(Hôm nay mưa đổ trắng trời....
Như khêu gợi lại trong tôi nỗi buồn.
Mưa rơi thay nước mắt tuôn,
Cho tôi nỗi nhớ chẳng nguồn, chẳng cơn.
Chia ly, ai kẻ buồn hơn?...HKT)
GỬI EM...
Sống trong nhân thế...đời khổ đau
Có tủi,có vui,có nỗi sầu
Tình đã xa rồi...mong chi nữa!
Đừng mang sầu muộn chốn bể dâu!
Vui lên em nhé..đời như hoa
Sớm nở,trưa hương thắm..nắng tà.
Quy luật đất trời đều thế cả
Dương gian,trần thế chả mình ta!
Thời gian trôi,kiếp đời phôi pha
Sớm nắng,chiều mưa,tối trăng ngà
Phòng lạnh,rèm buông...đơn côi thế!
Hãy chờ xuân thắm với muôn hoa!
Xuân hồi trở lại,xuân mênh mang...
Thời khắc đón xuân thật mơ màng.
Vui cả đất trời...đời là thế!
Ân tình ta đợi đã dần sang.
Chiều nay mưa đổ trắng đất trời.
Anh cũng nhớ người chốn xa xôi
Tình ảo mộng mơ trong mây trắng
Mà sao thổn thức với bồi hồi?
Q/L.
Ngày 07/06/2010.
***
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2010 16:49:42 bởi quangluc >