Biển kiêu hùng
Biển kiêu hùng vì chẳng sợ bão giông
Biển kiêu hùng vì biển rộng mênh mông
Biển kiêu hùng vì biển không nhạt nhẽo
Biển kiêu hùng gấp trăm vạn lần sông
Sông kiên trinh khi sông đục biển trong?
Sông vô vị còn biển đậm đà muối
Sông ra biển sông nhỏ như dòng suối
Sông làm sao sánh nổi biển kiêu hùng....
Thương Giang,
Lời dòng sông nhỏ
Nếu không có những dòng sông nhỏ
Trăm ngọn nguồn cùng hướng biển anh
Thì biển ơi biển chẳng thể xanh
Lòng biển cạn trơ những ghềnh đá cũ
Biển chẳng thể kiêu hùng tung cánh bạc
Phía xa khơi chẳng thể gọi sóng tràn
Con nước nhỏ góp cho đại dương lớn
Em bên anh …sau những hào quang
Em trong anh …lẫn trong vùng nước xoáy
Biển kiêu hùng trải rộng những nơi đâu?
Biển có nghe sóng hát ngàn câu
Lời tha thiết bến bờ tràn khát vọng…
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Có phải...?
Có phải người yêu sông
Hiền hoà không nổi sóng?
Có phải người hiểu ta.
Nên lời thơ đồng vọng?
Vẫn biết là biển rộng
Còn sông thì nhỏ nhoi
Người vẫn bảo biển lớn
Là nước từ sông thôi...
Xin được cám ơn người
Lòng nhân từ đến thế,
Trăm sông đổ ra bể
Có ai hiểu được đâu?
Dưới lòng biển rất sâu
Có nước sông hoà quyện
Người vẫn nói với biển,
Xanh nhờ nước của sông...
Thương Giang,
Qua rồi giông bão mịt mờ
Về nhanh cho kịp chuyến đò tinh mơ
Rượu thơm đang đợi bên bờ
Kính dâng-Tương ngộ,trông chờ bao niên...
-HTS-
Tương ngộ
Nhà ai vẫn sáng ánh đèn,
Trong đêm thao thức ra hiên ngóng chờ.
Rượu ngon dọn đợi khách thơ,
Tri ân tao ngộ bao giờ cạn say???
-TG-
Tri âm, tri kỉ giãi bày...
Đầu ghềnh cuối bãi...đọa đày con tim.
Về đây, trãi chiếu bên thềm
Rượu,, hoa... thưởng nguyệt ta tìm ngày xanh.
-HTS-
Ta
Lên non bồng
Hái!
Trái mơ hồng.
Trăng...
Cười lấp lánh.
Sao...
Vẫy... nhìn trông!
Cuội
Buồn lom khom...
Ta
không nở chôm...
Thấy
Hằng Nga khóc!
Ôi!
Đợi Sao Hôm
Rồi
ra ngọ môn
Bay
về đến thôn
Gặp
nàng THƯƠNG GIANG
Em!
Nhấm mắt...Hôn!
-HTS- Trời xanh
ở mãi trên cao
Người còn lên hái
trăng sao
đem về
Trèo non cao
hái hồng, lê.
Biết người dư sức
nhưng e...
ngại phiền
Tôi quen cuộc sống
bình yên.
Quẩn quanh
vui thú điền viên
Cửa nhà...
Biết người quân tử
hào hoa.
Trăng ,sao cũng muốn làm quà
tặng tôi...
Đâu cần làm vậy...
Người ơi!
Thương Giang cần nhất ở đời :
_NGHĨA NHÂN!
Thương Giang, Nghĩa nhân tôi đã bao lần Nhận từ tay bạn muôn phần cám ơn Còn gì hạnh phúc lớn hơn Tình thâm nghĩa trọng nguyên son một màu Sống đời có một thâm giao Ung dung tự tại ta trao ngọt bùi! Tiến lên chẳng được giật lùi nguồn vui san sẻ ngậm ngùi sẻ san. -HTS-
GIỮ VƯỜN
Vườn thơ anh đã viếng thăm
Chủ nhà đi vắng anh nằm giữ canh
Thi xong em nhớ về nhanh
Chăm vườn sặc sỡ trĩu nhành nha em!
Gia tài em có vườn thơ,
Nâng niu yêu quí... bây giờ tạm xa.
Bận thi nên chẳng về nhà
Lo vườn thơ cỏ rườm rà mọc xanh...
Rất may...nhờ có tay anh_
Gieo thơ, vườn vẫn tốt xanh đẹp mầu.
Thi xong...mai hết lo âu
Vườn em trở lại công đầu...Ơn anh!
Có gì đâu dẫu năm canh
Niên nay tháng nọ tình anh đượm màu
Lá hoa theo gió vẫy chào
Thay lời gia chủ phần nào vui lây
Ngày mai trở lại sum vầy
Nhân đôi hạnh phúc đong đầy yêu thương
Sĩ Đoan-ThươngGiang
MƯA
Mưa rơi... rơi trước hiên nhà. Mưa như giọt nước mắt ngà..của ai?!? Mưa rơi rả rích... mưa hoài... Nỗi niềm đau khổ bi ai giữa đời. Vẫn phải giả dối nói cười... Mà lòng sùi sụt như trời mưa ngâu... Giá mà gột được nỗi đau... Nhân gian chắc hẳn rất giầu niềm vui... Nhưng... đời chua xót ngậm ngùi. Mưa nào gột được bùi ngùi chia xa??? Thương Giang GIÓ Gió hắt hiu để lòng da diết Lượn là đà khôn xiết lòng ta Bao giờ tỉnh lặng phong ba? Tâm tư thanh thản hoan ca bốn mùa! Gió chao lượn gió lùa...thổn thức Xoáy tâm can đau nhức khôn nguôi Tả tơi xác lá ngược xuôi Cuốn rơi cuối bãi buông trôi giữa dòng. Gió thét gào tơ lòng bối rối Ngẩng trời xa mờ lối nhân gian Rảo quanh, cất bước lang thang Về nơi góc nhỏ miên man cuộc đời. -HTS- VỀ ĐÂY TRỐN GIÓ
Về đây góc nhỏ anh ơi!
Trốn cơn gió độc giữa trời đảo điên
Về đây vui thú điền viên
Về đây ngơi nghỉ bình yên tuyệt vời !
Về đây khuya sớm có đôi
Anh đừng gắng chịu...để rồi khổ đau
Về đây tình nghĩa đẹp giầu
Cơm canh đạm bạc dưa rau tương cà...
Thôn nữ dân dã thật thà
Không lời đanh đá chua ngoa bao giờ
Mái tranh mộc mạc đơn sơ
Đêm về ta ngắm trăng thơ...chúng mình...!
Chẳng lo gió độc rập rình
Chẳng lo mệt mỏi thần kinh- đau đầu.
Về đây quên hết lo âu
Quê nhiều tôm cá đi câu đỡ buồn...
ThươngGiang
ẨN CƯ
Ẩn cư ngẫm nghĩ vì đâu
Bạc vôi đeo đuổi lỡ câu chung tình
Nợ duyên lấp lánh lung linh
Nên màu sâm sẫm riêng mình khổ đau?
Ẩn cư ngắm cảnh trăng sao
Thơ tình ngâm diễn lệ trào theo thơ
Trăng tàn tan giấc mộng mơ
Gieo sầu bạn gái đã chờ bao niên!
Ẩn cư gói gọn tình riêng
Thả trôi xuống vực theo triền non xanh
Đề thơ xướng họa thâu canh
Tâm giao tri kỉ... đơm nhành trĩu hoa.
Ẩn cư, tình bạn thiết tha
Bao mùa...kết trái đậm đà thủy chung
Yêu em... rừng núi chập chùng...
Gìn lòng son sắt... ta cùng yêu thương.
-HTS-
< Cám ơn một tấm lòng vàng
Trái tim nhân hậu dịu dàng thân thương
...Khó khăn gian khổ tai ương
Em là sao nhỏ soi đường anh đi.
Lòng em anh mãi khắc ghi-
Kim Cương lấp lánh chẳng tì vết thâm.
Đời người sóng gió thăng trầm
Bên anh luôn có tri âm...một người...
Tri âm chưa thỏa nàng ơi
Phải là tri kỉ- ở đời với nhau!
Tri kỷ một dạ trước sau
Ngọt bùi chia sớt khổ đau chịu cùng
SD-_TG_
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2009 03:26:10 bởi THƯƠNG GIANG >