giúp mình phân tích câu này đi mọi người

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 125 bài trong đề mục
Tác giả Bài
lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: Còn mất khi tóm tắt câu văn trong Đường chúng ta đi - 18.08.2009 11:11:44
cảm ơn các bạn đã nhiệt tình bàn luận về đề tài này.Ý kiến của Th.S Thanh Công có nhiều điểm tương đồng với suy nghĩ của Lovely,mình mạo muội xin góp thêm một vài ý kiến nhỏ
@So với đoạn văn,đoạn rút gọn ngắn hơn và vẫn giữ được các sắc thái của giọng hát dân ca:ngân nga bát ngát ,rụt rè ,e thẹn,tinh nghịch duyên dáng
@Mất:
+chất tạo hình,gợi hình,gợi cảm mà nhà văn cố găng tạo ra thông qua các hình ảnh so sáng bất ngờ đã bị lược mất
+cùng với điều đó chất trữ tình,cảm xúc tinh tế,nỗi nhớ nhung tình gắn bó, niềm say mê đối với giọng hát quê hương, dân tộc cũng bị lược mất
+Do mất đi những cụm từ so sánh sinh động đầy dụng công sáng tạo của tác giả
@ câu biến đổi (câu nguyên văn là 1 câu rất dài do đó mới thể hiện được cái ngân nga bát ngát của giọng hát dân ca trong khi câu rút gọn ko thể hiện được điều đó)



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 18.08.2009 11:31:38
Chắc hẳn các bạn ko ai là chưa từng nghe chuyện cô bé bán diêm của andesen, nhưng chưa chắc ai cũng hiểu được những ý nghĩa hàm chứa của câu chuyện vì vậy lovely xin mạo muội đưa ra vài câu hỏi nhỏ để mọi người thảo luận
       Động lực nào đã thúc đẩy cô bé từ chỗ đánh liều quẹt một que diêm đến quẹt tất cả những que diêm còn lại? Tại sao tác giả andesen lại viết cô bé đi bán diêm chứ ko phải một mặt hàng nào khác? Hình ảnh nghệ thuật diêm đóng vai trò như thế nào trong đoạn văn?
        Nếu nhà văn để cô bé đi bán nến hay bán đèn thì có mất đi sự hấp dẫn của câu chuyện ko? vì sao bạn lại cho là như vậy?
        Đọc xong câu chuyện đó bạn có hiểu được tấm lòng của andesen ko? Bạn có bik ông viết câu chuyện này nhằm thể hiện tình thương cảm của mình dành cho ai ko? 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2009 19:30:31 bởi lovely_rabbit >



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 20.08.2009 21:53:21
đề tài này cũng đâu khó lắm, chẳng lẽ các bạn định bó tay ư ??????



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

sweet

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 21.08.2009 17:08:12
Theo lovely thì  andesen để em đi bán diêm mà ko bán một thứ khác có lẽ là do diêm rẻ tiền, và cũng có thể là do diêm chỉ lóe cháy trong giây phút nên các mộng tưởng chỉ xuất hiện trong phút chốc, và cô bé dường như trở về với thực tại nghiệt ngã ngay lập tức. Cách sử dụng nghệ thuật tương phản đối lập làm tăng thêm hoàn cảnh đáng thương, cuộc đời đầy bất hạnh của cô bé bán diêm, bên cạnh đó cách viết cũng làm cho người đọc thương cảm trước số phận của cô bé và phẫn nộ trước một xã hội lạnh lùng ko có tình thương



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 21.08.2009 17:14:31

Trích đoạn: lovely_rabbit
Động lực nào đã thúc đẩy cô bé từ chỗ đánh liều quẹt một que diêm đến quẹt tất cả những que diêm còn lại? Tại sao tác giả andesen lại viết cô bé đi bán diêm chứ ko phải một mặt hàng nào khác? Hình ảnh nghệ thuật diêm đóng vai trò như thế nào trong đoạn văn?

Theo lovely thì cô bé đánh liều quẹt một que diêm do cô quá rét, ko thể nào chịu đựng được nữa. Thế nhưng mỗi lần quẹt diêm, một ước vọng khao khát về một cuộc sống ấm no hạnh phúc, tràn đầy yêu thương lại ùa về khiến em muốn níu giữ, đỉnh diểm của câu chuyện là em đã được gặp lại bà, vì ko muốn bà biến mất như những thứ khác nên em đã quẹt hết tất cả các bao diêm. Thoát khỏi cuộc sống đầy đau khổ của thực tại để đến với bà là động lực giúp em làm tất cả
  Hình tượng nghệ thuật diêm mang một ý nghĩa đặc biệt, ngọn lửa diêm lấp lánh đẹp đẽ kì diệu về giấc mơ thiên đường hạnh phúc của tuổi thơ. Đó là ngọn lửa của ước mơ về một mái ấm gia đình về tình thương trong cuộc đời. Nó thể hiện sự cảm thương sâu sắc của tác giả trước những mộn tưởng cao đẹp nhưng khát khao cháy bỏng của những số phận bất hạnh.Nó thể hiện tính nhân văn cao cả của truyện        Ý kiến của lovely là vậy đó các bạn thấy sao?????



<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2009 17:35:31 bởi lovely_rabbit >



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

Thanh Công
  • Số bài : 94
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 07.03.2008
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 21.08.2009 17:45:55
             Thỏ Hồng đưa ra những câu hỏi thật thú vị. Nhưng trước khi nói về ý nghĩa của truyện, chúng ta phải nắm được 2 vấn đề cơ bản sau:
            Thứ nhất, truyện “Em bé bán diêm” của Andersen là loại truyện cổ tích. Do đó, trong câu chuyện có nhiều yếu tố kì ảo, nhiều ước mơ bay bổng phù hợp với lứa tuổi thiếu niên.
            Thứ hai, Andersen là nhà văn Đan Mạch-nơi Đức chúa trời và Thiên đường được coi là đấng tối cao, là nơi cực lạc. Cuộc sống ở đó sung sướng, công bằng…; là nơi mà con người luôn mơ đến.
            Đi vào vấn đề Thỏ Hồng đưa ra, chúng ta thấy: Mỗi lần que diêm bùng cháy sẽ có một thế giới ảo hiện ra. Đó là chiếc lò sưởi tỏa hơi nóng dịu dàng giữa đêm đông, con ngỗng quay thơm phức lúc đang đói rét, là cây thông noel lộng lẫy và cuối cùng là NGƯỜI BÀ thân yêu của bé xuất hiện. Ba que diêm đầu bé còn ngập ngừng nhưng khi hình bóng bà hiện ra thì “em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày”.  Như vậy, động lực lớn nhất đã giúp cô bé vượt qua sợ hãi để quẹt hết cả một bao diêm là bé muốn níu kéo bà em lại, để nhờ bà xin với thượng đế cho em về với bà, với chúa; thoát khỏi cuộc sống đói khát, khổ cực nơi trân gian.
            Mặt khác, khi để cho cô bé đi bán diêm mà không bán các loại khác, Andersen còn muốn thắp lên ngọn lửa ước mơ cho những người nghèo khổ (nhất là trẻ em) một thế giới công bằng, no đủ, ấm cúng. Điều ấy, tuy chưa phải là sự thực nhưng những ước mơ đầy tính nhân ái của nhà văn rất đáng trân trọng.
 
Thah

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 21.08.2009 18:30:12
hôm trước lovely có gặp một cái đề như thế này:bàn về truyện ngắn lão hạc của nam cao có ý kiến cho rằng qua một nỗi lòng một cảnh ngộ một sự việc của nhân vật nhà văn muốn bàn với bạn đọc một vấn đề nhân sinh,  từ truyện ngắn lão hạc hãy làm sáng tỏ điều đó. Thật ra khi đọc xong đề văn này lovely bị bí liền, vì lovely ko biết cách phải phân tích cái gì trước cái gì sau và ko hiểu nội dung của đề muốn nói gì. Chính và thế hôm nay lovely muốn mọi người tư vấn về cách phân tích một đề văn, mong mọi người giúp đỡ nhé
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2009 18:20:45 bởi lovely_rabbit >



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 30.08.2009 08:09:09
chắc phải đóng cửa top này quá, chẳng có ai bàn luận thì sập tiệm luôn chứ còn gì nữa 




TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

sweet

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: Bàn về "Lão Hạc" của Nam Cao. - 31.08.2009 14:52:00
nhưng nếu chỉ nói như sweet thì mình nghĩ chưa thể hoàn thiện một bài văn. Còn chi tiết tình yêu giữa chàng trai và cô gái mình nghĩ trong truyện ngắn này ko phải là ý chính. Theo mình thì chắc có lẽ là phải phân tích cái đề trước nỗi lòng ở đây là gì sự việc là gì, và cảnh ngộ nào. ko bik mình nói thế có đúng ko, sweet thấy sao 



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

sweet

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 03.09.2009 22:27:38
Theo lovely, trong văn bản lão hạc có rất nhiều nhân vật(như sweet đã nêu ra) nhưng mình nghĩ ko cần nêu ra nhiều như vậy, mà chỉ cần nêu lên nhân vật(lão hạc) và sự việc tiêu biểu thôi. Sự việc tiêu biểu trong tác phẩm là sự việc lão hạc xin bã chó của Binh Tư(tên trộm í), đó là chi tiết có ý nghĩa đánh lừa, làm cho người đọc nhầm tưởng phẩm chất của lão hạc đã bị cái nghèo cái đói làm cho tha hóa

Thỏ còn nhỏ & ngây thơ lém chỉ dám làm muội muội thui





TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

sweet

ngocnutamkinh
  • Số bài : 37
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.11.2008
RE: RE:bàn về chuyện cô bé bán diêm - 04.09.2009 01:53:12
Đọc chuyện, văn thơ như các cô học trò ngày nay thấy chán bỏ bu đi nhở, nhớ mà chán cho những giờ giảng văn, bao nhiêu năm qua rồi nhỉ chắc cũng không dưới 20 năm. Môn văn học đúng ra thật là rất lý thú, như tớ nhớ mãi thầy dậy giảng văn kể những chuyện ngoài rìa của Hồn Bướm Mơ Tiên trong cái tĩnh lặng của trưa hè, khói thuốc Ba Tô xanh của thầy hút thoảng lan nhè nhẹ tan nhanh qua cửa sổ, .. Cái không gian đó đã bị cuốn mất 1 cách phũ phàng, khi trường lớp bị đổi chủ, giảng văn là môn học của lý luận văn  học, đọc văn là phải phân tích, nào là các tuyến nhân vật, nào là các mâu thuẫn, lúc nào là mâu thuẫn lên đến cao trào....
Thật tội nghiệp cho các áng văn chượng bị đem ra giải phẫu, cắt ngang xẻ dọc, ... tôi thử hỏi thế còn về khía cạnh cảm xúc của người đọc, sao môn giảng văn không là môn cho các học sinh tự đọc sau đó cho các em được tự do viết lấy cảm giác của các em khi đọc một tác phẩm,... hay cũng có thể là 1 phương pháp nào khác với lối phân tích, lý luận cứng nhắc như cách dạy học giảng văn như nền giáo dục 30 năm không đổi hiện nay  

sweet

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: Bàn về "Lão Hạc" của Nam Cao - 07.09.2009 17:26:34
sweet và nntk đều có suy nghĩ và ý kiến riêng của mình, thỏ thấy ai cũng có cái đúng nhưng vì đây là một diễn đàn văn học nên thỏ ko muốn tranh luận nhiều về một vấn đề ko liên quan. Thỏ nghĩ rằng chúng ta cũng nên đưa ra một đề tài văn học ko có trong sách vở, (tiếp thu ý kiến của nntk đó) để ko theo một lối mòn sáo rỗng nào. mọi người thấy sao???????
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2009 17:28:02 bởi lovely_rabbit >



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

sweet

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: Bàn về "Lão Hạc" của Nam Cao - 09.09.2009 17:27:16
Cái cây

  - Sân nhà bốn phẩy năm mét vuông tự nhiên mọc lên một cái cây. Buổi sáng ấy anh ra cổng đứng hút thuốc, thấy hai lá mầm trồi lên. Qua hôm sau đã thành hai cọng lá hẳn hoi. Vài hôm nữa, được nửa gang. Anh bảo: - Này em, trong sân nhà mình có một cái cây tự nhiên mọc lên đấy!
- Em biết rồi, đang tính nhổ.
- Gì, cái cây vậy mà em định nhổ? Cả xóm này chẳng nhà nào có cây. Nắng nhức hết cả mắt!
Cô ném mớ đồ vào máy giặt, mở nước.
- Thằng bé ngủ chưa?
- Ngủ rồi. Nó quậy anh gần một tiếng.
- Hồi này nó lười uống sữa quá. Anh phải ép nó chứ!
- Ừ, nhưng mà em nhớ đó. Đừng nhổ cái cây của anh.
*
Cái cây cao hai gang. Lá xanh nõn. Gió đong đưa.
- Có lý lắm. Mày lớn cho mau. Chiều chiều tao có chỗ ngồi uống trà!
- Ai ghé vậy?
- Có ai ghé đâu?
- Sao em nghe anh nói cái gì...?
- À... anh nói với... cái cây đó mà!
- Ối trời đất ơi! Mà tiện đây em mới nói. Sáng nay cái cây quái quỷ của anh nó làm em suýt té trầy giò đó!
- Cái cây bé xíu, đứng yên phăng phắc mà làm em té trầy giò? Chuyện lạ!
- Em dắt xe ra, cánh cổng mở đâu có hết được, đụng cái cây quý hóa của anh đó. Thế là phải né sang bên. Cái xe nghiêng. Vít cả em xuống!
- Thì em cẩn thận một chút!
Cô sập cửa tủ lạnh:
- Cái sân sâu được mét rưỡi. Nó mọc ngang ra đó. Trời ạ!
- Thì anh cũng muốn có một bóng mát. Ngồi đó uống trà!
- Chưa tới bốn mươi. Chăm cây, uống trà. Y như ông cụ non!
- Em đừng nói vậy chứ!
- Oan lắm! Hồi này anh lẫn tùm lum chuyện rồi đó!
*
Cái cây đã cao lưng cánh cổng. Anh vẫn chẳng biết cây gì. Bông bắt đầu trổ. Anh đếm được tất cả bốn chùm. Trăng trắng.
- Này anh, đêm qua em không ngủ nổi đó. Rồi đến ho lao mất thôi!
- Có việc gì trầm trọng vậy em?
- Thì cái cây của anh đó!
- Trời, lại cái cây. Anh tưởng em đã quên nó đi rồi chớ?
- Nhưng nó bắt đầu ra bông. Đêm đêm anh ngủ khịt ra đó, có biết gì. Cái mùi bông nhức óc muốn khùng!
- Trời ạ, sao anh có ngửi thấy gì đâu?!
- Đã bảo anh ngủ khịt ra đó mà!
- Anh sợ em cảm giác vậy thôi!
- Cảm cái gì mà cảm. Bộ anh nghĩ mũi em điếc à?!
- Vậy thì anh bứt bông nó đi vậy.
- Tùy anh, tính sao thì tính... Mà phải nghĩ đến con nữa. Em không ngửi nổi thì nó đến sổ mũi mất! Thằng nhỏ ngủ chưa?
- Ngủ rồi.
- Anh cho nó uống sữa chưa?
- Ờ, thôi chết, anh lại quên mất!
- Anh chỉ nhớ cái cây thôi chứ nhớ gì nữa!
- Em lại nặng nề rồi!
- Nhưng mà tức không chịu nổi!
Tiếng sập cửa phòng.
*
Cái cây bắt đầu thò tán vào bancông. Mưa đọng xuống buổi chiều, tối lá còn ướt nhoáng lên dưới ánh trăng. Từ ngày có cái cây, anh nghiện hẳn món trà. Cứ vợ con đi ngủ là bắc ghế ra ngồi trước sân.
- Giá mà mày được phép ra bông. Chắc thơm phải biết. Nhưng thôi, hãy cho tao lá cũng đủ rồi! Cứ xanh thật xanh vào nhé!
- Anh ngồi dưới đó phải không?
- Ừ, em chưa ngủ à?
- Lên đây mà coi nè!
- Con làm sao vậy?
- Con cái gì, nó ngủ rồi. Anh cứ lên đây mà coi!
Theo hướng tay cô chỉ, một bầy kiến đen kịt bò dọc bancông, chui qua khe cửa rồi biến mất dưới chân cái tủ trong phòng.
- Anh thấy gì chưa?
- Thì... kiến.
- Kiến từ đâu mà ra?
- Hả? Anh chẳng hiểu em nói gì hết, thì nó từ trong tổ nó ra chứ đâu!
- Em thật sự muốn khùng vì anh rồi đó! Nó từ cái cây quý hóa của anh bò vô nhà chứ đâu!
- Khổ quá! Vậy em bắt anh làm cái gì bây giờ?
- Anh làm sao cho hết kiến thì làm!
- Khổ ghê, em không muốn cho nó ra bông. Giờ đến lá cũng muốn anh bứt nốt cho nó trụi lủi sao?
- Anh chọn em, chọn sức khỏe cho gia đình này hay anh chọn cái cây?!
- Anh chẳng chọn gì cả. Cái cây nó mọc như thế thì nó mọc như thế!
- Cãi với anh tức còn hơn cãi với cái đầu gối!
- Đừng có mà nói thế! Em coi tôi là cái đầu gối à?!
- Còn lẩn thẩn hơn cả cái đầu gối rồi đấy!
Thẳng nhỏ bật dậy giữa giường. Òa khóc. Cô ôm con, nước mắt vòng quanh:
- Ba mày có biết thương mày đâu cơ chứ! Quên sữa, quên kiến, quên mẹ mày trầy giò... Cái cây! Chỉ mỗi cái cây thôi! Sao tui khổ quá vậy trời!?
*
Tám giờ tối, cô vẫn chưa về. Thằng nhỏ cô đón. Giờ này hai mẹ con ở đâu? Chuông điện thoại tít những hồi ngắn. Cô khóa máy. Một cách cố ý.
Gió qua cái cây, lá lao xao. Anh đã mua thuốc xịt kiến về từ chiều. Giờ thì bắc ghế, xịt đẫm từ gốc lên tới ngọn. Vậy là khỏi thắc mắc.
Cô về lúc tám rưỡi. Lên phòng ngay. Thằng bé ngáp ứa nước mắt. Lăn đùng ra giường bận nguyên bộ đồ nhà trẻ. Cô ách xì. Lấy khẩu trang đeo vào miệng hai mẹ con, cô cũng lăn đùng ra giường nhưng mắt nhìn thẳng trần nhà. Thằng bé trở mình, đưa tay bứt cái khẩu trang. Cô gào lên:
- Đeo vô mà ngủ. Muốn đêm nay mùi thuốc xịt kiến nó làm mày ung thư hả?!
Anh bưng gối ra khỏi phòng. Hai chân run bắn.
Nửa giờ sau. Cô nghe tiếng loảng choảng trong nhà bếp. Rồi tiếng phập phập trước sân. Tiếng đạp cánh cổng.
Dưới ánh đèn, những lá cây xanh đẫm nằm dạt, vương vãi. Mùi nhựa cây hăng hắc. Gốc cây cụt sát đất. Bên cạnh là con dao. Anh cùng chiếc xe biến mất. Tiếng thằng bé khóc. Và cô khóc...
Truyện 1.129 chữ của NGUYỄN DANH LAM
thử cảm nhận về truyện ngắn trên nhé
  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2009 17:56:16 bởi lovely_rabbit >



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

ngocnutamkinh
  • Số bài : 37
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.11.2008
RE: Bàn về "Lão Hạc" của Nam Cao - 09.09.2009 23:09:41

Truyện 1.129 chữ của NGUYỄN DANH LAM
thử cảm nhận về truyện ngắn trên nhé


cảm sao đây nhỉ chỉ muốn nói là mình buồn ghê, thương cho cái cây, như mọi cây xanh trên thế giới này từ thưởu hồng hoang đã mang lại sự sống cho hành tinh, những lá phổi cho hành tinh cũng cùng chung số phận như cái cây của Nguyễn D Lam

Loài người như vô tình bạc bẽo. Từ cái sân 4,5 m đã chỉ còn 1,5m khi xuất hiên cái cây bên cổng. Một mảnh đầt nhỏ cho cái cây thôi nhưng con người đã thấy giang sơn của mình phải chia xẻ, bị cơn phải gió nào đưa cho cái mầm cây đến mọc trên đất này. Nếu phải chia xẻ nơi chỗ ở con người trở nên bủn xỉn, họ chỉ thấy cái bị chia đi mất và không thấy được cái cống hiến ngược lại của cái cây

Trên bình diện thế giới con người tàn phá phát quang hàng triệu hecta rừng để biến thành trại chăn nuôi bò, trườu... hay trồng bắp nuôi gia súc... những thảm hoạ do phá rừng nay con người đã nhận ra khi trái đất đang nóng dần lên vì hiệu quả nhà kính.. đây củng là bài học về sự ích kỷ của con người

Tóm lại khi con người không quan tâm đến sự sống dù chỉ là 1 tạo vật bé nhỏ không có được một chút khả năng tự vệ , không cherish ( giúp dùm chữ này Sweet há, you are always better than me in using Vietnamese, I really can't think of corresponse word in VNmese) màu xanh của sự sống thì con người đó cái chữ "tâm" trong họ đã chết tự bao giờ rồi

Khi con người không còn khả năng nhạy cảm với những sự sống chung quanh thì tâm hồn cũng bị nghèo đi nhiều lắm rồi, ôi buồn thay xin cám ơn lovely_rabbit trích dẫn một chuyện đáng để cho con người suy gẫm

sweet

gato
  • Số bài : 157
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.05.2009
RE: truyện ngắn cái cây - 13.09.2009 05:59:42
Mình thấy thương cả ba người trong gia đình này và cả cái cây nữa. Người vợ trẻ con và thiếu hiểu biết, người chồng thiếu quan tâm và  không thèm tìm hiểu suy nghĩ của vọ mình, đứa con và cái cây là hai nạn nhân của sử chông chênh của hai người lớn thiếu vỉ tha và độ lượng. Cái cây chỉ là điểm cuối của mối quan hệ lõng lẽo thiếu vị tha và quan tâm lẫn nhau giữa hai vợ chồng.

Câu chuyện cho mình một bài học nho nhỏ. Sống độ lượng và vị tha hơn để giữ niềm vui, hạnh phúc cho chính mình. Ta chỉ tim được an bình khi những người quanh ta cũng bình an. Túm lại là "hãy sống cho người khác trước". Nghe trái tai nhưng nếu mọi người đếu nghĩ đến người khác thỉ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Cái cây sẽ không chết nếu vợ nghĩ đến niềm vui của anh chồng và hạnh phúc của con mình. Người vợ sẽ bớt nanh nọc nếu cảm nhận được tình thương của chồng đối với mình. Cái cây và đứa bé  chỉ là cái thớt để hai con người ích kỷ đem ra trả đũa lẫn nhau. Câu chuyện là những thật tế đang xãy ra hiện nay hằng ngày. Buồn quá!

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: truyện ngắn cái cây - 13.09.2009 09:52:28
vì ko có thời gian nên mình ko thẻ bình luận gì thêm mà chỉ gửi một truyện ngắn thôi
KHỔ THÂN CÁI RĂNG SÂU
Con gái mới về, nó học ở tận thủ đô Hà Nội, đại học hẳn hoi! Trông nó gầy mà thương quá! Ba tháng trước về còn thấy có da có thịt, má hồng hào, chân tay trắng nõn, vậy mà hôm nay thoạt đầu bà chẳng nhận ra ai, may mà nghe cái giọng líu ríu của nó mới biết đó là con gái mình
Ông sang sảng hối bà đi bắt con gà mái về thịt. Ba tháng không thấy mặt con, bà luống cuống vấp cả vào thanh nứa mà thằng cháu nội mới tập đi vứt bừa ngoài sân. Thằng bé thật đáng yêu! Thấy cô về tíu tít chạy ra xòe hai bàn tay nhỏ xíu đòi quà.
Thịt gà mái đẻ nhiều lứa vừa gầy vừa dai. Bà mải nhìn con gái mà quên khuấy, lùa cả miếng thịt gà vào đúng cái răng sâu, cái răng số sáu. Bà nhăn nhúm, sụt một tảng đau đớn xuống, bà muốn giãy lên, điên lên, nước mắt giàn giụa, bà bỏ bữa đứng dậy. Không khí chùng xuống, đúng là mất ngon.
Cái răng hành bà mất ngủ, nằm co rúm, nghiêng về một bên, bao nhiêu gân cốt cố gồng lên nhưng lại mềm nhũn, rã rời, tiếng bà rên rỉ khiến ông cũng mất ngủ theo.
Bà ngồi dậy rồi lại nằm xuống, cuối cùng tung màn đi ra ngoài, xuống bếp, châm đóm đốt vào cái búa tạ đến lúc trên mặt búa dày lên một lớp đen đen, ươn ướt, xé một miếng bông trắng quệt lấy thứ muội đen ấy vê tròn nhét vào cái răng sâu, cách đó chỉ đỡ được một chút, không ăn thua.
...Bà đau cái răng này từ lâu rồi, một lần định gom tiền nhổ đi trồng cái khác, gom mãi được ba trăm nghìn thì thằng bạn của thằng út có người yêu không đến cho con bà đi nhờ xe nữa, nhà cách trường mười lăm cây số thì cuốc bộ làm sao? Bà đưa luôn tiền cho nó đi mua xe đạp mà chẳng thấy đau răng nữa.
Ngoài số tiền ít ỏi gửi cho con gái hằng tháng, buổi trưa bà tranh thủ vào rừng tước đay dại phơi khô mang ra chợ bán cho người buôn được bốn trăm nghìn, hôm ấy bà hào phóng mua một giỏ đầy thức ăn về cho cả nhà bù vào những ngày dè sẻn. Nửa đêm ông bị đau bụng quằn quại phải nhờ người chở đi bệnh viện cấp cứu. Bà chạy vạy khắp nơi vay thêm bù vào mới đủ tiền viện phí cho ông. Cứu được người là tốt rồi. Nhổ răng để lần sau, nghĩ vậy nên chẳng thấy đau nữa.
Khẽ đặt mình vào giường để ông không bị thức giấc, vậy mà tiếng ông ngay cạnh tai khiến bà giật bắn mình:
- Bà này! Mai gọi người đến bán một con lợn đi nhé.
Bà mừng quá đáp vội vàng như sợ ông đổi ý:
- Vâng. Tùy ông.
Ông im lặng không nói gì thêm, bấy nhiêu năm chung sống cùng, dường như lúc này bà mới cảm nhận ông đáng yêu hơn cả. Bà nhích lại gần ông hơn, nằm im nghe tiếng thở đều đều của chồng và đứa con út. Cái răng chốc chốc lại buốt tới đỉnh óc, bà như nghe rõ từng tiếng nghiến ken két của những con sâu đang ra sức mút hết chất tủy trong cái răng tội nghiệp. Nhưng nghĩ đến việc bán lợn ngày mai bà chẳng thấy đau răng nữa và thiếp đi lúc nào không hay, đêm ấy bà ngủ ngon.
Con lợn bán được một triệu hai, người mua trừ thẳng luôn ba trăm tiền nợ từ năm ngoái. Ông đưa cho thằng út năm mươi nghìn đi mua thức ăn.
Bà vui lắm, đêm ấy chẳng ngủ được, mắt nhắm rồi lại mở ra, mong sao trời sáng thật nhanh, xoay ngang, xoay ngược, nằm co, nằm duỗi vẫn không ngủ được. Bà Long nói chỉ cần hai trăm nghìn là trồng được một cái răng. Ngày mai đi nhổ, đặt tiền, một tuần sau quay lại bác sĩ trồng cho cái răng mới, khỏi đau rồi sẽ ăn được tốt hơn, ăn được mới khỏe được mà nuôi “chúng nó” học đại học chứ. Nghĩ thế thôi mà cũng thấy mừng, mừng đến chảy cả nước mắt.
Bà tỉnh giấc từ lúc bốn giờ, ninh nhừ một nồi cám lợn, nấu chín một nồi cơm, đun sôi ấm nước cho ông dậy pha trà, lấy bộ quần áo lành nhất cất riêng từ tối qua ra lật đi lật lại kiểm tra xem có đường chỉ nào bị tuột nữa không.
Ông gọi con Giang dậy ăn cơm còn đi sớm cho kịp chuyến xe lên tỉnh để ra Hà Nội.
Bà Long vừa đến, ngồi chờ ở dưới bếp, hai bà to nhỏ trò chuyện, xem chừng vui vẻ lắm. chẳng để ý đến con Giang đứng ngoài cửa chào để đi học. Thằng An vừa làu bàu vừa dắt xe đạp ra sân chở chị xuống quốc lộ bắt xe.
Thấy bà mang bộ đồ thường chỉ để mặc đi chợ vào buồng thay, ông ngạc nhiên hỏi:
- Bà đi đâu đấy?
- Ơ cái ông này! Thì tôi với chị Long đi nhổ răng. À! Ông lấy tiền cho tôi đi. Hai trăm thôi.
- Sao bà không nói trước? Con Giang xin thêm tiền mua một cái quần bò nên tôi đưa nó cả tám trăm năm mươi nghìn rồi.
Bà đưa tay đỡ vội một bên hàm, mặt tái đi. Cái răng sâu đau nhói! Khổ thân nó!
Truyện 967 chữ của LÝ THỊ KIỀU




TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

vu phong
  • Số bài : 281
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 11.06.2009
  • Nơi: nơi có Gió biết hát
RE: truyện ngắn cái cây - 13.09.2009 11:30:59
Khổ thân cái răng sâu...đau nhói...!
Bình yên là gì mà ai cũng thích thế
Bình yên là gì mà ai cũng mong muốn có
Bình yên là gì mà ai cũng muốn san sẻ cho nhau
Bình yên là gì mà nhiều lúc khó kiếm tìm
và...bước chậm lại một chút,ngắm nhìn,mỉm cười,đó có lẽ là Bình yên với ta

ms.witch
  • Số bài : 5854
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.11.2008
RE: truyện ngắn cái cây - 13.09.2009 20:17:41
Nói sao nhở? phải gọi là đắng họng với bà vợ này luôn. Không xét về chuyện cái cây mà chỉ xét về "cái nói" của cô vợ , sao lại có lối nói trịch thuợng như vậy nhở?? Câu chuyện này cũng là một kinh nghiệm sống đó Thỏ nhất là đối với chị em phụ nữ ngày nay.
Gì nữa nhở?? hình như hết, chỉ thiếu mỗi cái này.
 


gato
  • Số bài : 157
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.05.2009
RE: truyện ngắn khổ thân cái răng sâu - 14.09.2009 06:42:31
Câu chuyện thật như không ít chuyện thật đang xảy ra hằng ngày chung quanh ta. Người vợ giống như người trồng cây chăm bẳm lo lắng chăm sóc hy sinh cho cái cây hạnh phúc của gia đình mình được tồn tại dù nó lỡ trồng trên mãnh đất không được màu mở cho lắm. Người chồng và những đứa con như những người hái trái lâu ngày quên mất đi nhờ đâu mà cái cây vẫn đều đặn cho trái cho họ. Người vún bón mãi rồi cũng có ngày mõi mệt sẽ tung hê tất cả cho cây hạnh phúc chết đi hoặc rồi sẽ chết dần héo mòn kiệt quệ. Một câu chuyện thật đơn giãn như một sự nhắn gửi nhẹ nhàng hãy quan tâm đến nhau, trước hết từ trong chính gia đình mình. Sự hời hợt đôi khi làm cho những người chung quanh ta thương tổn và tệ hơn nữa chính chúng ta đang giết chết dần hạnh phúc của chính mình.

ms.witch
  • Số bài : 5854
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.11.2008
RE: truyện ngắn khổ thân cái răng sâu - 14.09.2009 08:08:38
Cưng nói cũng phải, cái này xét về "tính" mỗi người nữa. Nhưng phụ nữ hơn đàn ông một điều là "sự chịu đựng" cho nên dù thế nào cũng không nên nói vậy. Đàn ông mà càng gay gắt há chẳng phải đổ dầu vào lửa sao?? cho nên đọc xong chuyện này ít nhiều cũng rút ra bài học là cứ để "hậu quả " dạy chúng ta một lần cho biết , giống như người ta nói "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ". Cuộc sống mà không vấp một lần thì chưa khôn được , đúng không?? Rồi cũng có lúc chúng ta nhìn lại, và túm lại là chúng ta nên nhẹ nhàng, khi đó mình sẽ khôn ngoan hơn trong cách xử sự. Dường như 100% đàn ông trên thế giới mà "cứng đầu" thì chỉ mỗi liều thuốc "ngọt ngào" mới trị nổi, nhu luôn luôn chế cương mà. Lớp là girl lẽ ra phải bênh vực phụ nữ, nhưng thật sự hơi khó khi nhìn trường hợp nàyVun đắp hạnh phúc cũng phải biết cách nếu không khéo chẳng khác gì đạp đổ hết. Ủa, nói từ sáng đến chiều thì cũng lại là tại vợ chồng không hiểu nhau nên mới như thế hở Cưng? Nói riết là Lớp lại lạc đề á, tại vì hồi xưa Lớp chuyên gia lạc đề mà. Phân tích một lúc Lớp lôi từ thế kỷ này đến thế kỷ kia ra mà nói, từ quy luật này tới quy luật kia ra nói thì sập tiệm của Bé Thỏ mất Cưng ời !
 


gato
  • Số bài : 157
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.05.2009
Remove - 15.09.2009 01:22:36
Remove
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2009 17:00:37 bởi gato >

ngocnutamkinh
  • Số bài : 37
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.11.2008
RE: truyện ngắn cái cây - 15.09.2009 07:41:45
Trước một câu chuyện mỗi người đều có cho mình những suy nghĩ cảm xúc khác nhau, và thường là phản ánh tâm tư của người dọc dễ được nhận ra nơi lời nhận xét, hoạc lời bình. Cái lăng kính đó đã được mô tả như là: 'người buồn cảnh có vui đâu bao giờ'. Như vậy từ một câu chuyện khi tác giả viết trong văn xuôi, tả người qua hành xử của nhân vật trong chuyện. Vài lời gói ghém một khung cảnh gia đinh,... để người đọc có một hình dung về bối cảnh của câu chuyện. Bút pháp kể chuyện trong thể chuyện ngắn 'Khổ cái răng sâu' rất gãy gọn, không lời nào thừa, lời ít mà câu chuyện được dẫn vẫn thong thả theo mạch chuyện. Chuyện kết thúc trong sự ngỡ ngàng của nhân vật và cả cho người đọc, một kết thúc gây hiệu quả 'impressive'. Người đọc thấy chưng hửng như khi nhạc điệu đột ngột diễn tấu phá cách vút cao và tắt lịm tức thì. Lý Thị Kiều cho thấy một phong cách viết rất có kỹ thuật, tài tình trong sử dụng từng con chữ, không dài dòng rườm rà hay dùng chữ cầu kỳ mà sáo rỗng. Văn phong có thể chưa được coi là đẹp nhưng rất hiệu quả, dễ đọc 'that did the job well'

Trên đây là một cố gắng bình văn theo chủ quan của riêng tôi. Và bình nâng theo duy lý trí về kỹ thuật viết nhưng như đã nói bình cũng còn là theo cãm nghĩ theo mỗi người được. Có thể bình theo chiều hướng cảm giác của người đọc. Thường là mang màu sắc tâm tư của người đọc, câu chuyện có những góc cạnh khác nhau và tuỳ theo tâm trạng, hoàn cảnh của người đọc mà góc cạnh đó được chiếu cố và liên  hệ vào lời bình. Đôi khi đọc lời bình có thể biết tâm trạng người bình

Thí dụ nhu Vu Phong thì thấy chỉ tội cho cái răng đau, theo mình anh/ chi này có tính thích tếu, hài thuộc hài xúc tính nói ít cho người nghe tự hiểu nhiều. Có thể Vu Phong có cuộc sống đang an vui, tâm trạng thanh thản

Còn Ga Tô thì nhìn vào điểm chính yếu mà theo Gato là chủ đề mạch chuyện: tấm lòng hy sinh chăm bón của một người mẹ hiền. Hy sinh trong thầm lặng, tuy nhiên có một chút phản kháng bất bình trong Gato khi liên hệ đến sự giới hạn của sức chịu đựng và hy sinh của người mẹ. Gato không cho là người mẹ trong câu chuyện sẽ tức giận, mà chỉ là cảm xúc bất bình của Gato trước tấm tình hy sinh yêu thương chăm lo chồng con của người mẹ mà ngược lại những người thân chung quanh dường như vô tình chả bao quan tâm chú ý tới bà chút nào hết


'Người vún bón mãi rồi cũng có ngày mõi mệt sẽ tung hê tất cả cho cây hạnh phúc chết đi hoặc rồi sẽ chết dần héo mòn kiệt quệ...
.'

hy sinh rồi cuối cùng cũng tung hê đó là 1 dự đoán, một dự đoán mang tâm trạng bất mãn


'Sự hời hợt đôi khi làm cho những người chung quanh ta thương tổn và tệ hơn nữa chính chúng ta đang giết chết dần hạnh phúc của chính mình.'

một hệ quả quá đúng xét theo logich. Thế nhưng cũng đã có câu kết luận như : người ta giết nhau vì thương-yêu nhau quá - Phim Crawkshank redemption - Và ngoài ra như ngụ ngôn quả trứng và Con gà cái nào có trước hay cái nào sanh ra cái nào. Sự thờ ơ nó cũng có hai chiều nhu con đường Nguyễn Văn Trỗi vậy

lovely_rabbit
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.07.2009
  • Nơi: nơi ngọn gió dừng chân
RE: truyện ngắn cái cây - 15.09.2009 23:08:59
trong câu chuyện "cái răng sâu", lovely cảm thấy thương cảm cho số phận của người mẹ, cả đời tần tảo nuôi lớn, chăm sóc con cái,quan tâm đến con từng li từng chút một, vậy mà đến một chút "hạnh phúc" là thoát khỏi sự hành hạ của chiếc răng sâu bà cũng ko thể. đáng buồn hơn nữa là số tiền nhỏ nhoi có thể đem lại hạnh phúc cho người mẹ chỉ bằng 1/4 chiếc quần của đứa con!!!!!! Sự thờ ơ của đứa con và người bố như mũi gai đâm vào tim người mẹ. Việc làm của họ tuy chỉ là vô ý nhưng đã làm người mẹ đâu đớn vô cùng



TRƯỜNG SA VÀ HOÀNG SA_ MẢNH ĐẤT MÁU THỊT CỦA VIỆT NAM

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 125 bài trong đề mục