Mưa....
Sinh ra và lớn lên ở Việt nam, có lẽ ai cũng yêu mưa và có nhiều kỷ niệm về mưa...
Đó là những cơn mưa nhiệt đới bất chợt, chợt đến và chợt đi, giữ chân ta ở những hàng hiên ngòai phố hay những cơn mưa đêm trói chân người...và cũng là những cơn mưa lúc trẻ thơ, những cơn mưa thời mới lớn, lãng mạn mênh mang...
Mưa gắn liền và đồng nghĩa với kỷ niệm .
Trong N, vẫn còn như mới hôm qua, hình ảnh con bé con làm nũng khóc nhè đòi theo Dượng Tư ( chồng dì Thủy ) và các cậu đi câu cá... Cuối bữa, mưa ướt loi ngoi, có con chim non lạc mẹ đứng kêu chiêm chiếp dưới ruộng nước. Dượng phải chìu, lội xuống bắt cho .
Trao qua tay, con chim con quặp mỏ, kẹp cứng bàn tay nhỏ. Đau điếng mà bậm môi, không dám khóc .Sợ Duợng chê...mít ướt, lần sau không dẫn theo. Nhưng nước mắt cũng chảy ra ràn rụa, vì đau. May mà có mưa, nên Dượng và các cậu không biết. Lần đầu tiên trong đời, chợt yêu và biết ơn bạn Mưa, một cách ngây thơ...
Những ngày mới lớn, mưa lãng mạn và quyến rũ như cơn mưa đầu ngày, trong không gian mờ ảo của nhà nguyện, có cô bé ngồi với bó hoa hồng trong tay, mơ mộng...
Mưa cũng lất phất trên hàng hoa tím trong sân trường Y, những buổi chiều từ cửa sổ thư viện nhìn xuống...Lòng rung động nhẹ nhàng vì những tình cảm tuổi học trò....
Mưa cũng lạ lùng như cơn mưa ngày nào, xe hư, phải ở qua đêm giữa đèo Bảo Lộc..
Cơn mưa chiều giữa rừng khiến những khóm hoa tím mọc từ vách núi như lặng lẽ, ưu phiền hơn, bên cạnh những tảng đá ướt. Và trong đêm khuya, cơn mưa rả rích làm tiếng người mẹ hát quan họ ru con như càng ray rứt, thiết tha... Cơn mưa đêm ấy cũng khiến đốm lửa trên điếu thuốc của người bạn trai cùng trường, mới quen ban chiều, cứ như mãi thao thức hướng về phía một trong 2 cô bạn nhỏ...
Mưa cũng ảm đạm như buổi sáng nào cùng người bạn vong niên bước vào quán cà phê ven đường, được gọi cho ly sữa nóng, nhỏ vài giọt cà phê thơm lừng, nhâm nhi từng muỗng nhỏ mà nghe ấm áp vô cùng. Ấm bởi đôi mắt trìu mến, quan tâm...
Hình ảnh một buổi sáng mưa đã đi vào ký ức một đời, khi đôi mắt ấy, đôi mắt của ngườì bác sĩ giải phẫu tài hoa, nhân ái và lãng mạn đã vĩnh viễn khép lại...
Mưa ! Mưa !
N yêu quá đổi, những cơn mưa quê nhà, những cơn mưa kỷ niệm !
Và N cũng yêu những cơn mưa quê nhà hiện tại, những cơn mưa có thể làm ướt áo ai trong những lúc ngược xuôi... khi giữa cơn mưa uớt lạnh, hình ảnh N vẫn hiện lên gần gũi, thân thiết ...
Thế nhưng mưa trên xứ người, có lúc N đã thấy như vô cảm. Hiếm hoi mới nghe được tiếng rào rào rơi trên mái nhà...Và những lãng mạn, mộng mơ như bị cuộc sống bận rộn che lấp...
Chỉ thấy mưa đáng yêu, phần nào, khi tới vào lúc N đang... lười tưới hoa, cảm thấy như ông Trời đang cao giọng < Đấy, tôi đã tưới hoa giúp cô, cô bé lười ! >, hoặc phần nào dịu dàng khi buổi sáng thức dậy, thấy hoa cỏ đẫm nước, xanh tươi, N chợt nghĩ < Đêm qua, mưa về...>
Nhưng giờ nghĩ lại, N thấy mình bất công, bởi mưa lúc nào, ở đâu, cũng vẫn là mưa .