NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
CẢM THÔNG Thân thể đầy vết đạn sát thương Tính tình hay thay đổi thất thường Vui buồn hờn giận đến bất chợt Trở thành người dở dở ương ương. Mong được em chia xẻ cảm thông Xin đừng buồn trách để trong lòng Chín giận mười thương mà tha thứ Anh nào muốn thế hiểu cho không ?.. Biển Xanh MNS
<Biển rộng giông bão chắc nhiều...?
Còn em - sông nhỏ...thủy triều có đâu...
Tháng năm giữ mực nước sâu
Đủ cho thuyền nhỏ chứ tầu chẳng qua...
Sông quê mãi chảy hiền hòa...
Vẫn là bến đậu thuyền,phà...Vậy thôi!
Lữ khách không chê bến tồi
Sằn sàng là bến cho người dừng chân...
-TG-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2009 07:33:47 bởi THƯƠNG GIANG >
VỀ LẠI VƯỜN XƯA
(Tặng HTV)
Ta về...
về lại vườn xưa...
Sớm hôm
chăm mảnh đất chua
lắm phèn.
Đất xấu
cây chẳng đua chen
Hoa lác đác nở...
người quen ngại vào.
Cỏ dại mọc lấn bờ rào
Chiều tàn thu muộn...
Nhìn ao...kín bèo...
Lang thang
lối cũ men theo.
Về dọn vườn cũ
cây leo giăng đầy...
Ngày mai
nếu trở lại đây
Vườn xưa hoa nở
hương bay ngạt ngào...
-TG-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2009 00:45:01 bởi THƯƠNG GIANG >
LẠC NẺO ĐƯỜNG... THƠ
Gió khẽ lay cành động
Hoa hấp háy chào cười
Sương giăng như cõi mộng
Thơ từng vầng rơi rơi
lời ai như sóng vọng
lời ai như mưa rơi
Buồn ai như thắm đậm
Lòng ai nghe chơi vơi
Vấn vương đây cõi mộng
Dứt không đành nên thôi
Đêm nhìn trăng... lắng đọng
Ngày thả hồn hoang trôi
Huyền Băng
...Ngày thả hồn hoang trôi
Rong ruổi đi khắp nơi,
Rượu và thơ bầu bạn
Những khi buồn chơi vơi...
Bỗng nhiên lạc nẻo rồi
Vào vườn thơ Thư quán
Gặp thi nhân bè bạn,
Mải vui quên lối về...
Bao sầu muộn ủ ê
Buồn say...giờ bỏ hết,
Chuyện đời chẳng còn biết
Có bạn thơ họa rồi...
Hoa hấp háy mỉm cười,
Gió khẽ lay cành động
Sương huyền ảo như mộng,
Thơ từng vần rơi rơi...
Thương Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2009 08:01:30 bởi THƯƠNG GIANG >
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
LẠC NẺO ĐƯỜNG... THƠ
Gió khẽ lay cành động
Hoa hấp háy chào cười
Sương giăng như cõi mộng
Thơ từng vầng rơi rơi
lời ai như sóng vọng
lời ai như mưa rơi
Buồn ai như thắm đậm
Lòng ai nghe chơi vơi
Vấn vương đây cõi mộng
Dứt không đành nên thôi
Đêm nhìn trăng... lắng đọng
Ngày thả hồn hoang trôi
Huyền Băng
...Ngày thả hồn hoang trôi
Rong ruổi đi khắp nơi,
Rượu và thơ bầu bạn
Những khi buồn chơi vơi...
Bỗng nhiên lạc nẻo rồi
Vào vườn thơ Thư quán
Gặp thi nhân bè bạn,
Mải vui quên lối về...
Bao sầu muộn ủ ê
Buồn say...giờ bỏ hết,
Chuyện đời chẳng còn biết
Có bạn thơ họa rồi...
Hoa hấp háy mỉm cười,
Gió khẽ lay cành động
Sương huyền ảo như mộng,
Thơ từng vần rơi rơi...
Thương Giang
NHẶT VẦN THƠ RƠI Anh nhặt vần thơ rơi Giữa dòng đời hiu quạnh Để cho lòng đỡ lạnh Trong nỗi nhớ chơ vơi Vần thơ người em gái Giữ mãi một dòng Thương Bao giờ người trở lại Giang hồ gót tha phương? (nguyenngoat)
Bước chân đầu tiên...
...
Dẫu mỗi ngày có thêm
Bao nhiêu thi hữu mới
Nhưng em luôn ngóng đợi,
Bước chân người đầu tiên...
-TG-
Một khối tình liêng thiêng Bởi tấm lòng chơn chất Như cơn mưa lất phất Se lạnh lúc đầu xuân! Gió reo tựa tưng bừng Lá đung đưa sào sạc Xoa lòng người phiêu bạt Giữa núi rừng tươi xinh. Vầng trăng ánh lung linh Dịu dàng và ấm áp Biết bao giờ phúc đáp(...) Cho vẹn toàn thâm ân? Cuộc đời hay sải chân Khắp chân trời góc bể Em ơi! Xin đừng kể... Chuyện thường tình đấy thôi Vườn thơ chẳng xa xôi Hương hoa thơm ngào ngạt Xao lòng kẻ phiêu bạt Thơ thẩn mãi thẩn thơ! -sd- *)Thông cảm cho em mấy ngày vừa rồi em chẳng muốn viết gì cho nên hôm nay mới hồi âm bài anh họa được.
Giận ai đó à! chuyện thường tình của Thư Quán(!) Cám ơn món quà xinh xinh, dễ thương như chủ nhân.
Bước chân cuối cùng Anh người lữ khách cuối cùng Dừng chân trên bến lạnh lùng mắt em Tương tư một dải sông mềm Bơ vơ giữa chốn trời đêm mưa đầy!
Biển rộng giông bão chắc nhiều...?
Còn em - sông nhỏ...thủy triều có đâu...
Tháng năm giữ mực nước sâu
Đủ cho thuyền nhỏ chứ tầu chẳng qua...
Sông quê mãi chảy hiền hòa...
Vẫn là bến đậu thuyền,phà...Vậy thôi!
Lữ khách không chê bến tồi
Sằn sàng là bến cho người dừng chân...
-TG-
SAO ĐÀNH Biển cuồng nên nổi phong ba Làm sao êm ả hiền hòa như sông Núi lửa ngầm sâu đáy lòng Va vào vết nứt rực hồng bùng lên Sóng trào cuộn thét vang rền Nỗi buồn bốc cháy không tên trở về Sực tỉnh sau những cơn mê Khi biết đón nhận vỗ về xót thương Qua rồi biển lại bình thường Cố xóa tất cả chán chường trôi nhanh Nghẹn ngào tiếng hát biển xanh Rì rầm than thở sao đành thờ ơ… BX. Mặc Nhân Sơn
VỀ LẠI VƯỜN XƯA
Ta về...
về lại vườn xưa...
Sớm hôm
chăm mảnh đất chua
lắm phèn.
Đất xấu
cây chẳng đua chen
Hoa lác đác nở...
người quen ngại vào.
Cỏ dại mọc lấn bờ rào
Chiều tàn thu muộn...
Nhìn ao...kín bèo...
Lang thang
lối cũ men theo.
Về dọn vườn cũ
cây leo giăng đầy...
Ngày mai
nếu trở lại đây
Vườn xưa hoa nở
hương bay ngạt ngào...
-TG-
THĂM LẠI NHÀ XƯA Ta về thăm lại nhà xưa Gặp cô em gái ngày xưa lèng-èng Ra đường cứ hay đua chen Gặp shop nào cũng muốn len bước vào Mua về toàn những đồ bèo Mặc vào dị-hợm trông nghèo thảm-thê Ta về ta cứ hay chê Cô em nay đã nhìn phê hơn nhiều ! Rdinh Lâu lâu vào phá TG tí, đừng la làng đó nghe.
..... Sương huyền ảo như mộng,
Thơ từng vần rơi rơi...
Thương Giang
NHẶT VẦN THƠ RƠI
Anh nhặt vần thơ rơi
Giữa dòng đời hiu quạnh
Để cho lòng đỡ lạnh
Trong nỗi nhớ chơi vơi
Vần thơ người em gái
Giữ mãi một dòng Thương
Bao giờ người trở lại
Giang hồ gót tha phương?
Anh nhặt vần thơ vương... Còn bám đầy tuyết trắng Như nỗi buồn trống vắng Của lữ khách xa quê... Biết bao giờ trở về...? Em cũng chẳng biết nữa... Nhớ em hãy ra cửa, Tìm những vần thơ rơi... (nguyenngoat)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2009 17:31:36 bởi THƯƠNG GIANG >
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
.....
Sương huyền ảo như mộng,
Thơ từng vần rơi rơi...
Thương Giang
NHẶT VẦN THƠ RƠI
Anh nhặt vần thơ rơi
Giữa dòng đời hiu quạnh
Để cho lòng đỡ lạnh
Trong nỗi nhớ chơi vơi
Vần thơ người em gái
Giữ mãi một dòng Thương
Bao giờ người trở lại
Giang hồ gót tha phương?
Anh nhặt vần thơ vương... Còn bám đầy tuyết trắng Như nỗi buồn trống vắng Của lữ khách xa quê... Biết bao giờ trở về...? Em cũng chẳng biết nữa... Nhớ em hãy ra cửa, Tìm những vần thơ rơi... (nguyenngoat)
KHÔNG HẸN NGÀY VỀ Tuy đã biết ngày về không hẹn được Anh vẫn chờ theo con nước thời gian Vẫn nhớ hoài dòng sông nhỏ Thương Giang Vẫn nhặt thơ rơi trong chiều vàng trước cửa Vẫn cháy mãi trong tim ngọn lửa Sưởi ấm lòng người em gái phương xa.
Biển rộng giông bão chắc nhiều...?
Còn em - sông nhỏ...thủy triều có đâu...
Tháng năm giữ mực nước sâu
Đủ cho thuyền nhỏ chứ tầu chẳng qua...
Sông quê mãi chảy hiền hòa...
Vẫn là bến đậu thuyền,phà...Vậy thôi!
Lữ khách không chê bến tồi
Sằn sàng là bến cho người dừng chân...
-TG-
SAO ĐÀNH Biển cuồng nên nổi phong ba
Làm sao êm ả hiền hòa như sông
Núi lửa ngầm sâu đáy lòng
Va vào vết nứt rực hồng bùng lên
Sóng trào cuộn thét vang rền
Nỗi buồn bốc cháy không tên trở về
Sực tỉnh sau những cơn mê
Khi biết đón nhận vỗ về xót thương
Qua rồi biển lại bình thường
Cố xóa tất cả chán chường trôi nhanh
Nghẹn ngào tiếng hát biển xanh
Rì rầm than thở sao đành thờ ơ…
Giông bão kéo đến bất ngờ
Sóng xô rạn nứt đôi bờ yêu thương
Tan giông biển lại bình thường
Lao xao con sóng ru dương đôi bờ...
Ven sông lau trắng xác xơ
Sau cơn giông bão ,sông giờ trầm hơn...
Lặng lẽ xuôi chảy về nguồn
Đổ về Biển với nỗi buồn... nhớ...mong
Giờ Sông-Biển lại hòa dòng.
Nhấn chìm buồn xuống đáy lòng đại dương
Quên đi vụn vặt đời thường
Tâm hồn thư thái...yêu thương sẽ về...
BX. Mặc Nhân Sơn -Thương Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: