Đoạn Trường không có tham vọng trở thành nhà dịch giả. Những bài thơ dưới đây của những thi nhân nước ngoài Đoạn Trường rất thích, nên chia sẻ cùng quí độc giả.
Dreams by Langston Hughes ( 01/01/1902 - 05/22/1967 Missouri)
Hold fast to dreams
For if dreams die
Life is a broken-winged bird
That cannot fly.
Hold fast to dreams
For when dreams go
Life is a barren field
Frozen with snow.
Những Giấc Mơ dịch bởi Đoạn Trường
Giữ chặt những giấc mơ
Vì nếu giấc mơ chết
đời là con chim gãy cánh
nó không thể bay
Giữ chặt những giấc mơ
vì khi giấc mơ đi
đời là cánh đồng cằn cỗi
đóng băng đầy tuyết
"Những Giấc Mơ" là bài thơ ngắn gọn với ngôn từ bình dị. Nó khuấy động tư tưởng chúng ta và gây cảm hứng cho chúng ta vươn lên trong đời sống. Đời là con chim ưng xoải cánh xa ngàn dặm; đời là cánh đồng mênh mông chứa đầy ngũ cốc. Chớ để đời lạnh lùng với nhân thế
Across The Fields by Hermann Hesse (1877-1962)
Nobel Prize in Literature
Across the sky, the clouds move,
Across the fields, the wind,
Across the fields the lost child
Of my mother wanders.
Across the street, leaves blow,
Across the trees, birds cry --
Across the mountains, far away,
My home must be.
Ngang Qua Những Cánh Đồng dịch bởi Đoạn Trường
Ngang qua bầu trời, áng mây trôi
Ngang qua những cánh đồng, làn gió
Ngang qua những cánh đồng người con lạc lõng
của mẹ tôi lang thang.
Băng qua con đường, lá bay
Băng qua rừng cây, những con chim hót
Băng qua những đồi núi, xa tít tắp,
Có lẽ là quê hương của tôi.
Thi nhân Hermann Hesse đã nhận giải Nobel Văn Chương. "Ngang Qua Những Cánh Đồng" không phải là một trong những bài xuất sắc của ông. Đoạn Trường thích nó vì nó ngắn gọn, ngôn từ bình dị, và với nghệ thuật vắt dòng. Mỗi khi đi xa, đọc bài nấy nó thấm sao đâu! Ai xa nhà, xa vợ/chồng con, người thân, bạn bè hoặc xa quê hương, đọc bài nầy cảm thấy man mác lắm.
Fire and Ice by Robert Frost (03/26/1874 - 01/29/1963, San Francisco)
Some say the world will end in fire,
Some say in ice.
From what I've tasted of desire
I hold with those who favor fire.
But if it had to perish twice,
I think I know enough of hate
To say that for destruction ice
Is also great
And would suffice.
Lửa và Băng dịch bởi Đoạn Trường
Có người nói thế gian sẽ tàn trong lửa
có người nói bởi băng
từ những gì tôi đã nếm qua tham vọng
tôi tán đồng với những người ủng hộ lửa
nhưng nếu nó tan biến hai lần
tôi nghĩ tôi chiêm nghiệm đủ sự hận thù
để nói rằng nó tàn bởi băng
là tuyệt vời
và cũng đủ rồi
"Lửa và Băng" là bài thơ tuyệt vời, ngắn gọn, với ngôn từ tương phản giữa lửa (tham vọng) và băng (hận thù). Lửa thiêu rụi thế nào, thì tham vọng tiền tài, địa vị, danh vọng, nữ sắc và sự xa xỉ sẽ đưa nhân loại đến diệt vong thế ấy. Băng tuyết tàn phá nhân loại thế nào, thì hận thù cũng thể ấy. Đây là bài thơ nói về tội lỗi. Khuyết điểm của loài người.
Đọc những bài thơ trên làm tôi nhớ đến thi nhân Việt Nam Hàn Mặc Tữ với bài thơ "Đây Thôn Vĩ Dạ"
Đoạn Trường thích nhất hai câu
"Có chở trăng về kịp tối nay?" Nàng ơi, trái tim nàng có còn chổ trống để chở hình bóng/tình yêu trong sáng của tôi trước khi tôi qua đời không. Thi nhân Hàn đã đưa trăng vào nhân thế, một thể chất chúng ta không sờ mó được, nhưng chúng ta cảm nhận được.
"Ai biết tình ai có đậm đà" Nàng có biết tình tôi còn đậm đà không? Tôi cũng không biết nàng còn nhớ tôi không?
Cảm Giác Đóng Băng
Hỡi Thiên Chúa
ngày tận thế sẽ phủ đầy đau khổ
siêu bão sẽ thấm những linh hồn
núi lửa sẽ thiêu rục tham vọng
chiến tranh và bệnh tật sẽ lan tràn khắp thân thể
thế gian sẽ tắm trong nước mắt
Riêng tôi
khi nàng lìa bỏ tôi
siêu bão cuốn trái tim
đưa linh hồn tôi ra biển
lạc nơi bến đỗ
không còn neo để tôi bám vào
đời bập bồng qua thời gian
tắt
cảm giác đóng băng
tận thế trong tôi
Hỡi Thiên Chúa
đừng để ngày tận thế lần nữa
linh hồn tôi đã tàn rụi trong lửa tình yêu
cổ họng tôi đã cạn những sương đời lừa dối
hãy để những gì còn lại nằm trong vòng tay
của Ngài là nhân từ
Đoạn Trường
Thỉnh thoảng Đoạn Trường cũng nhận emails từ các độc giả gửi đến thonngheo@yahoo.com . Phần lớn là khen, chê, ủng hộ, đàm luận về câu thơ nầy/kia, lời thăm hỏi, mời làm bạn v.v. Gần đây có một độc giả đặc biệt tặng bốn chữ qua điện thoại di động và nhờ người bạn chuyển đến Đoạn Trường.
Trước hết Đoạn Trường có lời cảm ơn bạn. Chúc gia đình bạn luôn an khang.
Bốn chữ bạn tặng làm Đoạn Trường nhớ đến câu thơ "Tiếng dã tràng vác bài kinh sám hối". Tâm ý của thơ Đoạn Trường là ở chổ nầy. Có ai trong chúng ta nghe tiếng của dã tràng chưa? Đoạn Trường chưa nghe nó, nhưng cảm nhận được nó. Khi nước thủy triều xuống, con dã trang đào cát xây hang. Khi nước thủy triều lên, cát lại lấp mất hang. Cứ như thế, mà cuộc đời của nó cứ "vòng quanh". Trong kinh Phật, hiếm khi dùng động từ vác. Thường là hãy để xuống. Động từ nầy Đoạn Trường trích trong Thánh Kinh của Cơ đốc giáo "Hãy vác thập tự mình mà theo ta". Động từ vác là nói lên mỗi chúng ta phải đối diện với hậu quả karma của mình. Vác bài kinh chứ không phải vác quyển kinh. Nếu vác quyển kinh, chúng ta không cần biết nội dung của quyển kinh. Khi chúng ta vác bài kinh, chúng ta phải biết lời và nội dung của bài kinh đó. Và đó là bài kinh sám hối. "Tiếng dã tràng" nghe rất "cạn", rất nhỏ nhoi. "Vác bài kinh sám hối" nghe như là đã trả xong, đã "đầy" rồi. Nhưng "tiếng dã tràng vác bài kinh sám hối" nghe cuộc đời vẫn còn "vòng quanh", vẫn còn luẩn quẩn trong tội lỗi của thể xác.
Cảm ơn bạn đã tặng bốn chữ "Cạn, Đầy, Vòng quanh". Mong rằng bạn có sự vừa lòng với lời giải thích trên. Đoạn Trường mượn câu thơ trên để nói lên sự đồng cảm của tôi với bạn qua thơ. Chứ Đoạn Trường đem hết thơ "Thôn Nghèo" ra đàm luận, thì các độc giả khác cho là...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2013 10:23:45 bởi Đoạn_Trường >