.
TÌNH YÊU
(Sự tích Hoa Hồng
Riêng tặng Tường Vi)
Hunggari rất xa xôi
Quê hương đó có một người tên Rose
Sớm vương mưa nắng dải dầu
Mồ côi cha mẹ còn đâu thiên đường…
Vùng chàng có một công nương
Con ngài lãnh chúa nguyệt nhường, hoa thua
Lâu đài kính cổng bốn mùa
Bông hoa rực rỡ cũng vừa tròn trăng
Một đêm dưới bóng chị Hằng
Lùa cừu về muộn qua ngang lâu đài
Trên khung cửa sổ dáng ngài
Cất cao tiếng hát làm say hồn người
Kể từ đêm ấy chơi vơi
Chàng Rose tơ tưởng lả lơi ngón đàn
Mong sao đến được tai nàng
Trăm năm kết tóc, đôi đàng bên nhau
Khi nàng cặn kẽ trước sau
Mong Rose thành đạt mới trao thâm tình
Nàng mong chàng tặng cho mình
Một bông hoa trắng thân hình toàn gai
Rose đi mà ngỡ như bay
Chàng vào quân đội để thay đổi mình
Đi qua nhiều trận chiến chinh
Tướng quân đứng trước đội hình oai phong
Vậy là bước một đã xong
Rose cùng chiến hữu cất công kiếm tìm
Bóng hoa trắng vẫn im lìm
Một ngày chưa có trái tim u buồn
Thế rồi ở phía đầu nguồn
Len qua khe núi nước tuôn trắng đầu
Đi tìm hoa trắng cho nhau
Kẻ thù phục kích bổ nhào sinh linh
Ô kìa dưới nắng lung linh
Một bông hoa trắng rung rinh đón chờ
Nâng niu Rose ngỡ trong mơ
Đây rồi báu vật se tơ đôi mình
Chiến tranh bom đạn vô tình
Ôm cành hoa trắng buông mình – Rose bay
Thân gai xé nát bàn tay
Đỏ tươi hoa trắng trong ngày đoàn viên
Gần xa, xuôi ngược trăm miền
Tôn xưng là chúa, gọi tên hoa hồng
Mang đầy mật ngọt, thơm nồng
Vẫn đầy gai góc trong lòng – tình yêu!
12.5.2010
Người lính
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2010 09:35:43 bởi Người lính >