ms.witch
-
Số bài
:
5851
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.11.2008
|
RE: truyện dài : Chữ nợ chữ duyên
-
03.12.2008 15:47:45
chữ nợ chữ duyên (tập 7) Từ sau cái đêm hôm đó Hoàng không còn gặp Băng nữa, anh gọi điện hay nhắn tin gì cũng không thấy cô trả lời.Anh thật sự lo lắng cho Băng, anh đã đuổi theo nhưng không thấy cô, cô đã biến mất trong màn mưa. Bao nhiêu ngày không gặp mặt là bấy nhiêu nỗi nhớ nhung. Anh sợ Băng xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng anh luôn bồn chồn lo lắng. Anh hoàn toàn chẳng hiểu gì về cô, chẳng biết gì về cô.Băng đến và đi vào cuộc đời anh một cách bí ẩn va đầy ngẫu nhiên. Một người mà nửa năm đầu không thèm nhìn mặt bỗng chốc biến thành nữ thần trong lòng anh. Ba năm nay anh cứ ngỡ mình sẽ không còn biết yêu nữa nhưng giờ thì ý nghĩ đó đã bị Băng vô tình xóa mất. Trong đầu anh cũng toàn hình ảnh của Băng, những câu nói dịu dàng nhưng vô cùng tàn nhẫn và bất cần đời của cô khiến anh suy nghĩ nhiều về cô.Anh nhắn tin trong đau khổ :" Băng ơi, em trả lời anh đi!! em đừng có im lặng mãi như vậy, anh khổ sở lắm. Anh hứa sẽ không bao giờ nhắc lại việc này chỉ cần em trả lời anh, và xuất hiện trước anh như từ xưa đến giờ." Vẫn im lặng. Hoàng đâu biết Băng cũng đang khổ sở có thua kém gì anh đâu. Từ ngày đó, chạy về nhà với thân hình ướt sũng, trái tim đau nhói, thân xác rã rời cô dường như gục ngã hẳn, không còn biết gì. Cô nằm đó , giương đôi mắt trơ trơ nhìn vào bóng tối. Bao nhiêu ngày liền cô tự nhốt mình trong nhà, chẳng buồn ăn uống. Nhìn chiếc điện thoại reo liên tục cô cũng chẳng phản ứng. Rồi cô bệnh nặng mà không ai biết. Chủ nhà thấy phòng cô sao lúc nào cũng đóng im ỉm nên lo lắng, mở cửa thì quả nhiên cô nằm đó, xanh xao , vàng vọt bất tỉnh nhân sự. Bà chủ nhà chị đi mua cho cô ít sữa và thuốc để cô phục hồi sức khỏe. Sau một tuần năm ở nhà, cô cảm thấy mình khỏe hơn nhiều, thấy bà chủ lo lắng cho mình nhiệt tình như vậy cô cảm động : - dì à, mấy hôm nay làm phiền dì nhiều sau này có chuyện gì dì cứ nói , con sẽ làm giúp dì. - thôi, cô lo cái thân cô đi. Ở một mình mà đau ốm ai lo? lần sau có đau thì phải nói dì một tiếng chứ, con định nằm chờ chết hả? tha cho dì đi con.!Thôi con nghĩ đi, dì đi chợ đây, lát nũa dì nấu cháo con ăn nghen. - Dạ, nhờ dì. Có gì con gửi tiền lại cho dì. Bà chủ nhà gật đầu rồi đi. Hôm nay Băng cầm điện thoại lên đọc tất cả những tin nhắn mà Hoàng đã gửi. Những dòng tin của anh Băng nghe trái tim mình đau nhói, nước mắt cô cứ tuôn, cô gục đầu thổn thức :" cho Băng xin lỗi hoàng nhé, hãy quên Băng đi. Băng không muốn mình lại phải bị tổn thương lần nữa, Băng quá mệt mỏi rồi.Băng luôn cầu chúc Hoàng hạnh phúc." Chỉ nghĩ đến đó mà Băng cảm giác như mình ngợp thở. Cô ôm đầu khổ sở vì phát hiện ra mình cũng đã yêu Hoàng, cô không hề hối hận về việc đã đến với anh. Đối với cô như vậy là quá hạnh phúc rồi, Hoàng luôn trân trọng cô, luôn yêu thương cô, cô không thể để Hoàng có chuyện gì, và nhất là với Vũ. Cô không thể để hai người đàn ông này xảy ra chuyện gì được. Nếu cả hai cùng xảy ra chuyện thì cô thật khó xử, không khéo lại mang tiếng cả đời.Cô cắn chặt môi, cô tự hứa mình phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn. Không được xao động trước Hoàng, phải làm như không có gì xảy ra. Có như vậy anh ta sẽ cảm thấy bị tổn thương mà rút lui.Và cô quyết định khỏe hẳn rồi sẽ chuyển vào thành phố sống với bạn. Cô muốn quên đi những gì đã đến với cô, cô muốn rũ bỏ quá khứ đau buồn kia. Cô muốn làm lại từ đầu ở miền đất lạ, với những con người lạ, và công việc mới lạ. Tuy chuyển đi , nhưng cô biết rồi cô sẽ về để tham dự kỳ thi , lúc đó sẽ đối mặt với Hoàng, nhưng cô tin thời gian sẽ xóa mờ tất cả, và anh sẽ quên cô, rồi Vũ cũng quên cô, buông tha cô. Nhưng liệu Hoàng có quên đựoc cô không? Hoàng có chịu để cô ra đi mà không một lời giải thích rõ ràng. Anh không tin cô không yêu anh. Đặt chân xuống sân ga, cô được đón tiếp với nụ cười vô cùng háo hức của " mấy con yêu nhện". Ngân hôn " chụt, chụt.." vào má Băng khiến Băng cảm thấy buồn cười :" tội quá má, má làm con lạnh gáy kìa, người ta nhìn vào tưởng má với con đồng tính là héo nha. ế..chổng mông nha." Cả bọn cười trước câu nói của Băng, Hà chắp tay : Tao lạy mày Băng ơi, mày làm ơn đừng chọc bọn này cười hoài như vậy, vỡ cả bụng rồi kìa. chắc khỏi ăn sáng quá. Nhàn kéo tay Băng chu môi nói : Bà làm tụi này đợi dài cả cổ luôn, nói vào hoài mà chẳng thấy bóng dáng bà đâu.Lưu luyến tình anh hả? Băng gạt phăng : thôi đi bà, lưu luyến ông anh bà thì có. Nhàn nhăn mặt : Bà bớt giỡn giùm đi, ổng có vợ rồi đó.Ai bảo hồi đó không chịu thương ổng. Băng nhún vai : tình yêu mà, muốn là được sao? Không phải của mình thì mãi mãi vẫn cũng chẳng phải là của mình. Uyên gật đầu : ừ, bà nói đúng đó. Băng chuyển hướng sang Uyên : rồi, đụng hàng rồi, đang seven..love ..phải hôn? Uyên cười cười : bà đoán thử xem trúng cái gì tui cung chịu, hehehe. Băng véo nhẹ Uyên : ối, con nhỏ này hôm nay cũng láo ghê nhỉ? học ở đâu chỉ tao một khóa đi? - Mày trả công tao bao nhiêu?? ít là tao không chịu à nghen. - Đảm bảo lương cao, tao tặng luôn Bảo cho mày, muốn muốn xử sao xử. Nghe nhắc đến Bảo, mặt Uyên xụ một đống. Mấy con nhỏ kia nhún vai nhìn nhau : - Mày chọc nó chứ tụi tao không có à nghen Băng, lát nó khóc mày đi mà dỗ dành nó nhé, con này mà khóc chắc lũ quá, trời thương dân chuẩn bị sống chung với lũ nữa rồi. Nhỏ Uyên nghe xong bật cười : trời, nghe nói ớn lạnh, làm như mình vĩ đại lắm vậy, mấy bà làm ơn xuống giùm đi, mới sáng sớm mà đi trên mây hết coi chừng ..bỏ tui một mình.hahaha Cả bọn nhìn nhau cười vang cả khu sân ga, mọi người ai cũng nhìn mấy cô nàng với cặp mặt quái dị , có lẽ họ đang nghĩ :" mấy con nhỏ này con gái gì lạ vậy, chẳng chút ý tứ gì cả." Nhưng mấy cô nàng đâu cần quan tâm, hôm nay là ngày mà các cô cảm thấy hạnh phúc nhất vì giấc mơ sum vầy mà ngày xưa còn bé , các cô thường ấp ủ sau này lớn lên cùng ở chung với nhau, giúp đỡ nhau như chị em trong một nhà, thậm chí có chồng cũng còn muốn ở chung cho khỏi bị...ăn ...hiếp.Trời không phụ lòng các cô, cuối cùng đều đã được như ý, sau này có chuyện gì các cô đều có thể llo lắng cho nhau, cùng nhau chia sẽ những vui buồn như ngày xưa. Bảy cô nàng nhìn nhau đá mắt nhau như ngày xưa, miệng hô to : Bảy con yêu nhền nhện muôn năm!! nào , Nhà tụi mình thẳng tiến.. Băng nhìn các bạn vẫn như ngày xưa, ai cũng xinh đẹp, vui vẻ, tốt bụng. Hiếm có người có được tình bạn như các cô. Các cô học chung nhau 9 năm đầu, sau lên cấp 3 mỗi người học một chuyên môn khác nhau, rồi thi đại học cả bọn đều thi đậu , cùng vào thành phố học. sau khi tốt nghiệp kinh tế tài chính, Băng quen Vũ và lập gia đình ngay sau đó và về lại quê sinh sống.Tuy vậy Băng vẫn họp với các bạn hàng quý. Sau khi các bạn biết Băng không hạnh phúc trong hôn nhân và khuyên Băng vào thành phố sống chung với cả bọn như ngày xưa. Băng lưỡng lự vì lỡ đăng ký học đại học ngoại ngữ tại chức rồi, mất những bốn năm trời chứ ít sao. Băng cũng đâu có ngờ mình lại ly hôn với Vũ như thế này, cô cũng đâu ngờ mình lại yêu Hoàng. Nếu biết trước những việc này, cô đâu cần phải đăng ký học ở quê mình như vậy, và cô cũng sẽ vào thành phố sống chung với bạn từ lâu.Và cũng không phải ra đi trong nỗi xót xa thế này. Nghĩ đến mình cô cắn chặt môi" tại sao số phận cô lại long đong như vậy? tại sao cô không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn ? cô đã làm sai việc gì? hay tại vì kiếp trước cô gây nghiệp rất nhiều nên kiếp này cô phải khổ sở ?" Nghĩ đến nghiệp nhân quả , trong lòng cô lại vơi đi , không còn xót xa buồn chán. Cô mỉm cười với chính mình :" có lẽ vậy!!" Chỉ có ý nghĩ đó mới giúp cô vượt qua sóng gió của cuộc đời, cô chấp nhận những cơn giông tố mà đời đã đem đến cho cô và cô luôn khắc phục được, vẫn vững vàng đứng lên mà nhấc chân đi tiếp với một câu nói : hên xui, giày dép còn có số huống chi người.. Nói là nói để tự an ủi mình chứ cô vẫn thấy buồn. Con tim mà, làm sao điều khiển được chứ. Đêm nào Băng cũng nhớ Hoàng quay quắt, nỗi nhớ khiến cô trằn trọc cả đêm, cô cứ cầm chiếc điện thoại đọc những dòng tin mà Hoàng nhắn cho cô trong sự hy vọng có được lời đáp trả từ cô. Nhiều lần cô định trả lời anh nhưng lại thôi , nước mắt tuôn rơi và cũng câu " xin lỗi anh, Hoàng nhé!" .Mỗi ngày Hoàng cứ liên tục gửi tin cho cô, kể chuyện lớp, kể chuyện công việc của anh, kể chuyện các bạn nhớ cô, nhắc cô hoài. Anh cứ âm thầm công việc nhắn tin cho đến khi Băng đọc được tin cuối cùng là : - Có lịch thi rồi, em về thi.Đừng tránh né anh nữa, anh hứa sẽ bình thường như ngày nào. Băng cảm thấy thương Hoàng vô cùng nghĩ :" mình cũng thật nhẫn tâm, cả hai yêu nhau mà không dám thừa nhận. Mình sợ điều gì chăng? Nếu là Vũ thì bây giờ cũng chẳng còn gì phải lo, anh ta chắc đã cưới vợ, vì lâu rồi mình không nghe điện thoại của anh ta làm phiền nữa. Hết mối lo sợ đó rồi thì tại sao mình cũng không chấp nhận Hoàng? Hay là mình ghen với Nguyệt ?". Băng thở dài mệt mỏi, thời gian trôi qua một cách vô tình , thấm thoát mà đã ba tháng trôi qua, lại đến kỳ thi. Ngày mai cô phải mua vé tàu trở về quê để tham dự kỳ thi. Cô chậc lưỡi : - chà, đi lút một hơi về biết gì mà thi? không biết mấy bạn có pho to tài liệu không ? môn chuyên ngành thì không sợ chỉ sợ mấy môn như Triết, văn hóa ... không có tài liệu lấy gì làm... mà thôi, tại chức mà, không có thầy cô nào lại khó khăn đâu...mệt. Rồi lại nghĩ quẩn sang chuyện khác :" chẳng biét về phải đối mặt với Hoàng làm sao đây? mình thấy sao sao đó, thật không hiểu nổi mình muốn gì ? coi như không có chuyện gì thì không được, nhưng nếu như đến với nhau thì ..mình đã từng lập gia đình, mình sợ...ôi chán!' Thấy bạn cứ than ngắn thở dài, Ngân quan tâm : quỷ nhỏ, làm gì mà rên ..dữ vậy? -Mai tao về quê thi ít hôm rồi tao vào. - Về thì về làm gì mà ảo não khiếp vậy? - Mệt, mày không biết đâu, rắc rối lắm. - Tao thấy từ ngày mày vô đây, đêm nào mày cũng ôm cái điện thoại hết nha, có bồ hả ? vậy mà im nghen, tao méc mấy nhỏ cho tụi nó xử mầy mới được. - Tội quá bà, bồ đâu mà bồ. - vậy là chuyện gì ? - Chẳng có gì, xa tụi bay tao buồn, có vậy thôi. - hichichic, mày làm tao cảm động muốn chết đây nè... thôi đi bà nội..bà làm con ớn lạnh nè. Băng xụ mặt một đống khiến Ngân tưởng thật : ôi, sorry bạn nhé, cười lên nào...hhihhihi. Nhìn điệu bộ của Ngân thật hài hước, Băng bật cười :- được rồi, tao đùa mày đó.Nói tóm lại tao không có chuyện gì đâu, mày đừng có lo, tổn thọ ...tao buồn..hihihi Ngân ôm Băng nói : trong đám, tao với mày thân nhất, có gì thì mày nói cho tao biết tao chia sẽ. Đừng giữ trong lòng khó chịu lắm - Biết rồi bà cụ non, sao không lo kiếm anh nào đi, định ở vậy luôn à? - Chẳng biết nữa, từ khi thất bại mối tình đầu tiên, mình chẳng muốn quen ai nữa cả. Chưa thấy cái đám con gái nào như tụi mình, toàn " gái già " không hà. Bà nào cũng bị " tồn kho" hết. - ác, nói nghe ghê thật, hàng chất lượng cao mà bảo hàng tồn kho, mình có bao giờ " sell off" đâu nào. - ừ, tụi mình đâu có " sell off" mà toàn " free" không hà.hihihi - trời ngó xuống mà coi nè trời, nghe nó quảng cáo mà mình " bó tay". Người ta nghe tưởng tụi mình " mất giá" hết rồi chứ. - Hihihi, đùa thôi chứ mấy boy, man bây giờ " đểu" lắm, tin không nổi. Lúc yêu thì " chúng ta là của nhau" mà động đến mấy cái " account" là mấy chả trở mặt liền hà.Ôi, tin không nổi. - Mày yêu " money" ghê nhỉ ? mày có quan trọng hóa lắm không? Thì thời đại bây giờ phải " góp gạo thổi cơm ' chứ , mày đòi toàn quyền quản lý ai chịu, như mày mày có chịu không? - Tao khác, mấy ổng khác. Tao là phụ nữ thì tao phải quản lý tiền bạc, đã yêu nhau rồi thì trước sau cũng cưới nhau, còn kiêng cử gì nữa? - Đồng ý là như vậy, nhưng mày cũng đừng nên quản lý quá, đàn ông họ còn có những mối quan hệ quan trọng cần phải chi, không lẽ phải thông báo hết cho mày sao? - uh, tao là vậy đó. - Mày nên nghĩ thoáng chút đi, hãy đặt mình trong trường hợp của họ, mày sẽ cảm nhận được họ đang nghĩ gì. Mỗi người cần nên có một chút riêng tư của mình như vậy mới cảm thấy thoải mái hơn. Vợ chồng thì phải tôn trọng nhau và cùng xây dựng. - ôi, biết là vậy mày ơi, nhưng tao yêu " tiền" lắm. Tao thà không có tình chứ không có tiền tao chết. Lấy tiền tao có nghĩa là lấy mạng tao. - trời, con quỷ, mày làm gì ghê thế? Vậy sao tao thấy mầy sống với tụi tao mầy coi tiền như giấy vậy? thích đốt lúc nào thì đốt. - thì tiền là giấy chứ gì nữa, nhưng nay biến thành " polime" rồi, hihhihi. tụi bay khác, bọn đàn ông khác, không tin tưởng được, không khéo trao trái tim vàng vào tay kẻ cướp. - Bọn họ mà là kẻ cướp thì mày cũng là bà già, thế mới kỳ phùng địch thủ chứ. Ngân ngắt Băng một cái thật đau: mày dám nói tao là bà già hả ? cho chừa nha..ôi ..sướng tay thật. - Sướng hả, ? tao cho mày sướng nè..hihihi_ Băng ôm Ngận lại cù léc.Nghe tiếng cười của hai cô , Uyên tò mò : hai con yêu kia, giờ biết mấy giờ không? Làm gì mà vui vậy? - Mầy muốn biết xuống đây hihihi - thôi, sáng mai tụi tao đi làm sớm, tụi bay tha giùm đi. - Tụi bay mai về sớm nhé, tối mai Băng về quê vài ngày rồi vào lại, về thi. - ừ, cứ như vậy đi, đừng ồn nữa để tụi tao nghỉ. Hai cô cười hihi, tâm sự nhỏ lại: - Trong bảy đứa mình, tao với mày là nhiều chuyện nhất, nói hoài không hết chuyện. Lúc không có mày, tao chẳng biết nói chuyện với ai, mấy con quỷ kia nằm xuống là ngủ, chỉ có mày là chịu thức khuya với tao. - ừ, mầy phải thông cảm cho tụi nó, tụi nó hồi giờ có quen thức khuya đâu. Mà tao cũng chẳng hiểu tại sao mấy tụi mình hiền dữ vậy. " thứ bảy máu chảy về tim" mà bọn mình thì " cô đơn tiếng sóng" là sao ta. Tuần nào cũng "sao mai điểm hẹn", hát đã đời rồi về ôm nhau ngủ, vậy mà vẫn vui, không thấy chán. - Chắc tụi mình có vấn đề hết rồi đó. Có lẽ do tụi mình chưa gặp đúng đối tượng hoặc trong lòng đã có " mối tình đơn phương" nào đó nên " từng bước từng bước thầm", chờ áp đảo được đối phương rồi mới xuất chiêu.. - Rồi, mày lại chiếu phim kiếm hiệp rồi đó. Mày diễn tả tao tưởng mày đang đi ăn trộm chứ? - Thì đúng là vậy đó, ăn trộm trái tim của người tôi yêu mà lị..hihi - Mày để ý thằng nào nói tao biết tao bảo nó đề phòng không thì " tình và tiền " cùng mất đấy, hihihi - phản bạn nha mậy, chơi vậy đâu có được, giận! - Ôi, sợ chị giận quá, mimi, hết giận chị cho kẹo. - ác, nó làm như tôi em bé đó trời Cả hai cười ngặt ngoẻo, rì rầm gần đến sáng mới chịu ngủ. Mang hành lý vào đến nhà một cách uể oải, vào cửa gặp ngay con bé út , cô nhỏ ngạc nhiên :- ủa sao chị về mà không nói em biết em lên đón? ai chở chị về ? - tao đón xe về cho nhanh , gọi chi mệt!! - cái bà này hay nhỉ ? chị dư tiền quá nhỉ? - kệ tao. giờ mày chuẩn bị đi đâu vậy? mang hành lý lên phòng cho tao chút đi. - em định đi uống cà phê với bạn mà chị về nên thôi, chị không mua gì cho em hả? - ừ, mua làm gì cho nặng, cho tiền mày muốn mua gì thì mua. cô bé cười hi hi : vậy được đó, em chờ chị có bấy nhiêu thôi, chị yêu dấu. Băng mỉm cười, mấy con nhỏ này là như vậy đó, chị về chẳng hỏi gì chỉ hỏi mỗi quà, Băng không còn biết buồn là như thế nào vì đối với cô như thế này chẳng có gì lạ cả. Băng mang quần áo vào phòng tắm cho đầu óc mình thư thả chút. Cô định tắm xong là đánh một giấc nhưng nhắm mắt hoài không ngủ, cô nhớ Hoàng và chỉ muốn gặp anh. Cô cũng thật không hiểu mình , nhớ anh rất nhiều mà lại nhẫn tâm làm anh tổn thương , lại bỏ đi thật xa không một chút tin tức, vậy mà khi trở về lại nóng làng muốn gặp anh cho bằng được. Cô thật mâu thuẫn.Nghĩ đến anh cô liền gọi điện cho anh . Lúc Băng về trời hãy còn sớm, lúc này chỉ hơn bảy giờ sáng, Hoàng còn đang ngủ, nghe tiếng điện thoại reo, thấy số máy của Băng , đang ngái ngủ anh tỉnh hẳn:- em hả? sao đến hôm nay mới trả lời anh? Giọng Băng nhẹ nhàng : - Băng mới về, Hoàng ra quán đợi Băng nhé? Nói xong Băng tắt máy, Hoàng nghe thế lo tuôn mền gối phóng "vèo' vào phòng vệ sinh và thay quần áo đến "quán cũ" để gặp Băng. Anh không kịp ăn sáng mà chỉ mong đến điểm hẹn để gặp Băng, ngồi thấp thỏm trên ghế, mắt cứ ngóng ra ngoài dõi trông coi Băng chừng nào đến. Cô bé nhân viên thấy anh như vậy cũng buồn cười, trêu: - hồi trước giờ có thấy anh như vậy đâu anh Hoàng? Người nào khiến anh như vậy hả ? chắc nàng đẹp như tiên nga.!! Hoàng cũng giỡn lại : đương nhiên rồi, người yêu của anh mà , phải hơn người ta chứ. Cô nàng chu môi: phải không đó? ôi, vậy chắc là chị đẹp lắm anh nhỉ? em cũng nôn nóng theo anh rồi đó, hihihi - Em làm anh lên mây rồi kìa. Thôi em lo làm việc đi, chị ấy đến rồi kìa Cô nàng quay đầu nhìn thấy Băng mỉm cười hỏi: - chị uống gì em mang luôn ạ? anh đợi chị nãy giờ. Băng cười nhẹ : cho chị cà phê sữa, cảm ơn em, chị biết rồi. Đợi cô nàng đi rồi, Băng mới nhìn Hoàng mà hỏi : - anh ăn sáng chưa? Anh không trả lời mà cứ nhìn cô chăm chăm, ánh mắt vui buồn lẫn lộn nhưng không giấu nỗi nhớ nhung. Băng thở dài, nhìn anh lắc đầu: - anh đừng như vậy, em khó chịu lắm. Anh cứ như vậy thì em không dám gặp anh nữa đâu. Hoàng nhìn cô như van xin , cô như xiêu lòng trước ánh mắt của anh. Cô nhìn anh như muốn khóc, thấy vậy Hoàng hoảng hốt nắm lấy bàn tay cô :- Đừng khóc, cho anh xin lỗi, anh sẽ không như thế này nữa đâu. Anh sẽ coi như chúng ta mãi mãi là bạn tốt, được không em? Băng nghe Hoàng nói không đành lòng , cô nắm chặt lấy bàn tay anh , anh mắt yêu thương , cô hứa : - bây giờ em không hứa trước được với anh, nhưng anh hãy tin em, hãy cho em thời gian, được không? em chỉ mong anh hiểu cho em. Hoàng nghe Băng nói câu này như chúa ban cho anh một sức mạnh, anh nắm chặt tay cô như muốn nói rằng :" anh tin em, chúng ta hãy tin tưởng nhau." Băng và anh nhìn nhau mỉm cười , cuối cùng họ đã hiểu nhau và thông cảm cho nhau. Niềm tin tạo nên một sức mạnh trong tình yêu, nếu khi yêu nhau mà không có niềm tin thì tình yêu sẽ không tồn tại vĩnh cửu. " Trong khoảnh khắc ta đi tìm khoảng cách chợt hiểu rằng tim đã thuộc về nhau". Bây giờ Băng không còn trốn tránh Hoàng nữa, không nói với anh những câu lạnh lùng, mà quan tâm anh từng ly từng tý không e dè, ngần ngại : - anh chưa ăn sáng phải không? anh ngồi đây em mua bánh mì mình ăn nhé? sẵn tiện goi mọi người luôn. Hoàng lắc đầu : để khi khác hãy gọi họ, anh muốn sáng nay ngồi riêng với em, để lát nữa mình cùng đi ăn sáng luôn. Ngày hôm nay em thuộc về riêng anh nhé.? Băng lườm anh : anh quỷ thật, được voi đòi tiên. Em biết vậy đóng mặt lạnh với anh luôn. Hoàng buồn hiu : em ác thật , anh biết em không thương anh mà, nhưng đành chịu thôi, biết làm sao giờ. Băng bật cười : anh giống con nít quá, không lẽ em thương em phải nói ra hả? anh thật là... Hoàng cười tươi ngay : vậy là em chịu thương anh rồi nhé ? Vậy thì anh no rồi , khỏi cần ăn sáng. Cả hai cùng bật cười, tình yêu thật diệu kỳ. Tình yêu khiến con người ta thay đổi một cách không thể ngờ được. Con người ta khi yêu bỗng trở nên biến hóa nhiều khuôn mặt khác nhau, lúc như trẻ nít, lúc như cụ non, lúc vĩ đại lúc lại ích kỷ không ngờ được.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 01:14:09 bởi minhthanh_love >
|