ms.witch
-
Số bài
:
5854
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.11.2008
|
RE: Nghịch Ngợm
-
25.09.2009 01:05:16
Tháng Năm Lâu rồi không gặp nhỏ Nga, hôm nay vợ chồng nó nổi điên hay sao mà nhắn tin nghe giật mình : - Ê nhỏ, mai đi chơi, nhớ tranh thủ đi đó. Tôi mới nhắn lại : - Mày dở hơi à? Hai vợ chồng mày rửng mỡ thế? Nga nhắn lại : - Ừa , vợ chồng tao dở hơi ấy, không bằng mày. Mai có mặt nhá, tao báo tin này nghe giật gân lắm. - Tin gì quỷ? - Có một người nói yêu một người. - Khùng, đúng là rửng mỡ, người ta yêu nhau mắc chi mày? Đúng là mày có chồng rồi "man" hơn đó. Thế thằng chồng mày có giống mày không? hì hì. - Cái con khỉ này, mày muốn ổng rượt mày chạy à? - Thách ba đứa nhà mày đấy. - Ủa, đâu mà ba đứa? - Hờ, sao mày ngu bất tử thế nhỏ? Nhường tao bớt đi chứ lị. - Cái con này láo với chị nhỉ? Muốn ăn đòn à? - Chấp rồi mà muốn với không cái gì chứ? Nhưng mà chuyện gì? Nói đi, mai tao không đi, bận rồi. - Mày đi chết đi con quỷ, mai Tốn nó về quê rồi, tới tiễn nó. - Kệ nó, liên quan gì tao. - Sao mậy bạc tình thế con quỷ, dù gì cũng bạn bè mười mấy năm. - Kệ tao, nói nó khi nào bà rãnh bà thăm nó. - Mày đi chết đi. - Mai tao chết, khỏi lo. hì hì, mày lo tiền nhang khói đi, không tao về đòi à? - Ặc, mày quỷ thành tinh rồi. - Mày định vòng vo đến đâu vậy? Nãy giờ tao thấy mày đưa tao đi tới sao Hoả rồi á? - Hờ hờ, tối nay bà rãnh, bà đưa con đi hết mười hai sao vòng qua tới mười tám tầng địa ngục trở ngược lên... - Phòng chồng mày đó, hắn gọi kìa ở đó mà tám, sao giống tao quá đi mất. hì hì - Con quỷ nhỏ !Trông cho thằng nào bắt mày đi cho tao nhờ. - Cái con này hay, tao báo gì mày mà mày bảo tao lấy chồng mày nhờ hỉ? - Cho thằng chả khoá cái mồm mày lại chớ chi? - Đồ...phản...bạn.. - Hi hi..Tóm lại mai đi nhé, không thì chết với tao. - Thế thì tội chồng mày lắm, đừng ác vậy con. ha ha ha.. - Mày là ác quỷ ! - Vâng, em biết ạ ! Cảm ơn chị quá khen ! Chị đi ngủ giùm em, khuya rồi á. Không thì thằng chồng chị nó lại mắc vốn em. - Uhm, bi bi mày nhé, mai gặp ! - Con này lì, mai không đi ! Ngủ đi! .... Rồi, thế là nó chịu ngủ rồi , không thì dám nói đến sáng.Tôi lẩm bẩm một mình " Mà cũng lạ nhỉ, tự dưng ăn trúng gì gọi điện rủ đi chơi, mấy hôm đời nào thấy đâu, vợ chồng nó bận việc lắm cơ mà , đúng là chuyện lạ bốn phương. Mai thế nào cũng bị réo cho xem , nó mà không thấy mình chường mặt ra là réo bà đỡ luôn,sao nó giống tính mình thế nhở. Vui thật !" Mười mấy đứa bạn chỉ có nhỏ này là thân nhất, thêm cái lão Nam nữa là đủ bộ ba. Nam hay nói "bà bay như chim đó, kiếm bà được mới ghê ". Tôi cười hì hì. Thức tới gần ba giờ sáng mới ngủ, mới sáu giờ sáng cái con "khỉ nhỏ" lại gọi điện réo : - Ê mậy, dậy coi. Dậy không tao tới nhà mày đó. - Gì đó con quỷ, tao không đi. Mày phá tao vừa thôi, để tao ngủ chút rồi tao thuơng mày nhiều. - Khỏi cần mày thuơng tao nhiều, thuơng ít thôi. Dậy ngay không thì bảo? - Tao tắt máy à? - Hu hu, mày không thuơng tao.. Hết đường đỡ, nó chơi màn "nước mắt cá sấu" là Tôi bó tay luôn : - Được rồi, ngập thành phố đó má, nín đi, con tới. - Hà hà, chỉ có màn này mới rinh nổi mày đi thôi chứ dễ gì mày chịu đi.Thấy sư phụ cao cơ chưa con. - Xì, mày giỏi lắm đó, lát tao đến mày biết tay tao, coi ai sợ ai nhé. Cho mày chừa cái tật rủ tao đi. hìhi Tôi e là con nhỏ đang sốt vó vì không biết tôi định phá gì nó. Tưởng tượng tới cái mặt nó đang mếu máo là không nhịn được cười, thế là tôi tủm tỉm cười một mình. Hôm nay không làm thục nữ nữa , đổi mốt chơi cái phát sần xì tin cho nó hú hồn chơi. Quất luôn một bộ đồ đen lên phóng xe đến chỗ hẹn nằm trên đường Nguyễn Tất Thành. Vừa nghênh ngang bước vào thì nghe nó hú rồi : - Ê cưng ơi, tới đây. Hôm nay trông cưng giống khủng bố quá, đi bắt Bin La Den à? Tháo cặp mắt kính ra móc vào trước ngực ,tồi trề môi : - Chuyện đó xưa rồi cưng, chị mày hôm nay tới khủng bố mày đây. Nhỏ Nga cười ha hả : - Ha ha, hôm nay chị cưng tiếp chiêu cưng đây. Tối qua chị đã tìm hiểu sách Tôn Tử Binh Pháp nhuần nhuyễn lắm rồi. Vô tư đi cưng. Tôi nheo mắt cười : - Ờ, hàng đó xưa..oài...chị không xài nữa , hì hì. Chị cứ cho cưng lên dây điện giựt tê tê, chết từ từ mới sốc cơ. - Ác quỷ , hèn chi hôm nay đen ngòm. - Kệ bà, ai bảo quậy bà mới sáng sớm chi. Nhỏ Nga cười hì hì : - Tại nhớ mày kiếm mày chọc cho mày chửi chơi chứ bộ. Với lại Tốn nó chuẩn bị về quê, cũng lâu rồi, ba năm nay mày có gặp nó đâu. Tôi nhún vai : - Ờ, hên xui, tao với nó chắc vô duyên đó. Đùa thôi, tao bận việc. Sao giờ chưa thấy lão tới. Cái lão ấy lúc nào cũng vậy, như con rùa ! Nga vuốt vuốt tôi : - Hạ hoả giùm đi chị hai, chằn vừa thôi. Từ từ nó tới. - Ờ...thế hôm nay tính đi đâu chơi? - Đi uống cà phê tán dóc, rồi vào karaoke. - Má ơi , thế hát karaoke xong làm gì? - Lúc đó tính. - Lạy tụi bay luôn, tao mà khàn tiếng dạy không nổi tụi bay bắt đền nhé. - Rồi, tao lo cho mày mấy tờ xin phép rồi, có nhờ Bác sĩ ký giùm đây. - Trời ạ, mày chu đáo quá đi mất. hì hì , vậy chuẩn bị cơm nước cho tao một tuần luôn, tao ngủ dưỡng sức. - Đầy đủ cho mày, khỏi lo. Rước mày đi chơi cứ như rước bà hoàng, khổ! - Ai bảo mày rước, tao đâu mượn. Hai đứa xáp lại là chí choé đến bể quán người ta, tội nghiệp Dũng chồng Nga. Cứ nhìn qua rồi nhìn lại muốn gãy cổ luôn. Anh ta cứ nhìn hai đứa cười. Dũng cũng chỉ gặp tôi có một hai lần nhưng biết tôi với Nhỏ Nga thân lắm, tuy vậy làm gì biết Tôi đây với vợ anh ta lại khùng đến mức ấy, nói chuyện cứ tưng tửng, người ngoài nghe tưởng hai đứa sắp oánh nhau chứ. Một lát sau thì bọn rùa kia lại kéo đến, thấy tôi thì Tốn hắn chưa hỏi gì mà cái lão Nam đã tươm tướp : - Ôi chị hai yêu dấu, hôm nay em mới thấy chị xinh dã man luôn. Rồi, lại xỏ lá nữa , mấy cái tên này nói chuyện dở hơi thế ấy, hèn chi ế một lũ. Tôi tưng tửng : - Thế em không nghe nét đẹp hoang dại à? Em nhìn chị xong là bỏ nhà đi hoang luôn thấy chưa? Hắn làm điệu bộ muốn ói ra : - Ọi, trời ơi tự tin thấy mà ghê luôn. Hôm nay chắc đài báo Bão quá bà Thanh ơi. Tốn ngơ ngác : - Gì mà Bão mày, trù ẻo không ! Nam vuốt cằm : - Không tin mày hỏi anh Dũng coi , phải không? Dũng cười : - Tâm bão xoáy ngay vùng này mới kinh chứ. Nhỏ Nga thì phá ra cười, Tôi biết ngay là mấy cái lão này xúm lại chơi xỏ tôi, tôi cũng phớt tỉnh : - hờ , vậy mấy ông chuẩn bị chống bão đi. Coi chừng bị sạch sành sanh à nha. - Ối, cái bà này dạo này thành tinh rồi à? Tôi ngó lơ lơ nhún nhún : - hơ hơ , hên xui à ! Một lát nữa thì một lũ mười đứa nữa đến. Bọn này đi cặp tất, vì đứa nào cũng có chồng cả rồi. Chỉ có tôi với mấy anh chàng là lẻ sô thôi.Hôm nay tụi nó xúm nhau họp lớp nên đông khủng khiếp. Đủ bộ xẩu hai chục đứa, bọn chứng ngưòi chưa thấy mà tiếng đã nghe rồi. Chúng chí choé : - Ôi trời hôm nay bão thiệt rồi, bà Thanh đi chơi đúng là sốc. Tôi lườm : - Bọn này dễ ghét không , làm như hồi giờ tao không đi chơi vậy.Chứ hồi còn đi học, đứa nào hay xử cho tụi bay đi. Nhỏ Nhàn chỉ vào tôi : - Mày chứ ai , nhưng chỉ hồi còn học sinh. Sau này không còn mày, buồn ơi là buồn, gặp mấy cái lão mắc dịch này chỉ có nhậu thôi. Có mày mày xử mấy lão. Bọn con trai nghe nói đến phản đối : - Giờ nói xấu tụi này à? Mấy bà thua hả? Uống như tà. Chỉ có mỗi bà Thanh giỏi cái miệng, uống mới có một ly đã quắc cần câu. Dạo này bà lên đô chưa? Tôi trề môi : - Lên đô rồi, chấp mấy ông hai két. Nhóm con trai mấy ông uống thua bọn con gái tụi tui thì tự xử đi. Nam sờ trán tôi : - Ê Thanh , bà ấm đầu à? Thôi về ngủ đi. Không biết uống mà mạnh mồm vậy? Tôi cười cười : - Vậy có dám cá không nào? - Rồi, quân tử nhất ngôn Con nhỏ Ngọc tiếp : - Tứ mã nan truy...cởi..quần Cả nhóm ôm bụng cười ha ha. Nhắc câu này mới nói cái lý do tại sao lại có cái câu này. Hồi còn học sinh, tụi này giải lao thuờng tụm lại chơi đá cầu. Con gái tụi này vén hai tà áo dài cột lại, tháo giày cao gót ra chơi đá cầu. Bọn con trai thấy vậy ham vui mới vào cá độ. Chia hai phe đá với nhau, nếu phe nào thua thì cõng đối phương lên cầu thang cho tới lớp học. Số là lúc đó lớp tụi này nằm trên lầu một. Khi ấy tụi này chơi vô tư lắm, mặc dù lớn cả rồi, đùa giỡn ôm nhau nhảy cẫng lên là chuyện thuờng. Không biết mấy anh chàng ấy có cái dụ xao xuyến gì gì đó khi cõng bọn này trên lưng không mà chỉ nghe mấy anh chàng ngồi soải chân soải tay ra thở hồng hộc chửi tụi này : " mấy con heo này nặng gớm, thế mà có thằng hắn tình nguyện vì mấy ả ấy chứ ". Quay lại cái lúc đá cầu. Khi phát tay nhất trí điều kiện đôi bên mới nói : - Quân tử nhất ngôn Con gái tiếp : - Tứ mã nan truy... Lúc ấy thì bọn con trai hay chơi cái trò đứa nào lơ là "tụt quần" của bạn trước mặt con gái tụi này. Ái đang đứng sau lưng của Hiếu mới hô tụt quần tây của Hiếu: - Cho Hiếu rớt cái quần. Con gái tụi này mất hồn bịt mắt lại hết, còn Hiếu thì rượt Ái chạy cùng trường. Lúc ấy tôi không bit mắt mà ôm bụng cười, vì thật ra cái quần của Hiếu có tụt đâu. Tại Ái cố ý trêu cho bọn con gái này khóc nhè ấy mà. Bọn hắn rượt nhau đã rồi thì quay lại phát cầu. Chả hiểu sao con gái tụi này lúc ấy đá cầu siêu sao và ăn rơ thế, cho mấy anh chàng thua liểng xiểng. Cuối cùng đành cắn răng rinh "mấy con heo" này lên tuốt lầu một. Anh nào anh nấy té khói. Quay lại, cả nhóm nhớ lại chuyện đó, mấy anh chàng cười : - Mấy bà bị pê hết rồi nên cõng không có cảm giác, thấy là muốn chạy có cờ. Nhỏ Ngọc cười hí hí : - Giờ thử xem có ảm giác không biết liền à. Hiếu lườm : - Bà giỏi rồi, có chồng rồi có bảo thử tui cũng không dám. Ngon bà Thanh bảo xem, tui có dám không? Dám cho tui dám nhận liền. hì hì Tôi véo tai hắn : - Cái gì mà cho với nhận hả? Đây chị cho đây, tới nhận. Nhắm kham nổi không cưng? Hiếu la oi ói : - Trời ơi em yêu ơi, sao nỡ đoạ đầy anh vậy? Tôi mới véo mạnh hơn : - Cho cưng gọi lại đấy, gọi đúng chị tha cho. Hiếu cũng lì lợm : - Anh tình nguyện cho cưng hành hạ đó. Tôi mới thả tay ra, sờ tay trên trán Hiếu bảo Nam : - Ê Nam, lão này hôm nay hâm nặng hay sao vậy? Nam nhún vai cười hì hì : - Ai biết nó, bà đi hỏi nó. Tôi xoay qua : - Hiếu, ông hâm thiệt hả? Hiếu cười khà khà : - Với bà mà không hâm thì không địch nổi đâu,nhất đẹp trai nhì chai mặt mà lị. Tôi trêu hắn : - Hèn chi hôm nay ông xấu tệ. Hiếu đâu thua : - Xấu mà có đứa đòi sống chết vì tui á. - Rồi , tui biết rồi. Sao không lấy nó làm vợ đi , há há. Cả lũ ôm bụng cười , Hiếu ngẩn tò te : - Thua với bà thiệt đó, mẹ chằn à. - Giỏi, con ngoan của mẹ. Ạ mẹ thuơng nào. Hắn cốc đầu Tôi cái : - Bà muốn ăn đạp của tui mà. Ly là nhỏ bạn trước kia ngồi sát bên tôi, nhỏ hiền nhất lên tiếng : - Hiếu hồi giờ có cãi lại với nó đâu mà cố làm gì. Mà Lớp mình tụ lại có con này là như cái vũ trường đó, náo loạn cả lên. Phát Lớp trưởng cười : - Giờ tụi mình ngồi ôn lại ngày xưa ấy nhé. Mấy bà có nhớ có một lần tiết kỹ thuật cô Tình không. Biết nể bà Thanh luôn, nhờ bả mà Lớp tụi mình lên "chào cờ" trước trường đầu tuần. Trang "cò" mới cười hí hí : - Bài gì không hát lại nhè ngày bài hát " Tình ơi sao đi mãi nên sông dài mênh mông"... Toàn "sĩ quan" tiếp : mới dứt câu cô Tình quay gót ra đi không lần ngoái đầu lại.. Yến bí thư tiếp : và cô chủ nhiệm vào.. Uyên : Cả lớp được nghe những bản tình ca không tên không bao giờ quên.. Tôi mới nguýt : tại tụi bay thách tao có dám chọc cô không có gì cả Lớp chịu nên tao liều luôn.. hì hì... Nga cười : cũng tại bà cô dã man quá nên tụi học sinh mình mới quậy chứ bộ.. Hồi còn học sinh có những suy nghĩ ngu ngơ vậy đó, cứ thấy thầy cô nào hơi khó ưa là "trêu" liền, nên giờ "rút kinh nghiệm" làm cô giáo dễ thuơng hơn chút cho học sinh khỏi rủa mình. Từng đứa khơi từng trò nghịch ra kể. Tân mới nói : - Hai, bà nhớ không? cái tiết hoá cô Thanh đó, bà xúi tụi này lấy "lựu đạn hơi cay" làm đứa nào cũng nổ đom đóm mắt, chạy tán loạn. Còn năm bà cô ngoại ngữ lần lượt ra đi vì bà bày trò "bóp còi" trong giờ học. Bà cô đang giảng bỗng nghe " tít" , cả lớp cười sặc sụa. Cô nghe chừng mấy lần nổi điên không dạy nữa.. Anh Duy lớn hơn tôi hai tuổi nhưng vì tai nạn mà phải lùi lại hai Lớp, là học sinh chuyên Anh của Tỉnh ấy chứ, nhắc tiếp : - Bé Thanh nhớ không, lúc tiết thể dục. Em nhìn qua ô tường của trường (số là sát trường PTTH Trưng Vương có quán cà phê, trước trường là biển , giờ vẫn vậy ) thấy quán vắng, giám thị ngủ gật đó. Em xử tụi này nhày rào qua uống cà phê, ai dè đang uống thì ông thầy lù lù xuất hiện làm cả bọn phải chạy tán loạn, đứa chui dưới gầm bàn, đứa chui vào hóc tủ chủ quán, đứa nấp sau chậu cây kiểng.. còn em thì cứ tỉnh bơ chào Thầy, tỉnh chưa từng có. - Hic, chứ anh nói lúc ấy em làm gì, thấy ổng mà chạy có kịp đâu đành đánh nước cờ liều "giả điên khiêng đồ nhà" chứ. Mà Ông Thầy dễ thuơng ác, thấy em hỏi hiền khô :"em làm gì ở đây?" hên là em mau miệng nói "dạ em đi kiếm thầy mà không có". Hú hồn cho em. Mà tại ổng muốn tha cho em chứ ổng thừa biết em trèo tường qua đây chứ bộ, em đi theo ổng tới chỗ giám thị ổng nói thế này "thầy coi trường mà học sinh đi kiếm tôi thầy cũng không biết nhé". Thầy Giám thị gãi đầu cười huề tiền, còn em thì cứ hí hí. Giờ này là thời cơ cho tụi này tố cáo tội trạng của tôi khi còn là học sinh. Hà tổ trưởng tổ một lúc ấy nói : - Nhìn con nhỏ hiền khô mà mấy con ả cá biệt lại sợ nó một phép. Mấy ả đi oánh lộn đủ trường mà mỗi lần thấy nó lại cười tươi như hoa. Nhờ thế mà không bị ăn hiếp. Tôi nhún vai : - Có gì lạ đâu, tụi nó sợ mỗi thằng Bảo. Tao núm đầu thằng Bảo coi như xong chuyện. Dám xớ rớ à. Thằng ấy gần nhà tao, anh nó lại là sư huynh tao, nó ăn gan trời mới chọc tao. Lúc đầu nó không biết, thách tao dám quăng ghế vào đầu không , thế là tao bê nguyên cái ghế làm cái vèo, chinh một dây..hì hì..may bà quăng ghế nhựa nhé.. Nga tiếp : Nhiều khi tao ngẫm không ra là nhìn mày hiền thế mà lại chằn thế , lại nổi tiếng là bà sát mới ghê chứ. - Quỷ, tao có chọc ghẹo ai đâu, tại thách tao chứ bộ, thách tao là tao chơi luôn..chết đứa nào chết..tao sống..hì hì.. Nga gật đầu : - Hồi đó vui ghê, mấy năm trước họp lớp cóp bao giờ thấy mày đâu, từ khi ấy đến giờ đây là lần đầu tiên thấy mày xuất hiện, sao tụi nó không mừng cho được. Tôi im lặng, cảm thấy có lỗi với bạn bè vì ai cũng nhớ mình còn mình thì cứ mãi ở tận đâu đâu. Chỉ có với nhỏ Nga là thuờng gặp còn lại thì lâu rồi không gặp. Những kỷ niệm tràn về, các bạn thi nhau liệt kê "thành tích" có một không hai của cái Lớp "chuyên - cá biệt" này. ..... Gặp nhau , kể cho nhau nghe mà chẳng ai hay trời đã đổ bóng rồi, chỉ còn lại cái bụng kêu ột ột của mấy ông chồng phải cố chụ đựng vì mấy cái miệng chích choè của mấy nàng Tôi. Đến lúc này thì bọn này "giật mình thức tỉnh" và kéo nhau đi "giải quyết cái bao tử' ở các quán mà hồi xưa đi học , tụi này hay đạp xe đạp giữa trưa nắng hay những tối tan giờ học thêm. Chúng tôi quyết ôn lại thời học sinh nên cứ nhè hết quán "bánh canh chả cá" ở Bạch Đằng rồi quần qua quán "Bánh bèo chuồng Heo" , rồi chạy qua Mai Xuân Thuởng xơi me xoài cóc ổi, chay tiếp qua Nguyễn Công Trứ xơi chè bảy màu, chưa hết chạy tiếp tới "Biển" để..ói vì quá no. Mua mấy chục bịch đỗ phộng rang ngồi trên cát đùa nghịch, rồi rượt ra biển... .... Một ngày thật vui và ý nghĩa đối với tất cả mọi người. Hầu như những món ăn thân quen, những con đường, góc quán thuở học trò...và thậm chí cái màn trình diễn.."ói" của bọn này cũng "ôn" tuốt. Cánh mày râu phen này chỉ biết ngắm " mấy mụ la sát" này đùa giỡn và cười phụ hoạ chứ chả dám hó hé tiếng nào. Biết đâu về còn yêu vợ hơn ấy chứ. Ra về, mọi người có vẻ còn luyến tiếc: - Vui quá, lần sau đi nhớ hú đó. Tôi mỉm cười vẫn cái giọng cố hữu : - Hên xui à. Nói vậy chứ trong lòng nào phải vậy. Nam đưa tôi về tới nhà : - Thôi bà vào nghỉ đi, thấy bà cũng nhã nhựa rồi á. Tui về tâm sự với bé Út đây. Đợi hắn quay xe chạy cái vèo tôi chỉ biết cười : - Trời ạ !Đúng là...bó tay ! Trở về lại với cuộc sống của mình.. Những ngày công việc và yên tịnh đến mức cô đơn, trống rỗng...cùng những nỗi nhớ dài như vô tận..và đếm..mong.. Một ngày... Gió đau thuơng hờn dỗi Một ngày... Mưa trăn trối tiếng yêu Một ngày.. Mây giăng tắt ánh chiều Một ngày... Biết bao điều...cũng hết Một ngày.. Một trái tim đã chết... Một ngày.. Sầu lê lếch ngả nghiêng.. Một ngày... Ta ôm nỗi niềm riêng.. Một ngày... Mộng nối liền...hư ảo... Một ngày... Biển gây cơn giông bão Một ngày.. Ta ảo não...tại sao? Một ngày... Ngẩn đầu nhìn trời cao Một ngày... Ta tìm vào quên lãng Một ngày... Ta lại tìm dĩ vãng Một ngày.. ....và...năm tháng..trôi qua Một ngày... Ta..nhìn..lại tình ta.. Gọi khẽ.. Anh yêu à...yêu mãi nhé Ngày 25/09/09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2009 01:12:42 bởi minhthanh_love >
|