“Nhất Phiến Băng Tâm Tại Ngọc Hồ”
Người Tôi Thương 09.06.2011 12:19:18 (permalink)
0
Tình Câm

Vẫn biết yêu em sẽ khổ nhiều
Sao tim thổn thức mãi niềm yêu
Sao hình bóng vẫn sâu tâm khảm
Vẫn mãi yêu em vẫn ngậm ngùi

Đêm trước bên tôi dưới Phật đài
Em thành tâm niệm mấy lời kinh
Giọng em nho nhỏ sao âm hưởng
Tôi thấy lòng tôi bỗng cảm hoài

Mướt nhung mái tóc vờn hoa trắng
Xinh xinh đôi má thoảng mây hồng
Dáng em thanh khiết u u nhã
Chiếc áo già lam thoát thoát trần

Tan lễ thiền đường ôi vắng lặng
Em về mang cả nỗi lòng tôi
Lạy Đức Thế Tôn con trót lỡ
Phạm tội si mê, lỗi yêu người

Tôi nào ngờ trái tim tôi vẫn
Thổn thức tình yêu tuổi dại khờ
Em nào ngờ đã gieo thương nhớ
Để lại trong tôi một mối sầu

Tôi biết lòng em lòng thánh thiện
Trái tim Bồ Tát trái tim em
Nhưng em nào biết rằng em đã
Đày đọa tôi vào bể khổ đau

Em vẫn qua đây chốn Phật đường
Tôi còn đến đó buổi hoàng hôn
Nhẹ cười chào hỏi em nào biết
Một mảnh tình tôi vẫn lặng chờ

Người ấy cùng em thật xứng đôi
Tôi thì mái tóc đã pha phôi
Nhìn em rộn rã bên người ấy
Tim tôi tràn lấp nỗi sầu côi

Tôi muốn hét vang cùng vũ trụ
Cho lòng tôi thấu tận trời xanh
Cho tình tôi ấm lòng em lạnh
Cho nhịp tôi hòa với nhịp em

Tim tôi tan nát nhưng tôi phải
Băng kín trong tim tiếng yêu người
Thà rằng yêu mãi trong câm nín
Vẫn được nhìn em nói nói cười

Có nói ra rồi chẳng ích chi
Bởi lòng nhân thế sẽ miệt khi
Bởi em cũng chẳng dùm tôi hiểu
Bởi chính lòng tôi hãi thị phi

Tôi chúc cho em trọn cuộc tình
Mà em trước Phật đã cầu xin
Thôi thì phận khó riêng tôi chịu
Chôn chặt trong tim một bóng hình

Ai tô nhung nhớ cánh tử lan
Ngày nhẹ buồn trôi áng mây ngàn
Vàng ươm mấy nẽo đường Thu úa
Lạnh ngập hồn tôi kiếp Đông tàn

Khuya nay vắng lặng mỗi mình tôi
Chợt thấy sao rơi chợt nhớ người
Em giờ chắc hẳn say sưa mộng
Tôi giờ ghi lại nỗi buồn tôi.

Người Tôi Thương
Mar 2010

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2011 08:21:10 bởi Người Tôi Thương >
#1
    Người Tôi Thương 09.06.2011 12:26:19 (permalink)
    0
    Tình Câm Nối Tiếp
    (Giọt Tương Tư)

    Giật mình tỉnh giấc nửa đêm
    Nghe tim bàng bạc nỗi niềm nhớ thương
    Ngoài kia lạnh lẽo gió sương
    Đọng trên cành lá giọt tương tư đầy
    Người say hạnh phúc có hay
    Cô đơn trống vắng nơi nầy mình tôi
    Giọt sương giọt lệ sầu côi
    Hỡi người có biết lòng tôi yêu người!

    Yêu người? Chẳng thể yêu người!
    Tim gan đành viết mấy lời vu vơ.
    Cho dù người có đọc thơ
    Chắc gì người hiểu chính người tôi yêu
    Lắm khi còn tự nhủ lòng
    “Chao ôi ngốc tử yêu thầm đời nay
    Thương ai sao chẳng tỏ bày
    Đợi chăng chết xuống tuyền đài mang theo?”

    Ừ thôi chết sẽ mang theo
    Khối tình uất nghẹn nặng treo tim hồng
    Làm sao trách được người không
    mảy may biết đến tình nồng tôi trao.
    Yêu người đến độ cuồng si
    Yêu người có thể chết vì người ơi
    Ai cho tôi vững niềm tin
    giữ lòng cao thượng, giữ tình đơn phương?

    Để tim tôi đỡ nhớ thương
    Để tim lắt léo bớt đường trái ngang
    Yêu chi kẻ đã sang đàng
    Cho tim đau xót, dạ mang nỗi sầu!
    Mưa thu lạnh lẽo trời ngâu
    Ai đem nỗi nhớ khắc sâu tim này
    Tâm tư khắc khoải khôn khuây
    Thiên thu nào biết có ngày bên nhau?

    Người Tôi Thương
    Aug 2010
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2011 08:22:58 bởi Người Tôi Thương >
    #2
      Người Tôi Thương 09.06.2011 12:29:52 (permalink)
      0
      Ước Gì!

      Ước gì người để chút tâm
      Ước gì người hãy nhìn về phía tôi
      Hãy nghe sâu thẩm mắt tôi
      Ánh lên ngàn vạn lời tôi yêu người
      Ước gì người cũng yêu tôi
      Ước gì tôi được trao người tim tôi
      Đưa người đến tận góc trời
      Nước non còn lại chỉ người với tôi.

      Người Tôi Thương
      Oct 2010

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2011 07:23:04 bởi Người Tôi Thương >
      #3
        Người Tôi Thương 11.06.2011 08:07:09 (permalink)
        0
        Con Bé Mười Ba
         
        Tình cờ tôi được tấm hình em,
        Ở tuổi mười ba, tuổi êm đềm
        Của thời thiếu nữ còn đi học
        Lớp Tám Minh Khai?  Bé lọ lem!
         
        Con bé mười ba tuổi ngày xưa
        Tóc dài, đôi mắt thoảng thu mưa
        Nghiêng mình ngồi tựa bờ hồ vắng
        Em đang nghĩ gì em bé xưa?
         
        Ngắm hình cô bé thuở xa xưa
        Thân mai dáng trúc vẽ duyên thừa
        Bâng khuâng tôi nghĩ dầu tôi có
        Gặp em thuở ấy, chắc gì ưa?
         
        Từ đó đến nay đã bao ngày
        Rời bỏ trời Nam em đến đây
        Ai xui chi vậy duyên nghiệt ngã
        Gặp em hộ niệm một tối nầy
         
        Ai ngờ con bé mười ba ấy
        Người tôi chẳng nhớ dầu có thấy
        Hôm nay lột xác thành thiếu phụ
        Đem hồn tôi nhốt tận trời mây
         
        Than ôi!  Cô bé đã có chồng
        Tình tôi trọn kiếp chẳng dám trông
        Có ngày sẽ được em hồi đáp
        Cho thỏa tim này nỗi nhớ mong.
         
        Có ai thật sự đã từng yêu
        Từng nghe nhung nhớ thắt tim sầu
        Từng nghe đau khổ dâng nghèn nghẹn
        Xót nỗi ve sầu suốt đêm thâu?
         
        Ôi! bởi tình tôi tình tuyệt vọng
        Tôi đã gặp em quá muộn màng
        Trái tim em đã trao người khác
        Đành thôi bóp nghẹt tiếng sầu than.
         
        Đêm khuya sương lạnh tràn nhung nhớ
        Quyện vào mộng ảo bóng người mơ
        Bàng hoàng tỉnh giấc môi còn ngọt
        Người đâu xa vắng, chỉ là mơ!
         
        Người Tôi Thương
        December 26, 2010




        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/100816/563F9A923A2F4F3ABF24BB4E235CA45C.jpg[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2011 01:11:27 bởi Người Tôi Thương >
        Attached Image(s)
        #4
          Người Tôi Thương 13.06.2011 01:07:28 (permalink)
          0
          Mai Hay Em?
           
          Mơn man làn gió đêm
          Rung động cánh Mai mềm
          Vi vu cơn gió thoảng
          Anh ngỡ tiếng lòng em
           
          Muốn quên càng nhớ thêm
          Ai thấu được nỗi niềm?
          Vườn khuya trăng lạnh tỏa
          Mai gầy gợi dáng em
           
          Hoa lay trong gió lộng
          Mai hay em bên song?
          Anh ước ao là gió
          Gió quyện cánh Mai hồng
           
          Vị ngọt uống môi em
          Giọt rượu thấm tim mềm
          Đầu sông hay cuối phố
          Đêm ngày, anh nhớ em!
            
          Người Tôi Thương
          Jan 2011
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2011 01:09:18 bởi Người Tôi Thương >
          #5
            Người Tôi Thương 15.06.2011 12:31:22 (permalink)
            0

            Anh Nghe Chăng Tiếng Gọi Mời Sông Núi ?
             
            Năm ngàn năm trước, Hồng Bàng lập quốc
            Việt sơn hà là của giống Rồng Tiên
            Cớ vì sao giặc Bắc mãi cuồng điên
            Mộng thôn tính làm dân ta thống khổ
             
            Này lũ Bắc phương, hãy nghe cho rõ!
            Dân Nam ta tuy bản tánh hiền hòa
            Quyết giữ gìn mảnh đất của ông cha
            Thà chịu chết, không cúi đầu vong quốc
             
            Ngàn năm trước, ông cha ta oanh liệt
            Phá giặc Ân, nhớ Phù Đỗng Thiên Vương
            Hai Trưng Nữ đuổi đi loài Tô Định
            Chống giặc Ngô, lẫm liệt Triệu Trinh Nương
             
            Sông Bạch Đằng, giết Nam Hán Hoằng Thao*
            Tiền Ngô Vương dứt ngàn năm Bắc thuộc
            Mở đầu kỷ nguyên Việt Nam độc lập
            Truyền đời sau cho con cháu Lạc Hồng
             
            Thường Kiệt rượt Tống, Hưng Đạo phá Nguyên,
            Lê Thái Tổ đuổi Minh xa bờ cõi,
            Một kỷ nguyên rực rỡ Lý, Trần, Lê
            Vang danh mãi những người con đất Việt
             
            Ngàn năm sau, đến cận kim thời đại
            Từ Bắc Bình Vương Quang Trung Hoàng Đế
            Đến anh hùng Nguyễn Thái Học muôn năm
            Tổ quốc Việt mãi của người dân Việt
             
            Ai nghĩ khác, tức ngược dòng thiên lý
            Chóng hay chầy, ngươi cũng chết mà thôi
            Cho dù ngươi một lũ Bắc tanh hôi
            Hay một lũ tay sai Nam luồn cúi


            Hãy cút đi!  Những loài ma quỉ dữ
            Dân Việt lành, quyết chẳng sợ sài lang
            Cả ngàn năm, bây vẫn tánh tham tàn
            Không chịu hiểu đất Nam là của Việt
             
            Hỡi anh chị em ai dòng Âu Lạc
            Giờ đã điểm rồi ta hãy ra khơi
            Phải thẳng tay diệt giặc Bắc tơi bời
            Giữ vững mãi đất thiêng nòi giống Việt.
             
            Quyết hy sinh!  Mọi tầng lớp hy sinh!
            Đem an lành trang trải khắp dân lành
            Tổ quốc ghi ơn, dân tộc nhớ đời
            Người chiến sĩ anh hùng Nam Trung Bắc.
             
            Người Tôi Thương
            Ngày 14 Tháng 6, 2011

            *  Mô hình trận Bạch Đằng, năm 938.  Ngô Quyền áp dụng chiến thuật cọc nhọn, đánh tan quân Nam Hán, chấm dứt thời kỳ Bắc thuộc.  Cũng tại sông nầy, Hưng Đạo Vương đã áp dụng cùng một chiến thuật, phá tan quân Nguyên vào năm 1288.
            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/100816/CB183C8BDCBB4330B6E4A6B2131C04C2.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 02:43:45 bởi Người Tôi Thương >
            Attached Image(s)
            #6
              Người Tôi Thương 17.06.2011 17:43:14 (permalink)
              0
              Vong Quốc Ca

              Gập ghềnh Quan Ải đỉnh sơn hà
              Nhấp nhô triền sóng dải Hoàng Sa
              Hôm xưa gấm vóc cha ông tặng
              Ngày nay sao nỡ bán cho ma
              Bình Minh u uất mây đen phủ
              Vi-King tủi nhục lệ tuôn sa
              Giang sơn dưới gót thù dày xéo
              Một mảnh lòng băng nghe xót xa!

              Người Tôi Thương
              Ngày 17 Tháng 6, 2011
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2011 08:27:46 bởi Người Tôi Thương >
              #7
                Người Tôi Thương 05.07.2011 09:04:34 (permalink)
                0
                Nhất Phiến Băng Tâm …
                 
                Sáng tỏa vườn khuya ánh trăng loang
                Văng vẳng đâu đây tiếng ai đàn
                Phong linh than thở hoài trong gió
                Dạ lan rưng rức cánh đài trang
                Nấu nung Tương phố … lòng băng ngọc
                Cuồn cuộn Tiêu giang … dạ đá vàng
                Đoạn trường mới thấu tình cô phụ
                Một mảnh lòng băng thiếp đợi chàng
                 
                Người Tôi Thương
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2011 09:06:10 bởi Người Tôi Thương >
                #8
                  Người Tôi Thương 03.09.2011 02:51:27 (permalink)
                  0
                  Yêu em
                   
                  Ôi tim chẳng chịu nỗi rồi
                  Lửa tình rừng rực tơi bời trái tim
                  Bụt ơi!  Xin hãy cứu con
                  Thoát vòng tục lụy, thoát vòng trần ai
                  Tỉnh lại đi, tỉnh lại ngay!
                  Ôi sao chẳng tỉnh, lại dầy u mê!
                  Kiếp xưa chả lẽ đã thề
                  Kiếp này phải trả lời thề yêu em.
                   
                  Yêu em tôi trở thành tiên
                  Yêu em tôi cũng trở thành trẻ con
                  Thoạt cười, thoạt khóc, vui buồn
                  Theo tình vô vọng với muôn khổ lòng
                  Gặp em gió cũng long đong
                  Gặp em tôi phải chịu vòng trầm luân
                  Nhưng thà chịu khổ ái ân
                  Còn hơn trọn kiếp chẳng lần quen em
                   
                  Yêu em, muốn được em yêu
                   Nhưng yêu chả lẽ em yêu hai lòng?
                  Em yêu tôi muốn gì hơn
                  Nhưng đời em khổ tôi đành lòng sao?
                  Nhìn ngang nhìn dọc trước sau
                  Vẫn không tìm được lối nao vẹn toàn
                  H..h..h..ư..ừ..m...!!!
                  Thôi đành tôi khổ, chẳng cầu em yêu!
                   
                   Người Tôi Thương
                  Jan 2011
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 02:54:25 bởi Người Tôi Thương >
                  #9
                    Người Tôi Thương 03.09.2011 03:01:17 (permalink)
                    0
                    Thật và Mơ


                    Mê đắm vì em, tôi đã tự
                    Chuốc mình một chén tửu tình thơ
                    Say sưa đến độ không còn biết
                    Đâu là sự thật, nữa là mơ!

                    Chẳng biết tự nao tình len lén
                    Đưa tôi vào cõi ái say mèm
                    Từ em gặp gỡ ngày Đông lạnh
                    Lòng tôi còn lạ buổi làm quen

                    Dạ vũ một chiều em bất chợt
                    Kéo tôi vào những bước cuồng quay
                    Bồi hồi rung động tôi ngây ngất
                    Nhịp bước bên em tiếng nhạc say

                    Lần đầu tôi được nắm tay em
                    Chao ôi hạnh phúc quá êm đềm
                    Thời gian thôi hãy xin dừng lại
                    Cho tôi mãi mãi bước cùng em

                    Mùa Giáng Sinh qua, sinh nhật em
                    Tỏ ý rằng em muốn hợp ca
                    Cứ tưởng lòng em vui sướng lắm
                    Được tôi hát tặng bản tình ca

                    Ngày đó đắm say tôi chẳng hiểu
                    Ngỡ em rung cảm với tình tôi
                    Rằng tim em cũng hòa theo nhịp
                    Yêu đương thầm lặng của lòng tôi

                    Trong giấc mơ hoa tôi cứ ngỡ
                    Em là hiền diệu với ngây thơ
                    Bây giờ nghĩ lại tôi mới biết
                    Chao ôi, tôi chỉ một thằng khờ!

                    Em chẳng là em gái trong mơ
                    Tim em thật sự rất ơ thờ
                    Hợp ca, khiêu vũ, em chỉ muốn
                    Dùng tôi trêu chọc một người thôi

                    Tôi giận em sao nỡ nhẩn tâm
                    Lại giận tôi sao đã yêu lầm
                    Đem chân tình cảm trao người ấy
                    Ôi mình sao lại quá mê lầm!

                    Tôi chưa từng nói tiếng em yêu
                    Ngôn ngữ tình yêu nói chi nhiều
                    Vì tôi đoán biết em cũng hiểu
                    Tình cảm dâng tràn ánh mắt yêu

                    Em có quyền không nhận tình tôi
                    Nhưng tôi cũng có quyền trông đợi
                    Một lòng tôn trọng ở nơi em
                    Đối với chân tình tôi đã gởi

                    Mặc dầu tôi lỡ vướng ái ân
                    Nhưng lòng tôi quyết sẽ không cần
                    Không xin em chút tình thương hại
                    Hay chút duyên thừa đỡ tủi thân

                    Mới hay tình tức nguồn đau khổ
                    Tình ái đưa người lạc bể mơ
                    Từ nay ta sẽ không còn để
                    Cho tình hành hạ trái tim khờ

                    Nguyện để người mơ trong cõi mơ
                    So chi người thật với người mơ?
                    Người thật từ nay thôi vĩnh biệt!
                    Dặn lòng chôn mãi bóng người mơ.

                    Người Tôi Thương
                    Đêm Mùng 4 Xuân Tân Mão 2011
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 03:04:05 bởi Người Tôi Thương >
                    #10
                      Người Tôi Thương 03.09.2011 03:07:27 (permalink)
                      0
                      Đông Tĩnh
                       
                      Một sớm cuối Đông
                      Cơn mưa vừa dứt
                      Không khí thơm lành
                      Ánh sáng trong xanh
                      Vườn cây yên lạnh
                      Chợt tiếng chim oanh
                      Nước đọng trên cành
                      Một giọt rơi nhanh
                      Lối đi mát sạch
                      Không chút bụi trần
                      Tâm ý trống trơn
                      Lòng nghe thanh tịnh!
                       
                      Người Tôi Thương
                      March 2011
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 03:14:06 bởi Người Tôi Thương >
                      #11
                        Người Tôi Thương 03.09.2011 03:18:32 (permalink)
                        0



                        CHIÊU HỒN NƯỚC 2

                        Trước đèn lần giở trang thơ cũ
                        Nhục nước nhà, khó ngủ yên thân
                        Khóc người tuổi trẻ Lý Nhân
                        Khi xưa dám viết “Chiêu Hồn Nước” Nam*

                        Không gươm súng, không ra chiến trận
                        Ngọn bút cùn khiến giặc sợ run
                        Khen thay chí sĩ anh hùng
                        Hy sinh mạng sống thắp bùng lửa thiêng

                        Phạm Tất Đắc người chiêu hồn nước
                        Thuở xưa người vị quốc vong thân
                        Hồn thiêng người hỡi về đây
                        Giúp cho con cháu đuổi bầy ngoại xâm

                        Mấy ngàn năm, con Hồng cháu Lạc
                        Vững non sông không phải tự nhiên
                        Máu đào phải tưới triền miên
                        Thịt xương lớp lớp oan khiên chất chồng

                        Xưa Đại Việt đã từng uất hận
                        Bị Bắc phương giày xéo bao lần
                        Nữ vương Trưng Triệu hiện thân
                        Cứu nguy dân tộc báo ân giống nòi

                        Hồn Ngô Lý đập tan Bắc thuộc
                        Hồn Trần Lê cởi bỏ xiềng gông
                        Hồn Quang Trung dậy non sông
                        Bao hồn chiến sĩ trên đồng ngoài khơi

                        Trung Cộng nay tinh vi xảo quyệt
                        Cướp nước Nam, họ quyết lấn xâm
                        Quân sự, kinh tế, nhân văn
                        Lúc “bành trướng cứng”, lúc “lan tỏa mềm”

                        Thời nguyên tử, họ đầy bom đạn
                        Mộng điên cuồng, gây nạn biển Đông
                        Chúng ta nước nhỏ Lạc Long
                        Từ bi, trí tuệ, dùng phòng chống ma

                        Hồn dân tộc thuở nào cũng có
                        Tôi gọi hồn hãy dậy mà lo
                        Chớ ham nệm ấm cơm no
                        Nhìn kìa đất nước nguy to mọi miền!

                        Kìa Nam Quan, Tây Nguyên gấm vóc
                        Hoàng, Trường Sa lãnh hải ngoài khơi
                        Khắp nơi đầy lũ ma trơi
                        Mà sao Hồn Việt rong chơi chốn nào?

                        Hồn tỉnh dậy mà nghe mà ngó
                        Đừng để loài quỉ đỏ hại dân
                        Tôi van hồn hãy nhận chân
                        Tôi nài hồn hãy ra quân giúp đời

                        Hồn đất nước triệu người đoàn kết
                        Hồn thị thành nối kết hồn quê
                        Nối em, nối chị, nối tôi
                        Nối anh lính chiến với người thường dân

                        Giặc dù mạnh không làm tôi sợ
                        Hồn ơ thờ tôi sợ lắm thay
                        Nước non nghiêng ngả cuồng quay
                        Sinh tồn sống sót?  Một tay nhờ hồn!

                        Có những kẻ tham lam vị kỷ
                        Cũng có người hay chỉ bàn ngang
                        Có người ỷ lại ngoại bang
                        Xin hồn chớ nản rồi tan chí mình

                        Lại có loài chẳng còn nhân tánh
                        Đem nước non dâng bán cho người
                        Nước tan, nhà mất hỡi trời!
                        Hồn thiêng sông núi ngàn đời khóc than

                        Cũng họ Phạm, sao mà khác lạ?
                        Cùng giống nòi, lòng dạ khác xa!
                        Người thì “lệ nhỏ máu sa”
                        Kẻ cho voi đạp mồ cha mẹ mình

                        Tất Đắc nọ hiên ngang chống giặc
                        Văn Đồng kia hèn hạ phản dân
                        Mười Tư Tháng Chín năm xưa
                        Công hàm bán nước ký đưa cho Tàu

                        Hồn Văn Đồng về đây nghe rõ
                        Tội tru di bán bỏ non sông
                        Nếu hồn còn biết ăn năn
                        Mau mau dạy dỗ trông chăn đám trò

                        Dạy cho chúng biết đường phải trái
                        Bỏ bạo quyền, chống lại ngoại xâm
                        Giúp dân đòi lại giang sơn
                        Giúp giang sơn thoát những cơn hiểm nghèo

                        Tôi mời gọi hồn thiêng sông núi
                        Giống Lạc Hồng bốn biển năm châu
                        Mười Tư Tháng Chín năm nay
                        Trở về hồn hỡi ngày này biểu dương

                        Biểu dương rõ khắp cùng hoàn vũ
                        Chính nghĩa ta chống lũ ngoại xâm
                        Trả ta sông núi Việt Nam
                        Trả ta nhân phẩm ngàn năm Lạc Hồng

                        Phạm Tất Đắc xưa “Chiêu Hồn Nước”
                        “Bút viết xong … giọt ngọc nhỏ sa”
                        Tôi nay khóc nối lời ca
                        Mong sao anh chị gần xa đáp lời.

                        Người Tôi Thương
                        Ngày 21 Tháng 8, 2011

                        Chiêu Hồn Nước, Nhà in Thanh Niên Hà Nội, 1927, là bài ca gồm 198 câu song thất lục bát bày tỏ tình cảnh “nước mất nhà tan ”, kêu gọi hành động khôi phục giang san nòi giống.  Tác giả là nhà thơ yêu nước Phạm Tất Đắc (1909-1935) người làng Dũng Kim (nay thuộc xã Hợp Lý), huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam.

                        Phạm Tất Đắc sinh ngày 15-5-1909, mất ngày 24-5-1935 ở Hà Nội, là con một viên thông phán làm việc ở nhà in IDEO (Imprimerie d’Extrônc orient, cũng gọi là nhà in Viễn Đông) ở Hà Nội.  Năm 1923 vào học ở trường trung học thuộc địa (trường Bưởi); năm 1926 bị đuổi vì tham gia tổ chức lễ truy điệu Phan Chu Trinh và hô hào bãi khoá.  Ít lâu sau Phạm Tất Đắc làm và in thành sách bài thơ dài Chiêu Hồn Nước, sách vừa được phát hành đã bị cấm.  Phạm Tất Đắc bị đưa ra xử tại tòa Trừng trị ở Hà Nội ngày 15-6-1927.  Tòa án thực dân nghiêm khắc kết tội cuốn sách, nhưng vì tác giả mới 17 tuổi (chưa đến tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật) nên tòa quyết định giam vào nhà trừng giới cho đến tuổi trưởng thành.  Phạm Tất Đắc bị đưa đi an trí ở nhà trừng giới Tri Cụ (nay thuộc xã Ngọc Vân, huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang ).  Ở đây ông tiếp tục tuyên truyền chống Pháp và đứng ra tổ chức đánh giám thị nên lại bị đưa về giam ở nhà pha Hỏa Lò, Hà Nội; năm 1930 được tha nhưng vì sức yếu, Phạm Tất Đắc mất ít lâu sau đó.
                        Chúng ta hãy đắm hồn mình vào những lời thơ tim óc của Phạm Tất Đắc:

                                                       “
                        Nghĩ thân thế héo hon tấc dạ 
                                                        Trông non sông lã chã dòng châu
                                                        Một mình cảnh vắng đêm thâu
                                                        Muốn đem máu đỏ nhuộm màu giang san

                        Và lắng nghe tiếng gọi mời tha thiết của một người hết lòng yêu nước thương dân:

                        “…Mong hồn tỉnh hồn càng không tỉnh,
                        Mong hồn về hồn định không về.
                        Non sông hồn bỏ lời thề,
                        Cho non sông chịu trăm bề lầm than.
                        Hồn hỡi hồn! - Giang san là thế,
                        Giống Lạc Hồng tôi kể hồn hay:
                        Kể từ hồn lạc đến nay,
                        Đêm đêm khóc khóc ngày ngày than than.
                        Cũng có kẻ trên ngàn đổ máu,
                        Cũng có người nương náu phương xa.
                        Cũng người bỏ cửa bỏ nhà,
                        Cũng người lo nghĩ tuyết pha mái đầu.
                        Cũng có kẻ làm trâu làm ngựa,
                        Cũng có người đầy tớ con đòi.
                        Cũng thằng buôn bán giống nòi,
                        Khôn thiêng chăng hỡi hồn coi cho tường!...
                        Có mồm nói khôn đường mà nói,
                        Có chân tay người trói chân tay.
                        Mập mờ không biết dở hay,
                        Ù ù cạc cạc công này việc kia.

                        Hồn hỡi hồn! - đêm khuya canh vắng,
                        Hồn nghe hồn có đắng cay không?
                        Tôi đây cũng giọt máu hồng,
                        Cũng xương cũng thịt con Rồng cháu Tiên.
                        Trông thấy cảnh mà điên mà dại,
                        Trông thấy tình mà dại mà điên.
                        Mà sao không thể ngồi yên,
                        Ba câu gan ruột tôi biên mời hồn…”

                        Chiêu Hồn Nước vang vọng âm hưởng thơ văn của phong trào duy tân đầu thế kỷ XX và cũng in dấu tinh thần yêu nước và tâm trạng xót xa của lớp thanh niên học sinh những năm 1920.  Chiêu Hồn Nước là tiếng nói can đảm của một người tuy còn ở tuổi vị thành niên nhưng đã đầy lòng thiết tha với vận nước.

                        Để đọc toàn bài, xin vào Website: 
                        http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=356335
                        Tiểu sử trích theo Website: 
                        http://thptlynhan-hanam.edu.vn/forum/viewtopic.php?f=40&t=3289


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/100816/C407682219B540C6A17EB104C75447F2.JPG[/image]
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 03:38:04 bởi Người Tôi Thương >
                        Attached Image(s)
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9