là chính nó cũng làm rối thêm cái tiền cảnh nhưng nó đã làm được nhiêm vụ của nó! là kéo mắt người xem. Không phải Lá đứng trên thuyền, mà bánh lái ở trên bờ đất! và khoảng trống in bóng hẹp, đó là khuyết điểm của bức ảnh. Lá muốn dẫn mắt người ta đến bánh lái để thoát khỏi tức tức cái thiếu này, và muốn nói với người xem..Lá bị giới hạn bởi cảnh...khoảng cách đôi bờ gần nhau quá!
Lá đọc lẹ quá, nên hiểu lầm các chi tiết trong post của CP.
Post trên của CP chỉ cho Lá cách phân tích, nhận định, rồi sau đó... tìm cách "ăn gian" thêm nữa; đối với người xem ảnh:
Về vị trí đặt signature, CP vô cùng thích "Hải Đăng". "Hải Đăng" không chỉ có bố cục vững vàng và hài hòa. Ngọn đèn chiếu sáng nhỏ nơi góc TRÁI với signature của Lá mới là đỉnh cao của ảnh.
Trong ngôn ngữ trình bày một cách universal, nó như một lời khẳng định rõ rệt "Đây là tác phẩm của tui, LaChanh!". Tác phẩm nghệ thuật dễ đi vào lòng người luôn là những hình ảnh giàu ngôn ngữ và ngôn ngữ đủ mạnh để tạo thành cảm xúc của người thưởng thức!
Lá là một trong các bạn mà CP quý trong tính cách. CP quý vì sự chăm chút tỉ mỉ của Lá cũng như rất trân trọng hình ảnh do mình chụp... CP không hề nhìn thấy sự dễ dãi, cẩu thả của Lá cũng như các bạn này trong hình ảnh của họ!
Trở lại với "chiếc bánh lái và đầu mũi tàu", CP nhìn thấy rõ chiếc bánh lái cũng như vị trí cầm máy của Lá trên đất liền.
Post trên, CP nói, vì góc PHẢI có tiền cảnh rất vững với chi tiết là chiếc bánh lái; do đó CP đã đề nghị Lá nên đặt signature của mình nơi góc thấp bên TRÁI là nơi có đầu mũi tàu nhô ra (ngang ở phía trên). Chiếc đầu tàu (hay canos?) tạo thành mảng đen trên mặt nước tạo sự chú ý không cần thiết vào mắt người xem.
Mục đích đặt signature nơi góc thấp bên TRÁI này, là để làm giảm sự chú ý của người xem đối với đầu mũi tàu đang làm nghiêng bố cục của ảnh. Vì góc PHẢI đã có chiếc bánh lái quá đẹp rồi!
Đến đây, Lá có thể hiểu, việc chọn lựa màu sắc cũng như nơi đặt signature không chỉ làm tăng cái đẹp trong hình ảnh của mình.
Đôi khi, chúng ta cũng dùng nó như phương tiện để làm giảm cái nhược điểm trong hình (Cũng là một cách nâng cao giá trị tác phẩm, phải không Lá?).
Và, hai việc này đều có tầm quan trọng như nhau!
Cũng trong "Góc nhìn", cho phép CP treo đỡ tấm ảnh có ý tưởng từ lâu. CP đã chụp ảnh này với ba người mẫu khác nhau nhưng đều không đạt. Chỉ mới tối hôm kia, Anthonette diễn tả được hơn sự mong đợi của CP:
Ảnh vẫn chưa có tên. Do đó CP đem vào đây nhờ Lá hoặc bạn nào đặt tên giúp!
CP không biết mình sẽ có đủ thời gian viết về cái ranh giới rõ rệt giữa hình ảnh khỏa thân và khiêu dâm mà nhiều người vẫn mơ hồ cho rằng không có hoặc là "rất nhỏ".
Ranh giới của hai lãnh vực này là RẤT LỚN và VÔ CÙNG RẠCH RÒI.
Nếu chúng ta tìm đến nghệ thuật với ý niệm lành mạnh và hiểu rõ những việc làm của mình, việc khám phá được cái đẹp của hình ảnh khỏa thân hoàn toàn diễn tả được bằng ngôn ngữ thông dụng hằng ngày. Khi đó, NGHỆ THUẬT sẽ không bị đổ thừa bằng những khái niệm mơ hồ (thậm chí là... hàm hồ), chủ quan nữa!
Thân mến,
Chân Phương.
P/S: Chúng ta tìm cách đặt tên cho hình ảnh của mình theo trình tự như sau:
1/ Gọi ra các chi tiết cần thiết của ảnh để biết đưọc nội dung.
2/ Từ nội dung, gọi ra được đề tài và chủ đề của hình ảnh.
3/ Tựa ảnh cần đặt sao cho thích hợp với nội dung và đề tài, nếu không muốn nói là tránh mâu thuẫn với nội dung hay đề tài của ảnh do ta (hoặc người khác) chụp được!