( Một bài thơ, kỷ niệm mối tình cuối của mình)
SỢI NẮNG HOANG HÔN
Anh gặp em
Ngẫu nhiên như định mệnh!
Thẳng tắp đường chim bay.
Điệu bốt tông , xoay vần như định lý.
Trời tròn!
Đất vuông!
Khoảnh khắc xa nhau
Em nhắn tin- "ân hận đến già".
Anh trằn trọc thâu đêm suốt sáng.
Không ngủ vì em, đêm dài tĩnh lặng.
Có phải "ân hận" thật không?
Biển dạt dào, cuộn từng đợt sóng
Có tiếc gì, khi xô sóng về đâu?
Anh gặp lại em, Giữa buổi giao mùa.
Chiếc lá vàng rơi
Gọi mùa đông đến.
Duyên phận phải chiều
Con thuyền không bến.
Anh đến với em
Lẫn lộn buồn vui.
Có những nỗi buồn,
Nước mắt ngược vào trong.
Có những trận vui,
Cười ra nước mắt
Cuộc tình này sẽ về đâu?
Trong cuộc bể dâu,
Trắng đen lẫn lộn.
Cao thượng? hẹp hòi?
Em thường bảo, chẳng còn gì để nói.
Chia tay hoàng hôn?
Hay im lặng thở dài?
Đời người như một ván bài
Cái hên thì ít, cái xui thì nhiều.
Gieo duyên, mình được đời yêu.
Nhuộm hồng sợi nắng
Cuối chiều hoàng hôn.
kimle
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2009 09:44:10 bởi kimle >