Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Níu...
Ta... tìm ở giữa đam mê
Ngác ngơ câu chữ, lối về... bỏ quên
Ta... quờ... tay áng trăng mềm
Ngỡ như môi mắt... một đêm... hôm nào
Ta... lạc mình, giữa muôn sao
Trần gian xa ngái... hanh hao màu buồn
Lùa tay... níu mái tóc suông
Nghe manh mong gió... thổi phương... mịt mờ...
Từ em... góp nhặt... vần thơ
Sông xưa gió gọi... bến... giờ, lặng câm...
lanh.ktq
Vì em...
Trách mình...sao quá vô tâm...
Không qua lối cũ , không thăm hỏi người...
Thật lòng....cứ ngỡ...ổn rồi.
Biệt tăm khuất dạng...sợ khơi bóng hình...
Sợ còn vương nợ Trúc xinh.
Sợ "cau bổ vội"*...vô tình ...xót xa.
Sợ lời thăm hỏi thật thà.
Biết đâu thành nỗi oan gia...khó lường...
Thơ tình...khó tránh chữ thương...
Đối vần chữ nhớ...lại vương nỗi buồn...
Sau cơn mưa...tưởng sáng hơn...
Vậy mà...chẳng hiểu nguồn cơn thế nào...?!?
Dấu yêu trả lại trăng sao...
Lối xưa lặng lẽ chia rào cách ngăn...
Người ơi! Thêm nữa...một lần.
Vì em... nối lại ái ân với người...
Cho sen hồng nở ngát đời
Vầng trăng thôi lạnh...giữa trời ...như xưa...
Kiev 23/9/2010-TG
Đính kèm (1)
Sợ...
Bởi... vầng trăng ấy hanh hao
Lối xưa giờ... gió... thổi vào... hư vô
Lạnh, vì... níu một áng thơ
Chỉ nghe đắng đót... đôi bờ... vỡ đôi...
Sông xưa, xao xác một thời
Quả cau bổ vội... ngái..., lời trót xưa
Sợ... đong lại chút... duyên thừa
Lối về dò dẫm... trong mưa... lạc đường...
Bởi tình, câu chữ vẫn vương
Mình... riêng... gói lẻ dặm đường... thế thôi
Bến xưa... trắng một góc trời...
Đò côi... quạnh vắng, tìm... nơi... nao về...?
Trăng buồn... nằm chết trên đê
Cũng từ độ ấy, câu thề... lãng quên...
Người ơi! Nữa...? Một lần thêm...?
Ái ân xưa cũ...! Bao đêm..., vì người...?
Sen hồng, vẫn nở... đời thôi...
Chỉ vầng trăng lạnh... giữa trời... làm thơ...
lanh.ktq