Tình Vương Trái Đắng
Viên đá cuội chông chênh bên dốc vắng
Khởi ban sơ bước chân trượt xa nhau
Suối nỉ non hồ thu hứng cụm sầu
Biết về đâu khi tình vương trái đắng
Trùng dương kia nhạt nhòa hương vị mặn
Sóng bạc đầu hụt hẫng cuộc trăm năm
Thuyền lênh đênh con nước rộng thăng trầm
Duyên khúc khuỷu gió mây chưa đồng điệu
Khi trăng khuyết ánh ngàn sao vẫn thiếu
Cánh phù dung trong đôi mắt nhân gian
Ghẹo gió mây hay ong bướm phai tàn
Đèo mộng lối mõi mòn đường cát bụi
Ta vẫn đợi bến thu phong tàn rụi
Đêm có về sương phủ lạnh hồn ai
Đếm nhánh lộc đầu thả mộng ngày mai
Rồi ôm kiếp nhân sinh chờ viên mãn
Đoạn Trường
Chuyện Chúng Mình
Ai quăng viên sỏi rớt xuống dòng sông
Khiến mặt nước cau mày thành sóng gợn
Tình cũng thế ai nỡ lòng đuà giỡn
Để hồn buồn thổn thức chuyện trăm năm
Thương làm chi khiến lệ tủi âm thầm
Suốt năm canh hoài trở trăn không ngủ
Đời phù du nào có chi vui thú
Sao để tình vương trái đắng rồi đau
Chuyện tình yêu luôn có điểm khởi đầu
Bắt nguồn từ một ánh nhìn cái liếc
Và để rồi tự tâm sinh quyến luyến
Hồn dạt dào khôn xiết khi gặp nhau
Nhưng...mấy ai đạt ước mơ nhiệm mầu
Tình được đằm thắm bền lâu mãi mãi
Mới thấy gần bỗng hoá thành xa ngái
Đời vô thường là thế đấy, người ơi!
Anh chờ, em đợi...suốt cả một đời
Biết đến khi nao tình yêu viên mãn
Nếu có chăng nhờ phút giây lãng mạn
Vỗ hồn êm qua những áng thơ tình.
Có phải thế không anh?
.... chuyện chúng mình!
Sương Anh
R
Mèn uiii, có bao giờ Đoạn Trường sợ tiên dữ đâu... gặp tiên lành mới sợ, vì... (hổng biết)... ĐT thích hắc y tiên dữ !!!
Hihihihi...nói nghe ngộ ghê hén! tiên dữ thì hỏng sợ lại đi sợ tiên hiền, mà ĐT ơi...nói như dzị tức là đã gặp rồi phải hôn? cảm giác ra làm sao kể lại chiện gặp tiên trong mơ cho SA nghe dzí đi, d'accord nha! 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2011 20:21:45 bởi Viet duong nhan >