Chào anh Yên Hà,
minhthanhlove đã khóa nick. Liên Hạnh nghĩ nên chấm dứt tranh luận tại đây. Riêng việc lịch, "nhiệt tình và nghề" Liên Hạnh non kém không rõ ý lắm, nhưng có thể giải thích một câu rằng : một phần thu nhập của Liên Hạnh cũng nhờ cái mà anh gọi không chuyên nghiệp

. (nghề chính vẫn là cô giáo dạy tiếng anh cho các lớp mầm chồi lá, tiểu học và Trung học).
Còn việc dèm pha thì Liên Hạnh nghĩ các anh chị không trống rỗng đến mức dễ dàng dèm pha một người khác, nhất là Liên Hạnh.Liên Hạnh chỉ muốn một số người hiểu rằng việc người khác quy y không phải là việc đáng để cười. Nụ cười như thế nếu lấy gương soi chắc rất vô duyên.
Với hình ảnh + thơ như vậy, Liên Hạnh nghĩ có lẽ không đến nỗi tồi. Lỗi kỹ thuật :
- nhầm năm
- hình ảnh không đủ tiêu chuẩn
- không chừa khoảng trắng.
Cách xử lý của một thơ làm phim chuyên nghiệp thì chẳng đáng một trăm gram nào cả anh à. Vì file Liên Hạnh gửi đi là file gốc, chỉ cần biết corel, click vào vài chi tiết là ổn, không đến nổi phải..hỏng film.Chỉ riêng về hình ảnh thì file gốc bao nhiêu, LH để vào bấy nhiêu. Không đổi file của các anh chị(nhưng LH cũng phải kiểm tra lại vì lúc làm lịch, Liên Hạnh đang bệnh). Liên Hạnh nghĩ với thơ và hình ảnh, sự trình bày sắp xếp như vậy khá là hợp mắt, màu sắc không đến mức phải thất vọng.Dù sao đi nữa, ý kiến các anh chị Liên Hạnh cũng giữ lại làm kinh nghiệm lần sau.(chắc chắn không bao giờ ngồi làm một mình)
(Riêng việc giúp đời thì Liên Hạnh ngày nào cũng làm cả, không phải vào vntq mới làm. Xin các anh chị đừng nhầm lẫn

)
Chúc các anh chị an lạc!
LH
p/s: Các anh chị có biết kẻ bám lấy minhthanh như đỉa đói là ai không?

Vì bị săn đầu này, đón đầu kia mà phải tự khóa nick (một kẻ chẳng hề quen biết

).Liên Hạnh nghĩ vì còn hỷ nộ ái ố mới còn ngồi đây nói chuyện với các anh chị chứ không đã xuất gia từ lâu. Liên Hạnh rất lấy làm tiếc phải nói lời chia tay cùng các anh chị.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2010 22:11:35 bởi Liên Hạnh >
Đi với người hiền như đi trong sương
Không ướt áo nhưng thân thường mát lạnh
Đi với người dữ như đi giữa rừng gươm
Không bị thương nhưng tâm thường sợ hãi
lh