Câu Lạc Bộ TRI ÂM

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 36 trang, bài viết từ 151 đến 180 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 21.07.2011 04:58:38
0
 
MÀU ÚA
 
thơ Thy Linh_nhạc Dzuylynh

http://www.box.net/shared/h90kuy70dsma9i0fxusp



Anh có nghe hương thu về giục giã
Gió heo may nhè nhẹ sắt se hồn
Anh có thấy mây chiều giăng buồn bã
Ánh nắng tàn vụng dại xuống mầm thương

Anh có hay hồn thu nầy rời rã
Dõi bóng tình rời rạc ánh hoàng hôn
Cõi yêu đương mơ hồ soi bàng bạc
Giữa mùa sang khơi trống vắng lạ thường

Vâng.. Vũ trụ muôn đời rằng vẫn thế ..
Cuộc đổi thay cũng chẳng hiểu tại đâu ...
Thương lá hoa ...thương phận buồn ủ lệ
Gượng nụ vui..giữa dâu bể nhạt màu ...

Thu vàng nhé ...vàng thêm miền tâm thức
Lá rơi đi ..rơi ...lặng lẽ thời gian
Rồi lắng nghe dư âm tình ngã gục
Tàn phai theo màu úa gió mưa tràn ......

Thy Linh

Half moon Bay July 19.2011.dzuylynh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2011 11:13:29 bởi dzuylynh >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 21.07.2011 07:28:50
0


CHIẾC VỎ SÒ

( Album Trở Về Tỉnh Thức )


Một vỏ sò nằm ngủ
Chỉ một chút đong đưa
Khi sóng chiều đến hát
Mặc trùng dương gầm rú
Vẫn lặng yên mơ màng

Một ngày nào đó
Biển hoá nương dâu
Bãi bờ thành đáy nước
Vỏ sò không sá kể
Ngày mai một buổi nào
Và dẫu nằm trong cát
Chẳng ghen gì mây cao

Vỏ sò đã quên hết
Nhục thân xưa của mình
Và những năm về trước
Đã đi cùng hư không
Mơ màng không xao xuyến
Lãng đãng không muộn phiền
Dâng mình cho nhịp điệu
Của bước dài Vô biên

Và một ngày nào đó
Vỏ sò ai nhặt lên
Sau một cuộc hoá thân
Hốt nhiên thành cúc áo
Nó sẽ không sầu não
Không một lần bận tâm

A, vỏ sò!
Cầu vồng nằm trong cát
Chỉ một chút đong đưa
Khi sóng chiều đến hát ...

Thiền Thi Shinkichi
phổ nhạc dzuylynh.
thảovânamJuly.2011



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/EAF5905636BC4E4197BA34D579488B34.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2011 07:30:01 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 22.07.2011 09:22:27
0

http://www.box.net/shared/admv1ulfubzdeaf2sfec

Thơ Lam Ngọc _ Phổ nhạc DzuyLynh








Album Cuối trời Dâu Bể

( tặng lamngọc . bé lười . triềuâm . thúylan . aBdmlyn và tuổi trẻ ViệtNamHảiNgọai )

tôi thương Ngọai tuổi già gian khổ
suốt cả đời tần tảo vì con
mong con cuộc sống vun tròn
Ngọai quên mình đang cõi còm năm tháng
rổ khoai mì giữa trưa hè nắng lửa
nồi cháo lòng trong những buổi mưa giông
Ngọai oằn vai trĩu nặng cả cõi lòng
gánh hàng rong bước lê từng con phố
Mẹ lớn rồi đời thôi cực khổ
bước theo Cha theo áo cưới cô dâu
hạnh phúc thay những tháng năm đầu
Mẹ có biết Ngọai chờ bên hiên vắng
ngày tháng dài không còn tươi màu nắng
Ngọai đi rồi sân vắng quạnh hiu
cây mận đỏ còn tươi màu lá
mộ Ngọai nằm dưới hàng cây nghiêng ngã
tiếng gió buồn như thuở ấy Ngọai ru
ầu ơ .... cơn gió mùa thu Mẹ ru con ngủ
để lòng Mẹ vui
Ngọai ru con ngủ ...
để lòng Ngọai vui ...

diệuchâulamngọc July.2009 _ dzuylynh.thunglũngbuồnhiu.July.11am.21.2011.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 00:22:15 bởi dzuylynh >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 22.07.2011 13:18:41
0
 
LÂM NGỐ ĐỌC BÁO GIÙM BẠN



                                    TRÒ CHƠI CON TRẺ _ MÓN NGON QUÊ NHÀ : BÁNH CHƯN BÁNH GIÀY

                                                                                                             
 

 
Nguyễn Tiến Nam
 
-Chuyện là thế này: Mình bắt đầu chuyển sang nhà người bạn thân trọ cùng, vợ chồng bạn cũng khó khăn, tuy có hơi xa, nhưng cũng đỡ được khoản tiền nhà. Vừa dọn tới chưa được bao lâu, nhà lại xa nên cũng chưa cho ai biết địa chỉ, vậy mà lại nghe bạn nhắn lại: mấy hôm nay lúc mình đi làm có "người lạ" đến tìm liên tục. Đấy là chuyện lạ thứ nhất.

Hôm nay, vừa đi làm về, mình hẹn lão Đức ra quán làm vài chai bia, nhân tiện cũng muốn ai ủi ông bạn sau sự cố bị An ninh cho ăn "bánh giầy" hôm 17/07. Cả video và hình ảnh đang ầm ỹ trên mạng, bỗng thấy thương cho ông bạn, tự nhiên lại trở thành người nổi tiếng bất đắc dĩ. Thật, nổi tiếng kiểu lạ đời này thì chắc chẳng ai dám.


Vừa về đến nhà, nghe vợ bạn nhắn có ai đó để lại cho mình một phong bì ở trước cổng. Mình chợt nghĩ, có ai biết mình chuyển chỗ ở đâu mà lại biết địa chỉ mới để gửi thư ?





Cầm trên tay bì thư, ngoài phong bì là "Gửi anh Nguyễn Tiến Nam", phần người gửi thì ghi "BCA-C49" - một nickname nghe rất lạ ! Bên trong bì thư là một bức hình đen trắng, là ảnh của mình và anh Nguyễn Văn Phương đang tươi cười trước trụ sở CA huyện Từ Liêm hôm 17/07. Phía sau bức thư là một dòng chữ nghệch ngoạc như kiểu trẻ con, hoặc cũng có thể là cố tình :


Ảnh của anh đẹp lắm, nếu lần sau nữa thì mời anh đi gặp chúng tôi - Lúc đó sẽ ko biết ngày về

BAC(gạch ngang) BCA. C49


Xem xong bức thư, mình chỉ mỉm cười. Có lẽ đã qua cái thời nông nổi, hay dễ nóng giận chỉ vì những trò dọa dẫm thế này.







Ngồi chat với đứa em, kể nó nghe câu chuyện về bức thư lạ như một chuyện vui cuối ngày. Không ngờ thằng em suy nghĩ rất đăm chiêu, rồi nghiêm nghị phân tích: Anh ạ, em nghĩ đây không phải trò đùa đâu, mà cũng chẳng phải chuyện dọa dẫm bình thường...


Sợ mình không tin, ông em giải thích tiếp: "Bì thư ghi BCA tức là "Bộ Công An", để ngay trước cổng là để dọa vợ chồng người bạn đang ở cùng". Rồi sau nó tra Google thế nào ấy, lại bảo: C49 là tên viết tắt của Cục cảnh sát phòng chống tội phạm về môi trường, họ đã tính trước là nếu mình có nóng giận mà đưa lên internet thì cũng bị hố...


Ông em của mình sau một bài phân tích dài lê thê, phán thẳng một câu : Đây là kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng !


Chẳng biết có đúng thật vậy hay không, nhưng lúc này, mình chỉ muốn nhắn với người đã gửi đến bức thư lạ đó rằng : Mình đi biểu tình đơn giản chỉ vì muốn biểu thị lòng yêu nước, ngoài ra không có mục đích đen tối nào cả. Nhớ lại hồi năm 2008, mình cũng đã từng bị bóp cổ, đánh đến nỗi chảy máu miệng chỉ vì đi chống rước đuốc Bắc Kinh còn chẳng sao, việc đùa quá lố, dọa dẫm "không biết ngày về" dù có trở thành sự thật đi chăng nữa, thì mình vẫn sẽ nhẹ nhàng chấp nhận.


Thấy mình suy nghĩ miên man, đứa em lại hỏi kháy: Hay là hôm biểu tình, anh "tè bậy" trước Đại sứ quán TQ hay sao mà để cảnh sát môi trường nó dọa ?


Chưa kịp trả lời, thì nó lại nói tiếp: Không phải anh thì chắc nó nói cậu Phương đấy, trong ảnh có 2 người. Cảng sát mội trường cũng nhiệt tình "nhắc khéo" như này thì đúng lạ thật !


Mình phì cười trước câu trêu đùa của ông em. Đúng là lạ thật, không biết sau hôm nay, chuyện lạ thứ N nào sẽ xảy đến đây ?


Nguyễn Tiến Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2011 01:44:34 bởi Phù Vân >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 23.07.2011 13:59:42
0
Thư giãn cuối tuần

Cà Phê Sài Gòn
***



Kiến trúc & đời sống
Không gian cà phê, văn hoá cà phê


Không hiểu sao, mỗi khi tiết trời thay đổi. Hay, có cơn mưa bất chợt tới… Mọi người lại thích uống một ly cà phê!?

Cà phê và ký ức

Cà phê - là thứ nước uống, mà người Pháp du nhập vào nước ta. Hồi trước năm 1975, không hiểu do chiến tranh, hay sở thích mà người dân Hà Nội ít uống cà phê. Mọi người có thói quen uống nước chè (trà). Lúc đó, Hà Nội chỉ có dăm quán bán cà phê. Quán thường không có bảng hiệu, người ta gọi tên chủ quán, là tên quán. Như cà phê Tuyên, ở phố Trần Hưng Đạo, quán nằm trên gác,cầu thang nhỏ xíu, một người đi còn chật. Bàn ghế, được sắp chung với giường chiếu trong nhà, để tận dụng chỗ bán. Khách lui tới, chủ yếu là khách quen, mỗi người đều có gu riêng, chỉ cần ngồi xuống, chủ quán đã biết mình uống gì, không cần phải gọi. Phần đông, quán phục vụ cho mấy bác văn nghệ sĩ, có trụ sở làm việc ở nhà số 51, cùng phố. Mùa đông, mỗi lần chủ quán rang cà phê, cả phố sực mùi thơm ngậy, thấy trong người cũng ấm lên. Cà phê Lâm, ở phố Bà Triệu, rất nổi tiếng, chủ quán là người sưu tập tranh có tiếng, ở xứ Hà thành. Cà phê lúc đó, thường biểu thị cho một sự “xa xỉ”, dành cho người có tâm trạng, suy tư, dùng nó để kích thích thần kinh, tìm một cái gì đó.

Ở Sài Gòn, người Sài Gòn không uống trà như người Hà Nội. Người Sài Gòn uống cà phê! Bây giờ cũng vậy. Sài gòn có nhiều loại quán cà phê. Cà phê cóc, ngồi vỉa hè - phục vụ cho giới lao động bình dân. Quán mở rất sớm, từ bốn, năm giờ sáng. Cà phê pha bằng vợt, người Sài Gòn gọi là cà phê “vớ”. Không hiểu do vội vàng uống, để kịp đi làm, hay là một thói quen, nhiều người đổ cà phê đen nóng ra đĩa, để uống!? Xung quanh các trường đại học, cũng có nhiều quán cho sinh viên. Góc đường Duy Tân với đường Phan Đình Phùng, bây giờ đặt lại là đường Phạm Ngọc Thạch và Nguyễn Đình Chiểu, có quán cà phê không bảng hiệu, chỉ biết sinh viên trường Kiến Trúc và trường Luật, thường hay gọi là quán Nhà mồ. Không hiểu cái tên Nhà mồ ấy, ai đặt và nghĩa của nó là gì? Không ai biết. Mỗi khi tiết trời thay đổi, hay cơn mưa bất chợt ập đến, sinh viên hay trốn học, rủ nhau - Cà phê nhé! Sang hơn, dành cho giới thượng lưu, ở góc đường Nguyễn Huệ với đường Lê Lợi, khách sạn Rex có cafeteria.
Sài Gòn lúc đó, hay bây giờ cũng vậy, mỗi khi rảnh rỗi, có tâm sự gì, người ta thường rủ nhau đi uống cà phê.
Bán không gian

Bây giờ có nhiều người gọi Sài Gòn là thiên đường cà phê!? Lên mạng tìm, thấy cả ngàn quán cà phê. Đủ kiểu.
Cuộc sống khá hơn, con người đòi hỏi nhu cầu phục vụ và tiện ích tốt hơn. Từ cà phê bình dân, ghế gỗ thấp, chuyển sang ghế có tựa, rồi phải có nhạc, có video, máy lạnh… và tiếp viên phục vụ. Tùy vào sở thích của khách, người ta trang trí và để nhạc theo từng thể loại. Thế là, một cuộc chạy đua về hình thức, không gian kiến trúc của các quán cà phê, nhằm tạo ra những không gian mới hơn, đặc sắc hơn, để bán! Bởi người bán hiểu rằng, nhu cầu của người mua, không phải là cà phê. Họ cần mua, một cái không gian, theo sở thích và tâm trạng của họ.



Một quán cà phê vỉa hè điển hình ở hà nội hiện nay Cái không gian của cà phê nhạc, trong một căn nhà, dù có trang trí, tạo không gian, kết hợp với cây xanh… để tạo ra cái không gian chung và riêng cần thiết, cũng không đáp ứng được nhu cầu đòi hỏi cái không gian “thật riêng” cho nhiều đối tượng. Thế là, “cà phê” đèn mờ, máy lạnh ra đời. Thực khách, bao giờ cũng một nam, một nữ. Già, trẻ đủ cả. Gọi là đèn mờ, nhưng trong quán không có ngọn đèn nào cả, tối thui. Muốn vô quán, phải có người dẫn đường, mò mẫm. Ở quán này, người ta bán cái không gian “đêm ba mươi”. Không cần thiêt kế!
Những năm gần đây, Sài Gòn rộ lên nhiều loại cà phê sân vườn “cao cấp”. Đúng là “thiên đường” cà phê! Thiên đường ở đây được hiểu là, thiên đường của không gian kiến trúc cà phê. Không phải thiên đường của các loại cà phê. Ở những quán cà phê này, chủ quán và kiến trúc sư thiết kế đều nhìn thấy, và cùng đồng cảm với nhau, về đối tượng khách hàng của mình. Khách hàng của họ thường là nam thanh nữ tú, trẻ tuổi, có thời gian, có tâm trạng, thích “tám”… và đương nhiên là “sành điệu”.

Triết lý kinh doanh ở các quán cà phê này, đều giống nhau. Họ bán - KHÔNG GIAN và THỜI GIAN! Vì, thức uống không phải chỉ có cà phê. Có đủ tất cả các thứ - nước ngọt, nước sinh tố… cả bia, rượu. Và, một ít đồ ăn điểm tâm, ăn nhẹ. Vì vây, sự sống còn của quán, phụ thuộc vào thiết kế không gian và trang trí kiến trúc. Việc thiết kế thường bắt đầu từ cái ý, cái tâm trạng… để sau này đặt thành tên quán, như Cõi riêng, Vẫn chờ, Một thuở, Niết bàn, Hội ngộ, Khúc giao mùa, Windows… đủ cả.

Nhưng, thực chất vẫn phải đi tìm cho mình, một hình thức, một không gian kiến trúc đặc sắc. Cái không gian ngồi suốt ngày không chán. Cái không gian mà trời nắng, trời mưa, lúc nào cũng phù hợp. Không gian ở đây, không kín, không hở. Không tối, không sáng. Có cái chung, cái riêng. Bên ngoài, sơn thuỷ hữu tình, có những khoảng trời riêng, đẹp bất ngờ. Bên trong thân thiện, ấm áp. Khách có thể ngồi cả buổi, với một ly nước. Không sao, vì ở đây, người ta đã tính tiền không gian và thời gian vào trong ly nước rồi. Đơn giản vậy thôi, nhưng có nhiều quán, mở ra một thời gian, không có khách, ế, đóng cửa. Để luôn có cái mới, nhiều quán, vài năm phải trang trí lại, cho phù hợp với thị hiếu của khách hàng. Nhưng cũng có những quán, trở thành thương hiệu thời thượng, đối với thưc khách giới trẻ. Kiến trúc của quán, đã làm nên tên tuổi của nhiều kiến trúc sư trong làng thiết kế.

Ở Sài Gòn, có những quán cà phê, người ta bán không gian, rất đep! Nhưng không phải của họ. Người Sài Gòn gọi các quán đó là: cà phê “bệt”. Đó là các quán cà phê ngoài trời, người uống cà phê, cứ ngồi bệt xuống đất. Ở công viên 30 tháng 4, trước dinh Thống Nhất, có một quán cà phê có một không hai. Cả công viên đều là quán. Khách ở đây, đủ mọi thành phần. Quán không có bàn ghế, khách uống cà phê cứ viêc ngồi bệt trên vệ cỏ, sẽ có người đến hỏi: Uống gì? Chỗ pha chế cà phê, nước giải khát ở đâu? Không thấy. Chỉ thấy người phục vụ từ đâu mang tới, rồi tính tiền. Ly uống bằng nhựa, uống xong cứ việc bỏ lại, không mất! Đúng là quán, bán không gian, của trời. Tuyệt đẹp! Mà, không cần kiến trúc sư thiết kế.
Ngày nay, ở rất nhiều các thành phố của các nước phát triển, ta thấy có nhiều quán cà phê mang hiệu Starbucks. Nó là biểu tượng cho mọi đối tượng uống cà phê. Quán thường có không gian không lớn, nằm ở một góc đường, hay góc một trung tâm thương mại nào đó, thuận tiện. Quán thiêt kế không cầu kỳ, đơn giản, cùng một hình thức kiến trúc. Chỗ ngồi cũng không nhiều, khách thường mua mang đi! Ở đây có nhiều loại cà phê, từ Espresso, Latte cho đến Cappuccino… nhưng ly uống bằng… giấy. Người uống, thưởng thức hương vị của cà phê, không phải thưởng thức cái không gian của quán. Có người nói, “Coffee Starbucks” sẽ khó vào thị trường Viêt Nam, cũng như hệ thống nhà hàng McDonalds. Mặc dù, nước ta đã hội nhập. Nhưng ở nước ta, người dân sống chậm!?





Các quán đầu tư vào nội ngoại thất, tạo ra không gian để bán...
một chỗ ngồi Đà Lạt? Không, một  quán cà phê ở TP.HCM tạo không khí giống như ở Đà Lạt

Trong một quán cũng có những không gian khác nhau cho nhu cầu khác nhau Sân vườn là một loại quán được đầu tư nhiều ở TP.HCM

Bài: KTS Nguyễn Trường Lưu
Ảnh: A.Q - T.Huy - T.T- N.T




[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/EEC763C7BE334B36A8C9E0B33B62111A.jpg[/image]


CF Khúc giao mùa.92 THL.PN.SG


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/2D4D7FB2AFBE4B70850A2D6EA662B67F.jpg[/image]

@OngTư : Nghe OngTư giới thiệu "giọng caTân cổ giao duyên vượt thời gian " HB  ,mờ seo ẹc hỏng nghe thấy ,ẹc giới thiệu "không gian "...Chờ  nghe nhạc... cúi từn nè
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2011 21:28:26 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 24.07.2011 02:55:28
0

Trích đoạn: triart

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/2D4D7FB2AFBE4B70850A2D6EA662B67F.jpg[/image]




THÁNG SÁU
THƠ VÀ EM

http://www.box.net/shared/u08ldk7xpkfpkovv4qgr


Em trôi mãi theo dòng thơ tháng sáu
Tuổi mông mênh cơn mưa hạ cuối nguồn
Tìm mãi nhau trong cùng tận nỗi buồn
Cũng chỉ thấy thêm một ngày nương náu

Từng sát na qua dòng đời đau đáu
Đón mặt trời bên khung cửa yêu thương
Tiễn gió theo bọt sóng bể vô thường
Để chợt thấy khỏanh trời xa chia nửa

Ngỏanh lại đây trông cuộc tình mục rữa
Cội gốc sầu đã đâm nhánh tỏa sâu
Em tìm gì giữa thế cuộc bể dâu
Một đôi mắt của người tình muôn thuở ...

Lặng lẽ thôi ! bình minh hòa nhịp thở
Vũ điệu buồn mặc cả với yêu thương
Giải sương trôi xóa hết cả con đường
Có ký ức, có tình anh trong đó.

Mở mắt ra nhìn bóng người vò võ
Nhỏ bé sao giữa muôn triệu sinh linh
Em thấy ai ? Có phải chính bóng mình
Hay Ta khác đang tìm về bản ngã ?

Trôi đi em theo con thuyền bát nhã
Giục giã đời tỉnh thức một cơn mê
Đi đi em, về đến bến bình yên
Nơi nhật nguyệt xẻ hai triền mây, núi

Mạnh mẽ lên ! đừng một mình lầm lũi
Giữa cuộc đời với tro, bụi... trở trăn
Đứng lên đi khi tam thế bủa giăng
Mờ sáng, tối khuất lối về xưa cũ

Tỉnh nhé em, đừng âu sầu ủ rũ
Kẻo chim non quên vỗ cánh trên mình
Hãy bay đi, ra biển cả mông mênh
Nghe giai điệu nhạc thiên nhiên huyền diệu.


Lửng lơ một khúc phong cầm
Em theo cơn gió vọng âm đời mình
Dặt dìu vũ điệu tam thiên
Bay lên em nhé ! Muộn phiền buông đi !



Triều Âm 23.07.2011
(TA 110723)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 03:38:16 bởi Ct.Ly >

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 24.07.2011 08:20:30
0
Thư giãn cuối tuần

Bố già con cọc

Biển đảo, công hàm, biểu tình, tụ tập mãi cũng chán. Tổng Cua viết bài vui vui cho các bạn giải trí cuối tuần, đỡ mệt đầu. Bác nào cùng cảnh nhớ chia sẻ. Thanks.
Nhiều bạn của Cua sắp tuổi 60, và 10 năm nữa sẽ thành “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”. Mấy ông bạn hơn mình vài tuổi đã thành cụ vì răng rụng hết, cười móm mém. Lão nào may mắn và giầu có, lắp răng giả, tóc nhuộm hàng tuần, thì không đến nỗi nào.

Nhớ chục năm trước, mình vác cu Luck vài tháng đi khoe, mấy tay bạn cười vào mũi “Cho chết, lúc trẻ mải chơi, bây giờ bố già con cọc”, dù lúc ấy Cua đang U50, phong độ chán.
Mình cãi, lúc trẻ tớ ôm gái, các cậu vất vả, cố mua từng hộp sữa ông Thọ quá hạn cho con vài ngày tuổi, chưa chắc đã có. Nhà nghèo mà vợ nghén đòi trứng vịt lộn, xôi gà, trong khi vợ nhà giầu ăn đất vách.  Bây giờ tớ nuôi con chả lo gì, Osin giặt tã, mình chỉ bế con đi khoe. Chả biết thằng nào hơn. Mấy lão nghe xong gật gù, Cua ngang đôi lúc cũng có lý.
Về làng gặp mấy thằng bạn học hồi cấp 1, lên lão hết rồi, con cháu đầy nhà, có đứa thành ông cố. Gặp chúng xấu hổ quá trời.

Có lần về quê Tụ An, sang chơi bạn gần nhà thì thấy tiếng oe oe trong buồng. Tưởng là con dâu hay con gái đẻ chăng. Hóa ra lão 58 này mới lấy vợ năm ngoái vì đời vợ trước toàn vịt giời. May cho lão là lần này, cô vợ ít tuổi hơn cả con gái út của lão lại đẻ ra một quí tử. Nhìn lão nựng đứa con mà mình thấy may vì có “bố già…con cọc” cùng hội, cùng thuyền.
Hắn bảo, ở quê mà không có con trai, coi như đời vứt. Đi ăn cỗ ngồi mâm dưới, lúc chết không có đứa đội nùn rơm, chống gậy, đi giật lùi…đúng là đồ vô phúc.
Hắn không biết rằng bên Mỹ mà có con gái thì quí như vàng. Nếu con gái mà kiếm được chồng cỡ Obama hay Tiger Wood, bố mẹ sướng cả đời.

Kể cho hắn nghe và dọa rằng “Có con gái, sống như người và chết như chó, trong khi có con trai, sống như chó và chết như người”. Vì đời người thế nào cũng có lúc làm chó, vấn đề là lúc nào thôi.
Chả là con gái sống có tình nghĩa, luôn lo lắng cho cha mẹ, lúc già yếu thường về chăm chút. Duy nhất khổ là khi về trời, không có đứa chống gậy, nên có cảm giác bất hạnh, chết trong nỗi cô đơn như con chó.
Con trai sinh ra nghịch như quỉ sứ, hành hạ mẹ cha từ bé, khóc cũng to, ỉa cũng nhiều, nuôi nấng chúng nó đúng là khổ như chó. Chúng lấy vợ rồi thì nhất vợ nhì trời, ít khi thăm bố mẹ. Kiếm được tiền, về đưa một nắm rồi đi, thế là hết trách nhiệm. Nhưng được cái hay, khi các cụ chầu Diêm Vương, có đứa chống gậy, chết được làm người là vì thế.

Nhưng cha này không nghe. Hắn lý luận kiểu nông dân có học thức của anh chàng khảo cổ, sống trên thế gian là tạm thời, về thế giới bên kia mới vĩnh cửu. Làm chó 100 năm và làm người suốt một triệu năm không sướng à, quan trọng là ăn nhau ở hậu vận được làm người.
Ở quê đã thế, ra Hà Nội có mấy ông bạn chả khác tư duy, muốn có con trai để làm người trên một đoạn đường ngắn khi cả làng đưa đám.

Lão bạn năm nay tròn 62. Vợ hưu, con gái lấy chồng, có cháu, hắn lên ông. Rỗi việc đi sàn nhảy, quen một em sinh viên. Thấy lão này lắm tiền, hào hoa, dù đã phải đeo hàm giả và tóc giả, lông trắng khắp người, nên em chài bằng được. Thế là tòi ra một đứa con trai không giá thú.
Có lần, vợ lão gọi mobile hỏi, anh đang ở đâu, thì nghe tiếng trẻ oe oe trong điện thoại, liền nghi. Mụ rình và bắt quả tang U70 này đang ru con trên gác 3 ở nhà thuê ngoại thành Hà Nội. Cũng lạ, cô vợ non lại non hơn cả con gái. Sao mà giống lão ở quê đến thế.

Chuyện vỡ lở, vợ đòi ly dị nhưng lão nhất quyết không chịu. Hắn lý luận, người đàn ông đàng hoàng không ai bỏ vợ mà chỉ có thể lấy thêm vợ “Chung thủy với vợ con, sắt son với bồ bịch”.
Thấy bỏ cũng khó, chả lẽ chia đôi gia sản cho con vợ trẻ kia, mất đứt 10 tỷ, có ít đâu, tiếc tiền quá, mụ già nghĩ ngợi cả tháng. Thôi thì thỏa thuận, anh mang con về đây tôi nuôi, nhưng anh không được đi lại với con phò kia nữa.

Lão sướng quá liền đồng ý. Vợ già nuôi con cũng hạnh phúc, thằng cu thỉnh thoảng đái phọt vào mặt cũng thinh thích. Gì gì cũng là giọt máu của anh ấy, chả mất đi đâu. Nói rồi mụ nựng đứa con…ngoại nhập.
Khổ nỗi, nhân tính không bằng trời tính. Vợ non son rỗi, hứng tình lại rủ lão U70 đi sàn nhẩy và vài lần như thế, bụng lùm lùm. Nghe nói, lần này dứt khoát li dị.
Mình gọi điện hỏi, lão bảo, cứ đẻ, thế nào mụ vợ già tiếc của, cũng sẽ nuôi. Lão hứa sẽ không đi nhảy đầm. Chả là lần trước lóng ngóng hôn hít thế nào mà mất cả hàm răng giả. Rồi thề không lấy vợ non lần nữa mà chỉ sống với hai bà và hai con đến trọn đời, hy vọng toại nguyện sẽ chết như một con người.
Lão bạn khác trên Tây Hồ rõ ràng là hư và đổ đốn. Vợ con đàng hoàng, nhà lầu xe hơi, có mấy nhà cho thuê. Hai con trai đã lấy vợ, nhưng chúng nó đi tây hết, chẳng đứa nào ở nhà.
Nghĩ thân phận hai già lọ mọ một mình trong một cái villa to tướng, lúc chết thì con chưa chắc đã về được. Mà như thế thì ai chống gậy, đội nùn rơm.

Thừa tiền, đi làm răng giả, cấy tóc cho cái đầu hói, ăn mặc chỉn chu và đi…sàn nhảy. Có cung thì có cầu. Nhưng lão khôn lắm, thỏa thuận với một em đẻ thuê, không yêu đương lãn mạn, giá bằng một căn hộ cao cấp.

Với lão, căn hộ kia là cái đinh. Cái thằng chống gậy mới quan trọng. Thế là có hợp đồng đàng hoàng, với điều kiện nếu con trai mới trả nhà, con gái thì một xu cũng không cho.

Chả hiểu có phải ADN của lão hay không mà nàng kia đẻ ra một đứa con trai kháu khỉnh, đẹp như tranh vẽ.
Nuôi được 6 tháng trong căn hộ mới chưa được sang tên, theo hợp đồng thì hai bên phải trao nhà và trả con. Nhưng lạ lùng, cô bé kia tiếc con, nhất định không trả con như thỏa thuận. Căn hộ cô ấy chiếm luôn, lão mất cả chì lẫn chài. Nghe đâu bên Hội Phụ nữ còn can thiệp bắt lão chu cấp tiền nuôi con đến 18 tuổi.
Mụ vợ già biết chuyện, tiếc của, tiếc con, cậy lắm tiền định đưa nhau ra tòa. Nhưng lão gạt đi, thôi cứ cho cô ta ở cái nhà ấy và nuôi con. Là dòng máu của mình thì thế nào nó cũng quay về chống gậy lúc hai ta ra đi.

Bằng mọi giá, ba ông bạn 60 đã có con trai để làm người trong một đoạn đường ngắn ra bãi tha ma.
Bây giờ đến lượt mình thăm  con của các lão. Và chợt nghĩ, nếu mình lấy vợ sớm thì chắc số phận cũng “bố già con cọc” mà thôi, số mình giời đầy. Nhưng mấy lão cũng chẳng khác, thế mà cứ giễu mình.
Đang ngồi uống nước với lão trên Hồ Tây thì nghe tiếng mẹ trẻ trong trẻo ru “Con ơi con ngủ cho ngoan. Bố còn đi cấy…hàm răng chưa về”, làm mình này cười văng cả răng giả ra sàn nhà.
Chúc các bạn vui cuối tuần.

HM. 22-07-2011.

[trích hieuminh.org ]



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/E567F2ED882E4B5586B757CD6C9D875B.jpg[/image]





         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 03:39:05 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 24.07.2011 08:26:12
0
 
mèn ui ! có một ngừi mứi có 25 tủi hà....mừ đòi mần cô LỚN ???
trong khi lại có cả tỉ cụ bà Cố Nải Nải 60's and up ! lại mún làm cô BÉ !!!!!
thiệt là bốlynh hỏng hỉu con gái MN ui !
hỏi Hộp Ngố , Ngố cừi rùi  : - " đại lọi ở Ảo nó như dzậy á anh Tư Ngố à "
ui da ! cí gì lọa dị chòi ????
ALÔ BA LOA ! Bé Lười đang bắt phone đấy hở ! con khẩn trương leo vào CLB.T giả nhời cho bốlynh đả thông với nhẩy?
 
 
 
ĐỪNG GỌI NGƯỜI TA LÀ CÔ BÉ !
Album Theo Dấu Thời Gian
thơ Minh Nghĩa _ nhạc & trình bày Dzuylynh
( tặng bé lười )

Đừng Có Gọi Em .Cô Bé ơi !
Anh biết rằng em đã lớn rồi

Sao cứ gọi hoài... cô bé ơi !
Ghét anh, cúi mặt không thèm nói
Trút hờn lên từng phiến lá rơi.

Tay di lá úa đã nát nhàu.
Như nát lòng em, đang rất đau
Ngoảnh mặt , quay lưng , vê tà áo
Nào thấy , mắt ai , lệ đã trào !

Em biết nhìn trăng hóa mộng mơ
Biết đếm hạt sương, để ngóng chờ
Biết tim xao xuyến , nghe anh nói
Biết viết tình thơ ...đến ngẩn ngơ.

Em biết ngắm mình trong bóng gương
Biết yêu màu áo " đẹp ghê thường " !
Biết trộm tô hồng, môi má nhỏ
Mỗi lúc ngang nhà anh , có hay ?

Biết họa hình anh lên trang giấy
Khoe chị Hằng xuống ngắm chung này.
Biết nhớ ngẩn ngơ khi chẳng thấy ...
Một ngày xa cách ngỡ thiên thu !

Như thế còn gọi em " cô bé " ?
Bé ...đã xưa rồi ...anh biết không !
Thời gian chẳng đứng chờ bên cổng
Em chẳng còn là cô bé đâu !

Bé Lười 22.07.2011

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 24.07.2011 10:28:46
0
CLB.TRI ÂM GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN
 
thân tặng Huyền Băng . Ctử Lỳ . SA . O Khế . Triart .
 
http://www.box.net/shared/7v5ss1dcsedka0d3e1me
 

BỐ GIÀ CON CỌC
truyện ngắn nguồn từ NET _ diễn đọc Dzuylynh

Bé Lười
  • Số bài : 1116
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.09.2010
  • Nơi: Mùa đông năm ấy!
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 24.07.2011 14:19:59
0
Gửi bố DuyLynh

Vừa sáng sớm thức dậy....Con đã được nghe bố DuyLynh ca một bản nhạc cực kỳ ấn tượng và ý nghĩa đối với con....Con không ngờ bố DuyLynh có thể bỏ một chút thời gian quý báu của mình để dành cho con một miền vui thiệt là lớn....

       Con cám ơn bố DuyLynh đã got rũa những vần thơ còn lôm côm của con thành một bản nhạc gọn ghẽ và súc tích, vui tươi , đến dí dỏm cỡ vậy......

Con cám ơn bố nhiều nhiều lắm.....Giọng đọc truyện , ngâm thơ của bố ấm ấm , truyền cảm , chắc con nhớ mãi lưôn quá !
Minh Nghĩa

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 25.07.2011 02:32:59
0
 
ẢNH ĐẸP THÁNG BẢY
          
 
Lâm Ngố ( từ căn cứ Phước Bình ):
 
" MỤ KHÙNG JANE FONDA KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH ĐI XÁCH DÉP CHO HOA HẬU XUỐNG ĐƯỜNG VIỆT NAM "
 
Mấy em chưn dài ngừi mủ kím tiền dơ dái tùm bậy tùm bạ đóng phim xéc trên mạng làm mất nhân phẩm đờn bà hay đại lọi như dzậy đi chết hết đi cho đở chật đất ! nhục lúm !
 
Lão Quiú cầm máy hình mà wíu tai , hỏng chụp được tấm hình nào hết chọi ! Bởi dì cô Trịnh Kim Tiến, cháo của Chúa Trịnh Sâm... hỏng biết có ún Sâm Huê Kì hông mà đẹp wá ể ! nhình mún chải nước mía....
Ai như cái mặt thớt của con khỉ Jane tàn nhang lù khủ như dề cơm cháy , dề hùa dí thằng nhạc sởi mặt mo trốn quân dịt mắm ruốc cầm đờn dí dao đi chọt sao lưng tụi tui ; nhìn mún bắt ÓI !
 
Cầu xinh ơn trên xót thương đừng để cho anh thư nuớt Diệc bị chó săn cạp giúng như cha cô đã bị quằm gải cằn cổ chết weo !!
 
  GIẶC TỚI NHÀ ! ĐỜN BÀ CŨNG PHẢI DỚT !
 







 
Hình ảnh cô gái trẻ trong đoàn biểu tình đã làm thẫn thờ các PV nước ngoài.
 








Cô là Trịnh Kim Tiến, xuống đường ngày 24 tháng 7 cùng đồng bào Hà Nội biểu tình phản đối Trung Cộng xâm lăng cướp nước. Đây là lần thứ 5 cô tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Cộng tại Hà Nội.

dohop
  • Số bài : 516
  • Điểm: 8
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.04.2009
  • Nơi: Nam Bán Cầu
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 26.07.2011 06:07:26
0


 
 
LÂM NGÔ - CHƯƠNG MƯỜI




Chú thích:
 
Bùi Vịt Quác = Tiến Sỉ Bùi Việt Quát. Doctor Quackenbush, Giáo Sư Đại Học Havard, cũng là một tình nhân cũ của Duyên.
Cáo Sĩ = Gloucester, một địa danh ở Anh Quốc
Cầu Kem = Cambridge, một địa danh ở Hoa Kỳ
Chồn Nọc = Câu lạc bộ Hodaddy
đắp-bồ lăn-tăn = double entendre, dohop xin tạm dịch là song quan ngữ. (Xin lỗi các học giả Việt Văn) dohop hiểu đây là lối viết văn làm cho người đọc có thể hiểu theo hai nghĩa khác nhau.
Dũng = George, tay đàn keyboard của ban nhạc Trứng Nứt (The Cracked Eggs)
Đích Xi = Dixie, tên một bài hát, Dixie là tiếng lóng ám chỉ Miền Nam Hoa Kỳ.
Đỗ Rổ = Rudolph, người tình của Duyên học Triết Học ở Đại Học Havard
Gia Châu = Bang California của Hoa Kỳ
Hà Đình Tân = Elmer Harrington III, một sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
Hồ Rác = Horace, một sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
Lia = Vua Lia, King Lear, một bi hài kịch của William Shakespeare.
Liễu Siêu = Lucille, một nữ sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
Mưu = Mose, tay trống của ban nhạc Trứng Nứt (The Cracked Eggs)
Phi Bình Tiên = Feeblestein, tên của người môi giới muốn làm băng nhạc cho ban nhạc Trứng Nứt.
Séc-pia = “Guy Dâm Séc-pia”, Đại văn hào William Shakespeare
Thông Điên của thành Bích Lâm = Mad Tom o’Bedlam, một nhân vật trong truyện King Lear của William Shakespeare.


Trang chú thích: xin nhấn ở đây 
 


(Chương 10)

Tui hổng có địa chỉ gì của Duyên hết ngọi trừ một hộp thơ bu điện, nhưng tui một thơ của cô nàng trong đó có tên của một chổ mà Duyên nói cô đang chơi nhạc dới bang nhạc của cổ, bang nhạc Trứng Nứt. Chổ đó có tên là Câu Lạc Bộ Chồn Nọc. Tui rán cuốc bộ tới đó từ ga se lửa, nhưng tui cứ bị lạc goài, nên cuối cùng, tui đón một chiếc tắc-xi. Mới sau buổi trưa nên hổng có khỉ gì trong câu lạc bộ ngoài hai tên say rượu và khoản một phân rượu đọng dưới sàn, còn sót lại từ điêm hôm trước. Nhưng có một anh chàng trong quầy nói là Duyên và cái đám bang nhạc sẻ tới đó vào khoản 9 giờ tối. Tui hỏi tui chờ ở đây được hông, và anh ta trả lời là, “Được chứ,” vì dậy mà tui ngồi xuốn chờ 5, 6 tiếng đồng hồ cho nhẹ chưng. Rồi ngừi ta tràn dô câu lạc bộ như nước lụt. Cái đám này hầu hết có dáng dấp sinh diên nhưng ăn diện giống như ngừi biểu diển ở hội chợ hay gánh xiệc. Ai củng mặc guần din xanh dới áo thun và toàn bộ cái đám con trai điều râu ria bù xù và đeo mắc kiếng và cái đám con gái thì tóc giống như ổ gọa, bạn có thể nghỉ là một con chim có thể bay ra bấc cứ lúc nào. Lúc này thì cái đám bang nhạc đả tới và đang bày gánh hát. Có 3 hay 4 tên và họ có một đống bự đồ nghề điện tử, phíp cắm tùm lum hết. Chắc chắng là ghuy mô hơn cái bang nhạc của tụi tui tại Hội Sinh Viên, ngày tui còn ở Đại Học. Và tui củng hổng thấy Mỹ Duyên ở chổ nào hết.
 
 
Sau khi họ sắp xiếp xong đám đồ điện tử, họ bắc đầu chơi, và cho phép tui nói: cái đám này thiệt là ầm ỷ! Đủ thứ loại đèn màu bắc đầu chớp chớp loạn xạ và âm nhạc của họ làm nghe dống như máy bay phản lực đang cấc cánh. Nhưng mà cái đám đông thì khoái rên rỉ và mọi ngừi bắc đầu la hò dui vẻ. Rồi một ánh đèn tỏa xuống sàn ở một bên của sân khấu, và hiện ra dưới ánh đèn – chính là cô nàng Duyên!
 
 
Duyên đả thay đổi so với cái hình ảnh mà tui biết dìa nàng. Thứ nhức, tóc của Duyên thả dài tới đít, và cô nàng đang đeo kính râm, vào buổi tối! Cô nàng mặc quần din xanh vào cái áo có góa nhiều núc làm cho cổ nhìn dống như cái máy đổi dây ở tổng đài điện thoại. Bang nhạc rụ lên nửa và Duyên bắc đầu hát. Cô nàng nắm mi-cờ-rô và múa dòng dòng sân khấu, nhảy lên nhảy xuốn guơ tay và hấc tóc. Tui ráng để ý nghe coi bài hát nói gì, nhưng bang nhạc chơi lớn quá tui nghe hổng nổi, họ dọng trống, đập phím dương cầm, và hành hạ cây đàn tây ban cầm cho tới lúc có vẻ như cái mái nhà bắc đầu bị móp méo. Tui đang suy nghỉ, hổng biếc đây là cái trò khỉ dì dậy?
 
 
Sau một hồi lâu, bang nhạc ngỉ xả hơi nên tui đứng dậy và ráng đi dô cái cửa dẩn tới hậu trường. Nhưng có một tên đứng chận ở đó nói là tui hổng thể dô được. Khi tui đi dìa lại chổ ngồi của tui, tui để ý là ai củng nhìn trừng trừng dô bộ đồ lính của tui. “Ông bạn có bộ đồ trang phục độc như thịt dịt,” ngừi nào đó nói, rồi một ngừi khác nói, “Goái dị thiệc!” rồi một tên khác nửa nói, “Có thiệt thằng chả là lính hông?”
 
 
Tui bắc đầu cảm thấy mình là một tên ngố nửa, vì dậy, tui bước ra ngoài, nghỉ là tui nên đi lòng vòng và suy nghỉ thiêm dìa mọi sự diệc. Tui đoán là tui đả đi bộ được được nửa tiếng hay sao đó, và khi tui trở lại câu lạc bộ, có một hàng ngừi dài thòn đang chờ để đi dô câu lạc bộ. Tui mới tới đầu hàng rồi ráng dải thích cho cái tên ở đó là toàn bộ đồ đạt của tui đang ở bên trong đó, nhưng hắn kiêu tui đi tới cuối hàng và chờ. Tui đoán là tui đứng chờ trong hàng một tiếng hay sao đó, và cùng lúc nghe nhạc dọng ra từ bên trong, và tui phải nói là nghe bên ngoài thiệc sự là có hay hơn khi nghe ở trong cái chốn khỉ đó.
 
 
Dù sao đi nửa, sau một hồi lâu, tui củng chán nên tui đi xuống con hẻm di vòng tới phía sau của cái câu lạc bộ. Có mấy cái bậc thang nhỏ ở đó nên tui ngồi xuốn và nhìn đám chuột rược đuổi nhau trong đống rác. Tui có ác-mô-ni-ca trong túi tui, vì dậy, để diếc thời gian, tui lấy nó ra chơi tí xíu. Tui có thể nge được tiếng nhạc từ bang nhạc của Duyên, và sau một hồi, tui có thể chơi ác-mô-ni-ca chung dới âm thanh từ bang nhạc, đại lọi là tui phải dùng cách thổi nửa cung để có được nhửng nốt lưng chừng để mà trộn dô được dai điệu của họ. Tui hổng biết tui làm như dậy bao lâu, nhưng hổng có lâu lắm trước khi tui có thể chơi theo ý của tui, lên tông Đô Trưởng, và tui rất ngạc nhiên vì thấy là hòa âm nghe có vẻ hổng có tệ lắm – miển sao mà tui hổng phải để ý nghe riêng từng âm thanh một khi chơi.
 
  
Bất thình lìn cánh cửa mở bung đằng sau tui và Duyên đang đứng ở đó. Tui đoán là bang nhạc đang nghỉ xả hơi nửa nhưng tui đả hổng biết và vẫn tiếp tục chơi.
 
 
“Ai ở ngoài đó dậy?” Duyên nói
 
 
“Tui nè,” tui nói, nhưng mà trong hẻm thiệc là tối nên Duyên thò đầu ra cửa và nói, “Ai đang chơi ác-mô-ni-ca đó?”
 
 
Tui đứng dậy và hơi sấu hổ vì đang mặc đồ lính, nhưng tui nói, “Tui nè. Lâm nè.”
 
 
“Ai?” Duyên nói
 
 
“Lâm.”
 
 
“Lâm? Ngô Lâm!” và thình lình cô ta chạy ra và thả người của cổ dô vòng tay của tui.
 
 
 
 
Tui và Duyên, tụi tui ngồi ở hậu trường và hỏi thăm nhau dìa mọi diệc trong khi chờ đợi màn trình diển kế tiếp của Duyên. Hổng hẳn là cô ta đả bỏ học, cô ta đả bị đuổi ra khỏi trường khi người ta bắc gặp cổ trong phòng của một tên đực rựa vào một điêm. Vào lúc đó, đó là một vi phạm thuộc loại phải bị đuổi khỏi trường. Cái tay chơi đàn băng cầm đả bỏ chạy qua Gia Nả Đại để trốn quân dịt và bang nhạc bị rả bầy. Duyên đả ra khỏi Gia Châu một thời gian, rồi đả cài hoa trên tóc, nhưng cô nàng nói là ngừi ta là một đám quái thai lúc nào củng bị phê bởi xì ke ma tý, rồi Duyên gặp được một thằng đực rồi đi theo hắn tới Bót Tân, và họ cùng tham gia diển hành cho Hòa Bình, nhưng ruốt cuộc cái tên đực rựa này thực ra là một tên Bê Đê tức là Bộ Đội hay Bù Đốp gì đó, và vì dậy, cô nàng chia tay với tên lại cái này, rồi Duyên cặp dới một tay thứ thiệt chiên diễn hành cho hòa bình một cách nghề nghịp, và tên này củng chế tạo bom, làm nổ tung nhà và cao ốc. Quang hệ với tên này củng hổng bền, và rồi cô nàng cặp dới một ông giáo sư ở Đại Học Há-Vợt, nhưng rồi mới biếc ổng đả có vợ. Kế đến, cổ cặp với một anh chàng thiệc là tử tế nhưng một hôm cả Duyên và anh bạn trai này bị túm đít bởi dì ăn cắp đồ trong thương xá, và cô nàng đả quyết định là đả đến lúc cô nàng phải thực sự tỉnh trí lại.
 
 
Cô nàng bị lôi cuốn dô bang nhạc Trứng Nứt, và họ bắc đầu chơi loại nhạc mới, khá thịnh hành ở vùng Bót Tân, và họ còn sẻ được đi tới Nủ Ướt để thu băng cho một bộ sưu tập âm nhạc dào từng tới nửa. Duyên nói là cổ đang cặp dới một tay học ở Đại Học Há-Vợt, là một sinh viên triết học, nhưng sau màn biểu diển tối nay, tui có thể dìa nhà với Duyên và ở chung với họ. Tui rất thất dọng vì Duyên đả có người tình, nhưng mà tui hổng còn chổ nào nương thân nửa, bởi dậy, tui đi theo Duyên.
 
 
Đỗ Rổ là tên của bạn trai của Duyên. Đây là một tên nhỏ con cở chừng 45 ký lô, có bộ tóc dống như cái chổi lông gà và đeo thiệc nhiều sâu chuổi quanh cổ và khi tụi tui bước dô nhà, hắn ngồi trên sàn, ngồi thiềng giống như một giáo chủ.
 
 
“Anh Rổ,” Duyên nói, “Đây là anh Lâm. Là bạn của em ở dưới quê, ảnh sẻ ở dới tụi mình một thời dan.”
 
  
Tay Rổ này hổng nói gì hết, nhưng hắn ta vẩy tay giống như Đức Giáo Hoàng đang bang phép lành cho cái gì đó.
 
 
Duyên chỉ có một cái dường, nhưng cô nàng làm một cái ổ nhỏ cho tui ở sàn nhà và đó là chổ tui sẻ ngủ. Nó củng hổng tệ hơn rất nhiều chổ tui đả ngủ trong Quân đội, và nhìn còn đẹp hơn nhiều.
 
 
Sáng hôm sau tui thức dậy, Đổ Rổ dẩn còn ngồi thiền ở dửa phòng, trên sàn nhà. Duyên làm điểm tâm cho tui, tụi tui hổng đụng gì tới Đổ Rổ và cứ để hắn ngồi ở sàn, và Duyên đưa tui đi một vòng vùng Cầu Kem. Đầu tiên hết, cô nàng nói là tui phải sắm quần áo mới, bởi dì dân ở đây hổng hiểu và sẻ nghỉ là tui đang kình dới họ. Bởi dậy, tụi tui dô một tiệm bán đồ thặng dư và tui mua vài bộ đồ một mảnh, hay ô-vờ-rô, và một cái áo khoác của thợ sửa ống nước và thay dô liền ngay ở trong tiệm, rồi tui bỏ quần áo lính của tui trong một cái túi dấy.
 
 
Tụi tui đi bộ chung quanh Đại Học Há-Vợt, và Duyên đụng độ một ngừi hổng xa lạ tí nào, đó là ông giáo sư có vợ rồi mà nàng đả cặp trước đây. Duyên vẩn thân mật dới ông ta, mặc dù khi nói chiện riêng tư dới tui, cô nàng gọi ổng là “Kức bị rửa.” Tên của ông này là Tiến Sỉ Bùi Vịt Quác.
 
 
Dù sao đi nửa, ông giáo sư đang phấn khởi hồ hởi bởi vì ổng sắp sửa dạy một cua mới vào từng tới, và cái cua học này do chính bản thân ổng nghỉ ra và tổng hợp lại. Cái môn này gọi là “Vai Trò của Tên Ngốc trong Văn Chương Thế Giới.”
 
 
Tui la lên là tui nghỉ cái môn này có vẻ hay à, và rồi ổng nói, “Thôi thì, Lâm, sao cậu không vào lớp tôi học? Có thể cậu sẻ thích đó.”
 
 
Duyên nhìn tui và ổng một cách hơi mắc cười, nhưng cô nàng hổng nói dì hết. Tụi tui trở dìa chung cư, Đổ Rổ vẩn còn ngồi chồm hổm ở trên sàn. Tụi tui dô nhà biếp và tui hỏi nhỏ Duyên là cái tay Rổ này có biết nói chiện hông, và Duyên nói có, trước sau gì hắn sẻ nói thui.
 
 
Trưa hôm đó Duyên đưa tui đi gặp mấy tay trong bang nhạc và nói là tui chơi ác-mô-ni-ca mùi mẩn như ở thiên đàng, và họ củng nên cho tui thử chơi chung dới bang nhạc tối nay. Một trong mấy tên đó hỏi tui thích chơi bài nào nhức, và tui nói, “Đích Xi,” và hắn nói hắn hổng tin là hắn đả nghe được tui nói cái dì, nhưng Duyên xen dô và nói, “Hổng sao đâu, ảnh sẻ biết làm gì khi tai của ảnh nghe được âm nhạc của tụi mình mà.”
 
 
Bởi dậy, tối hôm đó tui chơi dới bang nhạc và ai củng đồng ý là tui đang làm một đóng góp quan trọng cho bang nhạc và tui rất khoái ngồi đó nhìn Duyên tung ngừi tung tóc đủ nơi khi biểu diển ở sân khấu.
 
 
Thứ hai tới, tui quyết định dô ngồi trong lớp học của Tiến Sỉ Bụi Vịt Quạc, “Vai Trò của Tên Ngốc trong Văn Chương Thế Giới.” Cái tên của khóa học củng đủ làm cho tui cảm thấy mình có vẻ rất quang trọng rồi.
 
 
“Hôm nay,” Tiến Sỉ Bùi Dịt Quạc nói với lớp học, “chúng ta có một người khách và ông ta thỉnh thoản sẻ viếng lớp để kiểm tra khóa học. Tấc cả chúng ta hảy chào đón ông Ngô Lâm.” Mọi ngừi quay dìa phía tui và tui vẩy tay với họ nhẹ nhàng, và rồi lớp học bắc đầu.
 
 
“Tên ngốc,” Tiến Sỉ Bùi Vịt Quạc nói, “đả có một dai trò quang trọng trong lịch sử và văn chương trong nhiều năm. Tui nghỉ là tất cả các anh chị điều đả nghe về một anh khờ trong làng, và anh khờ thường là một cá nhân chậm phát triển sống ở một ngôi làng ở đâu đó. Anh khờ thường hay là mục tiêu để mà người ta trêu ghẹo hay khinh rẻ. Sau này, thông lệ của giới quý tộc là cho anh khờ hiện diện trong các màn cười, anh khờ là loại ngừi làm những chiện này chiện nọ để đem nụ cười thoải mái đến hoàng gia. Trong nhiều trường hợp, anh khờ này thực sự ngố hay khờ, trong một số trường hợp khác, anh ta chỉ là một anh hề, một nhà hài hước…”
 
 
Ổng nói như dậy một hồi, và tui bắc đầu thấy rằng mấy tên ngố hổng phải chỉ là những tên vô dụng, mà họ hiện hửu với một mục đích, giống như ông Dân đả nói, và mục đích này là để cho thiên hạ cười. Ít ra, điều này cũng có một giá trị nào đó. 
 
 
“Mục đích của sự hiện hửu của một anh khờ đối với hầu hết các văn sĩ,” Tiến Sỉ Bùi Vịt Quác nói, “là để áp dụng cái công cụ đắp-bồ lăn-tăn hay song quan ngữ, cái công cụ này cho phép nhà văn để cho anh khờ tự làm trò hề cho thiên hạ chê cười mình, nhưng cùng một lúc sẻ để cho độc giả khám phá ra được cái ý nghỉa lớn lao hơn của cái sự khờ khạo đó. Thỉnh thoảng, một đại văn hào như là Séc-pia còn để cho chính anh khờ khui ra cho mọi ngừi thấy sự ngu ngốc của những nhân vật chánh, và nhờ đó, để lộ ra một sự thật trớ trêu và người đọc mới sáng mắt ra.”
 
  
Tới điểm này, tui trở nên hơi bị rối. Nhưng mà điều này là điều bình thường. Dù xao, ông Vịt Quạc Quạc này nói là để giải thích nhửng gì mà ổng nói, tụi tui sẻ diển một cảnh trong vở kịch Vua Lia, trong đó có một anh khờ và một tên khùng dả dạng và chính nhà vua mới là người điên. Ổng kiêu cái anh chàng tên là Hà Đình Tân thủ vai Thông Điên của thành Bích Lâm, và một cô gái tên là Liễu Siêu đóng vai Gả Khờ. Một anh chàng khác tên là Hồ Rác gì đó sẻ thủ vai ông vua điên, vua Lia. Rồi ổng nói, “Lâm, chắc là cậu đóng vai Bá Tước thành Cáo Sĩ được chứ?"
 
 
Ông Bùi Vịt Quạc nói là ổng sẻ mượn một ít đồ sân khấu từ phân khoa kịch nghệ, nhưng ổng muốn chúng tui tự kiếm trang phục để hóa trang, để mà cái màn kịch đó "thiệt" hơn. Tui củng nghỉ hổng nổi ra tại sao mà tui dính dô cái chiện khỉ này nửa.
 
 
Củng trong thời gian này có một chiện xảy ra dới Bang nhạc của tụi tui, Bang nhạc Trứng Nứt. Một tay từ Nủ Ướt đáp máy bay tới Bót Tân để nghe tụi tui trình diển rồi ổng nói ổng muốn đưa tụi tui tới một phòng thu âm để làm băng nhạc. Hết mấy người trong bang nhạc điều phấn khởi, Duyên củng dậy, và dỉ nhiên, kể luôn tui luôn.  Cái ông từ Nủ Ướt, ổng tên là ông Phi Bình Tiên. Ổng nói là niếu mọi chiện iêm đẹp, tụi tui có thể là một hiện tượng nóng hổi nhất kể từ khi cái trò chơi bóng chày ban điêm được phát minh.  Ông Tiên nói là tụi tui hổng cần làm gì hết ngoài diệc ký dấy tờ và rồi bắc đầu trở nên dàu có.
 
 
Dũng, tay chơi đàn dương cầm điện hay ki-bô của ban nhạc, chỉ tui chơi chơi ki-bô chút ít, Mưu, tay trống, cũng để cho tui dộng trống vài lần. Cũng dui khi tui học chơi tất cả các nhạt cụ, kể luôn ác-mô-ni-ca. Mổi ngày tui tập chút ít, và mổi tối bang nhạc chơi ở Câu lạc bộ Chồn Nọc.
 

Rồi một hôm tui ở đại học dìa thì thấy Duyên đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài. Tui hỏi Duyên Đổ Rổ đâu, và Duyên nói hắn "xù" cô nàng rồi. Tui hỏi tại sao dậy, và Duyên nói, "Bởi dì ảnh là một thằng khốn nạng mất dại dô dụng như mấy thằng khác," và bởi dậy tui mới nói, "Sao tụi mình không đi ra ngoài kiếm cái gì ăn tối rồi tụi mình nói dìa chiện này luôn?"

Duyên, theo lẻ tự nhiên, làm hết cái phần nói và thiệc ra đó là chỉ là một chuổi phàn nàng dìa đàn ông. Cô nàng nói đàn ông tụi tui "lười biến, phi trách nhiệm, ích kỷ, đàn ông là nhửng đống cức thấp hèn." Cô ta nói thao lao bất tiệt một hồi rồi bắc đầu khóc. Tui nói, "Thôi, Duyên đừng khóc, đừng buồn. Đâu có cái gì đâu. Dù sao, tui thấy cái tên Đổ Rổ Đổ Rác gì đó, đâu có xứng đáng dới  Duyên khi mà hắn lúc nào củng ngồi chồm hổm ở sàng nhà như dậy, dà tất cả chiện khác nửa."  Rồi cô nàng nói, "Đúng rồi, chắc là anh Lâm nói đúng đó. Em muốn dìa nhà ngay bây giờ."  Và rồi tụi tui đi dìa nhà.
  
Khi tụi tui dìa tới nhà, Duyên bắc đầu cởi hết guần áo. Cô nàng chỉ chừa có cái quần lót nhỏ tí xíu, dà tui chỉ ngồi trên cái ghế dài dả bộ hổng thấy, nhưng Duyên đi tới và đứng trước mặc tui rồi nói, "Lâm, em muốn anh chịch em ngai bây dờ."

Lút này tui đả yếu miềm, một cộng tóc quẹt dô tui củng đủ làm cho tui té chỏng gọng! Nhưng tui chỉ ngồi đó ngớ ngẩn nhìn Duyên. Rồi cô nàng ngồi xuốn kế bên tui và bắc đầu nghịch cái guần của tui, và điều kế tới tui biết, là cô nàng cởi áo tui rồi ôm tui và hun tui tùm lum đủ chổ hết. Lúc đầu, tui chỉ thấy hơi kỳ kỳ vì Duyên làm mấy chiện như dậy. Dỉ nhiên tui đả mơ chiện này từ lâu, từ trước tới giờ, nhưng tui hổng bao dờ nghỉ là chiện sẻ sảy ra như dậy. Nhưng mà..., tui đoán là cái dì đó đả tới trong tui, và tui hổng còn quang tâm đây là chiện tui đả hổng ngờ tới nửa, bởi dì tụi tui đả lăn tròn trên cái ghế dài dà guần áo của tụi tui đả gần như rớt hết, và lúc này Duyên kéo cái guần lót của tui xuốn luôn, rồi mắc của cô nàng mở thiệc bự khi cô nàng nói, "Ồ... ồ... ồ, anh Lâm, anh nhìn coi anh có cái dì dưới đây nè!" và cô nàng nắm lấy tui y chang như chị Phượng đả làm ngày trước, nhưng Duyên hổng bao giờ nói cái gì dìa cái dụ tui phải nhắm mắc lại, cho nên tui đả hổng nhắm mắt.
 
 
Rồi thì tụi tui làm đủ thứ khỉ trong buổi chiều hôm đó mà cho dù tui có điên tui cách mấy củng hổng bao giờ dám mơ tưởng tới. Duyên chỉ tui đủ thứ khỉ mà một mình tui, tui hổng thể nào tưởng tượng ra nổi – theo chiều ngang, rồi theo chiều dọc, chỏng ngược, theo chìu mông, theo chiều dài, theo chiều chó trong hang pắc chó, kiểu đứng, kiểu ngồi, kiểu khom ngừi xuốn, kiểu ngửa ngừi lên, từ trong ra ngòi và từ ngoài dô trong – kiểu di nhứt tụi tui hổng thử là kiểu hai đứa xa nhau, chắc phải gọi là kiểu “Anh ở đầu sông em cuối sông!” Tụi tui lăng qua lăn lại đủ chổ trong phòng khách và lăn tọt dô nhà biếp, chui xuống bàn ghế và đồ đạc, lăn và đá trúng đủ thứ khỉ đổ và rớt tùm lum hết, chăn mền chiếu gối củng bị kéo rớt xuống sàn, miếng thảm trải ở sàn nhà củng bị cuốn cong goẹo tùm lum, tụi tui còn dô tình làm ti-vi bật lên nửa. Đừng hỏi tui tại sao, nhưng sau cùng thì thì tụi tui làm chiện đó trên cái bồn rửa chén. Khi tui tui xong rồi, Duyên chỉ nằm ở đó một hồi lâu, rồi nàng nhìn tui rồi nói, "Trời ạ, anh Lâm, anh đã ở đâu trong suốt cuộc đời của em?"
 
 
"Tui ở lòng dòng chổ này, rồi chổ khác", tui nói.
 
 
Mọi thứ theo tự nhiên trở nên khác đi dửa tui và Duyên sau chiện đó. Tụi tui bắc đầu ngủ chung một giường, chiện này lúc đầu củng hơi lạ đối dới tui, nhưng chắc chắng là tui củng quen luôn. Khi tụi tui trình diển ở Câu Lạc Bộ Chồn Nọc, Duyên thường xuyên đi tới tui guậy cho tóc tui rối lên, nhửng ngón tay của cô nàng củng hay tới gải sau ót của tui từ trên xuống dưới.  Bất thình lình, mọi chiện bắc đầu thay đổi đối với tui – như là toàn bộ cuộc sống của tôi như chỉ mới khởi đầu, và tui là anh chàng hạnh phúc nhức trên thế giới.
 
(Hết chương 10)
 
 

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2011 06:34:23 bởi Ct.Ly >

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 26.07.2011 14:39:55
0




NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM

nhạc và lởi Dzuylynh
(viết tặng sinh viên Hà Nội Trịnh kim Tiến )

http://www.box.net/shared/rdet5gt6bjdr522u5j3f

Có phải Em ? Nguời con gái hiên ngang !
Quên thù riêng ...theo Mệnh Nước lên đàng ...
Chính là Em ! Người con gái da vàng !
Đi giữa hàng người cất tiếng hô vang :
" Hãy xéo đi ! giặc Tàu phương Bắc !
Hãy quên đi mộng cướp biển tham tàn ...
Hòang,Trường Sa là đất của phương Nam
Hòang,Trường Sa là đất của Việt Nam ! "
Bốn nghìn năm cha ông cha ta dựng nước
Là dân Nam ta phải giữ cơ đồ !
Một nghìn năm nô lệ gông xiềng
Hận nghìn năm dân Việt đảo điên
Đất Việt Nam là đất của người Nam !
Biển Việt Nam là biển của dân Nam !!!
...Từ phương xa ngăn cách mấy đại dương
Thấy áo em bay giữa cờ gió lộng
Xin nghiêng mình tặng Em nhành Nguyệt Quế
Viết bài ca tặng Em Người Con Gái Việt Nam !
Gửi đến Em ! Người Con Gái DaVàng !
Gửi đến Em ! NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM !

California July.25.2011

Ct.Ly

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 26.07.2011 19:32:10
0


CLB.TRI ÂM GIẢI TRÍ CUỐI TUẦN

thân tặng Huyền Băng . Ctử Lỳ . SA . O Khế . Triart .

http://www.box.net/shared/7v5ss1dcsedka0d3e1me


BỐ GIÀ CON CỌC
truyện ngắn nguồn từ NET _ diễn đọc Dzuylynh

Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 26.07.2011 19:36:02
5






NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM

nhạc và lởi Dzuylynh
(viết tặng sinh viên Hà Nội Trịnh kim Tiến )


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/08F00C85C6A1487E8332FD09C1B5A8F5.jpg[/image]



Có phải Em ? Nguời con gái hiên ngang !
Quên thù riêng ...theo Mệnh Nước lên đàng ...
Chính là Em ! Người con gái da vàng !
Đi giữa hàng người cất tiếng hô vang :
" Hãy xéo đi ! giặc Tàu phương Bắc !
Hãy quên đi mộng cướp biển tham tàn ...
Hòang,Trường Sa là đất của phương Nam
Hòang,Trường Sa là đất của Việt Nam ! "
Bốn nghìn năm cha ông cha ta dựng nước
Là dân Nam ta phải giữ cơ đồ !
Một nghìn năm nô lệ gông xiềng
Hận nghìn năm dân Việt đảo điên
Đất Việt Nam là đất của người Nam !
Biển Việt Nam là biển của dân Nam !!!
...Từ phương xa ngăn cách mấy đại dương
Thấy áo em bay giữa cờ gió lộng
Xin nghiêng mình tặng Em nhành Nguyệt Quế
Viết bài ca tặng Em Người Con Gái Việt Nam !
Gửi đến Em ! Người Con Gái DaVàng !
Gửi đến Em ! NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM !

California July.25.2011




<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2011 19:42:04 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

Bé Lười
  • Số bài : 1116
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.09.2010
  • Nơi: Mùa đông năm ấy!
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 27.07.2011 12:56:38
0
Bố DzuyLynh ơi!...

       Cám ơn bố đã cho ra đời một nhạc phẩm hay và ý nghĩa.....Bé tin chắc rằng nhạc phẩm này là lời khích lệ không những với người con Việt Nam da vàng trong và ngoài nước mà còn có những người yêu nước phương Tây bố nhỉ

         Chúc cả nha bưổi trưa mát mẻ
Minh Nghĩa

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 28.07.2011 07:17:30
0
  " người Con Gái Việt Nam " chỉ muốn...




[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/FAE5D5696A484D0382BA27CE27D46C1E.jpg[/image]


Phác thảo tượng "Hoài niệm "...một thuở An-Bình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2011 22:01:26 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 29.07.2011 22:04:23
0
Thư giãn ...sắp cuối tuần 

Hình tượng khỏa thân trong nghệ thuật

Nói đến nghệ thuật mang hình tượng khỏa thân (NTMHTKT), nhiều người trong chúng ta còn khá e ngại vì nó là một vấn đề kín trong văn hóa phương Đông, thực ra NTMHTKT cũng là nghệ thuật chân chính , phục vụ con người và ca ngợi cái đẹp. Chúng ta thường nói tới tranh và ảnh khỏa thân trong NTMHTKT, nhưng thực ra thì NTMHTKT còn có nhiều loại hình hơn thế: điêu khắc, thi ca, điện ảnh... nhưng nhiều nhất vẫn là tranh và ảnh mang hình tượng khỏa thân.

Có thể nói là tranh khỏa thân cũng đã xuất hiện từ khá lâu, từ trước thế kỉ thứ V sau Công nguyên. Chính Plato - nhà triết học & tư tưởng lỗi lạc Hy Lạp đã đưa ra thuyết cái đẹp hoàn thiện hướng về cái tâm, vì nó phản ánh “thế giới toàn thiện” của tâm hồn con người: trong sáng, lương thiện và không chịu ảnh hưởng của những cái trần tục. Thời kì này, đã có nhiều tác phẩm điêu khắc nổi tiếng ra đời như Venus d’Arles và Aphrodite của Praxitèle hay Thésée của Phidias. Tuy nhiên có rất ít người ở thời đó chấp nhận nghệ thuật mang hình tượng khỏa thân.

Nhưng mãi cho đến Cuộc cách mạng Phục Hưng, nó mới trở nên phổ biến. Thời kì Phục Hưng đã làm bùng nổ những nhận thức mới về giá trị nhân văn, đặc biệt là trong các lãnh vực nghệ thuật. Con người đỏi hỏi những cái nhìn mới, phóng khoáng hơn, rộng mở hơn đối với nghệ thuật. Sau thời kỳ này, nghệ thuật khỏa thân có một trang sử riêng của nó, được chấp nhận rộng rãi, và cùng với đó là những tên tuổi nổi tiếng như Giorgione, Rembrandt, Francisco Goya...

Nghệ thuật khỏa thân tập trung chủ yếu khai thác hình tượng người phụ nữ, nhất là các thiếu phụ, những nhân vật mang trong mình sức sống dồi dào, khát vọng hạnh phúc... hoặc cũng có thể là những nhân vật "nổi tiếng" như thần Vệ Nữ, thần Ái Tình, thần Săn Bắn Diana, nàng Psyche... Nó làm toát lên vẻ đẹp của con người, ngoài việc thể hiện vẻ đẹp hữu hình, còn thể hiện cả vẻ đẹp mang tính lý tưởng, đạo đức, vẻ đẹp bình dị của người lao động, vẻ đẹp cao quý của bậc thánh thần, hay vẻ đẹp trong tình yêu nam nữ...

Vấn đề nhìn nhận NTMHTKT đã từng là vấn đề gay gắt ở châu Âu xưa kia, và ở một số nước hiện nay, nơi mà thuần phong mĩ tục về con người vẫn được tuân thủ nghiêm ngặt theo những quy định phong kiến. Ở nước ta, cũng đã có nhiều vụ kiện liên quan đến ảnh chụp khỏa thân, cho thấy việc nhìn nhận vấn đề là phức tạp. Ranh giới giữa nghệ thuật và phản nghệ thuật đôi khi là hết sức mong manh. Điều này phụ thuộc rất nhiều cả vào sự cảm nhận của mỗi người. Xin dẫn lại câu chuyện của Goya khi ông vẽ bức “Maja khỏa thân” như sau:
Bức tranh vẽ nữ công tước Maria Cayetana, ông đã gặp nàng khi hai người sống ở Solina. Vụ việc đã bị đưa ra tòa án để xử vì “vẽ người trần truồng là một hành động chống lại thượng đế, chống lại con người.” Nhưng với tình yêu và lòng kính trọng đối với con người, Goya đã trả lời trước tòa án Tây Ban Nha rằng: “Thân thể người phụ nữ là tác phẩm tuyệt mỹ của tạo hóa, còn những ý thức đen tối về nó chỉ là tác phẩm của bản chất tồi tệ đáng khinh.”

[  My thuat duong dai 9/2009]



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/36D259E1514E452C9EE5493B7B397F6D.jpg[/image]

Hoạ sĩ và người mẫu

[ Sơn dầu ]


<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2011 22:08:22 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 30.07.2011 09:08:44
0






THI NHẠC HÒA CA
liên khúc Nước mắt mủa thu rơi_Rồi mùa thu sẽ qua thôi
phổ nhạc.sáng tác.trình bày dzuylynh

NƯỚC MẮT MÙA THU RƠI...

Nước mắt mùa thu khóc cuộc đời
Người Nam kẻ Bắc cách đôi nơi
Mười năm chẳng gặp tình còn vẹn
Giữ mãi lòng ghi trọn những lời

Lắm lúc buồn nghe chất ngất cao
Suy tư chợt để lệ mình trào
Làm sao ngỏ hết vừa nhung nhớ
Chạm nhẹ hồn ta đến lúc nao

Có phải trời bày chuyện hợp tan
Trăng soi lấp lánh chợt đêm tàn
Sầu như suốt kiếp còn đọng lại
Lá khóc vì ai bởi dở dang

Đành gom tất cả trả lại nhau
Kỷ niệm ngày xưa đã ngã màu
Cất bước chân đi lòng nức nở
Buồn từ nay đến tận nghìn sau

NuocMatMuaThu


RỒI MÙA THU SẼ QUA THÔI !

này em ...
"giọt nước mắt mùa thu"
đã khô chưa những mùa xưa lá đổ ?
tàn phai , héo úa vỡ thành thơ !
vẫn bơ vơ dưới bờ con nắng hạ ?

khúc thu ca có là cơn gió lạ ...
gió qua mùa rồi gió sẽ trôi xa !
cho em muợn một bờ vai nghiêng đó
cho em hờ hững nỗi ưu phiền

mùa thu ! nai vàng đau phiến lá
mùa thu; thôi xào xạc phân ly
khóc mà chi những vần thơ bi lụy
hạ đang về dát ngọc sáng lưu ly...

đến rồi đi ! tình yêu là nghĩa gì ?
hạ đã về, rồi thu sẽ qua đi
đến rồi đi... tình yêu là miên viễn
Hạ đang về ...
rồi Thu sẽ qua đi !

half moon bay July 29.2011.dzuylynh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2011 10:40:44 bởi dzuylynh >

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 31.07.2011 03:01:00
0
ĐỌC BÁO GIÙM BẠN
chiện xưa như trái đất sét !
 
TA VỀ TA TẮM AO TA
DÙ TRONG DÙ ĐỤC AO NHÀ VẪN DƠ !!!
 
Quái Đản Du Lịch Sầm Sơn



Một thành viên trên diễn đàn tttvnol chia sẻ câu chuyện đi Sầm Sơn (Thanh Hóa) của mình như sau: “Tôi mua dừa tươi, đã mặc cả rất kỹ. Họ nói 100.000 đồng/quả, tôi mặc cả xuống còn 30.000 đồng/quả và họ đồng ý bán. Khi thanh toán tiền cho 2 quả dừa, họ nói 130.000 đồng khiến tôi tưởng họ nhầm, Nhưng không phải, vì họ nói tôi mới mặc cả cho quả thứ nhất, quả thứ hai chưa đả động gì đến. Tôi hoảng quá, không mua nữa thì họ chửi đến phát ngại, mà mua thì ấm ức không chịu nổi”.

Như thấy mình trong câu chuyện này, các thành viên khác cũng ào ào tuôn ra những chuyện bức xúc mình từng gặp phải.

Có du khách cho biết còn bị “thịt” ở Sầm Sơn theo cách rất chi là bất ngờ, như kiểu đánh úp khách: “Biết là khu này hay chặt chém, chúng tôi đã mặc cả rất kỹ giá của từng món ăn rồi ghi ra giấy, bắt chủ quán ký vào, sau đó mới ngồi xuống ghế.

Ăn uống xong đứng dậy thanh toán, cả hội gần chục người choáng nặng khi em nhân viên cho biết nhà hàng thu thêm 20.000 đồng tiền ghế ngồi/khách; 20.000 đồng tiền gia vị, chanh ớt cho cả nhóm; 100.000 đồng tiền phục vụ; 50.000 đồng tiền vệ sinh, dọn dẹp rác rưởi, vv… Chúng tôi đôi co một hồi thì họ bảo quy định ở đây là thế. Vì không muốn lằng nhằng, cãi nhau mất vui, chúng tôi đành ngậm ngùi thanh toán, trong lòng bức xúc khôn tả”.

Một khách du lịch đi Sầm Sơn bức xúc thuật lại: “Tôi đặt 2 triệu để chắc chắn là có phòng, với giá phòng toàn 500.000 đồng, cao gấp đôi giá ở Hà Nội. Đến sát ngày đi, khách sạn gọi điện hỏi đoàn chúng tôi ăn gì nhưng cả đoàn đã thống nhất sẽ ăn tự do, đến nơi thấy gì ngon, thích thì ăn. Chủ khách sạn cho biết quy định của là đã thuê phòng là phải ăn đồ ăn của khách sạn.
Thấy quy định quá vô lý, chúng tôi không đồng ý thì bà ấy cho biết sẽ không cho thuê nữa vì như thế là không tuân thủ quy định khách sạn. Cuối cùng vì đã quá sát ngày nên tất cả muối mặt chịu đựng, nếu không thì không còn chỗ mà ở”.

Khốn đốn nhất là những dịch vụ 'quái chiêu' khiến du khách phát ốm. Trên các diễn đàn, nhiều người đọc những câu chuyện du khách bị “chăn” xong mà không thể nhịn nổi cười, đặc biệt là chuyện thuê ngựa để chụp ảnh, thuê ngựa để cưỡi thử ở Sầm Sơn, Thanh Hóa.

Một du khách thuật lại: “Tôi đưa con gái và vợ đi Sầm Sơn, con gái thấy ngựa đẹp nên cứ đòi xem. Y như rằng một thanh niên mời chào chụp ảnh, giá 20 ngàn đồng/bức. Thế là chụp xong 2 kiểu, tay thanh niên vỗ vào mông con ngựa khiến nó lồng lên làm vợ chồng tôi hốt hoảng. Khi dừng lại nó đòi 120 ngàn cho 6 kiểu, vì trong lúc ngựa phi, nó đã chụp thêm 4 kiểu! Không trả là không xong với nó”.

Cũng liên quan đến con ngựa, có du khách cay đắng móc ví, muốn khóc mà không khóc được vì tức. Khi cả đoàn du lịch đi ra hòn Trống Mái chơi, một thanh niên ngỏ ý mời một phụ nữ trong đoàn cưỡi ngựa thử với giá 5 ngàn đồng. Hí hửng trèo lên và chạy một đoạn rồi xuống ngựa, cậu ta hét “500 ngàn” với lý do 5 ngàn tính cho 1 bước chân ngựa, còn chạy vài vòng như thế phải trên 100 bước, tính 500 ngàn là còn rẻ (!?) Cãi nhau một hồi, cuối cùng người phụ nữ vẫn phải ngậm đắng rút ví 300 ngàn đồng trả cho kẻ “ăn cướp” trắng trợn.

Anh Văn Hùng ở Hà Nội từng đi du lịch tại Sầm Sơn thuật lại câu chuyện khá bức xúc. Nhóm bạn 4 người của anh đi du lịch ở đây, biết là sẽ bị 'chặt chém' không thương tiếc nên đã mặc cả trước với mọi thứ. Đến ngày cuối, cả nhóm hý hửng vì mình quá kinh nghiệm, không bị 'chém' gì.

Để 'tổng kết' thành tích này, nhóm đã đi hát karaoke ở ngay gần bãi biển. Trước khi vào hát, chủ quán đòi 500 ngàn cho 1 giờ hát, nhóm mặc cả xuống được 200 nghìn 1/giờ. Sau khi hát xong 1 giờ, đến lúc thanh toán tiền, chủ quán đòi 800 nghìn đồng.

Cả nhóm ngớ người ra thanh minh là đã mặc cả từ đầu là 200 nghìn, nhưng chủ quán lúc này 'mặt lạnh như tiền' tuyên bố xanh rờn: 200 nghìn là 1 người, 800 nghìn là 4 người!


Theo VNN

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 31.07.2011 05:47:06
0
Thư giãn cuối tuần


Hoạ sĩ và người mẫu

Có một anh chàng thuộc giới quý tộc nghèo,mà ngoài cái vẻ bảnh mã và nổi tiếng là khách không mời của các bữa tối, cái còn lại người ta biết đên chỉ là hàng núi giấy nợ ... nhưng anh ta lại là bạn thân của một họa sĩ trẻ. Bạn anh ta, không phải là một tên tuổi nổi tiếng- nhưng được cái là cũng hợp thời nên tranh bán khá chạy.
Một hôm tạt qua thăm bạn,chàng quý tôc kia bắt gặp bạn anh ta đang vẽ một bức tranh một ông lão ăn mày, ông lão người mẫu kia quả thật là một người mẫu thành công- khi mới nhìn qua là thấy hiện lên trên khuôn mặt lão vẻ khốn khổ, bất hạnh cùng cực và bộ cánh của lão thì không thể không khiến người ta chợt bật lòng thương.

Ngắm anh bạn làm việc, chàng ta không kìm được lòng hỏi : " để làm mẫu vẽ cho một giờ thì người mẫu nhận được bao nhiêu?" " 5 si-ling" bạn anh ta trả lời. " Thế hoàn thành xong bức vẽ thì cậu tính sẽ bán nó với giá bao nhiêu?"- anh ta tiếp .
"Aha đã có người trả tớ với giá 1000 bảng rồi đấy"

"1000 bảng!" - anh chàng quý tộc nghèo kêu lên -" như thế thật là không công bằng- nhìn xem ông lão tội nghiệp cũng lao động căng thẳng như cậu đó thôi ! Cũng phải trả công xứng đáng với công sức mà lão bỏ ra chứ"

"Thôi nào, đó là quy ước trong nghệ thuật rồi, nhìn xem nếu mà không qua bàn tay bút vẽ của tớ, thì làm sao có được bức tranh chứ- mà ông lão đó cũng nên cám ơn tớ vì kiếm một người mẫu như thế thì không khó gì vả lại cũng đã quá so với cả ngày lão đứng đường rồi. Mà thôi cậu muốn ở lại đây thì phải im lặng đi- bây h tớ ko có thời gian mà nói chuyện.." 

" M* kiếp cái nghệ thuật của cậu..." Anh ta nghĩ miên man khi cậu bạn vẫn còn tiếp tục...

Một thoáng sau, khi có người mang khung đến cho họa sĩ - nhân lúc cậu ta ra ngoài- anh chàng của chúng ta- rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến bên ông lão- lúc này tranh thủ anh họa sĩ ra ngoài cũng đã sang trạng thái thư giãn trông thấy- ông ta ngồi thu lu một góc- ánh mắt huớng lên mờ đục và tội nghiệp. Chàng (...) ta lục túi áo vét xem có thể có gì có thể mang đi cho được;chẳng mất thời gian gì vì trong đó ko có gì nhiều ngoài một đồng vàng duy nhất và vài trinh lẻ. Anh ta rút túi ra đồng vàng và tự nhủ " ..thế này có nghĩa là cả tháng cuốc bộ- không có xe ngựa đây...Nhưng mà có lẽ ông lão ấy cần nó hơn mình nhiều"

Anh ta lặng lẽ đặt đồng vàng vào tay ông lão- ông lão cất tiếng giọng khàn đặc: " Cám ơn Ngài" -" Cầu chúa phù hộ cho ngài !"

Ngay sau đó anh ta vội trở về chỗ của mình khi nghe thấy tiếng bạn trở lại trên tiền sảnh ... khi bạn anh ta bước vào, chàng qt về đến chỗ và vẫn hơi đỏ mặt về hành động tự phát của mình, ở một lúc anh ta rời đi...
...
tối hôm đó khi gặp nhau tại quán, chàng họa sĩ thấy cậu bạn đang chán đời vì một ngày "cực tệ"- theo cậu ta nói. Anh họa sĩ vui vẻ, kể " Cậu biết không, hôm nay sau lúc cậu đi, ông lão làm mẫu đó hỏi rất nhiều về cậu.."
" Thế cậu đã kể cho ông ta những gì ?"..
Và sau khi biết cậu bạn kể cho ông ta cả những bí mật của mình, chàng qt đỏ mặt và nổi nóng- " Sao cậu lại đi kể cho một lão ăn xin đến cả những việc đó của tớ hả?" 

thì bạn cậu ta cười ngặt nghẽo 

" ôi bạn thân mến của tớ, để tớ kể cho cậu nghe nhe'- ông lão ấy- ông lão ăn xin khốn khổ trong xưởng vẽ của tớ hôm nay ấy- không ai khác- chính là một trong những khách hàng quen của tớ. Bá tước J..., người giầu nhất Châu Âu, người với tài sản của ông ta có thể mua cả nửa cái Pari này ngay ngày mai nếu muốn...Vâng ông bạn của tớ, con người trong nhung lụa ấy lại chợt nảy ra ý định muỗn tớ vẽ cho ông ta trong trang phục của kẻ ăn mày...mà công nhận là ông ta vào vai cũng thành công thật " anh ta vui vẻ tiếp " trông thật hoàn hảo như lão ăn mày thật sự dưới bộ cánh ấy-àh mà đấy là bộ cánh rách của tớ hồi...." 

..../(trích đoạn)
Vh TG (A model millionaire) 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/8AA814D7B9E740A584A122BDD89BCCC7.jpg[/image]

" Bá tước J.. trong vai người mẫu ăn mày "

[nhưng trong tác phẩm  Suisenki [đá cảnh ]này, dù khắc khổ buồn nhưng vẫn toát lên vẻ quý tộc ! ]

<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2011 05:55:23 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 31.07.2011 12:31:51
0
 NGƯỜI VIỆT KHẮP NƠI
 




Chợ đêm ở Little Saigon

Trời sẩm tối, đèn lại bật sáng giữa Bolsa
Ngọc Lan/Người Việt
WESTMINSTER (NV) - Từ hai tuần lễ qua, vào những ngày cuối tuần, những ai có dịp đi ngang thương xá Phước Lộc Thọ trên đường Bolsa vào lúc trời đã tối, đều nhìn thấy một khung cảnh nhộn nhịp khác lạ, đèn đóm sáng rực, đầy sức sống.







Chợ đêm cuối tuần Phước Lộc Thọ thỏa được ước muốn của nhiều người có thú đi chơi khuya, đặc biệt là khách phương xa ghé thăm Little Saigon. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Ðó là hình ảnh của khu chợ đêm, mở vào 3 ngày cuối tuần, Thứ Sáu đến Chủ Nhật, từ 7 giờ chiều đến 12 giờ đêm, mang tên “Asian Garden 2011 Outdoor Night Market”, vừa hình thành ngay trước cổng Phước Lộc Thọ từ hôm 24 tháng 6.***Khoảng đất trống ngay trước thương xá Phước Lộc Thọ không chìm trong bóng tối như thường lệ mà sáng choang ánh đèn, mà rộn ràng tiếng nhạc và véo von giọng hát.Những quầy hàng được dựng lên. Này là quầy băng đĩa nhạc. Này là quầy đồ chơi trẻ con. Này là hàng quần áo, trang sức cho quý bà quý cô. Này là hàng quà lưu niệm cho khách thập phương. Này là gian hàng của Vua Khô Bò.Thoảng trong gió hè, người ta nghe mùi thơm của bắp nướng quyện với mỡ hành, mùi thơm của cánh gà nướng cháy da, của miếng sườn bò phết mật ong, hay cũng cảm thấy hít hà khi bước ngang nồi cháo lòng nức mùi ngò, và ngầy ngậy béo của hành phi.Ánh đèn sáng trưng từ những chiếc đèn neon cũng khiến khách dừng bước trước quầy hàng chè đủ màu sắc, nào là chè Thái, nào là sâm bổ lượng, nào là chè trái cây.Và dập dìu làm nên cảnh nhộn nhịp, đông vui đó chính là người là người. Già trẻ có. Ðàn ông đàn bà có. Thanh niên nam nữ có. Có khách địa phương, có khách thập phương, có khách du lịch từ Việt Nam sang.Ý tưởng hình thành chợ đêm Phước Lộc Thọ của ông Frank Jao, chủ nhân thương xá Phước Lộc Thọ, bắt đầu từ chợ hoa, chợ Tết được mở vào mỗi dịp Tết Nguyên Ðán.Chợ hoa đêm trước khu thương xá Phước Lộc Thọ, tự lúc nào, đã không chỉ là một nét sinh hoạt khá đặc trưng của người Việt tại Little Saigon, miền Nam California, mà đó còn là nơi níu chân bao người khách Việt tha hương tìm đến, mong tìm chút không khí hoài niệm nơi quê nhà.Có điều, chợ hoa mỗi năm chỉ có một lần, và chỉ diễn ra vỏn vẹn trong một tuần. Sau ngày 30 Tết, con phố Bolsa ồn ào sôi nổi như lại trở về với dáng vẻ của người thôn nữ hiền lành, luôn đi ngủ sớm.Ông Marty Hoàng Hứa, người quản lý khu thương mại Phước Lộc Thọ, nói, “Mở chợ đêm là ước mơ từ nhiều năm nay của công ty bởi trước giờ cộng đồng mình chưa hề có chợ đêm ở khu Little Saigon.”Theo lời ông Marty thì “chợ đêm không chỉ nhằm mục đích thương mại mà cốt yếu có chỗ để cộng đồng mình có nơi đưa gia đình đến vui chơi, ăn uống vào mỗi cuối tuần, đặc biệt là trong dịp hè có nhiều người từ nơi khác tụ tập về đây.”Có lẽ chính vì điều này mà chợ đêm Phước Lộc Thọ khai trương từ tuần lễ cuối tháng 6, như thỏa được ước muốn của nhiều người có thú đi chơi khuya, đặc biệt là khách phương xa ghé thăm Little Saigon, khiến cả người bán hàng cũng phải thốt lên, “Tôi không nghĩ là chợ đêm sẽ đông như vậy.”***Một đôi thanh niên nam nữ không nêu tên đứng mua chè tại quầy chè của Bà Tư Trái Cây Ngon hôm tối Chủ Nhật, ngay trước lễ Ðộc Lập, không chút ngần ngại chia sẻ suy nghĩ, “Ði chợ đêm thấy vui lắm.”Theo lời của chàng thanh niên thì đây là lần đầu họ đến chợ đêm Phước Lộc Thọ, khi tình cờ “đi ngang thấy thì ghé vô chơi”.“Chợ đêm như thế này thấy có lý lắm, vì nhiều người ban đêm cũng muốn đi chơi, muốn có chỗ ăn uống, coi văn nghệ này nọ.” Chàng trai nói.Vừa ngắm nghía một cách thích thú quang cảnh chợ đêm, anh Thanh Thái, một khách đi chợ nhận xét, “Quá vui luôn!”“Không khí quá vui, giống như ngày Tết ở Việt Nam vậy đó, nhìn thấy đâu đâu cũng đồng hương Việt Nam mình.” Anh Thanh Thái bày tỏ.Ðứng cùng một nhóm gia đình đông người vừa ăn cánh gà, vừa nghe “ca sĩ” hát trên sân khấu, chị Ty Nguyễn, khách du lịch từ Việt Nam sang, vui vẻ chuyện trò, “Xuống khu Little Saigon này vui quá! Mấy hôm nay ở nhà người quen ở San Diego buồn gì đâu vì khu đó toàn Mỹ. Ðến đây, dù đã nghe nói là vui, nhưng cũng không hề nghĩ là có thể dạo chợ đêm như thế này.”Chị Ty Nguyễn nhận xét, “Chợ đêm Phước Lộc Thọ cho mình cảm giác như đang đi chợ đêm Bến Thành, hay Ðà Lạt. Tuy không quy mô như ở Việt Nam nhưng cảm giác ở đây hiền hòa, bình an hơn.”





“Chợ đêm không chỉ nhằm mục đích thương mại mà cốt yếu có chỗ để cộng đồng mình có nơi đưa gia đình đến vui chơi, ăn uống vào mỗi cuối tuần, đặc biệt là trong dịp hè có nhiều người từ nơi khác tụ tập về đây,” theo ông Marty Hoàng Hứa, người quản lý khu thương mại Phước Lộc Thọ. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Tươi tắn nụ cười trên môi, danh hài Vũ Bão, người đã đăng ký thuê hai gian hàng tại chợ đêm cho Trung Tâm Băng Nhạc Vũ Bão, cho biết, “Thực sự lúc đầu tôi nghĩ chợ đêm chỉ lai rai thôi, nhưng không ngờ là quá đông. Khách từ khắp nơi tụ về đây. Rất là vui.”Cũng chính vì lượng khách đông hơn mong đợi như vậy nên “hề” Vũ Bão “cảm thấy thật là thú vị khi phục vụ cho khán giả ngay tại chợ đêm.”“Nhìn chợ này là thấy kỷ niệm chợ đêm ở Việt Nam,” hài Vũ Bão nói thêm.Cho rằng mình “bị bắt cóc lên sân khấu biểu diễn khi đến chợ đêm” nhưng ca sĩ Khánh Trân cũng thừa nhận rằng, “Hát ở đây rất vui, bà con vỗ tay nhiệt tình lắm!”Sân khấu ngoài trời, ban nhạc ngoài trời, chợ ngoài trời, không có sự bít kín của không gian, nên cái gì cũng thoáng đãng, cái gì cũng dễ chịu. Chợ giản dị, khách bình dân. Thế nên khách đến chợ đêm vui chơi chẳng ai tiếc gì những tiếng vỗ tay thật giòn, những lời cổ vũ thật to, cho người đứng trên sân khấu, dù là ca sĩ chuyên nghiệp hay ca sĩ kiêm người bán hàng, người đi ngao du phố đêm.Chị Huê Võ, người bán hàng của một quầy đồ chơi, không giấu được vẻ hồ hởi trước không khí tấp nập của khách đến chợ đêm, chia sẻ, “Khi đăng ký mở gian hàng, cũng đã nghĩ rằng là sẽ đông, nhưng không ngờ là đông như vậy. Khách tấp nập ồn ào.”Trả lời cho câu hỏi người đến chợ đêm xem nhiều hay mua nhiều, chị Huê Võ nói, “Người ta mua đồ cũng nhiều. Coi vậy chứ cho dù kinh tế có xuống nhưng người ta vẫn mua đồ chơi, vẫn ăn xài à.”Theo nhận xét của danh hài Vũ Bão và chị Huê Võ, thì “khách già khách trẻ gì cũng đều có, lượng khách đi theo gia đình có ông bà, cha mẹ và các em bé cũng đông”.Ði chợ đêm là một trong những thú vui của nhiều người, như một kiểu dạo phố ngày hè, khi trời đã dịu mát. “Thoáng đãng, ăn uống nhẹ nhàng, giá rẻ, lại có nghe ca nhạc, khi hứng chí thì cũng có thể nhảy lên sân khấu làm ca sĩ luôn, thì tại sao lại không thích?” Anh Tony Vũ đi cùng nhóm bạn trẻ nêu cảm nghĩ.




Một gian hàng trong chợ đêm Phước Lộc Thọ. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

Vừa ngớt tay bán hàng cho khách, chị Thu, ở quầy bán đồ nướng, nhận xét, “Tuần đầu ngày Thứ Sáu còn vắng do người ta chưa biết, nhưng qua Thứ Bảy Chủ Nhật thì đỡ hơn, đến tuần thứ hai thì đông hơn. Hy vọng tuần tới nữa sẽ lại ‘busy’ hơn tí nữa, vì người ta biết nhiều thì sẽ đi nhiều.”“Chợ đêm theo dự tính sẽ chỉ mở đến hết Mùa Hè, tức đến tháng 9, nhưng nếu nhu cầu và lượng khách đông thì công ty cũng sẽ mở tiếp cho đến Tết.” Người quản lý thương xá Phước Lộc Thọ cho biết.Ông Tyler Diệp, phó thị trưởng thành phố Westminster, cũng hy vọng, “Chợ đêm sẽ mang lại một sức sống mới cho Bolsa về đêm, và cũng sẽ mang lại sự phồn thịnh cho khu phố này.”***Gần 12 giờ đêm Chủ Nhật, nhiều người chủ chuẩn bị dẹp hàng, trong khi nhiều khách vẫn còn nán lại thưởng thức tiếp trái bắp nướng, miếng cánh gà, nghe những bản nhạc Việt qua tiếng hát của người ca sĩ bất đắc dĩ mà ngỡ như mình đang đứng đâu đó trên quê hương.Thoáng nghe tiếng một ai đó hẹn nhau, cuối tuần, sẽ trở lại Bolsa, và, đến chợ đêm


__._,_.___

Ct.Ly

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 01.08.2011 06:34:49
0
 
Chợ đêm ở Little Saigon ,Hè này A 4 rủ chú Bảnh xuống chú Bành , lập ban nhạc hát hò trước phục vụ Pàkon xa Quê,rùi quay Clip gởi dzìa cho Bà Năm xem nha

***

Hôm nay CtLy xin giới thiệu đến CLB
hình ông họa sĩ Ma Ẹc nè và cả chiếc moto của ông siêu quậy luôn nè [sm=z_serenade.gif][sm=yeah.gif][sm=way%20to%20go.gif]   ,

, Bạn của tui "Hãy đợi đấy " " Ma ec" trả bài sau nha 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2011 06:36:16 bởi triart >
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

triart
  • Số bài : 1556
  • Điểm: 14
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.03.2008
  • Nơi: Sai Gon.VN
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 01.08.2011 06:39:38
0
Nhiep anh do hoa 


- Ảnh đồ họa là một loại hình nhiếp ảnh nghệ thuật được tạo dựng bởi những ý tưởng sáng tạo của tác giả để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật dựa trên những đường nét, mảng khối, màu sắc của một hay nhiều bức ảnh hợp thành nhằm thực hiện và truyền đạt tâm tư, tình cảm, chủ kiến của mình về một đề tài hay một vấn đề quan tâm.

Dòng nhiếp anh này được sáng tạo từ ý đồ chủ quan và nhiều giải pháp kỹ, mỹ thuật của chính tác giả. Trong một mớ các sự kiện, hình ảnh, màu sắc, ký hiệu, người thực hiện phải chọn lựa, “nhặt nhạnh” cái gì cho hợp lý nhất, lấy chi tiết nào làm điểm nhấn để tác phẩm hấp dẫn đồng thời phải làm nổi bật lên ý đồ của tác giả.
Tác phẩm Cứu của Phạm Dực

Có thể nói ý tưởng sáng tạo là đặc điểm cơ bản nhất của ảnh đồ họa. Trong cuộc sống, chúng ta cần phân biệt rõ bản chất của hai dòng nhiếp ảnh này để có sự áp dụng chính xác và đạt được hiệu quả cao nhất trong từng lĩnh vực cụ thể, tùy theo mục đích sử dụng của tác giả.

* Hình như trong thực tế, người ta thường nhầm lẫn giữa hai dòng nhiếp ảnh truyen thong -do hoa này, cho nên mới có những nghi ngờ, thắc mắc về chuyện ảnh giả, ảnh thật...?- Hiện nay, tồn tại một thực tế là nhiếp ảnh truyền thống của chúng ta đang bị “xâm lấn” bởi kỹ thuật xử lý của nhiếp ảnh đồ họa, vì tác giả muốn tác phẩm của mình phải đẹp hơn, hoàn hảo hơn ở tất cả các chi tiết. Tất nhiên, chúng ta không thể phủ nhận rằng hai dòng nhiếp ảnh này có thể “vay mượn” giao thoa lẫn nhau. Nhưng giao thoa như thế nào và “vay mượn” đến mức nào mới là điều đáng nói.Ảnh đồ họa có thể “vay mượn” rất nhiều “chất liệu” của ảnh truyền thống. Nhưng với ảnh truyền thống thì chỉ nên áp dụng thêm các kỹ thuật xử lý ảnh ở mức độ nhất định, có chừng mực. Nếu lạm dụng quá nhiều kỹ xảo đồ họa có thể dẫn đến sai lệch nội dung thông tin, thay đổi bản chất vấn đề, mất đi cái chân - thiện - mỹ.

Đối với ảnh báo chí, nguyên tắc đó càng phải được tôn trọng hơn.Nên có chuyên ngành nhiếp ảnh đồ họa riêng* Được biết nhiếp ảnh đồ họa xuất hiện từ rất lâu trên thế giới, còn ở Việt Nam nó xuất hiện từ bao giờ và hiện nay đang phát triển tới đâu thưa ông?- Chắc nhiều người sẽ rất bất ngờ khi biết rằng nhiếp ảnh đồ họa đã xuất hiện và được ứng dụng từ rất lâu trên thế giới, khi mà tin học còn đang được nghiên cứu và chưa phổ biến rộng rãi.Ở Việt Nam, nó xuất hiện vào khoảng đầu những năm 80, nhưng thực sự khởi sắc trong chục năm trở lại đây. Tuy nhiên, phải nói thẳng ra rằng, so với thế giới thì nhiếp ảnh đồ họa Việt Nam vẫn đang trong giai đoạn “mày mò” mà thôi, tức là chưa có định hướng rõ ràng và cụ thể do chưa tìm ra bản chất cũng như mục tiêu.

Dòng nhiếp ảnh đồ họa hiện nay mới phát triển đến giai đoạn “lưng chừng”, tuy đã vượt qua “điểm xuất phát” ban đầu nhưng chưa vươn tới đỉnh cao của những thành công thực sự.* Theo đánh giá chủ quan từ cái nhìn của một người có nhiều năm nghiên cứu về nhiếp ảnh, ông thấy nước ta có những thuận lợi và khó khăn gì để phát triển dòng nhiếp ảnh đồ họa?


 “Với vai trò là một nhà nghiên cứu nhiếp ảnh lâu năm, một người thường được mời vào ban giám khảo chấm giải các cuộc thi về ảnh, tôi nghĩ Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh nên sớm tổ chức một cuộc thi dành riêng cho các tác phẩm ảnh đồ họa. Nếu thực hiện được, cuộc thi sẽ tạo ra một sân chơi thú vị, thu hút rất đông các họa sĩ, nhà nhiếp ảnh và các bạn trẻ tham gia” (phát biểu của ông Vũ Quốc Khánh).

- Theo tôi, đây chính là giai đoạn thuận lợi nhất để chúng ta phát triển dòng nhiếp ảnh này. Ba yếu tố chính là nguồn nhân lực, phương tiện kỹ thuật và môi trường hoạt động đều đã chín muồi. Thứ nhất, các nhà họa sĩ nhiếp ảnh ngày nay đã giỏi hơn về chuyên môn, không còn nhiều trường hợp “tay ngang” như trước, họ được đào tạo khá bài bản. Thứ hai, các công nghệ tiên tiến, các chương trình tin học, các thiết bị máy móc... đều được vận dụng triệt để nhằm mang lại hiệu quả tối đa. Thứ ba, đó chính là nhu cầu ngày càng cao của thị trường.Song bên cạnh đó, vẫn tồn tại một khó khăn lớn. Đó chính là việc đào tạo nguồn nhân lực chưa thực sự mang lại kết quả như mong muốn. Việc sáng tạo một tác phẩm đồ họa không phải ai cũng làm được, phải học mới có thể cho ra đời những sản phẩm có chất lượng. Trong khi đó, khâu đào tạo, nghiên cứu, tài liệu tham khảo của chúng ta chưa đáp ứng đầy đủ.* Vậy, ông có thể đề xuất một số hướng đi cụ thể cho nhiếp ảnh đồ họa VN, đặc biệt là sự định hướng cho các bạn trẻ yêu thích dòng nhiếp ảnh này?
Tác phẩm Đè nén của Madhu Sarkar (Ấn Độ)

- Đứng ở vai trò là một giảng viên, tôi nghĩ nhà trường nên mở một lớp nhiếp ảnh đồ họa riêng. Còn nếu điều kiện chưa cho phép làm được như vậy thì trong quá trình giảng dạy cũng nên đề cập đến những kiến thức cơ bản nhất về ảnh đồ họa như khái niệm, đặc điểm, bản chất để sinh viên có cơ hội học tập, nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này.Trong cuộc sống có rất nhiều bạn yêu thích ảnh đồ họa, nhưng do chưa hiểu rõ bản chất nên mới chỉ dừng lại ở niềm say mê, thích thú chỉnh sửa, cắt ghép các bức ảnh. Nếu được định hướng và đào tạo thì chắc chắn chúng ta sẽ có một đội ngũ các họa sĩ nhiếp ảnh không chỉ hùng hậu về mặt số lượng mà còn bài bản về mặt chuyên môn.*

Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này!Hải Yến

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/7FC7666DA33E48E8AB6F9A7556785D2A.jpg[/image]

Nổi buồn vỡ vụn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2011 06:48:22 bởi triart >
Attached Image(s)
Dừng bước giang hồ
Dâng Đời nét quẹt !

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 03.08.2011 03:39:57
0
LÀ EM ...

thơ TriềuÂm - nhạc & trìnhbày Dzuylynh

album Lệ Tým

( tặng NMMT )

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/48934/FAE5D5696A484D0382BA27CE27D46C1E.jpg[/image]

http://www.box.net/shared/kf5ke58lgze1ku2alkvn



là em ...

giữa những bộn bề

là hoang sơ mái tóc thề nhẹ bay

thời gian

là cái nắm tay

con tim lạc nhịp má hây hây hồng


là em ...

giữa những bềnh bồng

đưa anh về với mặn nồng bỏ quên

tình yêu !

tiếng gọi thiêng liêng

mà anh bỏ sót ở phiên chợ đời !


là em ...

khúc khích tiếng cười

xua bao phiền muộn một thời đã xa ...

hạnh phúc ?

là những cánh hoa

tan theo cơn gió thỏang qua một chiều !


chừ đây em hiểu mình yêu

một điều đơn giản kiếm tìm tháng năm !

này anh !

giữa bước luân trầm

trăm năm ước hẹn tay cầm tay nhau


này anh ...

giữa bước trầm luân

trăm năm ước hẹn tay cầm tay nhau !



TA110802 _ DL822011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2011 08:46:29 bởi dzuylynh >

Ct.Ly

Phù vân
  • Số bài : 360
  • Điểm: 6
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.01.2011
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 04.08.2011 00:13:00
0

VĂN HOÁ ẨM THỰC

Ăn thịt lợn sống


Tôi đã có dịp hiếm có, được tận mắt từ đầu đến đuôi, từ cảnh bác đồ tể cầm dao chọc tiết lợn, đến cảnh moi thịt sống ra băm, cho đến khi món thịt sống lên mâm cỗ với cảnh hàng trăm người, đủ cả già trẻ, lớn bé, nam thanh, nữ tú luôn tay gắp thịt sống cho vào miệng, nhai một cách ngon lành.

Đó là làng Vị Thủy, thuộc xã Thái Dương (Thái Thụy, Thái Bình), nằm cách biển Đông không xa lắm. Tôi lại về đúng vào ngày đẹp, có 2 đám cưới liền. Ở cái làng này, đám cưới, đám hỏi, đám ma, đều không thể thiếu được món thịt lợn sống. Quả là cơ hội ngàn vàng, được chứng kiến đầy đủ từ giai đoạn chế biến, đến cảnh người dân thi nhau xơi món lạ.





Ở làng Vị Thủy, đám cưới không thể thiếu các món thịt lợn sống.


Có thể nói, hiếm có ngôi làng nào đẹp như làng Vị Thủy. Làng nằm lọt giữa hai con sông. Con sông ở cuối làng đỏ nặng phù sa, là con sông cấp nước cho đồng ruộng, còn con sông ở đầu làng lại là sông thoát nước ra biển. Con sông này rộng mênh mang, nước xanh ngằn ngặt. Đường làng Vị Thủy thẳng tắp, cây cối bên đường xanh rờn, quả là thi vị.

Tiện về công tác, lại muốn tìm hiểu món thịt lợn sống, nên tôi được các “nghệ nhân” nấu ăn của làng Vị Thủy mời chứng kiến và xơi món ăn đặc sản của làng, không giống bất kỳ đâu ở đất nước này. Các “nghệ nhân” chế biến món thịt sống còn có ý “nhờ vả” tôi quay phim, chụp ảnh, giới thiệu cho cả nước biết đến món đặc sản thịt lợn sống có một không hai của làng.





Món thịt sống được dần bằng sống dao.

Hôm ấy, làng Vị Thủy có 2 đám cưới, tôi được mời tham dự đám cưới của anh chàng Đinh Văn Hoàng, lấy vợ người làng cạnh.



Đây là món chân lợn sống, có tên táp dê.


Làng Vị Thủy có nhiều đầu bếp rất tài tình. Họ có tuổi trên dưới 60. Một số trẻ hơn để làm những việc nặng. Trong nhóm đầu bếp đó, có một người chỉ đạo chung, điều hành nhóm người tay dao, tay kéo băm chặt trực tiếp. Đàn ông làm công việc chế biến, đàn bà làm việc bếp núc, chuẩn bị bát đĩa.

Nhóm đầu bếp này là những người nấu ăn giỏi nhất làng, được lập ra để phục vụ những sự kiện lớn trong làng như lễ hội, cưới xin, ma chay, liên hoan… Họ làm việc không lương, nhưng rất nhiệt tình, sẵn sàng thức khuya, dậy sớm, phục vụ cả ngàn người trong một bữa tiệc.

Với mỗi đám cưới, họ thường phải chế biến món ăn hai lần: gồm bữa tối trước ngày cưới và bữa trưa của ngày cưới. Ngoài gà, mèo (đám cưới ở đây luôn có món thịt mèo), hoặc trâu, bò, thì nhất thiết phải có 2 con lợn (quả là tốn kém).





Bữa tối trước ngày cưới không thể thiếu 3 món thịt sống: tiết canh, thịt sống, táp dê.

Ngay từ trưa hôm trước ngày cưới, một chú lợn đã bị chọc tiết. Bác đồ tể Hà Văn Toan, người chuyên làm nhiệm vụ mổ lợn, cầm tai chú lợn chừng 60kg kéo xềnh xệch ra góc sân. Chậu nước sôi để nguội pha mắm, muối được bê đến. Cổ chú lợn được rửa sạch bằng nước muối và chọc tiết.

Phần thịt nạc của con lợn được tống vào máy xay nhuyễn để làm giò, chuẩn bị cho mâm cỗ vào trưa hôm sau. Phần sụn và một số thứ ngon của con lợn đem luộc, đánh tiết canh. Thật chả có đám cưới nào, mà lại xơi tiết canh đỏ chót máu me như ở ngôi làng này.

4 chiếc chân giò của chú lợn được khoét cao, cùng với 10 chân giò lợn được thu gom từ các lò mổ ở xóm khác, để chuẩn bị cho một món chân lợn sống có tên “táp dê”, để thực khách đánh chén vào buổi tối.


Không ai hiểu cái tên món táp dê này có ý nghĩa như thế nào, nhưng theo các đầu bếp trong làng, có lẽ vì ăn nó giống ăn thịt dê, nên gọi như vậy. Nhiều người nơi khác về ăn món thịt sống này, cứ nghĩ là đang xơi thịt dê tái!

Chân giò lợn được làm sạch, bóc móng, cạo lông bằng nước nóng để rút hết chân lông. Rơm nếp sạch được đốt cháy bùng bùng, tạo than đỏ rực và chân giò lợn được hơ trên lửa rơm nóng hừng hực đó.

Chân giò được nướng trên lửa rơm chừng 1-2 phút, khi lớp da bên ngoài chuyển sang màu vàng. Người ta dùng dao nhọn chọc nhẹ vào da, thấy lớp da có màu trong như miến, thế là xong công đoạn nướng.




Thịt lợn sống được nhào trộn với một số loại gia vị.


Chân giò lợn đốt vàng ruộm được treo lủng lẳng lên cành cây, dây phơi chừng vài tiếng để gió và không khí làm khô.

Khoảng 4 giờ chiều, những chiếc chân giò này được các đầu bếp dùng dao sắc bén lóc lấy thịt và da. Nhìn chiếc chân giò thấy rằng, chỉ có lớp da bên ngoài là chín tái, còn lại, phần thịt nạc ở đùi lợn vẫn đỏ lòm. Phần mỡ và gân vẫn trắng ơn ởn. Tóm lại, toàn bộ phần thịt, mỡ, gân của chân lợn vẫn sống nguyên.

Phần thịt này được thái mỏng thành miếng to. Sau khi thái thịt chân giò lợn đầy một chậu, thì trộn gia vị vào. Gia vị chỉ có vừng rang, khế chua, mì chính, mắm. Một thanh niên khỏe mạnh, cơ bắp, liên tục xục bàn tay vào chậu thịt sống vừa đảo vừa bóp. Đảo bóp chừng 20 phút, thì món này được chia ra đĩa.


Thái Thụy







Cả trăm người thi nhau ăn ngon lành các món làm từ thịt lợn sống.

Buổi tối hôm đó, 30 mâm nhậu được sắp ra. Sau khi mỗi mâm đánh bay bát tiết canh, thì mọi người bắt đầu thưởng thức món táp dê, chế biến từ chân lợn sống. Những miếng thịt đỏ hỏn được gói vào lá sung và ai cũng chén ngon lành. Tôi cũng liều gắp miếng thịt sống gói lá sung và nhai. Quả thực, sau khi nhai xong miếng thịt sống, cảm giác sợ hãi biến đâu mất cả. Vị ngọt của miếng thịt cứ quấn quýt ở cổ họng, lại có hương vị của miếng thịt dê tái chanh.

Qua quan sát của tôi, bữa tối hôm trước của đám cưới, hai thứ hết đầu tiên là bát tiết canh lợn và món chân lợn sống, gọi là táp dê.

Dù sao, món táp dê cũng là món mà thịt đã chín được 10%. Ngày hôm sau, tôi được tận mắt quá trình chế biến và xơi món thịt lợn sống 100% ở cái đám cưới này.






5h sáng, ông đồ tể Hà Văn Toan đã chuẩn bị dao bầu sắc ngọt. Ngay khi chú lợn bị chọc tiết, bụng lợn phanh ra, ông Toan đã dùng dao xẻo toàn bộ phần thịt nạc ngon của con lợn: gồm thịt nạc mông, thịt thăn.

Đầu bếp Phạm Văn Mùi được giao nhiệm vụ chỉ huy làm món thịt sống này. Mọi thứ dùng để chế biến món này đều phải sạch sẽ tuyệt đối: dao, thớt, chậu, nia và tay mọi người đều được rửa nước sôi để nguội pha muối.

Những miếng thịt nạc ngon của con lợn tuyệt đối không được rửa qua nước. Theo họ, chỉ cần dính nước lã vào, món này sẽ hỏng, vì ăn vào sẽ bị Tào Tháo đuổi.

Những miếng thịt lợn sống được thái thành miếng mỏng chừng 1cm, to bản bao nhiêu không quan trọng. Mấy người dùng sống dao rựa dần luôn tay, khiến những miếng thịt đó nát ra thành bột, nhưng vẫn kết dính với nhau. Thịt nạc dần nát lấp đầy mấy chậu liền.






Những miếng bì lợn đã luộc tái được thái mỏng như những sợi bánh đa.


Cạnh nhóm người dần thịt lợn, là nhóm phụ nữ luôn tay bóc tỏi. Tỏi bóc đầy cả rổ. Các loại rau thơm như rau mùi, húng, lá mơ cũng được rửa sạch, ngâm nước muối loãng. Riêng lá đinh lăng và lá sung thì không được rửa.

Tỏi được giã nhỏ, dập ở mức vừa phải. Tỏi, mắm, mì chính, bì lợn thái sợi được đổ vào những chậu thịt sống rồi bóp rất mạnh tay, bóp đến khi nào nhuyễn thì thôi.




Trong khi đàn ông dần thịt, thì đàn bà bóc tỏi.


Ở một góc sân khác, phụ nữ rang gạo nổ lép bép, rồi xay gạo rang thành bột thật mịn. Thứ bột thơm nức này tiếp tục được rải vào chậu thịt sống và bóp đều.

Đầu bếp trẻ Đào Văn Sáng bóp thịt sống trộn gia vị thành từng quả to cỡ quả bưởi, rồi bày lên những chiếc đĩa lót lá sung. Vậy là món thịt sống đã hoàn thành, được đặt trang trọng vào giữa mâm cỗ. Xung quanh mâm là thịt gà, giò, thịt mèo và các món khác.

Tôi đã thực sự hãi khi thấy mấy trăm con người, không kể gái trai, lớn bé, liên tục gắp món thịt sống này chấm mắm cốt ăn. Cũng như món tiết canh và táp dê tối hôm trước, món thịt sống này hết đầu tiên. Những mâm ăn không hết, lập tức được chuyển sang những mâm đàn ông, thanh niên để làm mồi nhậu.


loiha152




Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Thái Thụy là một huyện ở phía Đông tỉnh Thái Bình. Huyện lỵ là thị trấn Diêm Điền. Huyện thành lập từ ngày 17 tháng 6 năm 1969 do hợp nhất 2 huyện Thái Ninh với Thụy Anh.


Địa lý
Huyện Thái Thụy nằm ở phía Đông Bắc tỉnh Thái Bình, phía Đông giáp biển Đông, phía Nam và Đông Nam giáp huyện Tiền Hải, phía Tây Nam giáp huyện Kiến Xương, phía Tây giáp huyện Đông Hưng (Thái Bình), phía Tây Bắc giáp huyện Quỳnh Phụ. Về phía Bắc, Thái Thụy giáp với các huyện của thành phố Hải Phòng là: huyện Vĩnh Bảo ở phía chính Bắc (ranh giới là sông Hóa), huyện Tiên Lãng ở phía Đông Bắc (ranh giới là đoạn cửa Thái Bình của sông Thái Bình). Phia Nam huyện có sông Trà Lý chảy men theo ranh giới với huyện Tiền Hải, đổ ra cửa Trà Lý. Chính giữa huyện có con sông Diêm Hộ chảy qua theo hướng Tây - Đông, đổ ra cửa Diêm Hộ, chia huyện thành hai nửa gần tương đương về diện tích.
Diện tích: 270,3 km².
Địa hình: đồng bằng duyên hải. Sông Hóa, sông Diêm Hộ, sông Trà Lý chảy qua; có cửa Thái Bình, cửa Diêm Hộ, cửa Trà Lý.




Làng ăn thịt sống ở Thái Bình: Độc đáo món xương lợn sống




Qua trò chuyện với ông Sanh và các cụ già trong làng, người làng Vị Thủy không chỉ ăn món thịt nạc sống, gọi là nem, mà họ còn ăn cả xương lợn sống!

Những người chưa từng ăn món thịt sống ở làng Vị Thủy (Thái Dương, Thái Thụy, Thái Bình), mà trông cảnh chế biến, thì quả là chết khiếp, không thể ăn nổi. Nhưng với người làng Vị Thủy, thì món ăn này chả có gì đáng sợ. Chị em phụ nữ mang bầu, thường đột nhiên thèm món ăn này một cách khủng khiếp. Hà Thị Thúy là dược sĩ, bán thuốc ở làng, bảo rằng: “Hồi em mang bầu, thèm không chịu được. Cứ mỗi bữa, em xơi tái nửa cân thịt lợn sống”.

Người nổi tiếng làm món thịt lợn sống cực ngon ở làng Vị Thủy là ông Đinh Văn Chính. Vậy thế, hầu hết các đám cưới, đám ma, lễ lạt, dân làng đều mời ông Chính chỉ đạo chế biến món ăn này.




Không một đám cưới nào ở làng Vị Thủy mà không có một vài món thịt lợn sống.


Ông Chính bảo rằng, mấy chục năm làm món thịt sống, song ông chưa từng thấy ai bị đau bụng, bị Tào Tháo rượt đuổi sau khi ăn. Để món ăn này an toàn, những người chế biến cũng phải có bí quyết và có những nguyên tắc bất di bất dịch. Đó là không được rửa thịt qua nước lạnh. Các đồ chế biến như dao, thớt cũng không được rửa bằng nước giếng, nước bể, mà nhất thiết phải rửa bằng nước sôi hoặc bằng nước sôi để nguội pha muối loãng.

Nếu là thịt mua ở chợ, đã để ra ngoài vài tiếng, thì người ta thường nhúng vào nước sôi vài giây, để vi trùng bám ngoài miếng thịt chết. Còn thịt cắt ra từ con lợn vừa mổ thì không cần nhúng nước, vì theo người dân nơi đây, nếu thịt chín tái sẽ giảm độ ngọt khi ăn.

Điểm chính khiến món ăn này an toàn là tỏi. Để chế biến một kg thịt sống, phải cần đến một bát con có ngọn tỏi bóc lõi. Tỏi được giã dập, rồi trộn với thịt sống đã băm nhuyễn cho đều. Tỏi sẽ làm nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ vi trùng, virus, giun sán có trong thịt.




Chị em phụ nữ cũng ăn thịt sống, các món nem rất nhiệt tình.


Vì đã trộn một lượng tỏi lớn vào thịt, nên không cần vắt chanh vào thịt, không cần để lên men, có thể ăn ngay sau khi chế biến.

Nói thì đơn giản, nhưng để làm món ăn này, cũng phải rất kỳ công. Người Thái Bình gọi món thịt sống ở làng Vị Thủy là nem. Một số làng quê khác rải rác ở huyện Thái Thụy cũng có món này, nhưng món nem của làng Vị Thủy là nổi tiếng nhất, không đâu ngon bằng.

Hầu hết người làng Vị Thủy đều chế biến được món thịt sống. Từ các cụ già cho đến thanh niên đều làm được. Nhưng có một điều lạ là chỉ đàn ông làm được món này. Chưa thấy người phụ nữ nào làm được cả. Điều này kể cũng lạ. Qua tìm hiểu, tôi thấy rằng, đàn ông ở Vị Thủy đều rất giỏi giang trong việc nấu ăn. Họ không những làm mọi việc nặng nhọc như cày cấy, trồng trọt, mà còn sành nấu nướng. Phụ nữ thường chỉ làm được vài món đơn giản, không làm được món phức tạp, cỗ lớn.




Trong mâm cơm của người làng Vị Thủy, món nem làm từ thịt sống luôn là món quan trọng nhất.



Người dân trong huyện, trong tỉnh, đã một lần được xơi món thịt sống ở Vị Thủy, thường bị nghiện, nhưng lại không thể tự chế biến để ăn được. Do đó, khi muốn ăn, họ thường tìm về làng đặt người dân làm cho. Ai có người quen ở làng Vị Thủy, mỗi lần về làng, khi đi, không thể không có vài quả nem mang theo.

Mang câu hỏi món thịt lợn sống xuất phát từ đâu hỏi các cụ già, song tôi đều không nhận được câu trả lời chính xác. Các cụ già đều bảo rằng, món ăn này đã có từ thời xa xưa, do tổ tiên truyền lại.

Ông Phạm Văn Sanh, trưởng ban liên lạc họ Phạm, người trông coi ngôi đền thờ tổ họ Phạm đặt giả thiết: Theo gia phả họ Phạm, thì ông tổ họ Phạm của làng có nguồn gốc từ Thanh Hóa, di cư ra đây khoảng 700 năm trước.





Chỉ đàn ông, thanh niên là làm được món này.



Món nem chua của Thanh Hóa đã nổi tiếng cả nước, có thể có liên quan đến món thịt sống, hay còn gọi là nem ở làng Vị Thủy. Theo phán đoán của ông Sanh, ngày xưa, người Thanh Hóa chế biến thịt lợn sống thành nem để ăn. Họ Phạm di cư từ Thanh Hóa ra vùng biển Thái Bình đã mang theo món ăn này và đến nay vẫn ăn y hệt như xưa. Nhưng người Thanh Hóa đã nâng món ăn lên một bậc, khiến nó nổi tiếng, đó là chế biến kiểu khác, gia vị kiểu khác và để vài ngày cho lên men, thành nem chua.

Một số người cầu kỳ trong ăn uống ở làng cũng thường để nem lên men. Họ gói những nắm nem sống vào rơm nếp rồi treo lên không trung. Chỉ cần một ngày sau là nem lên men, ăn có vị chua như nem Thanh Hóa. Tuy nhiên, theo người Vị Thủy, độ ngon của món nem này không chấp với thứ nem kinh doanh của Thanh Hóa. Người Vị Thủy không thể ăn được nem Thanh Hóa, vì theo họ, món đó không ra gì.





Phụ nữ chỉ làm được những việc phụ giúp như chuẩn bị rau thơm, bóc tỏi.



Nhận định của ông Sanh về nguồn gốc của món thịt sống ở làng Vị Thủy không có cơ sở lịch sử vững chắc, song cũng phải công nhận là có lý riêng.

Qua trò chuyện với ông Sanh và các cụ già trong làng, người làng Vị Thủy không chỉ ăn món thịt nạc sống, gọi là nem, mà họ còn ăn cả xương lợn sống!

Xương sườn lợn sống được tách ra từ con lợn vừa mổ xong, để nguyên cả lớp thịt nạc dày chừng 0,5 - 1cm bám ở ngoài. Người ta cũng dùng sống dao rựa dần đều tay, cần mẫn. Chính vì băm xương, nên loại thớt phải là thớt nghiến, bền, cứng, không lên mùn.

Để băm được 1kg xương sườn lợn nát nhừ, phải mất 2-3 tiếng đồng hồ, do đó, người không có tính kiên nhẫn, thì không thể chế biến được món này. Việc dần xương cũng phải đều tay, kiên trì như tụng kinh gõ mõ. Người nóng tính không thể làm được món này, vì nếu cứ băm hùng hục, rồi lại nghỉ, xương sẽ nhừ không đều, mà chỗ nát, chỗ lổn nhổn, ăn lạo xạo.





Từ những tảng thịt sống...





Sau khi trộn gia vị, đã thành những quả nem ngon lành.


Băm xương đến khi nào sờ thấy mịn, mát tay thì rắc thêm mì chính, bột canh, mắm cốt cho đậm đà. Các loại rau thơm như mùi tàu, răm cũng được trộn vào xương băm nhuyễn.

Khi những khúc xương đã nhừ thành một thứ bột mịn, dẻo quánh, thì trộn gạo rang đã giã thành bột. Những giọt nước chảy ra trong quá trình băm xương được giữ lại, trộn vào để món xương dẻo quánh, đỡ khô. Món này được người dân Vị Thủy gọi là chạo.

Điều đặc biệt là món này không cho tỏi, cũng chẳng vắt chanh. Chỉ chấm với nước mắm cốt vắt chanh, dầm tỏi. Người dân trong làng cứ thế ăn nhiệt tình, mà không hề đau bụng.

Vì món ăn này vô cùng công phu, tốn kém thời gian, nên ít được sử dụng. Trong các lễ cưới không có mặt nó, vì không đủ sức để làm.





Anh Đinh Văn Hưng là người sinh ra ở làng Vị Thủy, nên dù sống nhiều năm ở Hà Nội anh vẫn không thể quên được món ăn độc đáo của quê mình.



Trong bữa cơm sang trọng ở Thủ đô của người gốc làng Vị Thủy, không thể thiếu món nem làm tự thịt sống.



Cũng vì cuộc sống bận rộn, nên món chạo làm bằng xương lợn sống độc đáo này không còn hiện diện thường xuyên trên mâm cơm người làng Vị Thủy nữa. Nó thường chỉ xuất hiện trong các bữa giỗ. Con cháu tụ họp cùng băm chặt chan chát trong ngày giỗ cho vui tai, tăng thêm sự gần gũi, tình cảm. Và đặc biệt, món đó được đưa lên bàn thờ, mời tổ tiên về thưởng thức trước, rồi con cháu mới được ăn sau.

Ngoài các món liên quan đến thịt sống, xương sống của lợn, người làng Vị Thủy còn ăn khá nhiều món cá sống nữa, như cá nhệch, cá mè sống. Hai món gỏi này thì khá nổi tiếng và nhiều nơi ăn, chứ không riêng gì làng Vị Thủy. Những ngày hè, khi gieo mạ, mưa rào, người làng Vị Thủy còn có một món ăn lạ hơn, là món châu chấu, muồm muỗm (loại côn trùng to hơn châu chấu). Riêng món thịt chuột đồng, thì tài chế biến của người làng Vị Thủy đã nổi danh khắp vùng. Mùa gặt cuối năm, người làng Vị Thủy săn chuột vui như hội.

Vị Thủy quả là một ngôi làng độc đáo, với nhiều món ăn lạ, rất cổ xưa.

Rời làng Vị Thủy, tôi không mang theo nỗi ám ảnh kinh hoàng với các món thịt lợn sống như ban đầu, mà có vẻ như đã nhớ những món thịt sống ấy.

Thật bất ngờ, trên chuyến khách đi Hà Nội, tôi lại ngồi cạnh anh Đinh Văn Hưng, người làng Vị Thủy, hiện là giảng viên Học viện Kỹ thuật Quân sự. Kể chuyện ăn thịt lợn sống, anh Hưng mở ba lô cho tôi xem: Cả một ba lô, ngập một thứ gạo rang giã thành bột.

Anh Hưng bảo, anh đã thử rang gạo và xay thành bột, nhưng không hiểu sao không thể ngon bằng gạo rang của người Vị Thủy. Vậy nên, mỗi lần về quê, anh lại mua đầy ba lô bột gạo rang mang lên Hà Nội để làm nem ăn dần.

Vậy là, thi thoảng thèm món thịt sống Vị Thủy, tôi lại gọi anh Hưng, và thế là, lại được đánh chén món thịt lợn sống đặc biệt này tại Hà Nội.


SƯU TẦM NGUỒN NET
Reply to: Reply to: Trieu Am . All Reply to Trieu Am .

dzuylynh
  • Số bài : 1290
  • Điểm: 26
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.05.2010
  • Nơi: Vịnh Nửa Vầng Trăng
RE: Câu Lạc Bộ TRI ÂM - 04.08.2011 02:15:24
0


Trích đoạn: Ct.Ly









[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/90DE09ABA99242F38736887857B0D913.JPG[/image]
Ảnh CtLy: bải biển ở Costa Rica

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/1BC487B45F59427EB53D878144A8ADD6.JPG[/image]



hay lắm Huyền Băng ! cuối cùng là Sản phẩm trọn gói hén !
vậy mà vui nhen !
cho Ong " ăn theo " chúc híu hén ?

http://www.box.net/shared/jqy5js2meg2m34x8gqvn

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 36 trang, bài viết từ 151 đến 180 trên tổng số 1076 bài trong đề mục