Cảm tạ Kim Bằng Trường Phi Bảo Người đi ngược,kẻ về xuôi
Khi xa thì nhớ, gặp rồi lại thương
Dù ai phiêu bạc tha hương
Cũng xin nối lại tình thương đậm đà
Ngại chi lỡ chuyến, đường xa
Muộn màng tới trễ cũng là có duyên
Dòng đời khúc khuỷu truân chuyên
Gác bao thế sự, muộn phiền mà vui
Cho đêm thơ đẹp rạng ngời
Cho nhà thơ ấm nụ cười trên môi
Cho người nghe phải bồi hồi
Cho câu hát ngọt muôn đời khó quên
18/10/2008
Trước khi nhập đề, TPB xin mạn phép múa rìu qua mắt thợ chút xíu. Tại bỏ thư quán ra đi cả năm, nay về lại cảm thấy chạnh lòng. Xem như đây là lần tao ngộ, cũng như quà ra mắt, mong được bà con, anh chị em xa gần giúp đỡ...
Theo như thông lệ mỗi kỳ hội hè đình đám, quân sư sẽ có bảng điểm danh từng khuôn mặt, nhưng do lần này quá bất ngờ, mà cả BTC cũng bất ngờ, vì số lượng khách mời, nhiều hơn so với khách nhà, nên mọi công tác chuẩn bị dù rất kỹ càng và tích cực cũng xảy nên tình trạng lộn xộn không đoán trước thành thử danh sách cũng chẳng cập nhật được đầy đủ (khiếm khuyết này sẽ do tỉ BN bổ sung sao).
Anh đang giấu mặt này là bạn chị
Bụi Tím, anh phụ trách lo phần trang trí sân khấu. Lúc quân sư đến nơi là hơn 5 giờ, sân khấu đã khang trang và hoành tráng. Công tác chuẩn bị chưa đến hồi tất bật, nhưng khi gặp tỉ Băng Nguyệtđã thấy tỉ ấy chạy lăng xăng, mà điện thoại thì réo tới tấp.
Anh Chí Hải (tức chị hai của một thời xa xưa) đang loay hoay với người tình mặt vuông của anh, anh rất vất vả lo năn nỉ người tình mặt vuông cho anh xin kết nối với bạn bè bốn phương, nhưng không hiểu sau cô nàng giận dỗi mà việc kết nối không thành công, khiến bà con bốn phương lóng ngóng hồi hộp mà chưa có vé vào cổng. Thành thật xin lỗi rất nhiều!
(Cô nàng xinh như hoa này là
Súng Pháo, kế bên anh
Chí Hải)
Quân sư không biết họ trao đổi về đề tài thế sự gì mà nhìn cô nàng có vẻ hơi căng thẳng.
Công tác chuẩn bị bắt đầu chuyển sang hướng tất bật nhất, có sự giúp đỡ nhiệt tình của chị
Cúc Vàng. Chị
Bụi Tím thì lo phần đón khách, chị
Nhật Hạ lo việc thẻ tên cho khách, và thu phí vào cổng... ai cũng có bổn phận và nghĩa vụ trên vai, dù vất vả nhưng trên môi họ lúc nào cũng nở nụ cười. Nụ cười là liều thuốc tốt nhất chống mệt mỏi, cứ cười cho đời bớt khổ, nên hôm ấy ai cũng thật vui.
(Người mặc chiếc áo đen, váy vàng là nhà thơ Cúc Vàng, bên cạnh có sự hỗ trợ của các anh chị Cung Văn Hóa)
Mọi thứ cũng đâu vào đấy, từ sân khấu, sổ lưu niệm, hoa và bánh kem đều được trưng bày rất thẩm mỹ. Bên cạnh đó món quà quan trọng không thể bỏ qua của BTC dành cho chương trình là chú heo con gây quỹ từ thiện tối hôm ấy