Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búm lưỡi lừa cá xương.
Mẹ tôi dãi nắng dầm sương
Đội mưa che gió để thương tôi nhiều
Mẹ ơi mẹ khổ bao nhiêu
Sớm hôm đứng bóng canh đồng những khuya.
Ba mươi năm dáng tạc bia
Khóc cả một đời lia thia gặp cạn
Đường đời mỗi thân một bạn
Riêng mẹ tôi sao gặp nạn vũ phu?
Tuổi mẹ giờ đã sang thu
Mà đời vẫn mây mù mấy hơn
Mẹ tôi cũng chẳng dỗi hờn
Vì con mẹ đã chải bơn nhọc nhằn!
Mẹ yêu, nói với mẹ rằng
Bao nhiêu câu hứa con hằng trong tim
Dù cho giông gió cố dìm
Trái tim mẹ sáng con thêm sức nồng!
Trước đây khi con bé con luôn tự hỏi mẹ của con tốt vậy sao cứ bị hành hạ vô duyên vô cớ. Và con ghét tất cả những người đàn ông nào dám chà đạp lên danh dự nhân phẩm của bất cứ người phụ nữ nào!!!
Mẹ ru những khúc ca dao
Nâng con bay bổng đi vào tuổi thơ
Cuộc đời không đẹp như mơ
Đói nghèo vất vả lượn lờ xung quanh
Gió lùa xiêu mái nhà gianh
Tấm áo đụp mẹ bọc quanh ấm người
Nồi cơm toàn sắn với khoai
Cơm dành con mẹ ngồi nhai cháy nồi...
Nhớ mẹ lã chã lệ rơi
Oằn lưng mẹ gánh cuộc đời vì con
Mẹ nay về cội về non
Nhưng hình ảnh Mẹ mãi còn dài lâu
Lời Mẹ dạy nhớ từng câu
Đói cho sạch...nhớ giữ đầu thẳng ngay...
K.N