Tặng bác Sen Đất
HOA DẠI GIỮA ĐỜI Hoa là những người bạn thiết luôn hiện hữu trong cuộc sống của tôi.
Thuở nhỏ, hoa là cội mai tứ quý của bà, sáng sáng nở rộ những nụ vàng óng khiến con bé yếu đuối và khá đa cảm là tôi ,không sợ đàn ong bầu xanh biếc vo ve, mê mãi tìm hái những cánh hoa đẹp nhất ép vào vở hay cắm vào chiếc lọ con con .Là chậu hoa quỳnh của ông, chỉ nở giữa khuya, tỏa hương ấp ủ giấc mơ tuổi thơ tôi khi tôi chờ đợi mõi mòn thiếp ngủ... Là giàn ti gôn mảnh mai mà tôi tự trồng lấy bằng đôi tay bé bỏng của 1 đứa trẻ lên tám, để biết bồi hồi xúc động khi lần đầu hoa trổ những chùm nhỏ màu hồng mong manh...
Thuở mới lớn,buổi sáng trên đường đi học ngang chợ Bến Thành, hoa là hàng ngàn đoá hồng đẫm sương được đưa về từ thành phố Đà Lạt, là cội hoa tím bên phải Tòa Đô Chính mà những ngày mưa, rơi lả tả, trôi theo dòng nước đã khiến cho tôi biết lãng mạn, mộng mơ..
Khi xa xứ, hoa là những nguời bạn trong khu vuờn nhỏ sau nhà, nơi mà muà nắng ấm tôi thường thơ thẩn hằng giờ nơi ấy để cảm thấy vui khi đời phẳng lặng và thấy bình yên khi cần trốn tránh cuộc sống nặng trĩu ưu phiền...
Trong khu vuờn, tôi trồng những loại hoa mình thích, một cách tự nhiên không theo 1 thứ tự cầu kỳ nào và tôi trìu mến, chăm sóc những người bạn im lặng nhưng xinh đẹp và thân thiết của mình.
Thế nhưng, gần đây bỗng xuất hiện những người bạn không mời mà tới, như đến từ trời, theo gió, theo nắng, âm thầm rơi xuống vườn tôi...
Đó là những cánh hoa violette dại, đầu xuân nở tím biếc lẫn với cỏ, cái dáng vẻ hơi ..hoang của hoa đã được tôi thu lại trong bức ảnh được đặt tên 1 cách hơi nghịch ngợm như sau :
Hoang ...
Nhưng cũng có những cô bạn bé bỏng mà sự hồn nhiên, tinh khiết đã khiến tôi sững sờ ,như loài hoa trắng mọc chen vào chậu Cẩm tú cầu ...
Tinh khôi Hoặc lạ kỳ như màu cam quý phái của các
Công chúa nhỏ mà một buổi sáng khám phá ra trong bụi cỏ tôi đã cuống quýt tìm cách bảo vệ hoa thoát khỏi chiếc máy của <ông cắt cỏ >...
Đó cũng là những cánh hoa tím lãng mạn nở từ những cây dại ngoan cố làm chùng tay..nông dân của tôi
Thế đó, tôi đã yêu luôn tất cả những người bạn này như yêu tất cả niềm vui tình cờ gặp được trong cuộc sống. Những loài hoa bé dại đã làm phong phú thêm <tâm hồn hoa cỏ > của tôi nên 1 hôm tôi đã hồn nhiên, vui vẻ hứa hái tặng một người bạn có cùng sở thích, đồng thời sẽ viết đôi dòng tản mạn về hoa...
Và thật lạ lùng, khi tôi hãy còn chần chờ..khất bạn vì bận quá, thì 1 ngày kia, rất tình cờ, tôi bỗng liếc sơ trang Văn Học của VNTQ ( mục tuy rất thích nhưng tôi chưa có thời gian để ngồi lại thưỏng thức ) , thì trong khoảnh khắc ngắn ngủi tôi chợt thấy hiện ra tựa đề <Hoa dại > ,truyện ngắn của tác giả Màu Hoa Khế. Do sự trùng hợp đề tài, tôi nán lại đọc hết truyện .
Đó là truyện viết về một phụ nữ bất hạnh. Chị là đứa con gái út trong 1 gia đình mà mẹ mất sớm, gia sản bị chiếm đoạt, cha đã đưa chị và 2 anh trai , 1 mười bốn và 1 một muời tám tuổi vào sống ẩn náu trong rừng .Cuộc sống thiếu thốn, khốn cùng đã khiến chị khi còn là 1 cô bé ,trở thành nạn nhân bị lạm dụng tình dục bởi chính cha và anh mình, sau đó chị bỏ trốn, về lại thành phố,vẫn vất vưỡng sống kiếp hoa dại đáng thương...
Câu truyện về sự bất hạnh khốc liệt của người phụ nữ đã khiến tôi bàng hoàng, đã thay đổi hẳn cảm nhận của tôi về hoa dại. Tôi không còn nghĩ về hoa đơn thuần chỉ bằng sự yêu mến, bằng niềm vui nhẹ nhàng của người làm vuờn mà còn bằng cả sự chua xót ,ngậm ngùi dành cho những cánh hoa dại trong vuờn và ngoài đời., nhất là trên quê cũ của tôi..Hoa đến và đi, âm thầm, hèn mọn khoe hương sắc, để rồi dễ dàng bị khinh rẻ,vùi dập bởi con người và lũ sâu bọ, dầu đó là những cánh hoa hồn nhiên, tinh khiết và đáng yêu..
Tôi nghe lòng nhói đau, ôi những cánh hoa dại tội nghiệp giữa đời của tôi ..
Truân chuyên NTN Tháng tư /2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2010 13:22:57 bởi tn nguyen >