Ngày mới đang về!

Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 68 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 14.04.2009 21:41:44
Bất chợt đọc lại bài ca dao:
 
Đố ai biết luá mấy cây
Biết sông mấy khúc, biết mây mấy từng
Đố ai quét sạch lá rừng
Để ta khuyên gió, gió đừng rung cây
Rung cây, rung cỗi, rung cành
Rung sao cho chuyển lòng anh với nàng

 
 
Thế mới biết, người xưa khi yêu cũng rung cây chuyển rừng đấy chứ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2009 11:18:45 bởi Hà Thu >

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 02.06.2009 22:12:17
Ngày hôm nay trời bỗng đổ mưa thật lớn. Mưa có hay trong lòng người cũng ngập tràn giông bão.
Những tiếng gió thét gào trong mưa bỗng làm mình rùng mình lo sợ. Rồi ngày mai sẽ thế nào? Ngày mai có còn mưa gió nữa không?

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 21.07.2009 11:46:35
Sáng ngủ dậy, thấy mây trời vần vũ, sân nhà ướt nhép những nước, biết ngay là chặng đường đến cơ quan sẽ khổ lắm đây.
Ai ngờ khổ thật, mà còn khổ quá sức tưởng tượng nữa ấy chứ!
6h 05 phút sáng, ông xã kêu dậy, lôi lên xe. Tới chợ Phùng Khoang, con bé còn đang say giấc ngủ nướng trên xe, bỗng bị đập dậy.
- Hà, Hà! Dậy mau, chắc không đi được nữa rồi, nước ngập sâu quá, em xuống đi xe bus thôi.
Con bé mắt nhắm, mắt mở vơ đại cái ô, hét toáng lên:
- Anh về nhé!
 
Bước ra khỏi xe con bé chợt tỉnh hẳn, xung quanh nó mênh mông là nước, nước hiền hoà chảy ngay trên đầu gối nó, nước ướt đầy tóc và áo nó. Nhìn bóng xe ông xã quay đầu về, mà nước dâng đầy trong mắt nó.
Bì bõm lội bộ gần nửa cây số mới tới bến xe bus, nó hí hửng thấy xe 02 ngay đằng sau, gập vội chiếc ô, nó chuẩn bị tinh thần nhày tót lên xe, ai dè, chỗ bến đó nước ngập sâu quá, xe không dừng đón khách.
Con bé lại bì bõm lội, càng đi nước càng ngập sâu hơn, lúc này nước tung tăng đùa vạt áo nó. 5 phút sau, nó nhìn thấy vị cứu tinh của mình đứng bên chiếc xe ôm. Mừng húm, nó vừa lao lên xe, vừa hỏi giá:
- Anh ơi! Tới Nguyễn Thái Học, gần ngã tư Lê Duẩn bao nhiêu?
Rồi nó chết lặng nghe câu trả lời:
- Bảy mươi ngàn em ạ!
Ngày thường, chắc nó đã leo xuống xe và một đi không trở lại rồi, vì giá tiền chỉ hai mươi ngàn là hết cỡ, nhưng hôm nay, con bé tặc lưỡi:
- Ừm! Thêm ba ngàn xe bus buổi chiều về nhà nữa, xem như hôm nay nó không lương. Nhưng thôi, giờ thì chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
Tới Ô Chợ Dừa, bỗng nhiên bác xe ôm phanh kít lại. Nó thò đầu ra khỏi áo mưa, chưa kịp hỏi đã nghe bác xe ôm nói như khóc:
- Em ơi! Em trả bao nhiêu thì trả, không thì thôi, chứ anh không đi nổi nữa rồi.
- Sao vậy ạ?
- Nhìn đằng trước kìa!
 
Đằng trước, cái đằng trước thê thảm phía hơi xa nó ấy, một chiếc xe taxi Matiz 4 chỗ chở theo người tài xế bên trong đang trôi bập bềnh trên sóng nước. Nó thoáng thấy người tài xế giơ hai tay ôm đầu chán nản.
Và nó cũng chán nản quá mức.
Trả bác tài xe ôm năm mươi ngàn, nó lao xuống đi bộ. Còn hơn 2km nữa sẽ đến cơ quan. Nó thầm an ủi mình, cố lên, sắp đến rồi. Hai tay nó vịn vào tường, vào cửa các ngôi nhà ven đường để lần mò bước đi. Chốc chốc, một chiếc xe bus phóng ào qua, nó lại được tắm thoả thích. Ôi! Biết vậy lẽ ra nên mặc áo tắm mà đi đường sẽ chẳng ai phải tốn tiền đi biển.
 
Còn 200m nữa sẽ đến cơ quan, chuông điện thoại của nó hét ầm hét ỹ. Nó biết sếp gọi, nhưng nó phải đứng giữa 2 sự chọn lựa:
 
a/ Nếu nghe điện thoại sẽ bị ngã khi có xe bus đi qua.
 
b/ Nếu không nghe điện thoại nó sẽ  được nghe bài ca muôn thở của sếp.
 
Nó ngần ngại chốc lát, chọn phương án b/ rồi bước tiếp, nó ngã đã đành, nhưng cái điện thoại mà ngã thì không được.
 
Bảy giờ bốn lăm phút nó đến được cơ quan, bác bảo vệ nhìn thấy nó thì không nhịn được cười, bác đưa nó cái khăn khô và cái gương. Trong gương một đứa con gái với mái đầu bù xù, ướt nhẹp, bộ quần áo cũng ướt đến mức không thể ướt hơn, và khủng khiếp nhất là đôi giày, nó thầm nghĩ lúc này nó thậm chí nó có thể vắt cổ giày ra nước. Và khủng khiếp nhất với nó chính là tiếng chuông điện thoại lúc nãy và cái đồng hồ treo trên tường như một bằng chứng tố cáo nó về việc đến muộn 15 phút. Nó suýt khóc.
 
Nhưng có một điều duy nhất an ủi nó, đó là một cuộc gọi nhỡ của sếp. kèm theo một tin nhắn:
 
"Em, bây giờ chị vẫn đang bơi trên đường Cát Linh".
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2009 11:49:15 bởi Hà Thu >

tinhtho17
  • Số bài : 1981
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 14.01.2007
RE: Ngày mới đang về! - 21.07.2009 14:26:02
Hì hì ... Nghe chị tường thuật lại mừ nghẹn lại ùi ... Hông ngờ vất vả quá ... Hà Lội ... Đúng rồi chị nhỉ, Hà đang lội nước ... Thế mới biết em sướng như nào, rảnh rang ngủ ùi nhảy lên xe phóng chút đến chỗ làm, đến mưa cũng chưa kịp ướt áo ...
Ngày mới có nắng rồi chị ơi ... 

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 21.07.2009 21:58:43
Hì... chị cả thì bì bõm lội như chuột nước, cô em lại sung sướng ghê đi. Nếu thương chị cả thì bỏ qua cho chị vụ phải đeo dùm mấy đứa cái bảng "kiếm ngừi iu" tòn ten trên cổ đi hén?

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 24.07.2009 10:42:19
 
 
 
VĨNH BIỆT CẬU
 
 
 
 
 
Vậy là cậu đã mãi mãi không còn nữa. Xin thắp nén hương lòng tưởng nhớ tới cậu kính yêu!
 
Cuộc đời đúng là chẳng thể nào ngờ được. Đang là một thầy giáo khỏe mạnh, đầy sức sống. Ngày 22/7 cậu đưa gia đình đi chơi xa, chiều tối 23/7 mới đến nơi, vậy mà ngay sau bữa cơm tối đầu tiên trên đất Quảng Ngãi, cậu đã ra đi nơi đất khách quê người với một lý do hết sức bất ngờ: Nhồi máu cơ tim. Chẳng ai có thể ngờ nổi, cậu của cháu vốn khỏe mạnh là thế kia mà?
 
Tối nay, di hài cậu mới về đến Hà Nội.
Hôm kia tiễn gia đình cậu ra ga tàu, thì hôm nay đón cậu về trên chuyến xe tang. Thật là xót xa biết bao nhiêu.
Bây giờ cháu chỉ còn biết cầu mong hương hồn cậu sớm được phiêu diêu nơi miền cực lạc.
Vĩnh biệt cậu kính yêu!
 
 
 
 

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 21.08.2009 16:41:30
 
Mẹ kính yêu!

Đã hơn ba mươi năm qua đi trong cuộc đời con. Trong lòng con, người phụ nữ quan trọng nhất trên đời mãi mãi là mẹ.
 
 
Mẹ luôn là người san sẻ cho con những gánh nặng, những khó khăn trên mỗi bước đường đời. Chỉ có mẹ là người luôn hiểu những gì con cần, chỉ có mẹ không cần nghe con nói mà vẫn có thể cho con một chút trà gừng khi con bệnh, một chút trái cây chua lúc con bị thai hành, một nụ cười rạng rỡ đón con về sau mỗi ngày làm việc. Mẹ sẵn sàng ngồi bên con hàng giờ khi con khóc mà chỉ nói đúng một câu: "Khăn đây con". Nhưng cũng chẳng cần nhiều lời hơn thế, bởi con luôn thấy điều đó đủ chia sớt nỗi buồn trong con mẹ nhỉ?

Mẹ là nơi con gửi gắm tình yêu thương nhiều nhất, nhưng có lúc, con cũng thật bất hiếu, những lúc có chuyện bực mình mà không giải quyết được, mẹ lại là nơi để con trút hết những uẩn ức dù con biết điều đó thật phi lý. Vậy mà mẹ chưa bao giờ trách cứ gì con. Mẹ lúc nào cũng nhẹ nhàng như dòng suối mát trong nhất.


Hơn ba mươi tuổi, con kể cũng đã là người phụ nữ trưởng thành rồi, sắp là mẹ của ba đứa con nhỏ, vậy mà mỗi khi ở bên mẹ, con vẫn thấy mình nhỏ dại biết chừng nào. Con vẫn luôn cần vòng tay của mẹ.

Mẹ!
Mẹ có biết mỗi khi mẹ bệnh, trong lòng con lo lắng đến thế nào không mẹ. Đôi khi con muốn cáu gắt, con bực bội cho rằng tại mẹ không chịu ăn uống đủ chất, tại mẹ ít chịu tập thể dục, tại mẹ chẳng chịu chăm lo cho sức khoẻ của mình, tại mẹ không chịu để con thuê người giúp việc, tại mẹ cứ khư khư ôm hết việc gia đình nên mới ốm...
Nhưng mẹ ơi! Hơn ai hết, con hiểu những vất vả, những khó khăn của mẹ. Mỗi lúc mẹ ốm là lúc trong lòng con sợ hãi nhiều nhất. Con sợ ngày nào đó, mẹ sẽ không còn ở bên con nữa, lúc ấy con làm sao sống nổi?


Cuộc đời luôn là những vòng xoay bất tận. Vợ chồng con miệt mài kiếm tiền để lo cho gia đình, vô tình chúng con đã bỏ lại sau lưng bao nỗi lo toan của mẹ.
Mẹ không ăn đầy đủ là bởi đến bữa, mấy đứa nhỏ của con quậy phá, bữa nào mẹ cũng chăm chăm cho các cháu ăn, rồi chỉ và qua loa một hai bát cơm chiếu lệ. Mẹ ít tập thể dục là bởi thời gian có bao nhiêu mẹ dành hết cho việc trông nom, chăm sóc các con của con, từ bữa bột, bình sữa, đến sách vở cho chúng đi học ngày hôm sau, tối đến mẹ lại giành ôm cháu vì thương con cả ngày đi làm vất vả. Mẹ không muốn để con thuê người giúp việc vì mẹ sợ các con mình tốn kém, sợ các cháu mình không được chăm nom chu đáo. Mẹ lúc nào cũng phải tự tay làm hết mọi việc mới yên tâm được.


Những lúc con bực bội, cáu gắt là do con khó chịu với bản thân mình bởi con thấy con chẳng giúp được gì cho mẹ.


Nhiều đêm không ngủ, con lại nghĩ về mẹ. Con biết, mẹ đang ngủ bên kia, cách con chỉ một bức tường. Nhưng lúc ấy, con vẫn muốn được chạy sang ôm mẹ, vùi đầu vào lòng mẹ để cảm nhận hơi ấm của mẹ, cảm nhận rằng mẹ vẫn luôn ở bên con, mãi mãi ở bên con.

Mẹ!

Con yêu mẹ. Con yêu mẹ nhiều hơn tất cả những gì con có!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2009 16:49:50 bởi Hà Thu >

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 27.08.2009 12:18:13
TẠI VÌ CON YÊU MẸ!
 
Sau một ngày làm việc vất vả, người Mẹ trở về nhà, ngả lưng trên chiếc giường và khẽ nhắm mắt lại. Những giọt mồ hôi lấm tấm đọng trên những nếp nhăn trên vầng trán. 
 
Một cơn gió nhè nhẹ từ đâu thổi tới, khiến bà lâng lâng, chìm vào giấc ngủ đầy mệt mỏi.
Lát sau, bà chợt tỉnh giấc, hốt hoảng nghĩ tới bữa cơm chiều, bà vội ngồi bật dậy. Chẳng hiểu tại sao mình lại có thể ngủ một giấc say đến thế?
 
Khi bước chân xuống giường, bà chợt thấy cậu con trai nhỏ chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, mồ hôi ướt đẫm thân thể cậu bé. Trên tay cậu là chiếc quạt giấy nhỏ.
Người Mẹ ngạc nhiên hỏi với vẻ xót xa:
 
- Kìa con, sao có chiếc quạt đó con lại không dùng mà để mồ hôi đến thế này?
 
Cậu con trai mỉm cười, sà vào lòng mẹ, lấy bàn tay bé nhỏ lau trán mẹ rồi thủ thỉ:
 
- Mẹ, Mẹ có mệt không? Lúc mẹ ngủ, con thấy mồ hôi trên trán mẹ.
 
Chợt hiểu rằng, cậu con trai nhỏ đã quạt cho Mẹ ngủ. Người Mẹ ôm chặt con vào lòng, nước mắt rưng rưng:
 
- Cảm ơn con! Con trai bé bỏng của Mẹ.
 
- Kìa Mẹ, Mẹ đâu cần cảm ơn con. Con nghe bà nói, khi Mẹ sinh con, Mẹ đã rất đau, chắc vậy nên bây giờ Mẹ mới mệt thế này. Mà con quạt cho Mẹ, con có bị đau chút nào đâu?
 
Thấy người Mẹ chỉ yên lặng nhìn mà không trả lời. Cậu bé liền ôm cổ Mẹ, nói khẽ vào tai bà:
 
- Mẹ, khi con lớn con nhất định sẽ là siêu nhân bảo vệ Mẹ. Mẹ sẽ không bị mệt như thế này nữa đâu.
 
- Mẹ! Tại vì con yêu Mẹ!
 
 
HN 27/08/09
Hà Thu

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 22.09.2009 12:22:40
Hạnh phúc muộn mằn
 
 
Có những lúc chị Hai cũng chẳng hiểu tại sao cuộc đời lại đưa đẩy nhiều khổ đau đến với chị như vậy. Chị ngước mặt kêu trời mà trong lòng biết rằng trời nào có thấu.
Là người con gái có nhan sắc, tính nết hiền lành, thông minh, được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Nhưng sau hơn ba mươi năm sống trên đời, giật mình nhìn lại, chị Hai thấy mình hình như đã là một ai khác.
Hơn ba mươi tuổi, mái tóc đã lấm tấm muối tiêu, khuôn mặt hằn những vết chân chim khắc khổ, dù nét đẹp của nhan sắc ngày xưa chưa hẳn đã phai tàn, nhưng nhìn chị chẳng ai tin chị chưa đến bốn mươi.
Cũng vì có nhan sắc nên chị lấy chồng từ rất sớm. Vừa chân ướt chân ráo về làm dâu chị đã mang bầu đứa con lớn, rồi đứa thứ hai, thứ ba liên tiếp chào đời. Người chồng là con nhà khá giả, ham mê nhan sắc vậy nên chỉ sau khi chị sinh con đầu lòng, anh ta đã nhạt dần tình cảm với chị mà lén đi tìm những thú vui bên ngoài.
Đêm đêm, ngã vào căn phòng chị là người đàn ông say khướt, lè nhè những lời nói vừa bẳn gắt, vừa thô tục. Sự chăm sóc của chị chỉ càng như đổ thêm nỗi bức xúc vào anh ta.
Nhiều đêm, nước mắt ướt đầm trên gối. Chị ghen, chị tức giận, chị khổ tâm. Nhưng là người con gái có giáo dục, chị không thể làm gì trái với những điều đã từng được cha mẹ dạy dỗ từ tấm bé. Chị luôn hiểu thế nào là tam tòng, thế nào là tứ đức. Chị coi những thứ ấy là kim chỉ nam cho cuộc sống lứa đôi của mình. Thế nhưng với chồng chị, tam tòng, tứ đức không hơn gì một khúc gỗ, nó chẳng đáng giá bằng một vòng tay lả lơi, hay bằng lời nói ngọt ngào của người con gái khác, dù cô ta có xấu xí hơn chị thật nhiều.
Anh ta xem chị như một món đồ, mà không phải là đồ trang sức, chị chỉ là món đồ dùng để sinh con cho dòng họ nhà anh ta mà thôi.
Mỗi lần nghe tiếng các con mình đùa vui, chị bỗng thấy thêm bấn loạn trong lòng. Tại sao chị lại sinh ra chúng?  Tại sao chúng lại là con chị? Tại sao chúng có thể suốt ngày đùa vui mà không hiểu được nỗi đau của chị? Tại sao lại như vậy?
 
Từ khi người chồng bỗng thường xuyên đánh đập chị vì vẻ mặt u ám của chị khiến anh ta luôn bị thua trong những xới bạc, thì cũng là lúc, trong lòng chị âm thầm căm ghét những đứa trẻ mà mình đã sinh ra. Tại sao có lúc nhìn khuôn mặt chúng lại giống chị đến vậy? Chị căm ghét bản thân u nhược của mình, vậy nên đứa trẻ có khuôn mặt giống mẹ lại luôn là cái gai nhức nhối trong lòng chị. Còn đứa con trai út, tại sao nó lại giống cha nó đến thế? Càng nhìn chị càng thấy uất ức, rồi nó cũng sẽ là một thằng đàn ông và biết đâu sau này cũng làm khổ một đứa con gái nào đó như chồng chị đã làm với chị?
 
Lần đầu trong đời, chị hét thật to, tiếng hét như muốn xé tan lồng ngực, bay vòng vèo trong không gian nhà chị, làm lũ trẻ rúng động. Chúng không còn dám đùa vui nữa, mà trở nên cảnh giác hơn và luôn cảm thấy bất an.
Bọn trẻ lặng lẽ ăn, rồi lặng lẽ ngồi một góc phòng.
Còn chị, chị bỗng muốn làm một điều gì đó thật lớn lao, thật khác biệt. Chị muốn thay đổi cuộc sống của mình, chị không muốn phải chịu đựng thêm chút nào nữa. Chị lao khỏi nhà như cơn gió.
Chẳng ai biết chị đã đi đâu, chỉ biết chiều tối, chị trở về với mái tóc rối bù, nước mắt nhạt nhoà trên khuôn mặt, quần áo ướt sũng nước. Người giúp việc hốt hoảng lấy khăn lau cho chị, nhưng chị kiên quyết gạt ra và đi lên lầu. Ngang qua đám con ngồi bên chân cầu thang ngơ ngác nhìn chị, chị bỗng rộn lên trong lòng một ý nghĩ. Phải! Sẽ chết hết, mẹ con chị sẽ chẳng ai cần sống để làm gì, người chồng, người cha bội bạc kia có cần chị và đám trẻ này đâu.
Nhớ tới chai thuốc diệt chuột trong kho chứa đồ, chị lặng lẽ đi lên với đôi mắt đỏ ngầu. Chị sẽ cho đám trẻ uống trước, phần còn lại để riêng mình.
Hối người giúp việc tắm rửa cho lũ trẻ xong, chị cũng quay về phòng mình. Người giúp việc được chị sai đi mua đồ cho lũ trẻ, chị biết ít nhất một giờ nữa chị ta mới về. Nhẩm tính vẫn kịp thời gian để hoàn thành ý nguyện. Chị vẫy các con lại gần. Lúc này, mẹ con chị nhìn như những thiên thần, đẹp đẽ, rạng ngời. Chị ôm đứa con lớn thì thầm: "Con đi trước rồi đợi mẹ nhé!"
Đã lâu không được mẹ ấp ủ, cô con gái lớn sung sướng ngả đầu vào vai mẹ, dù chẳng biết mẹ nói vậy có ý gì nhưng vẫn hồ hời đáp lời : "Vâng ạ!".
Tiếng "vâng ạ" của con chị khiến lòng chị phút chốc như trùng xuống, nguội lạnh đi. Nhưng rồi hình ảnh người chồng bội bạc lại chen về, thúc giục chị. Chị đứng dậy, ôm đứa lớn bước đi với ánh mắt căm hờn, nhìn chăm chăm phía trước. Đứa con vẫn âu yếm ôm vai mẹ mà chẳng biết rằng, đón nó ở phía trên kia cầu thang là liều thuốc diệt chuột hoà sẵn trong chai nước cam của con bé.
Bấy nhiêu bước chân, bấy nhiêu nỗi lòng chị như cuốn phim hiện về. Qúa khứ, hiện tại và cái viễn cảnh tương lai sẽ khép lại trong giây phút như càng tăng thêm cho chị sức mạnh. Chị bước nhanh và nhẹ nhàng, vẫn ôm đứa trẻ trên tay với tấm lòng băng giá.
Bỗng nhiên bước chân chị dội lại khi hai tiếng "mẹ ơi!" bật ra khỏi miệng cậu con trai út đang vịn hai tay dưới chân cầu thang. Chị xoay người và thấy...

Thằng bé út nước mắt đầm đìa nhìn chị như hờn dỗi, như cầu cứu. Có lẽ nó cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ, nó muốn được mẹ bế như những ngày trước, ấp ủ nó, ru dín nó, nhưng mẹ nó lại bế con chị khiến nó hờn.
Ánh mắt của đứa con khiến ý định điên rồ trong lòng chị vụt biến mất. Chạy từng hai bước một xuống chân cầu thang, chị ôm cả ba đứa con vào lòng, thổn thức xoa đầu lũ trẻ:
- Mẹ xin lỗi!
Niềm ân hận dâng lên trong lòng chị. Chị bỗng thấy mình như một người điên vừa tỉnh cơn mê. Tại sao chị phải mải miết kiếm tìm hạnh phúc nơi người chồng bội bạc mà không nhận ra rằng ba đứa trẻ này hoàn toàn có thể mang lại cho chị nhiều ý nghĩa tốt đẹp còn hơn thế.
Lúc các con nín khóc, chị vẫn ôm chúng trong lòng, nhưng với một niềm vui rạng ngời. Chị đã tìm được ý nghĩa đích thực cho cuộc đời mình, vậy mà suýt chút nữa...
 
Con bé lớn bỗng đưa tay cù vào nách đứa con gái thứ hai, chúng bật cười nắc nẻ, chị cũng cười, nụ cười chị đánh mất đã lâu lắm rồi.
Đứng lên đưa các con về phòng, chị giật mình thấy bóng người chồng trước cửa. Anh đã thấy ba mẹ con chị bên nhau với những nụ cười như những thiên thần, vòng tay ôm của người mẹ cho các con và nụ cười của họ đã đánh thức tấm lòng của người chồng, người cha. Anh chợt nhận ra, mình đang có những điều vô cùng quý giá mà những xới bạc và những cô gái chân dài chưa bao giờ đem lại được. Và anh cũng hiểu rằng anh chẳng dại gì để mất nó, dù có chút muộn màng. Mái tóc tấm tấm sợi bạc hình như khiến chị càng đẹp hơn, nó dường như cũng là một nhân chứng cho lỗi lầm của anh. Anh thấy niềm ân hận trào dâng trong lòng. Nhất định anh phải giữ gìn hạnh phúc này, anh sẽ chuộc lại lỗi lầm với chị và các con.

Anh âu yếm bế cậu con trai nhỏ ngồi lên vai, một tay dắt con bé lớn, một tay ôm vai chị lên lầu. Chị mỉm cười hạnh phúc, thơm vào má cô con gái thứ hai đang toét miệng cười với mẹ nó.
Cái giá của hạnh phúc có lúc cũng nhọc nhằn biết bao.
 
HN 22/09/09
HT
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2009 12:26:02 bởi Hà Thu >

Ct.Ly

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 03.10.2009 10:56:27
Cảm ơn chị!
Em cũng chúc chị luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn xinh đẹp và khoẻ mạnh!

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 27.10.2009 16:00:11
 
 
CÓ NHỮNG LÚC MẸ KHÔNG THỂ NÀO LAU NƯỚC MẮT CHO CON
 
 
 
Con yêu thương của Mẹ!
 
Ngày Mẹ sinh con, Mẹ đã đón Thiên thần nhỏ của Mẹ vào lòng bằng vòng tay đầu tiên trong đời con. Mẹ hạnh phúc xiết bao khi nhìn con hé mở đôi mắt đón nhận thế giới này. Lúc ấy Mẹ thầm nguyện trong lòng sẽ luôn sống vì con, sẽ dành cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất mà Mẹ có thể và sẽ luôn luôn ở bên con, che chở, bảo vệ và chăm sóc cho con.
Khi con bắt đầu biết nói và chập chững biết đi, Mẹ càng nhủ mình phải chăm sóc con, thương yêu con nhiều hơn nữa.
 
Khi con bắt đầu vào lớp một cũng là lúc cuộc đời mở ra trước mắt Mẹ con mình bao nhiêu điều mới lạ. Và chính con đã cho Mẹ rất nhiều bài học cho cuộc sống của Mẹ, có cả những bài học cho Mẹ về cách dạy dỗ và yêu thương con.
 
Khi lần đầu tiên con đánh bạn, con cho rằng lỗi tại bạn hư trước vậy nên con kiên quyết không nhận lỗi về mình. Lúc đó Mẹ đã giận dữ tới mức vụt mấy roi vào mông con. Nhìn con khóc, trái tim Mẹ muốn vỡ tan, nếu con khóc vì lý do nào khác, có lẽ Mẹ đã mặc kệ tất cả, chỉ cần được ôm con vào lòng, vỗ về cho con nín khóc. Nhưng lúc này, Mẹ hiểu, Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con. Mẹ muốn con phải tự trải nghiệm nỗi đau đó để hiểu rằng việc gì con có thể và việc gì con không thể làm. Hơn nữa Mẹ cũng muốn con Mẹ phải đủ lòng dũng cảm để nhận lỗi của mình. Nhưng chính lúc đó, trái tim Mẹ lại thầm thì, xin lỗi con!
 
Khi con bị ngã, lẽ ra lúc ấy con không khóc, nhưng khi con thấy Mẹ tới nâng con dậy, con lại khóc oà như đau đớn lắm. Mẹ biết con đang làm nũng Mẹ. Lúc ấy Mẹ đã để con ngồi một mình mà không lau nước mắt cho con. Con có biết vì sao không con yêu? Vì Mẹ muốn con trai Mẹ không thể yếu mềm như vậy được. Mẹ muốn con phải là một người đàn ông đủ mạnh mẽ và tự lập. Mẹ biết trong lòng con lúc ấy đang trách cứ Mẹ. Và trái tim Mẹ lại vang lên bao lần câu xin lỗi. Nhưng Mẹ vẫn không lau nước mắt cho con.
 
Khi Mẹ bị ốm nằm trên giường bệnh, đợi lúc không có ai, con đến bên Mẹ và âm thầm khóc. Lúc ấy Mẹ cũng không thể nào lau nước mắt cho con, bởi Mẹ biết, có một ngày, một ngày Mẹ sẽ phải xa con. Mẹ muốn dù có Mẹ trên đời hay không thì con trai Mẹ phải biết kiềm chế nỗi đau của mình phải xứng đáng là người đàn ông có thể gánh trên vai trọng trách với gia đình của mình. Nếu lúc ấy Mẹ lau nước mắt cho con thì chắc hẳn nỗi đau con đang đau vì Mẹ sẽ được xoa dịu rất nhiều. Nhưng nếu Mẹ làm như thế, khi Mẹ không còn trên đời này nữa, ai sẽ thay Mẹ lau nước mắt cho con đây?
 
Con yêu! Trong cuộc đời của Mẹ, không biết bao lần trái tim Mẹ vang lên lời xin lỗi con. Nhưng Mẹ vẫn tin rằng Mẹ đã luôn làm đúng. Mẹ đã chấp nhận cho trái tim dày vò Mẹ trong mặc cảm có lỗi để con trai Mẹ dũng cảm, mạnh mẽ và tự lập hơn. Mẹ muốn chuẩn bị cho con tất cả những điều đó, để sau này khi Mẹ không còn được ở bên con nữa, con vẫn có đầy đủ hành trang tinh thần để vững bước trên đường đời.
 
Nhưng hơn tất cả Mẹ muốn con hiểu rằng Mẹ rất yêu con, dù đã có lúc Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con.
Hà Nội 27/10/2009
Hà Thu

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 06.11.2009 12:54:50
QUÂN BÀI MÀU ĐỎ
 
Buổi tối nào cũng như vậy, người Mẹ mệt rã rời sau một ngày làm việc vất vả. Vào lúc đêm khuya, khi người Mẹ đã có thể ngả lưng lên giường để nghỉ ngơi thì chợt có tiếng gõ cửa.
Sau tiếng gõ cửa, cậu con trai hồ hởi bước vào phòng. Người mẹ nghiêm giọng nói:
- Sao giờ này con còn chưa ngủ? Mẹ nói với con bao nhiêu lần rằng con phải đi ngủ vào lúc 9h rồi?
Cậu con trai ngập ngừng:
- Nhưng mà hôm nay con không ngủ được. Mẹ cho con ở đây với Mẹ một lát được không?
- Thôi được, nhưng con phải để cho Mẹ nghỉ ngơi mai còn đi làm nhé!
- Vâng! Mẹ!
Khi người Mẹ vừa lim dim đôi mắt, chợt cậu con trai xoè trong tay một nắm quân bài rồi hỏi:
- Mẹ chơi các quân bài này với con không?
Người Mẹ mệt mỏi đáp lời:
- Ngủ đi con, Mẹ mệt lắm rồi.
Nhưng nhìn ánh mắt như nài nỉ của cậu bé, người Mẹ ngồi dậy, ôm cậu vào lòng:
- Được! Mẹ sẽ chơi với con, nhưng chỉ một lát thôi nhé! Cách chơi như thế nào hả con trai?
- Mẹ ơi! Dễ lắm, con có 10 quân bài màu đỏ, 20 quân bài màu xanh. Con sẽ trộn đều lên rồi chia cho Mẹ một nửa, sau đó phần của ai có nhiều quân bài màu đỏ hơn thì người ấy sẽ thắng.
- Được, vậy con chia bài đi.
Nói rồi, người Mẹ ngắm cậu con trai nhỏ chia bài, nhưng bà chợt nhận thấy vẻ khác thường khi cậu bé có vẻ như cố ý chọn quân bài. Người Mẹ bỗng thấy bực bội và quát lên.
- Mẹ không muốn mất thời gian ngồi chơi với một đứa trẻ thiếu trung thực như con. Con hãy cầm tất cả và đi về phòng ngủ ngay.
Cậu con trai nhỏ ngước nhìn Mẹ với khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt rồi không kịp xếp lại quân bài, cậu để nguyên như thế và đi về phòng. Cậu con trai đi rồi, người Mẹ vẫn còn tức giận, bà nhặt những quân bài lên để cất đi, nhưng khi cầm những quân bài trên tay, bà chợt sững lại rồi bật khóc. Tuy chưa chia hết các quân bài, nhưng trên tay bà có tất cả 8 quân màu đỏ. Thì ra, cậu bé đã cố gắng chia cho Mẹ phần quân bài đỏ nhiều hơn để Mẹ chiến thắng. Cậu đã cố gắng muốn làm Mẹ được vui, vậy mà...
Người Mẹ đi như bay sang phòng con trai mình. Bà ôm lấy cậu bé đang thút thít ở trong chăn và thì thầm.
- Con yêu! Mẹ xin lỗi con. Mẹ thật ngốc phải không con? Mẹ đã không biết rằng lúc đó con đã chọn hết quân bài màu đỏ cho mẹ.
Cậu bé bỏ tấm chăn ra, lau nước mắt và sà vào lòng Mẹ
- Mẹ, con biết rằng nếu thắng con thì Mẹ sẽ thấy vui mà.
- Con yêu! Mẹ vui lắm! Không phải vì Mẹ thắng hay thua mà vì Mẹ đã thấy được tấm lòng con dành cho Mẹ. Mẹ phải xin lỗi và cảm ơn con. Cảm ơn con thật nhiều.
 
HN 29/10/2009
Hà Thu

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 21.02.2010 01:20:03
Tết!

         Nhìn mọi người đua nhau sắm tết, hai chị em nó cũng chộn rộn trong lòng. Nhưng tết, công nhân thì có thưởng tết, thương nhân thì có vụ thu hoạch bán hàng tết, còn làm thuê làm mướn như chị em nó thì lấy đâu ra mà tết. Có chăng tết lại còn khổ hơn ngày thường ấy chứ!
 
Hàng ngày, cô Lụa bán bún đầu ngõ, thuê hai đứa nó bưng bê, rửa bát ở quán phở của cô.
Tết! Ai thèm ăn phở. Nhà nào nhà nấy ăm ắp những bánh chưng, bánh tét, giò lụa, giò xào. Dễ đến mùng mười có lẽ hãy còn hương vị tết. Quán cô Lụa nghỉ đến mùng mười mới mở hàng, chị em chúng nó được cô thương, trả đủ tháng tiền công đã là hạnh phúc lắm rồi.
 
Con chị lần túi áo, cởi cái kim băng rồi bỏ tiền ra đếm. Con em mắt tròn xoe, hau háu ngồi bên cạnh, lát lại ngước lên hỏi:
- Đủ không chị?
Con chị khẽ lườm
- Từ từ hãy!
Rồi con chị lẩm bẩm. Chỗ này để tiền ăn hết tháng, chỗ này mua than để đun hết tháng, chỗ này tiền nước, tiền... Lát sau, nó ngẩng đầu lên, quay sang con em hớn hở.

- Đủ!
Con em chỉ chờ có thể, nhảy vội xuống giường hét váng lên:
- Aaaaaaaaaaaa... Mình có tết rồi.
 
Tết của chúng nó là một cái bánh chưng xanh mướt. Con chị tính đi tính lại, bớt chút đỉnh tiền ăn, tiền than cả tháng, nó phân vân rồi quyết định mua thêm một hộp mứt. Cầm cái bánh chưng và hộp mứt trên tay, con em định bóc ra ăn. Con chị giật vội:
- Ai cho ăn?
Nhưng nhìn mắt con em ầng ậng nước, nó hạ giọng:
- Để cúng thầy u hẵng. Vài bữa hết tết mới ăn.
Mặt con em tươi lên chút chút nhưng không đủ để dòng nước trong mắt nó vơi đi. Nó lặng lẽ cầm cây chổi quay qua con chị, nói như thể hối lỗi:
- Tết phải dọn nhà nữa chị nhỉ?
-Ừ!
 
 
Chiều ba mươi tết, con chị dắt con em đi chợ hoa nhưng ra điều kiện chỉ được xem cấm được đòi mua. Nỗi háo hức được đi chợ hoa khiến con em gật đầu đồng ý luôn. Nó còn hớn hở bảo con chị:
- Một trăm điều kiện em cũng nghe.
 
Chị em nó len lỏi giữa chợ hoa tết. Đủ các loại hoa với bao nhiêu màu sắc. Con em thích lắm, ra vẻ nghe lời, nhất định không đòi mua bất cứ thứ gì. Tới khu chợ bán hoa đào, con em hỏi:
- Chị thích đào phai hay đào bích?
- Đào phai.
- Em lại thích đào bích. Ngày xưa u bảo đào bích nhìn tươi thắm, chưng ngày tết nom vui mắt hơn đào phai.
Con chị khẽ ầm ừ:
- Đào nào mà chẳng đẹp. Chuẩn bị về thôi, còn cúng giao thừa nữa.
Con em dùng dằng chẳng muốn về. Con chị nắm tay con em lôi đi vội vàng:
- Đứa nào bảo một trăm điều kiện cũng nghe nhỉ?
Con em đi theo con chị mà còn ngoái lại nhìn mãi chợ hoa, rồi nó lẩm bẩm:
- Em lớn lên nhất định sẽ giàu có. Rồi mỗi tết em mua cả một cây đào cho chị xem.
Bỗng con em hét lớn:
- Chị nhìn kìa.
Theo đôi tay bé xíu của con em, con chị nhìn thấy hai vợ chồng người bán hoa đào lên xe đi về. Con em kéo con chị chạy vội ra chỗ vợ chồng người bán đào bày hàng hồi nãy, miệng nó liến thoắng như pháo rang:
-Mình ra đấy thế nào cũng nhặt được mấy cành đào rụng. Hồi nãy em thấy họ tỉa cành, vứt những cành nhỏ với cành bị gãy đi mà.
Con chị cũng thấy vui lây với con em. Đúng là có mấy cành đào nhỏ, nằm chơ vơ trên vệ đường. Hai chị em nó nhặt hết để mang về, đứa nào cũng thấy trong lòng vui bằng người khác mua được cả cây đào lớn.
 
Nhà chẳng có cái lọ hoa nào. Con chị lấy cái hũ đựng đường rửa sạch rồi biến nó thành lọ hoa. Mấy nhánh đào nhỏ cắm vô hũ đường cộng với cái bánh chưng và hộp mứt khiến con em chợt thốt lên:
- Tết nhà mình sang ghê.
Con chị cười nhưng rồi nó vội quay đi, kéo tay áo lên lau nước mắt, nó hối con em:
- Thắp nhang đi, để chị cúng giao thừa.
Con em chạy đi thắp nhang, rồi nó ngồi khoanh chân trên giường đợi con chị cúng.
 
Con chị thay cái áo lành lặn nhất, trang nghiêm ngồi trước bàn thờ khấn gia tiên, trời đất. Miệng nó khấn những lời đã được thuộc lòng, nhưng trong đầu nó nghĩ: "tội nghiệp con em nó, mai vẫn chưa được ăn bánh chưng".
 
Hà Nội 20/02/2009
Hà Thu

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 27.02.2010 11:45:35
Lâu lắm mới có một chiều rảnh rỗi và yên bình. Na bé về bà nội, cậu cả đi học, chỉ có mình và Na lớn. Hai mẹ con ra đinh làng xem hội, chụp hình, thấy vui thật vui. Ước gì trong cuộc đời sẽ có thêm thật nhiều những chiều bình yên như thế.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2010 11:55:40 bởi Hà Thu >
Attached Image(s)

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 01.04.2010 16:06:12
Tối qua trời tự nhiên đổ mưa. Tiếng mưa lộp bà lộp bộp khiến mình tự nhiên liên tưởng tới tiếng rang ngô. Mà hình như lâu lắm rồi mình không thưởng thức lại món ấy.
 
Nhớ ngày mình còn nhỏ, những khi mưa bão, mẹ nghỉ làm, ba chị em thay nhau sà vào lòng mẹ, vòi vĩnh món ngô rang.
Lần nào mẹ cũng cười thật hiền, xoa đầu từng đứa rồi bảo:
 
- Nào, chuẩn bị thôi. Chị cả đi nhóm bếp, cậu hai đi lấy cát, còn cô út ngồi yên đây chờ mẹ.
 
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà giờ tóc mẹ đã bạc quá nửa đầu, cái cô út ngồi yên chờ mẹ rang ngô ngày ấy cũng đã là mẹ của hai đứa con. Cô chị cả là con, tóc chưa bạc nhưng cũng đã phai màu, còn cậu hai ngày ấy giờ đã có một gia đình riêng nho nhỏ.
 
Có lúc ngắm mẹ, thấy trong lòng xót xa nhiều quá. Mẹ đã già thật rồi. Nhìn mấy đứa trẻ vây quanh mẹ, náo nức gọi bà ơi mỗi buổi học về, dáng mẹ chùng xuống, mình thấy nụ hôn dành cho chúng vẫn ngập tràn âu yếm nhưng cũng đã không còn nét tươi tắn của ngày xưa.
 
Giờ đây bọn trẻ có muốn ăn ngô rang, mẹ vẫn làm cho chúng, nhưng để rồi chỉ ngồi nhìn chúng với nụ cười phảng phất trên môi. Răng mẹ yếu, mẹ không còn được tận hưởng những giây phút như ngày xưa bên các con nữa. Chị cả, cậu hai và cô ba vừa ăn ngô rang vừa chơi trò tay ải tay ai cùng mẹ. Tiếng cười của ba mẹ con bay vút lên át cả mưa gió, sấm chớp.
 
Thời gian trôi đi, có nhiều thứ trong cuộc đời đã phai mờ, tàn úa. Nhưng mình biết tình yêu thương dành cho mẹ thì mãi mãi muôn đời chẳng đổi thay.
 
Tiếng mưa bây giờ như tiếng thầm thì, mẹ có biết con yêu mẹ nhiều.....
 
 

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 29.06.2010 15:50:11
Thế là đã kết thúc một chuỗi ngày dài trong bệnh viện. Lắm lúc thấy mình như con chuột thí nghiệm. Khi không thì cũng bình thường, khi có tí thuốc vào lại mệt mỏi, lờ đà lờ đờ đến chán. Chẳng hiểu căn bệnh gì mà quái ác. Mình vẫn đi làm, vẫn trông con, vẫn làm việc như người bình thường, cảm thấy sức khoẻ không có gì bất ổn lắm, thế mà đi khám bác sỹ lại lôi ra một đống bệnh. Trong có chưa đầy 1 tháng đã hao gần chục ký. Thật tệ!


Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 29.06.2010 16:57:08
Tối qua cu Bi chẳng chịu ăn gì. Cụ ngoại ôm cu Bi nựng nịu mấy câu rồi chợt buông cu Bi ra, thờ thẫn nhìn ra ngoài ngõ. Mãi sau cụ mới kể lại chuyện xưa trong hai hàng nước mắt.
Cả nhà ngồi lặng nghe cụ kể, cu Bi cũng thôi không nghịch, ngồi gọn trong lòng cụ, khẽ xoa hai bàn tay bé xíu lên đôi tay của cụ.
Cụ kể rằng, năm cụ lấy chồng là năm 1944, năm ấy cuộc sống đã trở nên rất khó khăn. Sang năm 1945, cụ chưa kịp sinh con đầu lòng thì xảy ra nạn đói.
Cái đói làm cho mắt mờ, tay run. Cụ ông phải bỏ nhà đi ở cho một nhà giàu nơi phố huyện, cụ bà ở lại nhà chăm sóc cha mẹ chồng. Cuộc sống gia đình lúc đó chỉ trông chờ vào ít củ sắn hoặc ít cám mà cụ ông được trả công. Lúc đầu, cụ bà còn đi hái lá Bìm bìm, lá Cúc tần về nấu chung với cám để ăn thay bữa. Rồi sau, cả Bìm bìm và Cúc tần cũng không còn nữa. Cái đói từ đâu kéo về cứ từng ngày, từng ngày một nhưng lại vững như cỗ xe nặng nề mà không ai đủ sức đẩy lui được.
Bố mẹ chồng thay nhau qua đời vì đói. Cụ bà cũng muốn xin đi ở, nhưng lúc ấy người chỉ còn da bọc xương, lại yếu đuối nên không nhà nào nhận. Đồ tiếp tế của cụ ông cũng thưa dần rồi hết hẳn. Bản thân cụ ông cũng chẳng biết còn hay mất, hay đã phiêu bạt nơi nào. Cụ bà chỉ còn lại một mình, muốn tìm đường về nhà mẹ, nhưng lại không muốn làm ma đói giữa đường nên đành cố bám víu lại nơi nhà chồng. Hàng ngày cụ lên đồng, mót từng chút rau rệu thậm chí cả lá khoai ngứa để ăn qua ngày. Rồi cụ nghe tin bố và các anh chị em đều chết đói cả, chỉ còn mẹ chẳng biết ở nơi nào, đau lòng như cắt, nhưng cũng chỉ biết chiều đến trông ra đầu ngõ, ngong ngóng về quê mẹ mà khóc ròng. Nhưng lúc ấy nào ai còn để tâm đến người đàn bà khóc vì thương nhớ hay vì đói khát.
Rồi có một chuyện làm cụ mỗi khi nhớ đến lại không cầm được nước mắt. Đó là một chiều hè, khi ánh nắng cuối cùng vừa tắt, cụ lại ra ngõ trông về quê mẹ như mọi ngày. Khi những dòng nước mắt đã làm mờ đôi mắt đùng đục của cụ, cụ chợt thấy một bóng người xiêu vẹo, đội chiếc nón mê rách tả tơi, chống cây gậy tre đang đi về phía cụ. Khắp người cụ chợt gai lạnh, vừa mừng, vừa tủi, vừa đau đớn, xót xa khi cụ nhận ra đó chính là người mẹ đã sinh ra mình. Bóng người gần đến, cụ chỉ muốn lao ra, được mẹ ôm vào lòng, rồi mời mẹ vào nhà, rót cho mẹ chén nước, nấu cho mẹ bát cơm. Nhưng đôi chân cụ như chùng xuống, nặng trĩu, chẳng thể cất bước lên được. Mấy ngày rồi cụ cũng có gì vào bụng đâu. Người mẹ trôi dạt đến nơi này, có lẽ cũng vì mong được gặp con gái lần cuối. Nhưng lúc gặp nhau, chỉ cách nhau có mấy bước chân mà cái đói làm người mẹ không nhận ra đó là con gái mình, hay là cơn đói đã thôi thúc mạnh mẽ hơn cả tình mẫu tử khiến đôi chân bà cứ phải nhất mực bước đi. Cụ ôm mặt khóc ròng, khóc đến đôi mắt gần như không còn nhìn được nữa. Thế rồi ít hôm sau, thật may là lại có tin tức của cụ ông. Cụ ông nhờ vốn sức khoẻ trời cho nên đã kiếm được việc làm mới. Ít nhiều lại có chút đồ gửi về, khi ít bắp ngô khô, khi chút sắn khô, rồi cám rồi khoai. Nhờ đó mà cụ bà đã qua được cơn đói.
Cụ khẽ gạt nước mắt, ôm cu Bi thật chặt vào lòng. Đôi mắt cu Bi cũng rưng rưng nước, rồi nó gọi Mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ cho con ăn cơm!

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 20.08.2010 14:53:11
Chuyện của cafe sữa và cafe den

Một hôm cafe sữa nói với cafe đen:
- Này cậu, tớ chán ngấy cái cảnh sống suốt đời trong những chiếc cốc rồi.
Cafe đen ngạc nhiên:
- Cậu sao vậy? Ý nghĩa cuộc sống của chúng ta chính là ở đó mà, chẳng lẽ cậu không thấy vui mỗi khi người thưởng thức thốt lên rằng: " Ồ cafe mới ngon làm sao? Cậu không thấy vui khi đem hương vị tuyệt vời dâng cho cuộc đời sao?
Cafe sữa nói với vẻ bực bội:
Tớ chán ngấy rồi. Tớ sẽ làm mọi việc khác đi cho cậu xem. Rồi cuộc sống của tớ sẽ ngập tràn niềm vui lớn lao hơn, khi tớ mang cho đời này thật nhiều điều mới mẻ. Nói rồi cafe sữa làm đổ chiếc cốc, từng giọt cafe sữa chảy dài xuống mặt bàn một cách khoái trá.
Nhưng chưa kịp xuống tới mặt đất, nó bỗng nghe thấy một tiếng la rồi tiếng một người hối hả:
- Phục vụ đâu, làm ơn cho mượn chiếc khăn lau, ly cafe của tôi bị đổ mất rồi. Bẩn quá!

Hà Thu

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Ngày mới đang về! - 31.08.2010 14:50:42

VU LAN KHÔNG CÓ QUÀ!


Mẹ kính yêu của con!
Vu lan năm nay lại về. Người người làm những việc tốt để bày tỏ lòng hiếu kính với cha mẹ, còn con, con gái mẹ lại chẳng thể nào làm được như vậy.

Con biết hôm nay là Vu lan, thế nhưng sáng sớm, đặt ba đứa nhỏ vào lòng Mẹ rồi vội vội vàng vàng đi làm. Cuộc sống của con ngổn ngang nào sữa, nào bỉm, nào khăn, nào áo, nào sách vở, học hành cho đám trẻ. Thế nên...

Nhìn bó hoa đắt tiền bạn con mua để mừng Mẹ bạn ấy mà con tủi thân trào nước mắt. Đó không phải là số tiền quá lớn, thế nhưng con gái Mẹ vào lúc này chẳng thể nào mua được. Bó hoa ấy con dành tặng trong lòng Mẹ nhé!

Mẹ còn nhớ không? Những năm con còn nhỏ, Mẹ thường lấy sợi cây Đay, bó thật khéo thành con búp bê, có đủ hai chân, hai tay, Mẹ lấy hai chiếc khuy làm mắt, thêu sợi chỉ hồng làm chiếc miệng cười, rồi Mẹ còn may cho búp bê cả quần áo và chiếc túi thật xinh nữa.

Bây giờ con đã là mẹ của ba đứa nhỏ, cũng khá lớn tuổi rồi, thế mà em bé búp bê ngày xưa ấy, vẫn chẳng khi nào phai mờ trong ký ức của con. Con chỉ tiếc, sợi cây Đay không thể bền bỉ suốt nhiều năm tháng để con giữ gìn em bé búp bê ấy mãi bên mình. Nhưng chỉ cần nhớ tới con lại cảm nhận được rất rõ ràng tình yêu thương mà Mẹ đã cho con.

Thế mà Vu lan con lại chẳng có quà tặng Mẹ!

Mẹ ơi!
Hơn ba mươi tuổi, con gái Mẹ chưa làm được điều gì để báo hiếu cho Mẹ thì đã mang bệnh. Căn bệnh khiến con suốt ngày mệt mỏi, khó chịu, luôn khiến con có những suy nghĩ tiêu cực, trái chiều. Thế nhưng chưa bao giờ Mẹ kêu ca một tiếng, cũng chưa bao giờ nỡ mắng con một tiếng. Mẹ cứ âm thầm lo lắng cho con, âm thầm chăm sóc lũ trẻ để con được nghỉ ngơi.

Mẹ ơi! Trên đời này còn ai thương con hơn Mẹ? Còn ai lo lắng cho con nhiều hơn Mẹ?

Vậy mà con thấy mình thật kém cỏi. Con ước rằng con có được sức khỏe như mọi người, không bệnh tật, không ốm đau, để mẹ không phải lo cho con đến bạc mái đầu. Và con ước thời gian mãi mãi ngừng lại ở đây thôi để con được mãi mãi có những mùa Vu lan bên Mẹ, dù Vu lan con không có quà tặng Mẹ, Mẹ ơi!

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
Đàn ông, đàn bà - 31.08.2010 14:53:51
ĐÀN ÔNG, ĐÀN BÀ

Đàn ông bảo đàn bà:
- Mai mua cá nấu canh chua nhé!
Đàn bà tươi cười âu yếm nhìn Đàn ông.

***

Sáng sớm, Đàn bà đi qua hàng cá 10 lần, vừa đi vừa nhẩm tính:
- 5 lạng cá, một nắm hành, một mớ rau thì là, mớ rau ngổ, cà chua, mẻ, nghệ hết bằng này tiền...
Đàn bà mở túi ra, nhìn mớ tiền gọn lỏn trong túi, áng chừng chắc vừa đủ.
Quay lại hàng cá, Đàn bà thấy hai đứa trẻ đang ngồi trên bậc thềm ăn bánh. Đàn bà lại nghĩ tới Trẻ con ở nhà. Vòng qua hàng cá hơn 10 lần nữa, Đàn bà tính đi tính lại xem làm thế nào để có tiền mua bánh cho Trẻ con ở nhà? Rồi mặt Đàn bà chợt tươi rói, vì đã nghĩ ra cách.

- Ừ! Lẽ ra sẽ mua 5 lạng cá, nhưng chỉ mua 4 lạng thôi. Số tiền dư ra vừa đủ để mua gói bánh cho Trẻ con. Ừ! Mà Đàn bà cũng chẳng cần ăn cá làm gì, cứ chan canh cá, vừa ăn vừa ngắm Đàn ông với Trẻ con suýt soa khen ngon thì chẳng hơn cả ăn cá sao.

Bước chân Đàn bà đi chợ về như reo vang niềm vui, niềm vui tràn cả xuống lòng đường nơi đám Trẻ con đứng đợi. Thấy Đàn bà về, Trẻ con reo lên:

- A! Mẹ đi chợ về...

Đàn bà cười, nụ cười rạng rỡ như nắng!

Hà Thu

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
Mưa sa - 18.10.2010 15:40:34
Đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời....
Chị là hạt mưa sa, em cũng là hạt mưa sa, nhưng chị sa vào nơi có nắng, có gió, có Mẹ, Cha nâng giấc yêu thương. Dù cuộc đời gặp nhiều gian khó, thậm chí đến khốn cùng, nhưng chị vẫn còn sung sướng hơn em rất nhiều.
Em sa vào nơi sâu thẳm của đau khổ, tận cùng của ngang trái. Thật khó để vẫy vùng mà thoát ra khỏi nó được.
Muốn nâng em lên, nhưng bản thân chị cũng chỉ là mưa sa mà thôi. Ước gì.......
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2010 15:47:42 bởi Hà Thu >

ms.witch
  • Số bài : 5854
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.11.2008
RE: Mưa sa - 18.10.2010 16:08:25
Chị,
Em thì chả ước với mơ làm gì cho dễ bị rơi  Muốn là làm hà  Nên bị cha mẹ em mắng quài à. Mỗi lần ai hỏi : "Nó con gái anh chị hả?" thì ổng bả nói: Hông, nó bà nội tui chứ con gái gì". Hì hì  

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Mưa sa - 21.10.2010 15:44:26

Trích đoạn: minhthanh_love

Chị,
Em thì chả ước với mơ làm gì cho dễ bị rơi  Muốn là làm hà  Nên bị cha mẹ em mắng quài à. Mỗi lần ai hỏi : "Nó con gái anh chị hả?" thì ổng bả nói: Hông, nó bà nội tui chứ con gái gì". Hì hì  



Hì, chị thì yếu ớt lắm, chứ không đc vậy à.
Nhiều lúc cũng thèm quậy lắm mà nỏ biết quậy ra răng

BĂNG NGUYỆT
  • Số bài : 6789
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2003
RE: Mưa sa - 22.10.2010 20:22:56
Love: Sao bữa đó ko vô ??? Phạt j đây chị Hà Thu nhỉ...

Chị có những ý nghĩ đoản văn dễ thương quá, chắc e sẽ lại nghiên cứu về mảng này theo chị quá.. hihi...lâu quá chẳng viết nhật ký online, chắc phải mở 1 read lại quá. hih.


Mỗi trái tim có một lối về  
Thôi cứ như mây kề nước biển  
Chỉ một thời dành cho dâng hiến  
Còn lại là những chuyến chơi rong  

Ai cố dành bẻ nửa số 0  
Cho ngăn tim bập bồng bọt thổi  
Bước chân trần đạp lên đá sỏi  
Để đôi ta chấp vá nổi trời..
  
( trich Nguoi tinh hu

ms.witch
  • Số bài : 5854
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.11.2008
RE: Mưa sa - 23.10.2010 23:58:50
@ Chị BN: Xí, phạt cái con mắt chị . Tối hôm đó em chết oanh liệt thế mờ chị nỡ lòng nào cắt đứt dây chuông đem luồng dây điện
@ Chị Hà Thu: chị yếu mà còn ớt nữa thì ra răng chị nhề  Thì trở lại thơ vui quậy típ như mấy hôm. Ở không nữa thì xuống đây làm bà tám  Chậc, dạo này cái đầu mình như bị búa á chị, nổ bưng bưng. 

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Mưa sa - 24.10.2010 21:44:43
@BN: Theo chị phạt Love cặp vé đi Hà Nội la okie!  Lầu bốn nhà chị lúc nào cũng để không để đợi cặp vé phạt đó đó , mà phòng đẹp nì, lại thêm hương Ngâu thơm ngát nữa 

@Love: Vì yếu nên chị buộc phải có ớt cho nó đỡ yếu chứ? Còn thơ thì hồi này lặn đâu mất tiêu. Hôm rồi BN ra mò cùng chị mà k được nên đâu dám ló mặt qua thơ vui . Thôi đành ở đây làm bà Tám cho dzui dzẻ dzị.

BĂNG NGUYỆT
  • Số bài : 6789
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2003
RE: Mưa sa - 25.10.2010 20:15:20

Tối hôm đó em chết oanh liệt thế mờ chị nỡ lòng nào cắt đứt dây chuông đem luồng dây điện


Hiểu nổi em nó nói j ko trời

Chị HT: Mèn ơi, lại quyến rũ người ta nữa rùi.. chắc bay ngc ra thui quá


Mỗi trái tim có một lối về  
Thôi cứ như mây kề nước biển  
Chỉ một thời dành cho dâng hiến  
Còn lại là những chuyến chơi rong  

Ai cố dành bẻ nửa số 0  
Cho ngăn tim bập bồng bọt thổi  
Bước chân trần đạp lên đá sỏi  
Để đôi ta chấp vá nổi trời..
  
( trich Nguoi tinh hu

Hà Thu
  • Số bài : 828
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.12.2008
  • Nơi: Triền đê
RE: Mưa sa - 26.10.2010 15:58:20
Hi, chị chả hiểu gì cả.
Mà em có muốn nếm gió mùa đông bắc thì ra HN đi, hương gió mùa thi vị lắm. Tiết trời se lạnh, hoa sữa nồng nàn, quán cóc liêu xiêu bờ hồ lộng gió.......


ms.witch
  • Số bài : 5854
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.11.2008
Nhỏ to - to nhỏ - 26.10.2010 18:38:30
Thôi để hôm nào giời đẹp em giải thích cho hai chị hiểu chứ giờ em cũng chả hiểu nữa là hai chị  Cái lầu bốn đó chị cứ giữ chỗ cho em hôm nào em đu dây điện ghé chơi
À, chị BN cũng cố chơi tụi này nha. Tự dưng mở cái topic mần thơ và vntq làm em sắp ngoi lên được một hai câu thơ cũng tịt luôn  Em iêu em để trong bụng chứ khoe ra nhỡ người ta ở đâu rình sẵn trộm mất lấy gì em....hít thở
 

Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 68 bài trong đề mục