CHUYỆN VỀ THÁNG HẠ 
   
  Ta sẽ kể em nghe về tháng hạ  
  Một ngày xưa ta buộc phải lên rừng  
  Bỏ thành thị, bỏ gia đình...tất cả ....... 
  Hành trang buồn, tủi nhục cõng trên lưng.  
   
  Đầu đội trời chói chang, lê chân đất  
  Cạnh bên ta rổn rảng những xích xiềng  
  Bạn đồng hành chung chiếc còng, khóa chặc  
  Ta trở về thời Trung Cổ đêm đen.  
   
  Kìa những trại giăng giăng dây thép rỉ  
  Những hào sâu nhọn hoắc vạt tầm vông  
  Tường đá dựng che mảng trời âm ỉ  
  Nòng đại liên lấp ló lổ đen ngòm.  
   
  Ta đến đó cùng anh em thất trận  
  Chốn giam cầm thừa bẩn thỉu hôi tanh  
  Lòng ngơ ngác như sau cơn địa chấn  
  Song sắt tù khép lại tuổi xuân xanh.  
   
  Bọn cai ngục ác tâm và hung bạo  
  Đày đọa ta, " tù cải tạo " nhọc nhằn  
  Lao động khổ sai, tả tơi manh áo  
  Cơn đói hoành hành, chẳng có cái ăn.  
   
  Từ hạ ấy, từng thu, đông xám ngắt  
  Nhiều năm dư dưới cùm xích tơi bời  
  Anh em ta, những người xưa biến dạng  
  Xem hình hài như một lũ ma trơi.  
   
  Ôi còn đâu ? dáng phương phi ngạo nghễ  
  Nếp nhung y, trán thẳng, nét kiêu hùng  
  Con người giờ đây ngang hàng giun dế  
  Chỉ còn trái tim, đóm lửa rưng rưng...  
   
  Nhiều bạn ta đã tàn hơi lực kiệt  
  Đành xuôi tay, thần chết dẫn ra đi  
  Ta cúi đầu thì thầm lời thương tiếc  
  Nỗi ngậm ngùi đau xé phút lâm ly.  
   
  Từ hạ ấy, quê hương trùm tang tóc  
  Lũ vô thần dày xéo dãy non sông  
  Khắp thành thị, thôn quê đầy gian tặc  
  Ta bắt đầu lạc bước kiếp lưu vong.  
   
  ***  
  Chuyện tháng hạ ngày xưa ta đã kể  
  Bài học này, em có nhớ hay không?  
   
  DƯƠNG QUÂN 
  6/1975 
  .......................................... 
   
  CHUYỆN KỂ THÁNG TƯ 
   
    
Em muốn kể, hôm nay ngày mùa hạ 
  
  Nắng vàng tươi trải rộng cả núi rừng 
  
  Bình yên về, dẫu chưa là tất cả 
  
  Vẫn miệt mài, từng bước phải còng lưng 
  
    Những ngày xưa, ta phải lê chân đất 
  
  Đã trôi qua, bao nô dịch xích xiềng 
  
  Đã chôn vùi, và ước mơ khóa chặc 
  
  Cũng xa rồi, xin hãy xóa màn đen 
  
   Đường hôm nay không còn màu thép rỉ 
  
  Đường thênh thang, cũng đâu có tầm vông 
  
  Bầu trời trong, không gợn lòng âm ỉ 
  
  Sông Sài Gòn dòng chảy chẳng đen ngòm 
  
    Việt Nam mình, đã qua rồi chiến trận 
  
  Đã xa rồi, dòng máu chảy hôi tanh 
  
  Đang từng ngày vượt qua cơn địa chấn 
  
  Để cuộc đời còn ươm bóng cây xanh 
  
      Khép lại đi, xa đi, thời cuồng bạo 
  
  Xin chung tay, xóa hết những nhọc nhằn 
  
  Cùng đồng lòng lo gạo, tiền, cơm, áo 
  
  Cho đời này, dân còn bảo: có ăn 
  
    Mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông trời xanh ngắt 
  
  Dẫu đôi khi, mây xám kéo tơi bời 
  
  Nhưng hãy tin, nếu mây mù, biến dạng 
  
  Sẽ có ngày, đền tội, trở ma trơi 
  
       Mùa hạ này, phượng vỹ còn ngạo nghễ 
  
  Trổ nhiều bông, và hiển hiện kiêu hùng 
  
  Dáng hiên ngang, hòa ca ve cùng dế 
  
  Tấu khúc hè, cho nắng hạ rưng rưng 
  
    Nếu mai này, đời trở về suy kiệt 
  
Ta vẫn còn, dòng máu Việt mà đi 
  
  Hãy quay về, đừng để gì nuối tiếc 
  
  Đừng bao giờ, xa quê Mẹ, biệt ly 
  
    Mùa hạ này, gió vờn trên mái tóc 
  
  Trên mắt môi, em gái nhỏ bên sông 
  
  Mơ sẽ quên, quên gọi người gian tặc 
  
  Mơ hòa lòng, không còn sống lưu vong 
  
  
    *** 
  
  Mùa hạ về, tháng tư, em vừa kể 
  
  Lời trần tình, có đến được anh không ? 
  
        Lethutrang 
  
  11/4/2011 
  
 
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2011 15:29:30 bởi lethutrang >