Quẳng đi !
Tình người sao phải lênh đênh
Thả theo dòng chảy dập dờn nổi trôi
Sao mây...sáng ở lưng đồi
Giữa trưa xuống núi...đêm rời miền xuôi
Ngao du suốt cả cuộc đời
Mấy ai...... nếm trọn.....vị mùi trần gian
Long đong xuống bể lên ngàn
Vác mang nặng gánh.....vô vàn khổ đau
Kêu trời.....trời đã thấu sao
Hỏi han......đất cũng.....thều thào khó nghe
Quăng đi hết.....khỏi kè kè
Cho tâm thư thả......thân re nhẹ hiều
Trách mình.......chỉ có bao nhiêu
Khổ chưa.......lận đận.....xế chiều mới hay !