ms.witch
-
Số bài
:
5854
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.11.2008
|
RE: Truyện dài : Chữ Nợ Chữ Duyên
-
30.06.2009 01:32:10
Sau bao nhiêu ngày xa cách, nay gặp lại nhau không ngờ cả hai lại hạnh phúc như thế này.Băng đã cởi mở lòng hơn vì sự chân thành của Hoàng.Nỗi nhớ nhung khiến cả hai càng thêm trân trong giây phút ở bên nhau. Cả hai người muốn dành trọn cho nhau ngày hôm nay, Hoàng muốn ôm Băng thật chặt, muốn hôn cô thật nhiều như thể cô sẽ tan biến một lần nữa. Anh không e ngại chốn đông người, kéo ghế ngồi sát Băng và đưa tay nhẹ vuốt má Băng: - anh nhớ em lắm biết không, vợ yêu? Băng bật cười : - trời , em làm vợ anh khi nào vậy? anh định cho em ế à? nghe anh gọi em như vậy chẳng ma nào dám ngó đến em!! Anh bẹo má cô : em tham lam vừa thôi, định kiếm thêm một chàng nữa hả? coi chừng anh nghen!! Băng chu môi : em sợ anh sao không dám! vậy anh có dám thử không? hên xui à! Hoàng giận dỗi : ừ, em đẹp, em giỏi biết bao chàng theo nên đâu cần anh! Băng thấy anh giận , làm như không có chuyện gì, cố trêu thêm: thì đương nhiên rồi, anh nói chứ em không nói à! Bực mình trước câu nói của Băng, Hoàng im lặng không nói gì cả. Nét mặt anh chằm quằm, Băng thích chí cười khúc khích. Hoàng lườm cô : ừ, em cười cho đã đi, sau này anh đi với người khác thì đừng hối hận nha.? Tự nhiên nghe xong câu nói đó của Hoàng, Băng không cười nữa, ngồi đăm chiêu, tư lự. Ánh mắt không vui cũng không buồn , không biết cô suy nghĩ gì mà Hoàng nghe cô nói một câu nghe thật đau lòng : - cầu cho anh quen được người khác tốt hơn em, mệt! Nghe Băng nói câu đó Hoàng mới thật sự hốt hoảng, thì ra Băng không hề sợ mất anh. Anh không hiểu nổi Băng muốn gì, nhìn vào mắt cô anh cố tìm cho ra một điều gì đó đang được cô cố che giấu nhưng vô ích. Vẫn ánh mắt vô cảm, bất cần đời đó đã lôi cuốn anh, anh muốn khám phá, muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện đã khiến Băng trở nên lãnh đạm, lạnh lùng như thế này. Anh vuốt mũi Băng, mắng yêu : - em lại giở chứng nữa rồi hả? sao lại cầu cho anh yêu người khác? chẳng hiểu nổi trái tim em bằng gì? có chuyện gì nói anh nghe xem! Băng nhún vai : chẳng có chuyện gì cả, em là vậy đấy, anh thích sao em chìu vậy, vô tư đi anh, hihi. Anh lắc đầu : trời, vậy mà em cười được thì anh chả biết cái gì khiến em khóc đây? thật thua em luôn, anh bó tay! Băng mỉm cười buồn buồn : thôi uống lẹ rồi hai đứa mình đi ăn sáng, anh không đói à? nghe Băng nhắc nhở anh mới xoa bụng cười : - anh mới ăn ngày hôm qua mà giờ đã đói, mau thật!! - Anh lúc nào cũng đùa được. Chúng ta đi thôi anh còn ngần ngại gì nữa? - Sao nhìn chúng ta chẳng giống hai kẻ yêu nhau tí nào em à, nói đúng hơn giống đôi bạn thân hơn. - Vậy càng tốt chứ sao. Nếu yêu nhau mà còn hiểu được nhau nữa thì tốt chứ sao. Thế này chúng ta không thoải mái hơn sao, đúng không anh yêu? Hoàng cười thầm nghĩ: " Băng đôi lúc suy nghĩ thật đơn giản, cứ như trẻ con, vui thật!". Hoàng đề nghị : hay bây giờ em đem xe về nhà cất đi rồi anh chở em đi nhé? Băng ngẫm nghĩ một lát rồi nói : hay anh về cất xe đi, chúng ta đi xe em với lại nhà anh gần hơn. Nghe Băng nói vậy, Hoàng như mở cờ trong bụng, sẵn dịp này anh phải giới thiệu cô cho mấy anh em biết luôn. Bọn họ cứ mong Hoàng dẫn Băng về giới thiệu mãi mà chẳng có cơ hội, anh còn chờ gì nữa mà từ chối cơ hội này.Cả hai vừa về đến nhà Hoàng thì gặp ngay mấy anh chàng độc thân vui tính kia. Anh Toàn trầm trồ : - Ôi, người đâu đẹp đến lạ lùng,hèn chi thằng Hoàng của anh dám bán cả giang sơn. Băng thấy mấy anh chàng này cũng vui tính nên đùa :trời, anh định nói em giống đắc kỷ đó hả? Anh Toàn xua tay : không ..không..anh đâu có ý đó, anh định nói em đẹp như Tây Thi đấy chứ... Băng mỉm cười : thôi, em chỉ đùa thôi, anh đừng quýnh lên như vậy..giống ai cũng được, miễn đẹp thì em ok hết. Chú Quang gật đầu : con nhỏ vui tính thật , hèn chi thằng này trồng cây si ở nhà con lâu vậy, nay mới dẫn ra mắt. Hoàng thấy mọi người cứ liên phanh trêu chọc Băng nên anh đẩy mọi người đi thẳng ra phái sau : thôi làm ơn giùm đi mà, cứ trêu ghẹo tụi này hoài, để tụi này được yên thân đi mà, năn nỉ đó!! Băng thấy vậy kéo ngược Hoàng lại : thôi mà anh, để mọi người chơi vui vẻ đi. Sẵn dịp này mình cùng vui với anh em ở đây luôn đi. Đi chi hai người buồn chết! Mọi người hoan hô, còn riêng Hoàng thì ỉu xìu, Băng thì thầm nhỏ vai tai anh : - Anh đừng có xụ mặt như vậy, mình vui với mọi người cả ngày , tối em dành riêng cho anh, được chưa? Hoàng cười cười nói: em nói đấy nhé, đêm nay em ở với anh đúng không? Băng cấu nhẹ vào lưng anh , lườm : anh đừng có quỷ quái, anh có biết nhìn anh thế này gian lắm không ? Hoàng nhột nhột, cười khì : gian vậy mới vừa với em chứ, anh mà là quỷ thì em cũng là quỷ thành tinh rồi đó. - Anh dám!!..Băng rượt Hoàng chạy khắp cùng nhà, Hoàng nhảy phóc lên giường lấy mền trùm kín lại đợi Băng rượt theo anh giở mền kéo cô vào trong chăn trùm kín lại và dang rông tay ôm xiêt cô lại : hahaha, em trúng kế rồi nhé? Băng nằm im trong vòng tay của Hoàng, cảm giác thật ấm áp, dễ chịu. Cô cũng điêu ngoa: không biết ai trúng kế ai à nha, em phải quỹ hơn anh chứ, hihihi. Thấy hai người tự nhiên và âu yếm như vậy ai cũng mừng. họ mừng vì Hoàng cuối cùng rồi cũng quên được Nguyệt, cuối cùng rồi Hoàng cũng có được nụ cười trên môi. Và giờ Hoàng đã là Hoàng của ngày xưa, dí dỏm, yêu đời và không còn là một tay ăn chơi khét tiếng nữa . Giờ anh đã có nàng, người đã đem đến tia nắng đầu tiên sau những đêm dài lắm mộng. Nhưng không biết tình yêu của hai người có trọn vẹn không? Điều đó ai có thể trả lời được nhưng mọi người luôn cầu chúc cho cả hai được toại nguyện. hai người đùa quan giỡn lại một hồi Băng mới giật mình nhìn xung quanh : - chết anh ơi, mọi người đi đâu hết rồi, thề này thì không được rồi, em phải đi kiếm mấy anh đó và chú Quang nữa. Cũng tại anh hết, cứ giỡn hoài. Hoàng xua tay : - kệ mấy người đó, em tìm họ làm gì? - anh chơi vật là xấu, lúc nãy em hứa sáng nay cùng nhậu rồi mà. Vậy em với anh đi ăn sáng rồi đi chợ mua đồ về "nhậu " nhé? - Trời, phải em không đó? nói " nhậu " nghe sao nhẹ nhàng quá nhỉ? em định uống thật hả? - uống chứ, hì hì. anh sợ em không biết uống hả? khỏi lo đi anh uống bao nhiêu em uống bấy nhiêu. - Anh lạy em đó, em mà uống say như hôm trước em quậy ai chịu nổi, thôi không được, em chỉ nhìn tụi anh uống thôi. - cho em uống đi, ít thôi, ai ngồi ăn không kỳ lắm. - em uống mới kỳ đó. - Vậy thì anh uống đi, em về. - ối, đừng ..được, em uống, nhưng ít thôi đó. - Hên xui, hihihi. Hoàng thật chịu thua Băng, vì quá yêu Băng mà cô muốn làm gì thì làm, anh đâu dám ngăn cản, nếu trái lời dám cô bỏ đi một hơi như trước đó thì anh biết tìm đâu. Anh khó khăn lắm mới tìm được một người hiểu anh, hợp tính với anh thì dễ gì anh chịu từ bỏ, với lại Băng đâu có làm gì quá đáng, chỉ ham vui thôi. Lúc mới gặp cô, anh tưởng chừng cô rất trầm lặng, thích cô đơn, nhưng sau khi phát hiện cô chơi với các bạn bên bờ biển mới biết cô sống với bạn bè rất nhiệt tình và chân thành. Anh nghĩ "có lẽ vì một lý do gì đó khiến cô không thích gần gũi với lớp nhưng mình không tiện để hỏi. Băng chẳng cho mình hỏi nhiều về cô ấy, nếu mình hỏi nhiều quá thì cô ấy tránh mình luôn. Thôi thì yêu rồi thì phải chấp nhận đau thương vậy" , anh tự nhủ . Anh cùng Băng tìm một nơi ăn sáng xong anh chở cô ghé chợ mua ít đồ biển tươi về nấu lẫu. Băng nói :- mấy anh nhậu lẫu cho khỏi sợ đói nhé, em thích nhất là ăn đồ biển tươi. - Ừ, tùy em. Em cho tụi anh ăn gì thì tụi anh ăn cái đó, không đòi hỏi. - hì, giỏi, em thương, vậy mới được chứ. - miễn em thương là được rồi, hihihi. Mà em này, sao anh thấy hai đứa mình tự nhiên không giống mấy cặp đang yêu nhau. - có sao đâu, tự nhiên thế này không tốt hơn sao? vừa là bạn , vừa là người yêu, không hay hơn à? em không thích làm gì cũng " ứ, em không chịu, ..ứ...em sợ" ôi nghe rợn cả da gà nè anh ơi, Thấy Băng làm điệu bộ trông thật buồn cười, cả hai ôm bụng cười thật vô tư. Hoàng thích cái tính thẳng thắn, tự tin và hồn nhiên của Băng. Băng chẳng sợ điều gì, thích làm gì thì làm không ai lay chuyển được quyết định của cô kể cả anh. Cô nghe anh vì cô tôn trọng anh, yêu thương anh, anh cảm nhận được điều đó. Miên mang suy nghĩ, ra đến bãi đậu xe lúc nào Hoàng cũng không biết, Băng véo nhẹ anh, thì thầm :- anh đang mơ về cô nào phải không? lấy xe chở em về kìa! Hoàng giật mình cười : anh mà dám mơ về cô nào hả em, co chăng chỉ là em. - Xạo miệng, em thèm tin anh , thôi về ! -thật mà, anhn đang nghĩ về em đó. Em đang ghen kìa!thích ghê! Băng lập tức mỉm cười nhìn anh : em mà thèm ghen anh hả? quên đi cưng, không dám đâu! hihihi Hoàng cố trêu thêm : Không ghen mà mới giận dỗi anh? - ai giận đỗi hồi nào. Không có đâu anh ơi, không bao giờ em ghen vì anh đâu, hihihi. Hoàng xụ mặt , giọng ỉu xìu : sao lại có người như em vậy nhỉ? ghen thì chấp nhận ghen đi, sao lại không chịu, làm anh mừng hụt. Băng choàng tay qua ôm anh : thôi mà, ghen với không ghen đâu có quan trọng, anh làm gì mà u rủ thấy ghê quá.Được rồi, em ghen , được chưa? Hoàng tươi ngay : vậy thì được Cả hai vui vẻ về nhà chuẩn bị dàn trận đợi mấy anh em về cùng vui vẻ một buổi gọi là " ra mắt mẹ chồng." về đến nhà cả hai lục đục sau bếp cả tiếng đồng hồ mới xong. Chú Quang và mấy anh em đi đâu vừa về đến đầu ngõ đã đưa tay xoa bụng hic hà : - trời ơi thơm quá, đang đói bụng mà ngửi mùi thức ăn này chắc chết vì thèm ăn mất. Hia đứa tính tra tấn chú hả? - Thôi chú ơi, chú đi mà hỏi vợ yêu của con đó! chú mới về mà xi nhê gì, nãy giờ con mới là người bị tra tấn nè, con thấy ngon quá xin pháp măm một miếng mà cô ấy có cho đâu, ác chịu không thể tưởng tượng được. - Thôi mà, đợi xong rồi mọi người cùng ăn luôn, anh ăn trước mất ngon. Anh biết sao không? Tại em nấu dở quá nên đợi mọi người đói thật đói mới cho mọi người thưởng thức, lúc đó khỏi sợ ế, hihihi. - Trời , em gian thật, nhưng không sao.. em nấu dở đến đâu anh cũng tình nguyện là fan của em suốt cuộc đời . - anh thật khéo nịnh đầm, được rồi, chúng ta dàn "trận nhậu" được rồi đó. Mọi người ai cũng đói bụng, loáng một cái là sạch sẽ. Mấy anh chàng tấm tắc khen: - Ngon thật Băng ơi, đây là lần đầu tiên có người đến nấu cho tụi anh ăn một bữa ra trò đó. Trước giờ chỉ toàn ăn cơm bụi không hà, ớn gần chết. Băng cũng cười : Băng cũng không đời nào xuống bếp cả, nhác lắm.Tại hôm nay vui nên trổ tài " phụ nữ đảm đang " đó. Nghe mọi người nói vậy Băng thấy "tội" thật, sao mấy anh không tự nấu mà ăn?Ăn cơm bụi hoài chịu sao nổi ? Vậy thì mấy anh lo kiếm người yêu đi, mấy nàng sẽ chăm sóc mấy anh kỹ hơn, sẵn tiện cho chú Quang ké chút chút..hì hì.. Khương lên tiếng : em lo thằng Hoàng kìa,nó mới là người đáng quan tâm nhất chứ còn bọn anh lâu lâu còn có người nấu cho anh, còn nó vĩnh viễn ăn cơm bụi hoài. Băng nhún vai : em thua, em không thích ngày nào cũng hết cơm rồi đến nước, chán lắm.Em nghĩ đàn ông xuống bếp cũng hay đó, thôi mấy anh chịu khó phân công nhâu mà xuống bếp, vừa đỡ tốn tiền vừa đựoc ngon miệng. Toàn chắp tay: anh van em làm ơn đừng có xúi dại,mấy thằng này mà xuống bếp có nước anh ăn toàn mì tôm, trứng luộc và rau luộc không đó. Có một lần anh bảo hai thằng này nấu, tụi nó nấu quýnh quáng thế nào bột ngọt không bỏ, bỏ toàn đường, ngọt như chè, cười không mà no cả bụng em ơi. - Mấy anh toàn công tử không hả? vậy ami mốt lấy vợ về mà không biết gì phụ vợ hết dám vợ nó bỏ hết cho xem. Đàn ông thế kỷ hai mốt phải sành điệu chứ...chết..chết..hèn chi các anh ế cả lũ ..hahaha Chú Quang háy mắt với Hoàng : nghe chưa thằng nhỏ? mi mà không biết nấu ăn thì lo mà đi học nấu ăn đi, nếu không thì mất vợ nhé..khà khà Hoàng gãi đầu : trời ơi, ai lại đi học nấu ăn hả chú? em ơi..em làm ơn ra điều kiện khác cho anh nhờ với, cái này anh thua, sau này anh học em cũng chưa muộn mà. Băng thấy điệu bộ của anh cô bật cười : - thì em chỉ nói vậy chứ có bảo anh đi đăng ký học nấu ăn đâu nào,ai nỡ để anh đi học nấu ăn, anh làm như em ác lắm đó. Nhưng anh phải biết để phòng hờ để lỡ sau này vợ anh không phải em mà là người khác chứ. Hoàng giận thật sự : em hết kiểu đùa rồi hả? sao lại là người khác ? em không tin anh hả? Băng thấy anh giận thật , vì không muốn không khí mất vui liền ôm anh vuốt : - em xin lỗi mà, em chỉ đùa thôi, đừng giận em nha, sau này em không nói như vậy nữa, nào..cười lên em thương.. Nghe Băng nói mà mọi người còn tức cười chứ huống chi Hoàng, anh không thể nào giận nổi cô. Cô khiến anh dễ giận mà cũng chóng cười. từ khi quen cô, anh càng ngày càng giống trẻ nhỏ, cười đó khóc đó, vui buồn bất chợt, anh cũng cảm thấy mình mau chuyển đổi tâm trạng một cách kỳ lạ, anh đã bị ảnh hưởng bởi Băng rất nhiều.Ăn xong rồi,Băng dọn dẹp và nghĩ ra một trò mới : -Bây giờ ăn no rồi nên uống không nổi nữa, hay bây giờ mấy anh "dàn trận sát phạt nhau" nha? em làm trọng taì, ba anh và chú Quang làm thành bốn trụ, "sát nhập" vào "chặt hẻo", ai thua nhất một chầu karaoke, ai thua nhì một thùng bia, ai ăn nhì chia bài , ăn nhất ngồi không"chờ sung rụng" nhé, ok? - Hoan hô, được đó cô bé, that's a good idea. - Vậy thì còn chần chừ gì nữa hả chú ? - Gặp con như thế này chú thấy thật thoải mái, chỉ sợ mấy cô nàng dịu dàng quá mức tưởng tượng mất vui. Con như vậy hèn chi thằng nhỏ "đuối" với con. - Trời, chú nói con cũng "đuối" với chú luôn đó.Con xin lỗi trước với mọi người là con hơi thẳng tính, có gì bỏ qua cho con.Con làm gì cũng tự nhiên quen rồi, không phép tắc nhiều đâu chú. - Chú đã nói rồi, vậy mới hạp với bọn chú, chú chỉ sợ người yêu của Hoàng khó tính quá mà không cho nó tụ họp với bọn chú nữa thì khổ. Thế này thì yên tâm rồi, cónguwoiwf nấu đồ nhậu, khà khà.. - Chú này, con có ở đây thường xuyên đâu mà nấu đồ nhậu cho chú chứ? Nhưng nếu chú thích thì mỗi lần con về con sẽ ghé nấu đồ nhậu cho chú và mấy anh. - Nói thì làm liền nhé, mai con còn ở đây thì nhớ ghé nấu cho thằng Hoàng sẵn cho bọn chú ké luôn. - Không thành vấn đề , mà chú ơi, chú lo chú tâm vào bài kìa, nãy giờ mấy anh ăn gian chú quá trời kìa. - ồ, không sao, hôm nay chú đang vui mà, cho tụi nó ăn một bữa cũng không sao..khà..khà.. Toàn bị Hoàng "chặt hẻo " liên tù tì liền nhăn mặt: - ê , thằng em, chôi xấu anh nghen . Sao không"dí" người khác mà cứ theo anh mà "chặt" thế hả chú em? hoàng cười khoái chí : hôm nay có cơ hội ngu sao không báo thù hả anh? ai bảo mấy lần trước anh dí em mà chặt chi?..hahaha..hên thật..hôm nay ngôi sao may mắn chiếu em rồi, ván nào cũng có đồ nghề. Anh khương hùa theo : hôm nay nhờ có Băng mà em hên vậy đó,hôm sau mà có độ với tụi anh thì em đem theo Băng cho hên Hoàng búng tay "chóc' thật kêu :đúng, anh nói giống ý em ghê.Em yêu, em thật đúng là ngôi sao may mắn của anh đó. Băng lườm : em rảnh quá nên suốt ngày theo anh đi chơi, anh thật biết nói"vỡn" đó anh yêu. Anh Thái ít nói nhất cũng cười nói : vậy hôm nay tụi anh tình nguyện thua chú em đó, lần sau không có Băng chú em sẽ thua liểng xiểng cho coi. Hoàng xụ mặt : Băng ơi, em không thương anh gì hết, chắc anh thua mấy ông này cháy túi cho coi, hic hic hic Mọi người cười đau cả ruột trước điệu bộ của Hoàng. Chợt Băng lên tiếng : - Ôi còn một ván cuối cùng quyết định nhé? ba người ngang điểm nhau tranh nhau giải"chót" nhé?nah yêu anh về chót rồi, anh thấy em hên không..hihi Chú Quang lầm rầm khấn :nam mô a di đà phật, lạy chúa a men cho con về nhì.. Anh Thái cười : ác, chú khấn kiểu đó con nghe cũng muốn tẩu hỏa nhập ma chứ nói chi chúa. Phen này chú "ao " rồi, chúa và phật nghoanhr mặt làm ngơ rồi, hè hè. Xong con về nhất, vậy là chắc chắn chú với thằng Toàn thua rồi, khỏi đánh nữa...há há há. Băng , Hoàng và Khương vỗ tay hoan hô, chú Quang và anh Toàn nhún vai : -Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thua keo này ta bày keo khác..khà khà..Chúng ta "go" nào, karaoke trực chỉ. Cả bọn kéo nhau đi ca hát đến tối mới về, lúc này thì mấy anh chàng này đều lơ lửng ở trên mây hết rồi. Cố lắm mấy anh chàng và ông chú mới lái xe về được đến nhà, chân trước đá chân sau, chân đông đá chân tây nghiêng ngả lếch thếch lê thân vào đến cửa là đổ ầm xuống một đống, người này đè lên người kia mà có ai biết đau là gì, hả họng ngáy o o. Có lẽ Hoàng là người uống "cứng" nhất trong đám, anh còn tỉnh táo hơn nhưng Băng vẫn không để anh lái xe, đến nhà là cô dìu anh vào phòng, còn anh thì miệng cứ hát :" trong đôi mắt anh em là tất cả..." đúng không em yêu..? "_ Băng cứ gật đầu mà cười : - trời ơi biết rồi, anh say roòi thì ngủ đi, đừng làm ồn người khác chứ, khuya rồi. - em cứ đùa, anh say đâu mà say ? rượu anh không bao giơpf say, anh chỉ say tình thôi, đúng không em yêu? Băng bịt mệng anh lại : thôi anh đừng có ồn ào nữa, mọi người nghe không hay đâu! Bây giờ anh ngủ đi, em về! sáng mai em ghé, được chưa? Hoàng lắc đầu không đồng ý và ôm xiết cô lại :- không được, anh nhớ em lắm,em không được đi,em đừng bỏ anh mà đi nữa được không Băng? Băng đua ngón tay lên môi anh :- đừng nói gì nữa được không anh? Băng im lặng nhắm khẽ đôi mắt lại chờ đợi nụ hôn ngọt ngào anh dành cho cô, cô không muốn trả lời câu hỏi của anh, và cũng chẳng muốn bất cứ suy nghĩ nào vướng bận tâm trí cô trong lúc này, cô muốn tận hưởng trọn vẹn tận hưởng tình yêu mà anh dành cho cô.hoàng cũng chẳng nói thêm một câu nào trước đôi môi đang chờ đợi kia đang hé mở chờ đợi anh.Bao ngày qua không có giây phút nào mà anh không nhớ cô, càng lúc anh càng xiết chặt cô và hôn cô thật nồng nàn , say đắm. Anh thì thầm qua hơi thở :- làm vợ anh nghen Băng ? Anh không thể xa em thêm một phút nào nữa. Băng đẩy anh ra, vuốt mũi anh : không được, em đã nói là cho em thời gian. Anh mà còn nói nữa là em đi luôn đó.Còn nữa, chuyện chúng ta anh không được để cho mọi người biết,em không thích như vậy, mất tự nhiên lắm. Hoàng buồn buồn : sao lại giấu chứ? anh muốn cả thiên hạ này biết em là của anh. Băng tựa đầu vào ngực anh: - em xin lỗi anh,em có thể làm cho anh bất cứ điều gì trừ việc này ra.Nếu anh cứ khăng khăng như vậy thì chúng ta chấm dứt tại đây anh nhé? những gì đã qua coi như là kỷ niệm đẹp. Hoàng xoay người Băng lại, nhìn vào mắt cô hỏi : - thật ra đã xảy ra chuyện gì cho em? tại sao em lại nhẫn tâm như vậy hả Băng? em không thương anh sao? Băng nhìn anh lắc đầu, ánh mắt buồn buồn: nếu anh nghĩ em không thương anh thì em không nói gì nữa cả, tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, em về đây. Dứt lời cô đứng lên đi về nhưng Hoàng kéo tay cô lại : - Được rồi ,anh xin lỗi em. Sao em nói là làm liền hà. Em muốn sao cũng được, miễn sao em đừng xa anh, anh điên lên vì em mất Băng ơi ! - em biết anh yêu em nên em rất trân trọng tình yêu này, em chỉ yêu cầu anh mỗi việc này thôi là hãy cho em thời gian , tất cả những gì em làm đều muốn tốt cho anh thôi. Băng áp đầu vào ngực anh, khẽ nhắm mắt ngăn không cho giọt lệ trào ra.Anh đâu biết cô đau lòng lắm ,cô cũng muốn mọi người đều biết Hoàng và cô yêu nhay nhưng cô sợ..Đúng là bây giờ cô đọc thân, có quyền yêu thương bất cứ ai nhưng cô đã từng ly hôn,bạn bè thì đâu có biết chuyện đó mà chỉ biết cô đã lập gia đình.Bây giờ cô tuyên bố cặp đôi với Hoàng mọi người sẽ nghĩ như thế nào ? Ở cái mảnh đất nhỏ bé này thì cái lối sống "quan tâm lẫn nhau" một cách nhiệt tình thì khỏi phải nói, rất phổ biến, nhiều lúc chuyện trong nhà bản thân cô không biết mà xung quanh ai cũng biết hết. Cô sợ nhất là mấy kẻ "ăn không ngồi rồi lo chuyện thiên hạ" nhưng "ghét của nào trời trao của ấy". Cô đi đến đâu cũng gặp toàn "người quen" không, thật cô không biết trốn đâu cho yên thân. Nhiều lúc cô cũng muốn "đạp" dư luận mà sống nhưng không được, cô sợ bản thân mình bị tổn thương, sợ Hoàng bị tổn thương bởi nhũng lời vô tâm đó.Cô đến với anh vì không thể kiểm soát được con tim mình, và khi lý trí nổi lên, cô bị giằng xé. Cô chỉ muốn âm thầm lặng lẽ bên cạnh Hoàng để chia sẽ buồn vui với anh và cầu mong cho anh tìm được một người vợ thật tốt mà không phải là cô. Với cô, được àm người yêu của anh là cô hạnh phúc lắm rồi.Cô đang bị mâu thuẫn, nữa muốn đến với anh, nữa muốn rời xa anh,cô không hiểu nổi bản thân mình muốn gì nên bây giờ cô cần thời gian để suy nghĩ, cần thời gian để xem phản ứng của gia đình Hoàng, đó chính là điều quan trọng và là điều cô e ngại nhất. Thấy Băng cứ ôm mình mà không nói lời nào Hoàng cảm thấy như chính bản thân mình làm cho cô buồn. Anh không biết phải làm sao cho cô tin tưởng vào anh và chia sẽ hết những tâm tư, anh muốn anh là điểm tựa cho cô nhưng cô quá kiên cường, cứ âm thầm chịu đựng một mình, và giải quyết mọi chuyện theo suy nghĩ của riêng cô, anh thật hết cách với cô. Anh cảm nhận được là Băng rất yêu anh và sẵn sàng rời bỏ anh bất cứ lúc nào, anh lắc đầu không hiểu nổi cô.Lúc này ngoài việc ôm chặt lấy cô và hôn cô thật nhiều anh chẳng biết phải làm gì cả và chỉ biết có như thế mà thôi.Anh thật sự khổ sở mỗi khi thấy ánh mắt Băng u buồn nhìn vào một cõi xa xăm nào đó. Không biết cô đã chống chịu bao nhiều cơn giông tố cuộc đời đã đem đến cho cô khiến cô sống vật vã như thế này, người không giống người, ma không giống ma, cứ như một tảng băng trôi giữa giòng đời, cứ như chiếc bóng lơ lửng giữa thế gian này, lúc nào cũng cứ lạnh lùng một cách vô hồn , tàn nhẫn mà dịu dàng, trừ những lúc cô ở bên anh cô mới thật sự là cô.Mãi ôm cô và suy nghĩ Hoàng không biết Băng ngủ trên tay lúc nào chẳng hay. Anh nhìn cô ngủ thật hiền hòa, gương mặt không một chút muộn phiền mà tại sao khi tỉnh lại gương mặt này lại chuyển một trăm tám chục độ, anh lắc đầu và đặt cô xuống giường cho ngay ngắn , rồi nằm cạnh cô, hôn nhẹ cô một cái rồi ngủ thiếp luôn vì đã quá mệt mỏi rồi. Mãi đến 8 giờ sáng hôm sau Băng mới tỉnh giấc , cô nhìn quanh nhà thấy mấy anh chàng vẫn còn ngáy o o. Cô đưa tay chận ngang ngực mình mà thở phào :" hú hồn, mình bậy quá, ai lại ngủ quên ở đây chứ? thôi chuồn lẹ chứ lát nữa mấy người kia thức dậy khó ăn nói lắm, hên cho mình thật." Nhìn Hoàng vẫn còn nằm ngủ bên cạnh mình cô mỉm cười :" ngủ hay thật, vậy mà tối hôm qua bảo không say, đúng là..." Không nói hết câu cô cuối xuống hôn nhẹ anh và rón rén dắt xe ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại và phóng xe chạy như bay về nhà. Vừa bước lên mấy bậc tam cấp đã đụng ngay bà già trước cửa, cô cười hì hì :- ủa, sáng nay má không đi chợ bán hả? Bà Xuân mẹ cô hừ : chứ mày đi đâu mà lút luôn một hơi vậy? ở nhà chán hả con? - Thì hôm qua uống ở nhà bạn say quá ở lại luôn, má sao đâu, lâu lâu gặp bạn bè mà ... - vậy mày ôm quần áo qua đó ở luôn đi chứ về nhà làm gì. Con gái con lứa gì mới về đến nhà chưa thăm hỏi ai đã biến mât tiêu. - Má chửi con cứ như ca đấy , công nhận lâu rồi không nghe má hát cải lương vậy mà bây giờ nghe hay hơn xưa, chắc Lệ Thủy bỏ nghề quá mami? Nói thật má nghen, nghe má chửi mà con ghiền đấy, mami. - Con quỷ nhỏ, cái miệng lúc nào cũng leo lẻo. Thật con với cái! - Má cứ rên hoài, mà công nhận dạo này má trẻ mà đẹp ra đó! - thôi đừng có nịnh, đi vào mà thay đồ rồi đến nhà ngoại thăm ông bà đi! Băng huýt sáo chạy về phòng, Bà Xuân lắc đầu chào thua mấy đứa con gái của bà. Chẳng biết chúng học ở đâu mà cứ mỗi lần bà la mắng là bọn chúng chăm chú lắng nghe và cười nói rằng :"má con chửi mà cứ như Lệ Thủy ca cải lương vậy, hay ác luôn." Đã vậy chúng còn hùa nhau :"trời, má mà không chửi con ăn không ngon, không ấy hôm nào má chửi con để con ra CD cho má nghen hihihi' , như vậy làm sao bà không cười cho được. Mấy con gái của bà được một cái đó, la mắng là chúng cười..vậy là huề cả làng.Nhưng ít nhất điều đó cũng khiến bà hài lòng về những đứa con của bà, không bao giờ cãi lại cha mẹ, người ngoài nhìn vào cũng nói bà biết dạy con mà thật ra có phải bà dạy chúng đâu.Dạo này bà vui hơn trước vì Băng không còn cãi lời Bà như trước nữa. Băng biết bà bệnh huyết áp nên dù có những lúc "bất mãn" với mẹ mình cô cũng nhịn chứ không bốc đồng như trước nữa. Mẹ cô là một phụ nữ cổ hủ, lúc nào cũng tam tòng tứ đức , nay bà đã thoáng hơn trước rồi vì dù có cổ hủ lạc hậu đến đâu thì con gái mình vẫn hơn. Trước bà thường hay nói "lấy chồng phải lụy mụ gia, đắng cay phải chịu ngọt bùi phải theo' , nay thì hết rồi" ở được thì ở, không được thì thôi." Băng cho rằng đó là bước đột phá lớn trong quan niệm sống của mẹ cô, và từ đó cô không bao giờ chống đối với mẹ nữa mà cảm thấy nên làm cho mẹ vui là cách trả hiếu hay nhất: " Nước mắt chảy xui có bao giờ chảy ngược , sông ra biển rồi trở lại có được đâu." Và cô nghĩ nếu câu nói của mình khiến mẹ mình vui tại sao mình không nói. Nhưng có một điều chắc chắn bà sẽ không vui nếu biết Băng quen Hoàng, Bà không thích Băng quen Hoàng vì cho rằng Hoàng nhỏ hơn một tuổi thì không được. Nhưng thật sự Hoàng có nhỏ hơn Băng hay không cô cũng đâu dám chắc, mà nếu có nhỏ hơn một tuổi thì cô cũng chẳng quan tâm. Mà tính mẹ cô cũng kỳ quái lắm, bà đã không thích thì có nói đằng trời bà vẫn không thích, nói nữa là bà dám gọi điện chửi cả Hoàng lắm đó.Một lát sau Băng thay quần áo xong ra thấy mẹ vẫn còn ngồi ở trên chiếc ghế ngoài sân, cô ngạc nhiên : - ủa chứ má không đi bán thật hả? - Ừ , tao đợi tụi bay đi qua nhà ngoại luôn. Má tụi bay mà không nhắc nhở dám tụi bay trốn mất tiêu.Còn hai con nhỏ kia làm gì mà lâu quá vậy? Hai con nhóc em cô tiu nghỉu bước ra : mệt má ghê, tụi con ngày nào mà chẳng gặp ngoại, để chị hai đi một mình được rồi, bả lớn chứ nhỏ nhoi gì mà đi một mình không được. - Á, mấy con nhỏ này, thì lâu lâu chị hai mày nó về thì chị em cùng đi một bữa không được hả? Biết bà xuân chuẩn bị ca "tình khúc bất hủ" hai cô nhỏ liền cười hì hì : đi thì đi chứ má làm gì mà ghê thế, hạ hỏa đi mami, không thì mất đẹp bây giờ. - Thôi mệt mấy đứa quá, cư để mẹ nói hoài. Thôi đi nào. Băng đi theo mà ỉu xìu, mắt cứ liếc nhìn đồng hồ. Con bé út thì thầm : - Hai, chị có hẹn phải không? hè hè, hôm nay đành lỗi hẹn với chàng thôi. Băng véo cô bé: suỵt, im đi nhỏ, nói xàm xàm mami nghe thì mệt đó. Còn tụi bay thì có khác gì tao đâu chứ, nhìn cái mặt hết sổ gạo của mấy đứa là biết liền. Hoa, cô bé giữa lên tiếng : Hai, bà biết vậy mà còn không tìm cách "tẩu" nữa, trời vô nhà gặp toàn mấy ông bà "bô" "oải"quá. - Thôi chịu khó đi, lát ăn trưa rửa chén xong "vù '' liền nghen. Mấy cô nhỏ gật đầu,"chấp nhận thương đau." Nói vậy thì điêu thật nhưng quả thật Băng ớn phải ngồi nghe "giảng đạo" lắm, hễ cứ vào nhà ngoại là cứ như đi học đạo lại. Mẹ cô đã vậy mà gặp ngay ông bà ngoại thì toàn "nho chùm''.Cũng cố gắng lắm mới trôi hết một buổi, cuối cùng cũng được ăn cơm. Giây phút mấy nàng mong đợi biết bao nhiêu, bây giờ mà rửa cả kho chén mấy cô nàng cũng rửa vì mấy nàng ngay nay "model" lắm, sống cứ như Tây. Băng không sợ giảng đạo mà đang "lỡ hẹn". Ngồi bên ông bà mà hồn thì ở tận đâu đâu, ai nói gì cô cũng gật đầu. Ông bà cô cũng thấy lạ nên hỏi : - Con làm gì nhấp nha nhấp nhỏm vậy? nếu có hẹn với bạn thì đi đi! Băng sợ ngoại buồn nên lắc đầu: dạ ,không quan trọng lắm đâu ngoại. Lâu lâu mới gặp ngoại mà bạn bè gì hả ngoại? Hai con nhóc nghe cô nói hả họng kêu trời, thò tay qua ngắt cô, cô vẫn làm lơ.Chứ biết sao giờ, ông bà ngoại đã hiểu ý như vậy thì cô phải biết điều một chút chứ. Cô cầm tay ông bà ngoại mà nói : - ngoại này, hôm qua giờ con về mà không vào thăm ngoại, ngoại đừng buồn con nghen? Lát ăn cơm xong ngoại nghỉ trưa đi, tụi con đi siêu thị mua ít đồ , có gì tối con vào chơi với ngoại nghen? Ông bà ngoại cô gật đầu : ừ, con bận đi đâu thì đi, tối vô đọc kinh ngoại nghe nghen? Băng mỉm cười : dạ. Ngoại cô là vậy đấy,hết giảng đạo rồi lại bảo cô đọc kinh cho nghe. Trước kia cô hay cùng bà ngoại đi chùa, tối nào bà cũng bắt đọc kinh cho bà nghe. Trong đám cháu ngoại, bà chỉ thương mỗi cô và con nhỏ em con bà dì. Con nhỏ cũng đi làm xa rồi, nay chỉ còn mấy đứa nhóc này đâu có đứa nào chịu khó ngồi yên mà đọc kinh cho bà nghe. Mà cô cũng cảm thấy dạo này cô cũng ít quan tâm đến bà ngoại, đầu óc cứ nghĩ đâu đâu. Băng mỉm cười với chính mình :"có con gái như mình thì thật sai lầm lớn của má, suốt ngày cứ ngông ngông ngoài đường, lo chuyện bao đồng." rồi cô thở dài "nhưng không gặp thì không được, yêu mà! ông bà cho con xin lỗi vậy!" Đến tận trưa mấy anh chàng và ông chú mới ngóc nỗi cái đầu dậy, uể oải đi đánh răng súc miệng. Ai cũng nằm xoải người ra giường, chú Quang hỏi Hoàng : - Tối qua ai đưa chú về nhà vậy Hoàng ? mà sao không thấy con Băng nhỉ? Chắc còn mệt lắm đó! - Thì tối qua chú tự về chứ ai đưa, ai cũng say chết lên chết xuống mà . - ừ. Sao giờ đói bụng quá, thôi chúng ta đi kiếm gì ăn đi! chắc con nhỏ mệt nên giờ không thấy . Hoàng ngồi suy nghĩ đâu để ý lời chú Quang nói, anh suy nghĩ không hiểu Băng làm gì mà giờ không thấy tới? Và không biết Băng dậy lúc nào mà không gọi anh dậy? nghĩ là làm, anh cầm điện thoại lên gọi, Không trả lời. Anh gọi lại lần nữa, cô tắt máy. Anh bực mình không biết Băng đang giở trò gì. Mấy anh thấy Hoàng cứ nhăn mặt biết ngay Anh đang gọi Băng mà không được. Anh Khương kéo Hoàng ra cửa : - Thôi đi ăn đi chú em, ngồi đó mà bực mình. Anh nghĩ cô bé mệt rồi đó, để nó nghỉ ngơi. - Nghỉ thì nghỉ chứ ai làm gì đâu nào, vậy mà điện thoại lại tắt máy mà bực chứ. - Thôi em giận nó chẳng có lợi cho em đâu, anh thấy con nhỏ hiền vậy chứ không phải vậy đâu, em chọc nó nó nổi nóng xù em đó. Hoàng nhìn Anh Khương ngạc nhiên nghĩ :"sao ông này nói đúng thế nhỉ ? dám lắm đó!" nghỉ vậy anh chỉ nhắn tin cho Băng :" anh gọi sao không trả lời? Nếu em mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe! ngủ ngon, em yêu." ngay lập tức anh nhận được tin nhắn từ cô :" sorry anh yêu, lát gặp lại." Đơn giản ngắn gọn nhưng đủ làm anh vui, tuy nói là Băng mệt thì ở nhà nghỉ nhưng trong lòng anh vẫn muốn gặp cô. Có được tin nhắn này còn hơn bất cứ liều thuốc an thần nào, anh cười một mình " ôi mình điên thật rồi !" Sau khi đợi ông bà ngoại ngủ rồi cô mới "tuôn" khỏi nhà . Con bé út cười híp cả mắt : - Hai, hôm qua chị nói cho tiền đi siêu thị rồi chị biến mất tiêu vậy ? hì, giờ chị hết trốn nhá. Băng cốc đầu em : nhóc, ngựa! lúc nào cũng quần với áo. Đây, tiền đây này, cầm rồi "mất xác " giùm cho tao nhờ, mấy con em dễ sương thật..!! Hai cô nhóc cầm tiền cười hì hì lên xe vọt mất.Băng liếc mắt nhìn đồng hồ :"trời, mới đây hai giờ chiều rồi, chậc, thời gian!" Phóng xe đến nhà Hoàng, nhà chẳng còn ai chỉ còn mỗi anh đang nằm ôm ti vi. Băng đẩy cửa bước vào, nhún vai :- bó tay thôi, em vào thăm ngoại, giờ mới rãnh. Hoàng kéo cô vào lòng : thì anh có nói gì em đâu, anh nhớ em chết được ! Băng xoa bụng anh : anh ăn gì chưa ? Đừng nói đợi em nghen? - ừ, anh đợi em, đói chết được, bây giờ không thích ăn gì cả, chỉ thích ăn thịt em thôi. Nói xong anh bế cô lên, cô la oai oái :- ối, anh thả em xuống đi, lỡ mọi người về em biết trốn đâu hả? Hoàng bịt tay cô lại: suỵt, em đùa hả? đừng la lớn vậy chứ! em yên tâm đi, mấy ông đó đi đánh bi-a hết rồi. Thế giới này là của riêng ta, biết chưa em yêu? - Anh đúng là gian ác, cái đầu lúc nào cũng lắm trò. - Vậy mới trị được em chứ, ai bảo em khiến anh yêu em chi? hôm qua giờ về không hôn anh cái nào, giờ em đền anh đi! - Vậy cho kẹo anh nè, anh nhỏ em quá nhỉ? vòi vĩnh với em! - Ôi trời ơi, ông nghe vợ con nói gì không? nhớ vợ đòi được hôn mà vợ từ chối kìa, vợ thật là nhẫn tâm ! - hihihi, anh lúc nào cũng đùa được.Anh không có gì nói với em sao? Hoàng thì thầm với cô : không nói nữa, mà hành động, em đừng hòng thoát. Nói rồi anh nâng cằm cô hỏi : em thật không nhớ anh hả ? Đáp lại lời anh là đôi môi hé mở đợi chờ của anh, bao nhiêu đó cũng đủ cho anh biết câu trả lời. Khi yêu ai lại không mong muốn giây phút yêu thương bên nhau, những nụ hôn thay cho những điều muốn nói. Bàn tay anh vuốt ve thân thể cô như có một luồn điện chạy xuyên qua cơ thể cô khiến cô run lên. Bàn tay anh tham lam càng lúc càng xiết cô thật mạnh, cô choáng ngợp, cô ngợp thật sự trước nụ hôn của anh, cô hụt hơi đẩy anh ra nói qua hơi thở :- ôi em ngợp chết được, anh đúng là tham lam thật! Anh vòng tay ôm cô vào trong lòng, hôn nhẹ vào tóc cô nói với vẻ mặt hối hận : - cho anh xin lỗi, anh thật sự nhớ em lắm - sao lại xin lỗi em chứ, anh ngốc thật! Cô cảm thấy anh thật sự lo lắng cho cô, chỉ với cái nhăn của cô anh cũng để ý. "ôi, em yêu anh mất rồi Hoàng ơi." Không kiềm được lòng, cô chủ động hôn anh . Không men rượu, không một chất kích thích nào, cô tự nguyện đến với anh bằng tất cả trái tim.CẢ hai say sưa trao nhau những nụ hôn, chìm đắm trong đam mê, hạnh phúc. Giây phút này mới chính là giây phút thiêng liêng nhất của tình yêu khi biết rằng cả hai đã thật sự thuộc về nhau cả thể xác lẫn tâm hồn. Bao nhiêu muộn phiền tan biến, bao nhiêu lo lắng trôi xa, để lại đôi tình nhân những giây phút vĩnh cữu của tình yêu. Cả hai rời nhau mà chẳng nói nên câu, nhìn Băng mím môi gắng gượng ngồi dậy mà không được Hoàng cảm thấy xót xa, ân hận. Hoàng thật sự lo lắng : - Em bị tim phải không? tại sao không nói anh biết ? anh thật là đáng trách, vậy mà không nhận ra điều đó sớm hơn.Nếu biết anh sẽ không như vậy đâu!Bây giờ em sao rồi? anh đua em đi bệnh viện nghen? Thấy Hoàng cứ rối rít ,mặc dù thở không nổi Băng cũng cố lắc đầu, nói : - Anh đừng tự trách mình, em tự nguyện mà, không sao đâu, anh đỡ em ngồi dậy rồi xoa sau lưng em cho thông máu, một lát sẽ khỏe thôi. Hoàng ngạc nhiên : ủa, sao bị tim mà xoa sau lưng hả em? phải xoa trước ngực chứ? Băng gật đầu : anh cứ xoa ở lưng em trước đi, anh không bệnh nên anh không biết, nghe nói tim thì xoa ngực chứ thật ra xoa lưng mới đỡ mệt, xoa phía sau bên trái đó, rồi anh xoa giùm hai vai và hai tay em luôn. -Trời em bệnh lâu chưa ? Vậy mà dám uống rượu ,bia nữa chứ ? thật không hiểu nổi em! em thương anh thì giữ gìn sức khỏe của mình đi, làm việc vừa vừa thôi, đừng tham việc quá mà tôi mất vợ. Băng mỉm cười : không phải ai bị tim cũng đều chết sớm đâu mà anh lo. Em biết bệnh mình mà, em tự kiểm soát được nhịp thở của mình mà, trừ những lúc trở trời và những lúc như vừa rồi... - Vậy ai bị tim cũng đều như vậy hết hả em? ôi , tội nghiệp vợ anh! Băng phì cười : Đã nói không sao mà, do dạo này em làm việc dữ quá, ăn uống thất thường nên cơ thể em yếu mới bị thế này, thôi anh đừng nhắc đi nhắc lại hoài, em trốn liền đó. Anh gật đầu, mặt vẫn còn lo lắng : em làm anh hoảng thật chứ giỡn sao? em mau chuyển về đây gấp đi, em ở xa vậy anh lo lắm.Ở đây anh nuôi em, em đừng làm việc gì cả. Băng trêu anh : được đó, sẵn tiện anh đóng một cái tủ kính luôn. Hoàng ngơ ngác : chi vậy em? em cần hả? Băng nói mà lắc lắc cái đầu : thì để anh bỏ em vô tủ thờ chứ chi, anh cứ làm như em là bức tượng thánh mẫu đó. Em thà chết chứ ai lại để mình ở không. Thôi anh đừng nghĩ nhiều như vậy, em không sao đâu, chỉ có điều không làm vợ anh được đâu. Hoàng cốc đầu cô: em nói vớ vẩn gì đó, anh vẫn quyết định cưới em làm vợ. Băng trề môi : anh cưới em về nhìn hả ? có làm ăn gì được đâu, mà cũng chẳng sinh con được cho anh. - Em nghĩ anh tệ vậy sao? thứ anh cần là em , em biết không? Băng thở dài : sao cũng được, không nghĩ nhiều nữa, em mệt rồi! Băng chấn chỉnh cho quần áo ngay thẳng rồi nhắm mắt tựa vào tường như đang ngủ nhưng thật ra cô đang suy nghĩ về nhưng điều lúc nãy cả hai nói. Đây mới chính là vấn đề lớn cần nghĩ đến. Cô biết bệnh của mình nên không muốn đến với Hoàng.Thật sự bệnh này chẳng có gì ảnh hưởng lớn nếu cô đừng lấy Vũ. Sau hai năm chung sống với Vũ, bệnh cô càng lúc càng trầm trọng. Không còn sức chịu đựng nổi Vũ mà cô đành chịu thiệt thòi mà ly hôn. Cô có cảm giác mình chẳng cầm nổi vật gì một ký quá hai phút "ôi tệ đến mức đó thì làm sao dám nghĩ đến việc tái hôn, ôi cái số!" Băng buồn hơn khi nghĩ đến sẽ xa cách Hoàng, tim cô lại đau nhói. Cô lắc đầu xua tan những ý nghĩ đó. Từng thái độ, từng cử chỉ đó làm sao thoát khỏi mắt anh. Thấy cô đau một anh như đau gấp mười lần, anh ôm lấy cô thì thầm :- đừng suy nghĩ gì hết em à, anh hứa sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời mà, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em , mãi mãi. Băng mỉm cười buồn bã nhìn anh không nói gì, cô tụa đầu vào ngực anh mong chờ sự che chở của anh. Trên bất cứ lĩnh vực nào , mặc dù có bệnh cũng không làm cô chùn bước,không điều gì khiến cô suy nghĩ, không có gì khiến cô lo âu,cũng chẳng có gì khiến sầu khổ mà chỉ có anh. Đối Băng, Hoàng là tất cả, cô có thể làm bất cứ việc gì cho anh miễn là có lợi cho tương lai sự nghiệp của anh. Cô dám vì anh mà hy sinh cả hạnh phúc của mình. Cô chìm đắm trong suy nghĩ mà chẳng biết mình càng lúc càng ôm chặt lấy anh như sợ anh vụt mất.
|