Buồn đến thế sao...? Đời người buồn nhứt những giã từ...
Tiếc thương chồng chất nét ưu tư.
Vai trĩu nặng gánh gồng quá khứ...
Nắng mưa cho ngày tháng mỏi nhừ.
Ai đem màu vàng ... ướt sương thu...
Trói rừng cây...trong xó ngục tù...?
Để hoa lá ..buồn rơi từng cánh...
Chưa hết đời một kiếp phù du...!
Ai nhẫn tâm..kéo giông tố về...
Hồn chênh vênh lạc giữa sơn khê.
Đớn đau rơi trên từng ngọn cỏ...
Mà đời..còn chưa dứt đam mê...
Tháng năm..ôi tháng năm lạnh lùng...
Như một mũi tên lạc đường cung.
Ghim từng định mệnh ...mang thương tích...
Trả về..hư vô chốn mịt mùng.
Đời người buồn nhứt những giả từ...
Đôi mắt ngàn năm... đậm suy tư.
Nhìn về dĩ vãng... rồi thầm hỏi ...
Người xa người buồn đến thế ư...?
dp