vithong
-
Số bài
:
1211
- Điểm: 10
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.03.2008
|
RE: BA THÁNG
-
10.07.2009 16:12:41
Lời Ru Từ Điệu Ca Dao Lời ru từ điệu ca dao Ngày xưa mẹ dẫn con vào giấc mơ Ngọt ngào ôi ! những vần thơ Dạy con qua tiếng ầu ơ muôn đời Mỗi khi xao xuyến bồi hồi Nhớ câu lục bát thương lời mẹ xưa Đường trần nhiều nỗi đong đưa Hơn nhau cách sống cho vừa mới hay Tự hào khoe sắc nắng mai Áo sương tinh khiết dám ai so bì Vững lòng tin, mỗi bước đi Lương tâm dẫn lối ngại gì gian lao Mặt trời rạng chiếu trên cao Ngàn sao tỏa sáng mặc bao đổi dời Ngửa trông không thẹn với trời Mai về lòng đất nụ cười tròn môi Hãy yên lòng nhé mẹ ơi ! Con luôn ghi nhớ mọi nơi câu này Dầu cho nguy khó đường dài Bên con mẹ vẫn ru hoài lời yêu Vi Thông Sáu Nhớ thân thương ! mẹ huynh đã cắt bột rồi ! sức khỏe ổn định… huynh đã chuyển lời thăm hỏi của đệ tới bà, bà rất cảm động đệ à ! nhân dịp bà vượt qua tai nạn và cũng là “noi gương” đệ (hí hí !) huynh viết bài thơ trên tặng mẹ…nghe được không em ? (hiiii!) À ! còn chuyện này nữa ! kể vui cho đệ nghe (đừng cười nhá !) Đã gần 1 tháng nay, huynh không vào DĐ, vì bận cũng có mà cái ý chính là… muốn tạm nghỉ để “rà soát” lại chính mình, có đôi lúc huynh giật mình khi đọc lại những bài thơ đã viết trong thời gian qua. Mặc dù cũng đã được một số bạn thơ ủng hộ, đánh giá tốt, nhưng huynh vẫn thấy “sao sao” ấy, tự thấy mình nên coi lại, cố gắng rèn luyện thêm để không phụ bạn bè và bản thân, chứ không thể “có nhiêu sài bấy nhiêu mãi” đệ à ! Hình như có một “lối mòn” định sẵn, mà vì ỷ lại huynh cứ đi mãi, ngần ngại chẳng muốn bước ra. Cũng dễ hiểu thôi ! có mấy ai muốn chọn con đường khó khăn đâu ? Nhất là khi nghĩ mình đã có một “thương hiệu” (nói theo cách nói đùa của bà bạn nhà thơ TTK ví von thơ cũng như nền KTTT) ha ha ha ! Thế nhưng ! gẫm lời tiền bối HUYDUNG nói cũng rất chí lý. Cái quan trọng là ta có can đảm nhận ra không, hay sẽ luôn bằng lòng , thậm chí tự hào với những cái đã có, và chẳng muốn thay đổi, bởi sợ khó khăn, sợ thất bại…Ôi ! có bao vấn đề nằm ở chỗ đấy. “vũ như cẫn” là lối mòn nhàm chán, còn đổi mới không khéo rất dễ bị phê phán “lập dị, bóp méo, vặn vẹo câu chữ” đánh đố bạn đọc…bài toán chinh phục nàng thơ đỏng đảnh thật sự khó giải. Thế rồi cứ trằn trọc suy nghĩ tới lui, cả tháng vẫn chả làm được trò trống gì, trăn trở băn khoăn mãi…Tình cờ một hôm gặp chuyện vui vui này, nó cũng góp được cho bản thân huynh một số ý (sẽ nói ở phần kết) đệ chia xẻ cùng huynh nhé ! Chuyện như thế này : Số là huynh có đứa cháu ngoại, mới hơn ba tuổi thôi, nhưng “láu cá” lắm ! (hổng biết giống ai nữa…híc) như “ông cụ non” vậy…Một hôm mẹ nó bận công việc đột xuất đi vắng, _Bố ở nhà ru Tèo ngủ giúp con nha ! _Ừ ! chuyện nhỏ, con cứ đi đi… Thế rồi…tới giờ ngủ trưa, huynh dụ nó lên võng ru để ngủ (một công việc chưa từng làm bao giờ) cứ tưởng là dễ ợt (giống như mẹ nó vẫn thường làm thôi ) vậy mà…. _Ngoại ơi ! ngoại hát sai rồi …ầu ơ chứ đâu phải à ơi ! Trời ạ ! nó chưa đầy 4 tuổi mà bày đặt “ý kiến, ý cò” nữa ! Thôi cũng đành phải chiều nó vậy…Thế là…đủ mọi bài lục bát ca dao mẹ nó thường hát, từ bắc vào nam, kể cả miền trung huynh mang ra ứng dụng hết, nhưng hiệu quả xem ra là số o, mắt nó cứ mở thao láo như ngầm báo cho huynh biết, bao nhiêu công sức ru đã công cốc rồi… _Nữa đi ngoại, giờ đã tới chiều đâu mà ngoại hát bài “chiều chiều” bài khác đi… Còn bài nào nữa đâu mà đòi hỏi, cái thằng Tèo này nhiều chuyện quá ! hic Chợt một sáng kiến lóe lên, huynh sực nhớ mình mới viết xong bài lục bát mới, vậy thì sao không đem ra cho cu Tèo duyệt thử… _Ừ ! ừ…Phải rồi ! Tèo ngoan nhắm mắt lại, ngoại hát bài khác con nghe rồi ngủ nha ! Huynh nhân lúc nó nhắm mắt, lén mở computer, ở đó đang viêt dang dở bài thơ trên.rồi vừa nhìn vừa “chế biến”bài hát ru…chỉ là cầu âu vậy thôi chứ chẳng mong kết quả gì…. Ấy vậy mà hiệu quả thật bất ngờ, chả biết nó có “nhu cầu làm mới lời ru” hay do mệt mỏi (vì nghe ngoại hát) mà nó nằm im thin thít, ru tới lần thứ 2 cậu chàng đã ngủ say tít… Ôi chao ! huynh toát mồ hôi vì “cái ông cháu” láu lỉnh này. Vừa đúng lúc mẹ nó vể đến… _Tèo ngủ rồi ả bố ? hiii ! bố tuyệt quá ! _Híc ! tuyệt cái con khỉ, mệt đút hơi với thắng nhóc này, nó khó tính giống ai vậy kìa ? _Thì giống ông ngoại chứ giống ai nữa. Hôm trước bà cố bảo thế ! bà bảo bố ngày xưa còn…khó hơn nhiều…hiiii ! _Sư bố cô ! thật vậy à ? (chỉ được cái nói…đúng, hihi !) Mọi chuyện huynh tưởng đã qua lúc khó khăn. Vậy mà, hôm sau… _Con hổng chịu mẹ ru đâu ! mẹ ru hổng hay bằng ông ngoại. Ngoai ơi ! vào ru Tèo đi, “bài mới” nghe ông ngoại (!!!)… Thật khổ cho cái thân huynh ! thì ra “cái nhu cầu đổi mới” đến con nít ranh cũng yêu cầu…hichic ! Kết luận qua trường hợp này, huynh tạm chọn cho mình con đường đi như sau: Trước hết, nhu cầu đổi mới là cần thiết (ngay con nít cũng còn muốn những điều mới lạ) Thứ hai, tạm thời dọn dẹp, chỉnh sửa cái lối mòn cố hữu của mình, tạo “lối đi riêng”, sao cho “có hoa, có bướm” có nét riêng, để nàng thơ đừng chê trách bỏ đi Thứ ba, cố gắng tìm tòi cái mới, khi nào đủ chin tới (hi hi) sẽ đem khoe Sáu Nhớ ! Huynh tâm sự với đệ, có gì cứ góp ý nhé ! (hê hê !) Huynh Vịt hồng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2009 16:30:39 bởi vithong >
|