Có những lúc lòng ta không hiểu nổi
Những nỗi buồn vô cớ chợt trào dâng
Lòng rống tuếch, chân bước đi vô định
Mắt vô hồn nhìn lá rụng bâng khuâng
Ta còn đó, chỉ lẻ loi đơn độc
Chặng đường dài cũng chỉ có mình ta
Sóng biển vắng rì rào như nhắc nhở
Tháng năm trôi mọi thứ sẽ nhạt nhòa
Chẳng có gì sẽ trường tồn mãi mãi
Rồi con người cũng ... cát bụi trở về
Mặt biển xanh chắc ngàn năm còn lại???
Để dã tràng se cát đến say mê???
Có nỗi buồn chỉ lòng ta mới hiểu
Chẳng thể nào chia sẻ được cùng ai
Ngày chợt đến khi mặt trời thức dậy
Riêng lòng ta vẫn phủ bóng đêm dài
Ta lầm lũi cô đơn trong cuộc sống
Trả cho đời những món nợ thuở xưa
Lầm lũi bước giữa dòng đời sôi động
Nước mắt buồn trôi cùng những hạt mưa
Ta chẳng trách cuộc đời sao vô lý
Chẳng phân minh, chẳng cân đối rạch ròi
Bởi cuộc sống ...trong lòng ta sẽ nghĩ
Sẽ công bằng...không tin hãy chờ coi
Ta ngồi ngắm chỉ mình ta với biển
Sóng ầm ì hát mãi khúc tình ca
Sóng với biển sẽ muôn đời vẫn thế
Trong lòng ta tất cả đã nhạt nhòa
Đời là thế...muôn kiếp sau vẫn thế
Chẳng có ai chọn số phận cho mình
Chẳng có ai tự tìm ra cha mẹ
Chẳng bao giờ ngày không có bình minh
Rồi mọi thứ sẽ an bài số phận
Và tháng ngày vẫn cứ thế trôi đi
Ai cũng nghĩ cuộc đời là lận đận
Bao khó khăn cũng sẽ chẳng là gì
Người ta nói mỗi nhà thì mỗi cảnh
Mỗi con người cũng có nỗi niềm riêng
Có những lúc tâm hồn ta hiu quạnh
Có những khi tâm hồn bỗng đảo điên
Ta thấy khổ khi lòng ta cất giấu
Một nỗi buồn âm ỉ ở trong lòng
Không có ai và trời xanh chẳng thấu
Để tâm hồn mỗi lúc một long đong
Ta buồn chán vì lòng người sống bạc
Vì những điều thiên hạ dối lừa nhau
Vì sĩ diện nên người ta sống khác
Để rồi lòng chôn dấu những niềm đau
Ta băng bó con tim đang rỉ máu
Vì yêu ư??? Chẳng có nghĩa lý gì
Ta đau đớn bởi vì nhiều thứ khác
Bởi vì ta còn có những nghĩ suy
Ta khóc suốt bấy nhiêu năm cuộc sống
Để vẫn không thoát ra được nỗi buồn
Ngồi nghe tiếng dế kêu trong phòng vắng
Chợt giật mình khi thấy nước mắt tuôn
Ta tự hỏi hay là muôn kiếp trước
Ta nợ nần nên phải trả kiếp này
Có những điều không thể nào giải thích
Nên đổ cho ...tiền kiếp nợ... là hay
Ta vẫn cố tiếp chặng đường còn lại
Để tìm về một phút lặng bình yên
Không biết ở nơi nào trên trái đất
Sẽ có nơi chẳng có những muộn phiền????
Ta rỗng tuếch tâm hồn ta rỉ máu
Đã từ lâu ta chẳng thiết tha gì
Đến địa vị, tiền bạc hay quyền lực
Đối với ta tất cả chẳng là chi
Ta ước ao tâm hồn ta thanh thản
Được niềm vui đúng nghĩa chỉ một ngày
Ai không hiểu lại tưởng ta bất mãn
Tự mình ta ...ta lại tự đọa đày
Nhưng cuộc sống rồi thì ai cũng vậy
Có những điều bí mật chẳng nói ra
Bởi đôi khi ý nghĩ rằng năm tháng....
trôi qua đi....tất cả sẽ nhạt nhòa