vu phong
-
Số bài
:
281
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 11.06.2009
- Nơi: nơi có Gió biết hát
|
RE: Gió, gửi gió!
-
10.03.2010 19:34:57
Bến vị tha vậy ư? Hay là bến không yêu thuyền như thuyền tưởng, bến không cần thuyền như thuyền tưởng? ... Chuyện kể rằng, đã từ lâu lắm rồi, ở một bờ biển nhỏ có một chiếc thuyền khá đẹp nó được sơn trên mình nước sơn mới cóng, gỗ trên mình nó còn toả ra mùi thơm. Nó được cố định cho một bến đậu ở một góc biển. Coi như nó đã kết hôn với cái bến đó. Hàng ngày chiếc thuyền theo người chủ đi ra biển làm việc. Chuyến đi có khi chỉ mấy hôm nhưng có khi là tận nửa tháng. Lần nào cũng vậy, khi nào chiếc thuyền trở về thì bến đã sẵn sàng để thuyền có một chốn nghỉ ngơi bình yên sạch sẽ; để thuyền có thể xả hơi sau những ngày làm việc mệt mỏi. Bến cứ như vậy, lặng lẽ ở bên thuyền, lo lắng cho thuyền, dành hết tình cảm của mình cho thuyền. Bến như một người vợ chung thuỷ cứ lo hết bổn phận của mình, ngày ngày mỏi mắt ra xa ngóng chồng. Đón người chồng trở về với niềm vui mừng khôn xiết vì chồng đã trở về bình yên, vì chồng mình đã trở về bên mình. Nhưng niềm vui mừng đó bến không bao giờ nói thành lời, bến biến nó thành hành động và thể hiện nó bằng sự thuỷ chung. Bến luôn luôn đợi thuyền và dành cho thuyền những tình cảm lớn lao nhất có thể. Bến luôn luôn yêu thuyền bằng một thứ tình yêu duy nhất và vô điều kiện. Lúc đầu thì thuyền cũng rất thoải mái và vui vẻ với những sự chăm sóc và những lo lắng mà bến dành cho mình, những lúc trở về thuyền thường kể cho bến nghe những chuyện mà mình đã gặp trong cuộc hành trình, bến lặng nghe và cũng lặng mỉm cười tán thưởng câu chuyện của thuyền. Lúc đầu thuyền cũng rất hài lòng vì sự dịu dàng và sự tận tâm của bến nhưng lâu dần càng ngày thuyền càng coi thường sự quan tâm đó. Thuyền coi đó là đương nhiên, là việc phải làm của bến, là bổn phận và trách nhiệm của bến, tệ hơn thuyền còn ngày càng thấy bến không xứng đáng với mình, thuyền thấy bến quá tầm thường, quá đơn điệu. Thuyền còn trẻ lại đẹp nữa, thuyền phải có được nhữg gì tốt đẹp hơn thế. Cứ như vậy lâu dần thuyền bắt đầu lạnh nhạt dửng dưng với bến, không còn những câu nói chuyện, những lời hỏi thăm của thuyền dành cho bến. Bến có lẽ cũng hiểu những suy nghĩ của thuyền. Bến lo lắng nhưng không biết phải làm sao, bến cũng hoang mang nhưng lại giữ sự hoang mang đó trong lòng, bến vẫn ngày ngày đợi thuyền và chăm sóc tỉ mỉ cho thuyền. Thuyền thì ngày càng xa cách bến, thậm chí không coi bến là người vợ hiền nữa mà coi như chốn nghỉ chân, coi bến là người giúp việc cho mình thôi. Thuyền cảm thấy rất thích sóng, sóng rất đa dạng, rất thú vị. Sóng mang lại cho thuyền cảm giác bồng bềng , chòng chành, cho thuyền cảm giác lâng lâng say say. Thảo nào người ta rất hay bị say sóng. Sóng lại rất khó nắm bắt, càng khó nắm bắt thì thuyền càng cảm thấy có hứng thú với sóng. Ngày càng say sưa hơn. Với thuyền bây giờ thì mỗi lần ra biển là một ngày hứng khởi vì thuyền được gặp sóng, được sóng ôm ấp vỗ về. Khi thuyền kể những câu chuyện của mình thì sóng tán thưởng rất nồng nhiệt, khen thuyền rất nhiều. Thuyền lâng lâng trong cảm giác sung sướng. Thuyền lại còn nghĩ rằng " vậy mà lúc mới ra biển các bác thuyền già lại bảo rằng thuyền phải coi chừng sóng biển, không nên dây dưa nhiều với sóng". Đó có lẽ vì các bác ấy già rồi, hay bảo thủ và cảnh giác quá mức hoặc do đã già và xấu xí nên ganh tỵ với mình cũng nên, sóng hay như vậy cơ mà. Sóng lúc thế này lúc thế khác, không đơn điệu và nhàm chán. Lúc thì sóng nồng nàn và mãnh liệt, lúc thì sóng êm đềm quấn quýt quanh chân thuyền. Cứ như vậy càng ngày thuyền càng say mê sóng , ngày càng lạnh nhạt với bến. Bến biết hết, bến hiểu hết những gì đang xảy ra nhưng bến vẫn như vậy, vẫn lặng lẽ bên cạnh thuyền, chăm lo cho thuyền. Bến mong rằng tình cảm của bến sẽ làm thuyền nghĩ lại, sẽ làm thuyền nghĩ về bến. Đấy là bến hy vọng vậy nhưng trong lòng thì bến đã tự nhủ rằng dù thuyền có thế nào thì thuyền vẫn là chồng bến và quan trọng nhất là bến vẫn rất yêu thuyền. Chính bến cũng không hiểu sao mình lại vẫn có thể rất yêu thuyền như vậy, dành cho thuyền nhiều tình cảm như vậy. Có lẽ vì trong lòng bến xưa nay thuyền luôn là quan trọng nhất, là tất cả ,bến chưa từng nghĩ đến một điều gì khác. Có lẽ vì thuyền là lẽ sống của bến, bến sống vì thuyền. Nhưng thuyền thì không hiểu, thuyền cáu gắt với bến cho rằng bến đã giam hãm kìm giữ thuyền, thuyền đổ hết những bực dọc lên bến nhưng bến vẫn lẳng lặng chịu đựng và mỉm cười. Rõ ràng lúc đầu thuyền cũng cảm thấy có lỗi với bến, cảm thấy tội lỗi vì đã phản bội bến nhưng những mặc cảm đó luôn được sóng xoa dịu và luôn được thuyền bao biện bằng những lý do, lâu dần cảm giác có lỗi đó được thay dần bằng sự tức giận, giận ai thuyền không rõ nhưng lại luôn trút giận lên bến. Nhưng bến vẫn vậy vẫn lặng lẽ mỉm cười. Vào một ngày, thuyền đã quyết định sẽ chia tay với bến để đến với sóng,để xoá bỏ những mắc míu, rắc rối. Hôm đấy trời yên bể lặng một cách lạ thường. Và cách mà bến đồng ý với sự chia tay chia tay đó cũng thật lạ thường. Nghe thuyền nói về chuyện đó, bến cúi đầu một lúc rồi chợt cười chúc thuyền, mong thuyền hạnh phúc, vẫn là nụ cười cam chịu đó. Có lẽ bến quen chịu đựng, quen với mọi chuyện, bến đã đoán trước được mọi chuyện nhưng bến vẫn đau lòng lắm chứ, vẫn buồn lắm chứ. Lúc thuyền rời khỏi bến thì cũng là lúc bến oà khóc, lâu nay bến vẫn khóc nhưng chỉ là khóc thầm, giờ bến không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Nhưng lạ là bến vẫn yêu thuyền nhiều lắm. Bến muốn hận thuyền nhưng lại không thể hận được, bến chỉ trách thuyền đã không cảm nhận được những tình cảm mà bến đã dành cho thuyền và còn trách bản thân mình vì đã không thể giữ được thuyền, giữ được tình yêu của đời mình. Bến khóc, khóc thật nhiều; bến buồn buồn thật nhiều nhưng bến vẫn yêu thuyền, có lẽ vậy; vẫn yêu thuyền. Thuyền sau khi ra khơi vẫn cảm thấy lòng nặng trĩu. Rõ ràng lúc này thuyền trống rỗng mà, đã chứa cái gì đâu vậy sao thuyền thấy nặng nề quá. Không thoải mái như thuyền đã tưởng. Thái độ của bến khiến thuyền thấy lạ lùng và có lẽ thấy ...hụt hẫng sao đó? Sao bến có thể cười được? Thà bến chửi bới , trách móc thuyền thì thuyền sẽ thấy bình thường hơn. Bến vị tha vậy ư? Hay là bến không yêu thuyền như thuyền tưởng, bến không cần thuyền như thuyền tưởng? ...Những câu hỏi cứ xoáy lấy thuyền khiến thuyền cảm thấy hoang mang, khiến thuyền không thấy vui vẻ không thấy hào hứng lắm với sự nồng nàn của sóng. Hay đó là cảm giác bơ vơ khi người ta không còn một nơi để về để nghỉ chân, để được thư thái. Thuyền không hiểu. Đã một tuần rồi, thuyền vẫn không sao thoát khỏi những suy nghĩ đó. Vẫn thấy trong lòng trống vắng lạ thường, cô đơn lạ thường dù sóng vẫn ở đây, quanh thuyền. Càng ngày những suy nghĩ của thuyền càng hỗn loạn, từ hoang mang với những câu hỏi, thuyền lại thấy tức giận "có lẽ bến đã có chiếc thuyền khác, có được sự quan tâm của chiếc thuyền khác nên bến mới có thể bình tĩnh như vậy lúc chia tay với thuyền" càng nghĩ thuyền càng thấy có lí và thuyền thấy tức giận vô cùng, tức giận vì bến đã phản bội thuyền, tức giận khi bến đã lừa dối thuyền lâu nay, ...và tức giận khi nghĩ những sự quan tâm mà lâu nay bến vẫn dành cho mình nay lại dành cho một chiếc thuyền khác. Có lẽ thuyền đang ghen nhưng thuyền không biết điều đó, thuyền chỉ thấy tức giận vô cùng. Sự nồng nàn say đắm của sóng của không thể vỗ về được cơn giận của thuyền. Nhưng rồi sự tức giận đó cũng nhanh chóng qua đi mà thay vào đó là sự hối hận, thuyền hối hận vì sự hờ hững vô tình của mình, thuyền là người phản bội trước, là người không trân trọng bến trước. Bến có quyền tìm cho mình một hạnh phúc khác, bến tốt như vậy mà. Và càng ngày thì thuyền càng nhận ra điều đó: sóng tuy quyến rũ thật, mới mẻ thật nhưng sóng lại hay thay đổi, sóng không chỉ có một mình thuyền, vắng thuyền sóng vẫn có những niềm vui khác, sóng cũng rất thất thường, không luôn êm đềm và ấm áp như bến. Sóng làm thuyền say mê nhưng lại không làm thuyền thấy an toàn và thoải mái, sóng cứ như một cô nàng đỏng đảnh vậy , ngày càng khó chiều hơn. Ở với sóng càng lâu và càng nhận thức rõ hơn sự quan trọng của bến thuyền càng nhận ra mình cần bến biết bao nhiêu và thuyền cũng yêu bến, đúng vậy thuyền cuối cùng đã nhận ra dù đã muộn mất rồi. Thuyền muốn trở về, dù bến có không còn đợi thuyền nữa, dù bến đã có một chiếc thuyền khác thuyền vẫn muốn về, về để xin lỗi bến hay về chỉ để nhìn thấy bến cũng được. Cứ nghĩ đến cảnh thấy bến ở bên một chiếc thuyền khác là thuyền lại thấy đau lòng, thuyền mới biết mình đã yêu bến như thế nào? Có lẽ tình yêu đó yên lặng quá, giản dị quá, bình thường quá nên đã bị những cái khác che lấp, và thuyền cũng khóc. Khóc vì hối hận vì đau lòng vì sự ngu ngốc của mình. Thuyền nói lời chia tay với sóng, thuyền muốn chấm dứt sự nông nổi của mình. Lần này Sóng cũng cười nhưng là cuời to và nói rằng không dễ dàng mà bỏ sóng được đâu, bỏ sóng thì thuyền sẽ phải hối hận. Hôm đó trời biển cũng yên lặng một cách khác thường. Thuyền vẫn quyết định ra đi, ra đi nhưng là tìm về nơi cũ, nơi không còn thuộc về thuyền nữa. Thuyền đi được nửa đường thì gió bắt đầu thổi mạnh, sóng bắt đầu dữ dội hơn bình thường, trời chuyển tối sầm lại. Thuyền biết sóng đang giận dữ nhưng thuyền vẫn đi, vẫn muốn trở về. Sóng càng lúc càng mạnh hơn tựa hồ như muốn lật tung thuyền vậy. Thuyền bị sóng táp mạnh nhưng vẫn một mực hướng về phiá trước không lùi lại, thuyền quyết tâm rồi. Sóng dữ dội, trời đã chuyển bão, sóng đánh vào thuyền những luồng nước xoáy làm thuyền đau kinh khủng. thuyền đã bị thương nhưng vết thương này đâu là gì so với nỗi đau của bến , đâu là gì với nỗi đau trong lòng nếu thuyền sẽ mãi không được gặp bến nữa. Suy nghĩ đó đã tiếp sức cho thuyền. thuyền vẫn lầm lũi vượt qua giông bão, vẫn ngoan cường bước tiếp. Thuyền chấp nhận, đấy là sự trừng phạt dành cho thuyền. Cứ như vậy và dường như đã chịu thua sự ngoan cố của thuyền cuối cùng bão cũng tan, sóng dừng đánh. Thuyền mừng rỡ nhìn mặt trời lại toả nắng. Thuyền sắp được nhìn thấy bến. Nhưng chưa kịp vui mừng thì thuyền đã thấy bản thân mình đã bị sóng đánh tơi tả, thuyền đã không còn là chiếc thuyền đẹp đẽ và khoẻ khắn ngày xưa nữa. Thuyền thấy thật chán nản, lại ngập ngừng vì không muốn bến thấy bộ dạng thảm hại này của mình. Nhưng thuyền vẫn muốn gặp bến, vẫn muốn nhìn thấy bến, muốn lắm!!! Từ xa xa thuyền đã nhìn thấy bến, chắc bến không nhìn thấy thuyền đâu nhỉ? Chắc bến đang bận chăm sóc chiếc thuyền khác. Thuyền lại cảm thấy nhói lòng khi nghĩ đến chuyện này. Thuyền đi chậm chậm. Nhưng lại gần thì thuyền thấy bến vẫn đứng chơ vơ một mình, bến đang cúi đầu xuống, trông bến buồn lắm. Thuyền lại gần, bến ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy thuyền thì đôi mắt đang rưng rưng của bến chợt oà khóc. Bến ôm lấy thuyền và khóc càng to hơn. Thuyền sung sướng nhưng cũng hoang mang. Lúc lâu sau bến ngừng khóc, nhưng vẫn ôm lấy thuyền không buông như sợ rằng thuyền sẽ biến mất vậy. Đến lúc này thì thuyền đã hiểu rồi. Thuyền đã hiểu rằng bến còn tốt hơn những gì mà thuyền nghĩ, bến vị tha và dịu dàng quá. Sự dịu dàng mà thuyền đã không biết trân trọng, đã coi thường chỉ vì bến làm tất cả vì thuyền mà không đòi hỏi gì cả. Bến vẫn yêu thuyền dù thuyền là thuyền ngày xưa hay thuyền bây giờ với đầy vết thương , tơi tả. Bến vẫn luôn chờ thuyền, lo lắng cho thuyền dù chỉ là một mình. Thuyền chợt khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì ân hận và khóc vì những gì mới nhận ra. Bến cũng khóc, bến không hỏi gì cả, chỉ vẫn là cử chỉ quan tâm , chăm sóc thuyền như từ trước đến nay bến vẫn làm vậy, vẫn nhẹ nhàng nhưng lần này thì thuyền cảm động nhiều lắm. Thuyền đã biết tình yêu ở bến nhiều như thế nào và bến yêu thuyền nhiều như thế nào. Thuyền cũng yêu bến nhiều lắm. Thuyền tự nhủ lòng dù sau này có đi đâu và có thế nào thì cũng vẫn luôn trở về với bến luôn yêu bến và yêu bến. Có một nơi thuộc về mình và người mà mình đang yêu thương chờ đợi ở đó thật là hạnh phúc!!! Thuyền nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng bến mà ngủ. St
Bình yên là gì mà ai cũng thích thế Bình yên là gì mà ai cũng mong muốn có Bình yên là gì mà ai cũng muốn san sẻ cho nhau Bình yên là gì mà nhiều lúc khó kiếm tìm và...bước chậm lại một chút,ngắm nhìn,mỉm cười,đó có lẽ là Bình yên với ta
|