Phá Duyên,
Người đâu ăn nói quá xá ngông,
Đọc thơ thấy ghét, nổi máu hồng,
Dám bảo tri âm là Vô Diệm,
Ông tơ bà nguyệt thấy cũng...dzông!
Còn duyên còn nợ còn trông ngóng,
Làm ơn làm phước có bạc lòng?!
Chị kia đừng có nghe anh đó,
Trao hoa chẳng khéo mất mụn bông.
Chẳng thà ở giá long đong,
Còn hơn thấy cảnh tồng ngồng mỗi đêm...
Làm thơ cũng chẳng được êm,
Lâu lâu liếm miệng đỡ thèm ý a...
Phá anh chị đủ rồi nà,
Bây giờ em dzọt, không là ăn roi.
Anh nghe em nói trót lời,
Đừng chê chị xấu, Nguyệt thời mới se đó nhe.

