TRẦN NGỌC VỚI NHỮNG BÀI THƠ TÌNH ĐẦY HƯƠNG VỊ .
Anh Trần Ngọc là một nhà danh nghiệp có tên tuổi trong nước . Hiện thường trú 129 Lâm văn Bền – Phường Tân thuận Tây -Quận 7 TP HCM. .
Anh đã tham gia “Chung Một vườn Thơ” ngay từ tập đầu. Tôi cũng không hiểu lý do nào, một người làm kinh tế như anh lại ,là một nhà thơ có tên tuổi ..Qua những tập thơ riêng anh tặng tôi ,cũng đủ chứng tỏ anh là người rất yêu thơ . Cũng như qua những bài thơ của anh trong các tập thơ chung bút, đã khẳng định chỗ đứng của anh trong thơ . Hôm gặp nhau ở CLB người yêu thơ, song nơi này không đủ thời gian để chúng tôi tâm sự. Hẹn anh hòai nhưng ít có dịp thăm nhau ..Có điều tôi và anh giống nhau là ưa viết thơ tình . ..Xin trích một vài bài thơ tình của anh để quý vị tham khảo và giao lưu nhau. Đó là bài “ BẤT CHỢT” .
*Nhấp chung rượu
Có chút gì cay đắng .
Nhìn giọt mưa
Rỉ rả xót xa buồn .
Anh chợt thấy
bóng em trong ly rượu
Lòai côn trùng
đang tấu khúc chiều buông .
Tình yêu, một thứ rượu có người không uống đã chừng say. Riêng anh Trần Ngọc thì lại
Nhấp chung rượu
Thấy chút gì cay đắng .
Phải chăng ? Đây là một nỗi buồn khi bất chợt anh nhớ về, một dĩ vãng đã qua ,dù gần hay xa, nhưng đã để lại trong anh một chút gì cay đắng . Có lẽ một buổi chiều uống rượu có nhiều kỷ niệm đó, đã khiến tác giả nhớ đến người mình yêu.Trong cái tỉnh say đó tác gỉa đã thấy hiển hiện người yêu , không phải người yêu thật sự hiện ra trong ly rượu . Mà là hình ảnh trong tim anh đã hiện đến trong nỗi say tình hòa trong men rượu . Anh càng buồn nhớ thêm, khi tiếng côn trùng hòa lẫn trong âm thanh của những giọt mưa tí tách rơi.
Tôi tạm chia bài thơ làm hai đọan: Ở đọan sau : Từ Trời chợt nắng ………Em ở đâu?. Còn nhớ đến anh không ? Tôi còn nhớ một câu danh ngôn của Pháp :Thường người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất .Nhưng mối tình cuối cũng mới thật sự là bất diệt “JEAN PAUL SARTRE”.Biết đâu trong mối tình cuối này, đã làm tim anh mang đầy những vết thương vì anh đã yêu nàng nhưng bất chợt xa nhau .
NHỚ
Nữa chiếc lá nửa cuộc đời trơ trọi
Trời đổ mưa tan nát một nửa còn
Nhớ đến em ngoài trời mưa giăng đổ
Gặm nhấm nỗi buồn nhớ thuở vàng son.
Trần Ngọc
GỢI LẠI CHÚT TÀN THU
(Tặng D. O Đà Nẳng )
Tôi có thể biết ai người lưu giữ
Một chùm thơ lạc lõng chốn sương mù
Trong khoảnh khắc làm lòng tôi ấm lại
Cảm ơn người ,khơi lại mớ tàn thu
Tôi cứ ngỡ chút hương xưa đã chết
Đã tàn theo năm tháng của phù du
Nay sống lại chập chờn cơn ảo mộng
Trái tim tôi thoi thóp chốn lao tù .,.
BẤT CHỢT
*Nhấp chung rươụ
Có chút gì cay đắng
Nhìn giọt mưa
Rỉ rả xót xa buồn
Anh chợt thấy
bóng em trong ly rượu
Loài côn trùng
Đang tấu khúc chiều buông
*Trời chợt nắng
chợt mưa mang nỗi nhớ
Chợt nghĩ đến em
chợt ấm cõi lòng
Mưa xối xả
xác xơ hoa Thạch Thaỏ
Em ở đâu?
còn nhớ đến anh không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2010 17:23:48 bởi ichnguyen >