Mẹ tôi giờ đã ra đi
Tình thâm đã mất còn gì mẹ ơi
Con giờ đếm cánh sao rơi
Nhớ thương người mẹ ở nơi vĩnh hằng
Cùng con chỉ có vầng trăng
Như lòng của mẹ vẫn hằng sáng soi
Bóng tre chênh chếch lưng trời
Nhớ lời ru mẹ ru hời hỡi ru
Ai đem ngọn gió mùa thu
Nhuộm lên tình mẹ lời ru nghe buồn
Lưng trời có giọt mưa tuôn
Là tình của mẹ ngọn nguồn thương yêu
thụy du
Quê xưa con đã về đây
Mẹ xưa đã khuất chân mây cõi trời
Cuộc đời vật đổi sao dời
Vẫn còn vẳng tiếng ru hời mẹ xưa
Giọt buồn mưa rắc lưa-thưa
Nhớ thương về mẹ tuôn mưa cõi lòng
Mờ xa một cõi mông-lung
Mơ hình ảnh mẹ mà rưng lệ sầu.
Rdinh
Bây giờ con biết tìm đâu?
Bóng hình của mẹ, dạ sầu tái tê
Trăm năm một cõi đi về
Người xưa đã khuất, não nề tâm can
Không mẹ,cuộc sống ngỡ ngàng
Tìm đâu thước ngọc,khuôn vàng mẹ trao?
Tấm lòng thành kính ngọt ngào
Con dâng lên mẹ,lệ trào đôi mi
thuỵ du
Cáo lỗi các thi-hữu và TD, Bài thơ này (ĐXNM) đã được post rồi, song Rdinh thấy phù hợp với đề-mục này nên xin post lại vào đây một lần nữa. Rdinh