VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 23.09.2011 02:30:42


..



AI LÀ AI ?!


________________________________________________________________


Biết tại sao mình đặt dấu hỏi.Và biết rõ ràng tại sao mình muốn có câu trả lời.



Âm thầm viết trên diễn đàn đã một thời gian khá dài.Vẫn cứ thế.Vẫn cứ là mình với một cái tên đã gây biết bao nhàm chán.Chỉ từng ấy.Chỉ từng câu chuyện nhỏ,có khi không đủ lớp lang,có khi có thứ tự rạch ròi.

Viết như một cách trải lòng.
Viết như một hình thức sống.Sống giữa những vội vã.Sống một đời sống bằng tâm hồn thật và bằng những ngón tay trên phím chữ.

Viết như thở,không so đo,tính toán.

Viết và có lắm khi ngồi đọc lại,chứng kiến được bao nhiêu cảnh dở khóc dở cười.Chứng kiến thêm bao cuộc chia lìa giữa người viết và người viết.


Viết riết rồi cũng chán ngấy những điều mình đã viết.Đã định bụng bao lần biến mất.Ra đi như bao người đã ra đi cũng là một cách tập lãng quên.

Có cuộc vui nào mà không tàn.Giờ chơi,giờ bày tiệc đã hết.Vui thi vui,có gì mà tiếc nuối ?!



Đang lưỡng lự như thế thì chiều nay,mở mailbox lại nhận được vài dòng chữ nhỏ gửi lời cám ơn.Cám ơn mình đã dùng thì giờ đọc lời phân trần của một cái nick vừa quen,vừa lạ. Đọc với một chút ấm lòng của ngọn lửa lung linh.Một thứ lửa mong manh mờ ảo.


Người mang cái nick lạ kỳ đó đã viết :

''
Chào anh,
Cám ơn đã đã nhín chút thời gian vào đọc tâm sự của nick ( ... .... )
< ký tên chữ tắt : TT ''



Vậy thôi.


Chẳng hiểu gì và chẳng biết Ai là Ai và Ai sẽ còn là Ai ?!!!!

Ôi ! Thế giới Ảo của những mông lung,huyền thoại bao trùm.Ôi !






đăng sơn.fr


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 23.09.2011 12:55:07





...



VIẾT CHO MỘT BẢN ÁN TỬ HÌNH


____________________________



Tờ mờ sáng ,trên xe,vặn radio nghe tin tức.

Có bản tin không vui :

‘’ Tù nhân da đen tên Troy Davis,42 tuổi - sau khi nằm khám 20 năm - đã bị tử hình tại Géorgie (Usa ) đúng vào 5 giờ 08 phút ( giờ Paris ) .Davis bị kết án sau cái chết của một người cảnh sát da trắng.

Trước giây phút lìa đời,anh đã nhìn thẳng về phía gia đình của người cảnh sát quá cố và nói : ‘’ Tôi rất tiếc và ân hận vì cái chết của con ông bà.Nhưng tôi hoàn toàn vô tội.Tôi mong rằng cái chết của mình là bản án cuối cùng để xóa bỏ nạn án tử hình trên thế giới … ‘’

Và mũi kim tử hình đã kết liễu mạng sống của anh truớc lời đọc kinh của hơn cả trăm người đã đến ủng hộ ,tranh đấu và cầu nguyện cho anh.




Trên đoạn đường đi làm,tôi thấy không vui và nghĩ ngợi nhiều đến cái chết có thể oan uổng hoặc không oan của những tội đồ trong khám đường.Nghĩ đến sự dài dẳng kinh khủng của hàng chục năm nằm trong khám đường để chờ bản án cuối cùng của những thân phận tù tội….

Có bao nhiêu nguời thật sự có tội và có bao nhiêu nguời thật sự oan uổng để phải cố gắng minh oan cho dến ngày cuối ? Tất cả những điều này,chỉ có lương tâm tự vấn để biết mà thôi.

Nhớ lại lúc trong một bữa họp mặt ăn uống và bàn về chuyện nước Pháp đã hủy bỏ việc tử hình,tôi đã là một trong những người chống lại việc bỏ án.Bây giờ nghĩ lại,tôi thấy mình cần nên nghĩ lại thêm một lần nữa.Có gì mà chắc chắn mãi đâu ?


đăng sơn.fr

( … à toi,Troy Davis )






...

Troy Davis, un Afro-Américain de 42 ans, devenu un symbole de la lutte contre la peine capitale, a été exécuté mercredi aux Etats-Unis par injection mortelle après avoir clamé son innocence jusqu'au bout, malgré les doutes sur sa culpabilité et une mobilisation internationale.
Il avait été condamné à mort en 1991 pour le meurtre d'un policier blanc.

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 26.09.2011 01:36:22




..


CÒN ĐIỀU GÌ ĐỂ VIẾT ?

_______________________________



Có chứ - Còn nhiều điều để kể.
Kể về mẫu chuyện vừa tạt qua thăm nhà người khách hàng và cũng vừa là bạn già.
Lâu quá không gặp nhau - Vì những Lý Do : Vì...Tại ...Bởi.....

Vì cái gì ? Lãng quên ư ?

- Không.Trí nhớ mình còn chạy tốt ! Chẳng nỡ quên điều không muốn quên.Làm sao quên được cái không khí ấm áp mỗi lần được tiếp đón ân cần..Những câu chuyện ròn rã, đầy ấp tiếng cười.Ông bạn già Alain thích kể chuyện đời,chuyện lúc trẻ là nhạc sĩ chơi kèn,lúc sau làm tướng cướp để vào tù ra khám....

Chuyện tình của Ông cũng bắt đầu từ lúc sắp vào tù.Nàng vẫn chung thủy trông đợi và tử tế thăm nuôi cho đến khi mãn tù để lấy nhau....

Tôi là kẻ thích nghe .Ngồi im chăm chú.

Con người trần chỉ có một cái miệng và hai lỗ tai - Cũng may,nếu có ngược lại thì chắc chẳng ai nghe ai vì ai cũng thích nói và dành nhau để nói.

Nói gì ?
- Nói về những cái Tôi của mình.... Chuyện thường tình mà thôi.Những cái tôi này gặp những cái tôi khác để có một cuộc đời trần gian với những xoay chuyển xáo trộn trong đời sống.

Nói xong thì giữ im lặng để biết lắng nghe.Nghe để biết rằng : " Đời người là một cuốn truyện có nhiều Chương vui , buồn , sướng ,khổ.... giống như câu nói của người xưa : Sông có Khúc,người có lúc.

Nói đến Lúc và Khúc thì có nhiều điều để nói lắm .
Không tiện nói thì Viết vậy. Viết như đã có lần nói với bạn bè : " Viết thay cho hình thức Nói ,và Đọc chăm chú là sự lắng nghe.

Mệt thở không ra thì ngừng nói.Lưng mỏi dừ,bụng đói vì cả ngày làm việc đã mệt,thì còn sức đâu dể Viết nữa.

Vậy thì ngừng viết,kiếm cái gì nhét vào bụng.Đánh một giấc dưỡng sức sau khi đọc vài trang sách.

Trời đang vần vũ giông bão bên ngoài - Nằm nhà,yên tĩnh,chùm chăn ấm và đọc sách không phải là một cái Sướng hay sao ?

Muốn nhẹ nhàng khi mệt thì đừng gõ trên phím chữ nữa.Chữ mỏi lắm rồi !
Chữ sửa soạn ăn uống và chữ leo lên giường chùm chăn.

Sắp hết một ngày ! Ngày mai là ngày khác.Mới ! Và tự biết rằng mình đã " Cũ " ( Già thêm một ngày ! )

Cũ thêm môt ngày để có thêm vài điều để Viết.Viết ra sao ?


đăng sơn.fr


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 27.09.2011 04:47:16




...




• VIẾT .



Hình như là cái cố tật.Mỗi lần gõ chữ thẳng vào đề một bài viết thì lại bị khựng.
Khựng cái gì mới được chứ ? Đề tài để viết thì đã có sẵn,chẳng hạn định viết về một cuốn sách oái oăm của một Nữ Sĩ có tên tuổi ở Pháp và cuốn Calomnies ( Vu Khống ) vừa đang đọc dở dang.Viết về sự ám ảnh về cái chết và những cơn mê sảng điên khùng của ngưòi viết.Viết để biết mình nghĩ gì và điều mình suy nghĩ có quá đáng hay không ? Quá đáng vì sự vội vã khi suy sét một sự việc .
Đang nghĩ đến sự ra đi của người chị nuôi để viết như một lời tiễn biệt.Cái đám táng đơn giản.Không đèn nến,không đầy ấp những vòng hoa chia buồn,không có những bài từ biệt dài đến thảng thốt,không có câu kinh gõ mõ niệm chú.Không…không…
Chỉ có vài lời từ biệt của người thân và bạn hữu từ thời trung học của chị. Chị thích bài Biệt Ly,thích bài Lòng Mẹ thì chị được nghe .Nghe các con trong lên đứng trên bục gỗ và cầm bản nhạc ghi lời hát…’’ Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình….’’
Ai cũng khóc.Nước mắt dàn dụa khi nghĩ đến sự sống và sự chia ly của cái chết….


Viết gì nữa cho những hàng sắp tới ?

Viết về sự gian dối lừa đảo của những kẻ thích gạt lừa từ sự mua bán trên net.Viết về chuyện bà Ả Rập chùm khăn kín mặt mày chỉ chừa 2 con mắt khi lái xe,bị cảnh sát chận phạt để lòi ra chuyện ông chồng của bà có đến 4 bà vợ khác nhau, 4 bà đẻ tù tì mỗi bà 4 đứa con để gian dối khai gian ăn tiền an sinh trợ cấp xã hội của nhà nước.. . Chuyện con oắt con 12.13 tuổi đã phì phèo thuốc lá và nổi cơn ‘’ ngựa chứng ‘’ sớm để nạp mạng cho 4,5 thằng oắt khác mần thịt hội đồng cả bao ngày trời….
Chuyện…chuyện….

Ai chẳng biết,viết là một hình thức để kể những mẩu chuyện.Có lớp lang thứ tự để
đủ làm người khác đọc và dễ hiểu hay không lại là một chuyện khác !
Như vậy,phải bắt đầu từ đâu ? Chuyện vui hay chuyện buồn ?




** NHỚ.



Khi nói đến chữ ‘’ Nhớ ’’ thì mình phải cám ơn bộ nhớ của trí não.Trí não làm việc tốt thì trí nhớ có thể tốt.Các ông Tubíp hay khuyên người ta ăn cà rốt để có trí nhớ tốt. Mấy ông thầy sách thì khuyên nên đọc nhiều,mấy nhà kỹ nghệ sản xuất games video cũng khuyên nên chơi game nhiều (…để bán chạy mặt hàng ).Còn tôi,tôi nên khuyên mình điều gì để cái trí nhớ không bị về hưu non ? Sợ mình bị mất trí ( nhớ ) nên tôi thèm đọc và thèm viết. Để có cái mà hầu hạ chữ viết của ký ức,tôi chịu khó đi ăn tiệc mời và đi thăm bạn bè.

Nhà mà tôi đến thăm vào một buổi sáng trời xuân còn lạnh lẽo là nhà anh chị nuôi của tôi.Cánh cổng vườn mở rộng cho thấy nhiều thứ hoa rực rỡ mọc đầy theo hai hàng hiên dẫn vào phòng khách.Bàn ăn vẫn trải màu trắng có lọ hoa như mọi lần tôi đến.Chỉ có bàn thờ và di ảnh của chị Loan là rất đơn sơ như ngày đám táng của chị.Không có ngọn nhang nào để thắp cho chị với câu kinh.Chỉ có ly nước trà trước di ảnh. Đám bạn yên lặng đứng khẩn cầu, đọc kinh rồi kéo nhau theo anh chủ nhà ra vườn nói chuyện.Mọi người biết anh buồn nhiều về sự mất mát nên ít nhắc đến cái chết quá nhanh chóng của chị.


Tôi loay hoay đứng trước tủ sách của anh chị.Chị là nhà giáo đã từng dậy Pháp Văn ở các trường tư thục thời Đà Lạt nên rất thích đọc sách, đặc biệt là những sách nguyên bản pháp ngữ.Mỗi lần đọc được quyển sách nào vừa ý là chị gọi tôi để giới thiệu sách và bàn thảo cả đến hàng giờ.
Trong các buổi tiệc,lúc nào chị và tôi cũng dành thì giờ nói chuyện với nhau về sách và những đoạn văn mình đã đọc.Trong các nhà văn khá nổi tiếng của văn chương Pháp,chị rất làu nhàu khó chịu khi đụng phải những cuốn khó nhai của nhà văn nữ Linda Lê ,người lai Việt Pháp và chuyên viết truyện từ pháp ngữ.

Chị nói :
- Con nhỏ này bị ám ảnh về chuyện khùng điên và quá rắc rối với cái đầu khi cầm viết.
Có lần ,chồng chị,ông Bs về hưu đã cười ha hả để trả lời :
- Anh để ý thấy những bậc thiên tài đều có một chất điên nào đó để sáng tạo.

Tôi đã yên lặng để ngẫm nghĩ.


Trong lúc mọi người đang dùng trà và hàn huyên,mắt tôi chạm phải cuốn Calomnies – Vu Khống - của nhà văn ‘’ rắc rối sự đời ‘’ vừa nói trên.Sách khổ nhỏ, được in rất đẹp.Dù không thích các truyện của Linda Lê từ các bản dịch sang việt ngữ,tôi đọc khái lược của bài giới thiệu sách và nổi máu tò mò hỏi anh chủ nhà :
- Cho em mượn.

Anh trả lời :
- Chú cứ giữ lâu mà đọc cho bể cái đầu,nhưng đừng quên trả sách kẻo chị ấy hiện về đòi từng đêm.Cuốn này anh cũng chưa đọc xong,thấy lẩn quẩn,lần quần muốn nổi khùng luôn.


Tôi hứa lời trả sách nếu đọc xong, tôi chưa bị khùng.Vì người điên khùng thì chắc gì còn trí nhớ ! Để xem sao.Và tôi hy vọng đọc xong thì có điều để viết.Tôi sẽ viết gì về trường hợp ám ảnh của sự điên khùng và lời tựa nhỏ mà cô nhà văn đã viết ở bìa sách : ‘’ Viết,là tự lưu đầy bản thân ‘’.
Tại sao thế ?! Viết để bộc lộ nội tâm.Sung sướng và đau khổ để viết.Không lẽ trong sự lưu đầyđã tự nhận,cô nhà văn đã không tìm thấy một sự tự ủi an cho tâm hồn mình ?


Tôi quay đầu nhìn lại tấm di ảnh của chị nuôi định đặt câu hỏi nhưng tôi thảng thốt nhớ lại chị mình vừa giã từ cõi đời từ hơn 2 tuần qua.

Tôi biết tôi sẽ nhớ đến chị để nhớ như từng nhớ.


đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 06.10.2011 01:09:00






..


RÁP NỐI GIỮA ĐỜI .


_____________________



Ghét sự vội vàng,tôi hay sắp xếp riêng cho mình những khoảng khắc nhất định.
Từ sáng sớm, đàn chim đã hót vang ngoài vườn .
Tập thể dục,hít thở để biết mình còn sống,từng giây từng phút….
Mùi cà phê thơm phức đánh thức khứu giác.Cuốn sổ Agenda ghi các việc cần làm mở rộng giữa tiếng nhạc rất nhỏ….Màn hình vi tính nhấp nháy các bloc notes và những giờ hẹn cần thiết.Tôi click chữ OK.

Khỏi cần giải mã,giải toán cái khỉ khô gì . Ở thời buổi này,người ta chạy đôn chạy đáo và ngã lăn vì đứng tim.Tôi biết rõ mình phải làm gì .

Làm gì ? Trời vào xuân.Trời còn lạnh cóng đóng đá trên kính xe.

Tôi ngồi vào bàn ăn.Nghe nhạc,thong thả đọc lại những bản thảo của học trò để dựng kịch cho buổi trình diễn sắp đến…

Chúng đã viết gì ?

Có đứa đánh máy và in ra rất đẹp.Có đứa viết ngoằn ngèo như con giun đất. làm mình nổi cáu.

Cha mẹ ơi ! Bản Kịch kể về nỗi tâm trạng u hoài và sự Trầm Cảm vì mất mát mà có đứa láu tháu như một đoạn phim nhạt thếch của tây hay trình chiếu ở Tv… Đứa học trò này chẳng hiểu cái đếch gì về tâm lý nhân vật ! Trời ơi ! Chẳng bỏ công mình đổ mồ hôi mỏi chân đứng nhìn học trò.

Thôi mà. Đừng cáu kỉnh làm mất vui buổi sáng.
Thôi mà. Chúng đâu có học Viết Kịch và đóng kịch để làm Bs tâm Lý ! Đành ghi vào note chữ ’’ Warning !’’ cho bài giảng sắp tới ( Và mình sẽ nhăn nhó trả thù )

Chộp cuốn Sổ tay bên tay trái – Ghi vào hàng chữ : Viết và Sống và Suy Nghĩ để làm gì ?

Vậy thôi.
Có thì giờ ngồi ở bàn giấy buổi trưa ,nay sẽ Giải Mã.Thứ décoder rất giản dị.

Khi sống – Không có nghĩa là ăn,uống,thở,ngủ và làm việc như một cái máy.Vui buồn,sướng khổ là những chuyện tất nhiên.Có người nói : Để tránh vòng hệ lụy ,hỉ nộ ái ối thì ta đi tu.

Đi tu ư ?
Phải biết hãm mình và có ơn Kêu Gọi ?

Có lần tôi đọc quyển sách tên : Histoires de Réincarnation bằng bản dịch Pháp ngữ của Giác Hương từ bản Việt Ngữ ký tên : Diệu Tâm - Diệu Ngộ với hàng chữ :
‘’ Soyez indulgents,lisez avec votre coeur,ne chechez pas les fautes
de ‘’ tournure de phases ‘’.Pensez qu’elle est là ( la traduction ),devant vous et qu’elle vous raconte ….’’

‘’Hãy nhân nhượng,hãy đọc bằng trái tim…hãy nghĩ rằng bản dịch này ở đây, trước mặt bạn để kể chuyện….’’

Lời dẫn đầu viết thêm rằng : « Đây là mẫu chuyện của đời sống đuợc viết bằng con tim và không phải bởi một nhà văn . Đó là sự sẻ chia với một ý muốn rất giản dị »


Đọc đến đây,tôi hiểu thêm về điều mình nên đọc và sẽ Viết.Viết như thế nào để tạm gọi là Viết bằng lương tri.

Viết với sự tự chủ sẵn có hay viết với nỗi cảm súc dâng trào như sóng biển để sau đó đọc lại ( Không bằng cảm súc nữa ! ) lại thấy bố cục,lớp lang lỏng lẻo để không nhấn mạnh được những điểm cần viết đã hoạch định ban đầu ?

Viết một bài Phê Bình văn học,Sưu khảo khác hoàn toàn với cách viết Tùy Bút.
Viết một bài Phóng Sự Xã Hội khác với cách viết về Tâm Lý Xã Hội….

Ta nên bắt đầu bằng cách dẫn đề như thế nào để dẫn độc giả đến những điểm cần thiết ?
Từ cách xuống hàng,bỏ dấu phẩy hoặc gạch nối…ta nên cấu kết và nôi liền những Phân Đoạn như thế nào ?
Ta có cần viết nháp trước hay không ? Viết ra sao để có thể cắt xén và ráp nối khi đọc lại để hoàn thành bài viết ?

Tấy cả những điều ắt có và đủ của người viết giống như công việc của nhà làm phim và ráp nối ( montage ) – Có những cuốn phim rất rắc rối về tình tiết và chứa đựng nhiều điểm phải hiểu ngầm làm người xem phải chóng mặt, đau đầu rời ghế rạp – Có những cuốn phim được dàn dựng rất đơn giản,nhưng khi xem xong,người ta lại có dịp nghĩ đến và thấm thía ! Thấm để giữ lại một bài học đời. ( Có những bài học rất đắt và không đắt ! )


< Viết đến đây,liếc đồng hồ ở góc máy vi tính,thấy đến giờ đi làm rồi.
Một ngày dài với công việc và nghĩa vụ.Vui vẻ mà làm.

Trên con đường vừa ngập nắng.Nghỉ ngơi với tiếng nhạc êm ở dài FIF Fm,thử nhìn ngắm những cách lái xe của những người vội vã đằng trước, đằng sau,bên cạnh…họ là những chuyện đời,là những cuốn phim được và bị ráp nối.

Còn tôi ? Tôi sẽ ghi nhận và đạo diễn ,ráp nối cuộc đời của mình ra sao ?

Trong một cuộc sống có chữ Đất Nước,Xã Hội,Gia Đình,Nghĩa Vụ,Việc Làm và những nỗi Đam Mê…

Tôi đã và chia đều những thứ ấy ra sao ? Và Văn Chương ,Thi Ca đã chiếm bao nhiêu thời gian của tôi ?

Tôi thử nhớ lại những trang sách dạy về ZEN và thử không nhìn đồng hồ nữa.



đăng sơn.fr

…Viết trong một khoảng khắc trước giờ làm việc…..


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 06.10.2011 23:45:22




..


THÊM CHỪNG ĐÓ THÔI.


_________________________________________





Thường thì tôi thấy có vẻ khó khăn khi tìm được một cái tựa cho bài viết.

Không lẽ túng quá,lại mượn nhầm ,cầm nhầm một tựa truyện của người khác cho dù những cái tựa đó rất đẹp hoặc dịu dàng như Lá - Kỷ Niệm - Như Đã Từng Quen hoặc Chỉ Chừng Đó thôi ( ? ) .

Làm như thế chứng tỏ là mình quá nghèo nàn về sự suy nghĩ và ngại tìm phương cách tìm tòi cho chữ nghĩa.Ở một bài viết,nếu tinh ý,người đọc có thể đoán được đại ý của bài khi bắt đầu đọc cái tựa bắt mắt.( Điều này không hẳn lúc nào cũng đúng và còn tuỳ thuộc vào điều gửi gấm riêng của tác giả ) .


Chiều nay.Trời mờ thu,lúc mưa,lúc nắng.
Tôi tìm được cho mình một khoảng khắc lắng đọng để đọc " Lặng Lẽ Nơi Này " *.Lần mở máy ,thấy cái tựa là thấy âm thầm lặng lẽ rồi.Lặng lẽ như một tiếng nói thầm của mình vơí mình . Những con chữ có thể thay cho những lời muốn nói mà có khi không dễ dàng nói được - Không phải vì thiếu ngôn ngữ để diễn đạt - không phải vì không còn điều gì để nói vơí người đối diện...

Khi đọc những trang chữ,người đọc cảm thấy có một tiếng nói rất thầm.Thầm vì thế giới chữ có thứ ngôn ngữ và tiếng động riêng của chúng.Tiếng động ấy đến từ một tâm hồn,từ một suy nghĩ hoặc những phút chốc suy tư về thân phận,về tình người,tình đời...Người viết nói điều mình muốn nói bằng hình thức diễn đạt trên dòng chữ.Chữ kiểu gì cũng là chữ,chữ có màu sắc pha trộn từ những cảm nghĩ rời được ghép lại.

Đọc từ bài viết này sang bài viết khác,người đọc khám phá ra sự âm thầm,nỗi cô đơn đang vỡ ùa hoặc dấu kín trong tận cùng cõi sâu. Hình dáng bề ngoài của một khuôn mặt người viết đã chỉ là một cái vỏ.Khi cái vỏ ấy tỏ thái độ và ý muốn mở cửa thì người đọc sẽ dược mời vào khu rừng của tâm hồn là một thế giới riêng.Rất riêng.

Đọc,và ngừng lại một thoáng chốc để nhận ra rằng : Hình như ở mỗi con người đều có một góc của sự cô đơn lắng đọng.Từ một góc đêm của nỗi cô đơn tịch mịch,ngồi dậy ,thử tỉ mỉ sắp xếp lại những suy tư thành một bố cục cho bài viết là một đoạn đường phải trải qua.Viết gì ? Viết thế nào để diễn đạt,để thử kể về một câu chuyện và qua câu chuyện ấy,ta muốn nhắn gửi một điều gì ?


Độ rung cảm trên từng câu văn ,đoạn chữ nào cũng có một cái đẹp riêng của chúng. Đọc xong,ngồi ngẫm nghĩ,thử nhìn ngắm lại rất chậm những quang cảnh bao quanh đời sống,ta lại có thể khám phá ra một vẻ đẹp rất nhẹ nhàng,giản dị của đời sống có tâm hồn.

Xin cám ơn chữ nghĩa.Cám ơn người viết đã mở cửa tâm hồn mình để chia sẻ những suy tư.

Thêm chừng đó thôi như một cách trải lòng....







đăng sơn.fr

* Đọc " Lặng Lẽ Nơi Này ". Màu Hoa Khế.

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 07.10.2011 15:34:24






VIẾT.
Bản Quyền và Tài Sản Tinh Thần .




__________________________________






Tôi có hai thứ cảm giác khi viết : Lạnh và Nóng !

Lạnh cũng có thể nằm trong chữ TĨNH - TỊNH. Tĩnh lặng để có thể giữ được sự tự chủ - cái căn bản và một bàn đạp để có thể viết.

Nóng ư ? Nóng bằng nhịp tim và dòng máu.Tim bơm máu và trí tuệ điều khiển con chữ đến từ những ngón tay.Khi những bài viết được gửi đi bằng hình thức này hay cách khác ( Diễn đàn Net,báo chí... ) theo tôi,là sự truyền đạt từ nội tâm của ý nghĩ.Viết thật bằng chính tâm hồn thật của mình.Ta có nhiều cách để viết - Viết theo kiểu múa bút tỏ dạng hoa lá cành và " mượn đỡ " cách viết,cách sử dụng từ ngữ sau khi đã đọc khá nhiều từ những người viết khác - ( Sự lệ thuộc và bị ảnh hưởng hoá ! )

Tôi chọn cách thức suy nghĩ riêng để viết. Nhớ lại một ngày kia,tôi đọc được một lời phàn nàn của một người viết trên một Diễn Đàn là bài viết của anh ta đã bị " Khênh Vác- Mượn Đỡ " sang một cái diễn đàn khác,và lạ thay,cái tên tác giả đã bị đổi khác !


Tôi thì hơi may mắn hơn anh là bài viết của tôi cho dù có được " khênh đi " để nhập vào những trang Blogs của người viết khác,nhưng họ đã có lòng tốt là đã hỏi ý tôi. Dĩ nhiên là tôi sung sướng và vui.

Vừa rồi,có một người bạn báo cho tôi biết là bài viết mang tên : " Biển Xanh Để Thấy Chợt Nhiên " của tôi đã đăng ở Topic Chợt Nhiên Nhớ Nắng Saigon trên các diễn đàn đã bị và được khênh sang một diễn đàn và một cái Blog lạ ! Và dươí bài viết đã không ghi tên nguồn gốc đăng tải cũng như không có tên của Người Viết !


Như vậy là sao ?

Chữ viết và các ý tưởng không bao giờ được thành hình khi không có Tim Óc của người để ra nó.Những bài viết,những tác phẩm phải có người sáng tác và hẳn nhiên là có nguồn cội !

Đã bao lần tôi ngán ngẩm khi thấy có nhiều sự xâm phạm bản quyền.Người ta đã copy,sang băng đĩa lậu,đã chà đạp lên mồ hôi nước mắt của người sáng tác khi in đĩa,thâu thanh ,khi không đoái hoài gì đến việc tác quyền và bản quyền.

Tôi không thể nào quên hành động của một tờ nguyệt San có tầm vóc ở Nam California đã đăng một bài viết "Tưởng Niệm Ca Sĩ Ngọc Lan " dươí tên tôi và tờ báo này đã ngang nhiên tự sửa đổi lại cái Titre tên bài viết của mình.Tôi gửi thư lên tiếng phản đối và từ đó không bao giờ gửi bài vở cho họ nữa.Vì theo tôi,khi đã làm văn hoá thì chữ TƯ CÁCH và Chữ LƯƠNG TÂM phải theo cùng.

Đã có biết bao nhiêu tên bầu gánh văn nghệ đã ăn nhậu trên máu xương và nỗi khổ sở của những người vắt tim óc để sáng tác ?

Đã có bao nhiêu kẻ đã nhởn nhơ đạo văn ,đạo thơ để mơ màng có tí đỉnh hào quang và danh vọng phù du ?

Đã có bao nhiêu kẻ đã " mượn đỡ " và " cầm nhầm " tên tuổi của người đi trước dể mong có một cái sĩ diễn hảo ?


Liêm sỉ hay không là ở chỗ đó.Không phải chữ SĨ nào cũng giống nhau.


Viết những hàng này xong,tôi thấy máu mình vẫn còn nóng. Tôi thấy mắt mình vẫn còn cay sè !

Và tôi biết,cho đến hơi thở cuối cùng của mình,tôi sẽ không bao giờ chấp nhận sự ăn cắp về tài sản tinh thần.

Đối vơí một người viết.Người ta có thể tịch thu nhà cửa ruộng đất của hắn.Nhưng cái tài sản duy nhất,quý nhất từ trí tuệ ,tim óc của hắn,không ai có thể cướp đi.

Đó là thái độ đúng nhất của kẻ sĩ !




đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 11.10.2011 12:35:28




.... VIẾT ĐỂ THẤY ĐƯỢC MỘT CHÚT NẮNG.


_____________________________________



Sớm !

Trời dịu trong khu vườn nhỏ.
Tất cả đều yên tĩnh nơi phố núi.

Nhạc chạy nhẹ vơí những bài hát về mùa thu.Mở máy và thử viết một vài hàng.Ngắn.Gọn :


... " Bạn thân ái !

Khi nào ngủ dậy,có thì giờ thì bạn đọc thư đến từ xa.

Tôi thấy bạn có sự âm thầm buồn bã khi viết.

Bạn có nhiều nỗi buồn ư ?

Đời sống này không phải chỉ có toàn những nỗi buồn.Bạn có nghĩ như thế không ?

Tôi nghĩ bạn có thể tìm thấy một chút nắng xanh trong những bài viết của tôi.

Viết là một hành động sau sự suy nghĩ.Và hàng ngày ,khi đọc lại,ta sẽ biết rõ : ta viết để làm gì.

Tôi gửi cho bạn vài hàng chữ có chút mùa thu dịu để thấy đời này còn chút tình thân.

Vui lên bạn nhé.


______________________________



Vậy thôi.
Và tôi cảm thấy mình được vui.




đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 12.10.2011 13:01:27






THỬ ĐẶT LẠI MỘT CÂU HỎI.






_____________________________________________





Ở một tháng ngày cũ,tôi đã viết ở một diễn đàn trong một lúc muộn phiền :





... " VIẾT ĐỂ CHUẨN BỊ RA ĐI….. "



Em gái .

‘’ Văn chương hạ giới rẻ như bèo ‘’

Câu nói trên của một bậc tiền bối ,anh đã đọc lúc còn thời trung học.Lâu quá nên cái trí nhớ anh bị đóng rêu, đóng bụi quên mất tên người đã phán / Xin Lỗi /

Lúc ấy,anh chẳng thích tí nào với chữ ‘’ Rẻ như Bèo ‘’ – Nghe thảm não quá cho phần chữ nghĩa ! - Bây giờ thì thấy lời nói ấy là đúng.

Mà tại sao anh lại bắt đầu lá thư từ giã này bằng câu Văn Chương oái oăm ấy nhỉ ?

Tự trả lời luôn cho tiện việc và đỡ cho cô em gái khỏi phải suy nghĩ lâu :
- Bởi vì anh đang chán viết và muốn ngừng viết.

Viết để làm gì ?

Có ích lợi gì cho ai ,cho mình ? Hay chỉ tổ mỏi lưng ,mỏi mắt và để Viết như chỉ nói với một Khoảng Trống Không ?

Có khi nào em thử đứng giữa một cánh đồng hiu quạnh và thử hét lớn lên một mình không ? Chỉ có tiếng gió vi vu trả lời. Nếu muốn có tiếng dội,ta thử đứng ở vách chân núi hoặc dưới một thạch động ,sau khi hét vang,ta nghe gì ? Tiếng dội lại chính là tiếng của mình,thứ âm thanh ma quái,hụt hửng vang rền và im lặng lại trở về im lặng.

Đó cũng là tâm trạng của người viết.Và chữ của hắn đi vào quên lãng trong sự im lặng của thời gian.

Người ta nói : ‘’ Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn và phải chia tay ‘’
Với anh,cuộc vui lúc nào cũng có ở chỗ này ,chỗ kia.Chỉ cần ta có mặt đúng lúc và biết nhập cuộc nếu ta muốn.

Anh đã tập cách thức nhập cuộc với thế giới Net và tình cờ biết vài Diễn Đàn để đọc và viết. Thoạt đầu thì thấy mới lạ và vui.Vui vì tính cách interactif nhanh nhẹn của những lời góp ý và giao lưu liên mạng.Học hỏi nhiều điều mới lạ từ kỹ thuật,tin tức,chuyện đời vui buồn…..

Em,anh và những người lên thế giới net nhận thấy điều gì ?

Qua những hình ảnh, âm thanh và những dòng chữ,thế giới net cũng giống như đời thường của chúng mình.Hỉ, Nộ, Ái , Ố ,kẻ này,người kia loạn xà ngầu…. ( Thế giới net của màn ảnh và những khuôn mặt có lẽ chưa bao giờ đi sát với cung cách hoạt động của giới báo chí nên có nhiều lúc rất lúng túng,vụng về trong cách diễn đạt và có khi để xảy ra nhiều sự kiện tranh chấp lời ăn tiếng nói đưa đến nhiều việc đáng tiếc không đẹp về mặt văn hóa.

Chắc em còn nhớ đến một vài kỷ niệm về một bài viết về ‘’Cám ‘’ của một cô bé đã nhăn mặt phàn nàn về vấn đề trình độ văn hóa của một số người ?
Sau loạt bài xôi nổi gây nhiều phản ứng vì cô bé đập quá thẳng thừng.Cô bé viết lời từ giã và biến mất…
Chẳng biết cô ấy có trở lại diễn đàn nữa không ? Và nếu trở lại thì với một cái tên mới như thế nào ?

Đây không phải là lần đầu anh chứng kiến những sự việc ra đi hoặc thay đổi tên tuổi như thay áo của một số ngưòi viết.Thế giới ảo có cái hay là tạo phần đất cho những người thích viết có chỗ để diễn đạt.Nhà văn ,nhà thơ ồ ạt ra đời theo một phương hướng mới tự biên ,tự diễn và thoải mái tự tình tán tỉnh …

Sau những bài thơ là có thêm những người si tình và chết ngơ ngẩn vì tình dù không hề biết sau màn ảnh và dòng chữ, đối tượng của mình ra sao ? Đàn ông, đàn bà , ái nam ái nữ,tình trạng gia đình,con cái….. ?

Nhưng nói gì thì nói, ở thế giới net và các diễn đàn và trong những cuộc vui,anh cũng may mắn tìm ra được một ít bạn viết ‘’chân tình’’ ( Danh Từ Chân Tình ,anh phải đóng ngoặc kép vì chữ này có giới hạn của nghĩa tương đối ! )

Vì lẽ : ‘’ Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn và phải chia tay’’

Chia tay để gặp lại trong niềm vui trùng phùng hay chia tay là lặng lẽ khoác áo ra đị,không một lời từ giã ? Trong những năm tháng vùa qua ,chúng ta đã chứng kiến những người lẳng lặng ra đi – Đi rất nhanh như lúc họ đến kết thân.

Và anh.Anh đã ở lại……Tiếc nuối khi đọc lại những dòng chữ họ đã viết từ những Chủ Đề,từ những lời Góp Ý…
Anh ghét chữ Kỷ Niệm.Kỷ Niệm đồng nghĩa với chữ Quá Khứ và đã mất.
Đành thế.

Hãy vui buồn vừa phải khi đọc những dòng chữ này.
Rồi anh cũng phải ra đi khi không còn điều gì để nấn níu.
Ra đi không có nghĩa là biến dạng.
Nếu ở một diễn đàn khác thích hợp hơn,hy vọng anh vẫn còn vài điều để viết.
Viết mà không đổi tên , đổi họ để anh giữ mình là mình.Trọn vẹn.

Trước khi dọn hành lý.Dĩ nhiên anh nhoẻn miệng cười để chào từ giã em và một số bạn bè thân thương ở đây.

Chúc vui.


đăng sơn.fr

< VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ? <






__________________




Có những lúc như thế.Tôi thấy mình nên chọn một thời điểm để biến mất.






_________________________________________________________________________

SuongAnh
  • Số bài : 7179
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.05.2007
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 12.10.2011 18:38:05
Đăng Sơn thân mến!

Chúng ta đôi khi lại có những câu hỏi thật là ngớ ngẩn mà chính mình cũng không thể nào hiểu nổi hay trả lời cho thông.
Thế, mới là dòng tư tưởng cuả con người, nó luân chuyển từng giờ khắc một, từng tí xíu cuả sát na, khi mà tâm khởi thì trí lưu và vận hành vào bàn tay tuôn ra thành con chữ...

Viết để làm gì ???  với SA chẳng làm gì cả, viết chỉ là để viết, buông dòng tư tưởng theo sự cảm nhận, rung động cuả thời khắc đó. Dù khi đọc lại nó chẳng ra gì, thiệt dở tệ với ngay cả chính mình chứ đừng nói đến ngưòi xem, có phải thế không?
Thế nhưng, đó mới chính là dòng tư tưởng thực sự cuả mình, bởi một khi mà đã buông lời, đặt bút xuống...tất là ta đã viết bằng với sự suy nghĩ cuả khối óc, cảm xúc theo nhịp đập cuả con tim. Có nghiã là đã viết bằng TÂM HUYẾT.

Bạn đừng nghĩ, không có người đọc để rồi viết bưà bãi, viết cho có viết, viết để chúng tỏ mình là người văn hay chữ giỏi đâu nha. Có người đọc đấy, nhiều hay ít, thích hay không thì SA không biết; Song, rõ ràng là có. Bằng chứng là SA đây nè, thỉnh thoảng khi rảnh cũng quá bộ ra khỏi vườn thơ tí xíu để hiểu thêm hơn sinh hoạt cuả hàng xóm chung quanh, có gì hay để học hỏi thêm và rút kinh nghiệm. Vời SA (có thể có thêm một số bạn đồng ý tưởng) viết không có nghiã là lấy con chữ ra mà dày vò, đày đoạ, để đối kháng với người mình không hạp hoặc tô son điểm phấn để lôi cuốn thêm fan hâm mộ...Dĩ nhiên là văn chương, thì không thể không có từ hoa mỹ để diễn tả nội tâm, hay dùng ái ngữ để làm đẹp lòng nhau trong cung cách xử thế. Song, phải bằng một TÂM CHÂN NHƯ, một cái tính TỰ KHôNG.
Tránh những xảo ngôn, mỹ từ rỗng tuếch, khi đọc vào sẽ thấy rỗng không, như con người mà mất đi cảm tính khác nào một người bị bệnh tâm thần. Bạn đồng ý với SA không?

Mỗi bài viết cuả bạn hàm chưá một ẨN Ý rất thâm trầm thú vị, cho nhũng ai yêu thích con chữ thật sự.

Này bạn, cứ hãy viết đi...
Ai lại bảo viết sẽ không người đọc, ít ra cũng có một cặp mắt nhìn vào. Ấy là đôi mắt cuả bạn, bởi viết rồi thì phải đọc lại mà, có phải thế không? Đừng bỏ phí dòng tư tưởng cuả mình thể hiện qua ngôn ngữ. Viết như bạn dầu sao cũng có một ' tấm lòng ' vì con chữ, đọc bài viết cuả bạn người ta không quá ngộp vì những yêu thương nóng bỏng, hay không đến nổi cuồng tâm vì bực bội, tức giận.
Thế thì đừng đặt ra câu hỏi :tại sao không viết? và viết để làm gì ? Bạn nhé!

Thân ái!
Sương Anh

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 14.10.2011 02:55:06


...


Xin cám ơn Sương Anh đã ghé thăm và để lại chữ viết .

Lời chia sẻ của bạn làm ấm lòng ...


Chúc bạn vui khi viết


Thân ái.

nđs.

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 22.10.2011 13:01:35



..


VIẾT ĐỂ THỬ TRẢ LỜI MỘT BẠN VIẾT.

_______________________________






Có những điều không vui khi thấy một số người đã dùng chữ để húc nhau -đập nhau,một người viết đã gửi thư tâm tình và phàn nàn.

Nhận được thư -Đọc kỹ và tôi phải trả lời :



" ...Anh chỉ còn là một bébé với người thân như đối vơí Bà nội,cha mẹ...

Khi trở thành đàn ông thì anh " ngầu lắm " - Anh giả vờ hiền lành vơí người hiền.Anh biết Húc và rất vũ bão vơí những người không tôn trọng sự công bằng và lẽ phải.

Đời sống và lòng dạ của người đời đã dạy anh nhiều thứ.Lắm lúc,
anh " giả vờ " ngây thơ để còn có một niềm tin vào con người.


Trong vấn đề chữ nghĩa cũng thế.Anh biết có nhiều dạng người dùng chữ và bôi bẩn chữ.Đọc họ,anh nhận ra đuợc cái chân tướng Ảo từ một cái tâm không có thật ( Cho dù họ đã cố gắng che đậy bằng những danh từ hoa mỹ ) Theo anh,chữ nghĩa nên được xuất phát từ tâm.

Và hy vọng anh sẽ quên được họ.

( Một ngày nào đó,khi biến mất khỏi ở một vài diễn đàn , anh sẽ chào hỏi em,chào từ giả một số ít bạn hũu thân thương ở đây và anh biết rõ là mình chẳng còn gì để nuối tiếc ..)


---------------





Có lẽ cũng nên dừng cách động bút.







đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 27.10.2011 01:57:11


..





KHI KHÔNG CÒN NHỮNG GIẤC MƠ.



---------------------------------------------------------------



Một ngày kia,em đã nói :

" Em không có giấc mơ "

- - -

Làm sao tôi có thể tin
Ở một câu nói đơn giản mà có chứa bao điều thất vọng và buồn bã.

Tôi đã đi qua rất nhiều con đường
Đã gặp biết bao người dưng- rất dưng
Đã chạm đến biết bao nhiêu nỗi buồn không kể hết
Và chưa bao giờ tôi gặp được một kẻ không bao giờ mơ mộng
Để sững sờ và ngạc nhiên quá đỗi

Những ước mơ của một con người
Là một khoảng xanh của bầu trời xanh ngát
Là một khu vườn có đủ màu sắc
Là một hơi ấm cho những mùa đông lạnh giá
Là tất cả những điều mà sự hiện thực khó cho phép


Tôi đã có những giấc mơ,những ao ước mà kể ra thì thật phi lý
Tôi mơ sự hoà bình trên ghế giơí
Mơ những con người chỉ hiền lành nhìn nhau và học cách yêu thương nhau
Mơ những điều được kể trong kinh thánh là sự thật
Mơ những nhà hiền triết hãy tỉnh táo hơn một chút
Ngoài những quyển sách viết toàn điều thừa thãi

Chiến tranh,mùi tử khí của bom đạn
Đã giết dần mòn những ước mơ của tôi
Những tâm hồn ghẻ lở và những ánh mắt hận thù
Đã thành lời ai oán
Trong một lời kinh đêm


Tôi đã nhận thức và hiểu rất rõ
Thế nào là tình đời ?
Thế nào là tình người
Ở một góc địa ngục

Tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt
Của những đứa trẻ mồ côi
Của kẻ tử tội trước giờ lên ghế điện

Tôi đã sợ hãi
Khi nhìn và lắng nghe lời kết tội của những quan toà áo đỏ
Khi bắt gặp những tia nhìn hồ hởi của những kẻ chuyên nghề kết tội

Tôi đã gập người để không còn tìm được lời lẽ nào
Để chạm mắt vào những dòng chữ in đậm trên báo chí
Báo in đậm những câu chuyện rất " lá cải " và lấp liếm
Để kể về chuyện trăng hoa,ăn cắp,thâm lạm của những gã mặc đồ đẹp làm quan lớn
Chuyện lăng nhăng ở căn phòng khách sạn
Chuyện con đàn bà mở to cặp mắt mơ thấy tên tuổi mình rủng rỉnh hám hơi tiền


Những giấc mơ,những từng ấy ước ao
đã trở thành nỗi ám ảnh của một thân phận con người

Tôi muốn biến mình thành đá sỏi
Muốn mất đi từng cảm giác đói ,lạnh,khát khô
Muốn đừng có trí tuệ và trái tim nhạy cảm
Để không còn đau khổ,chua cay,thất vọng

Và có lẽ khi trở thành đá sỏi của sự tận cùng thất vọng như thế
Có lẽ tôi sẽ hiểu câu nói của em

Em và tôi ơi !
Chẳng lẽ ta hoài thất vọng ?
Chẳng lẽ những lần tôi ngậm ngùi ngồi gõ chữ
Là toàn thảy những đắng cay ,những tiếng gào thét vọng lại từ thinh không?


? ?





đăng sơn.fr


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 28.10.2011 15:16:54


..





VIẾT Ở MỘT KHOẢNG KHẮC.



_____________________________________






Khi viết,người ta cần cho mình một thoáng chốc yên lặng để trải lòng.Khó có thể ngồi viết ỏ một chỗ đầy tiếng động của sự náo nhiệt. Cách hay nhất là thử dành riêng cho mình một khoảng khắc Sớm và Muộn nhất trong ngày.

Sớm ở một buổi sáng,khi tất cả dường như được đổi mới để bắt đầu.
Hoặc chọn một góc đêm để viết muộn,khi mà những bận bịu lo toan trong ngày đã lắng động .

Viết về điều gì ?

Có thể viết về những trăn trở của cuộc sống cho việc Viết Muộn.
Có thể viết về những kỳ vọng và ước hẹn để bắt đầu cho buổi sáng.
Giữa sự khởi đầu và sự chấm dứt có một gạch nối hiện hữu.Gạch nối đó là mình chứ còn ai ! Cái gạch nối đang ngồi gom xếp lại những ý tưởng để viết.Tốc độ viết nhanh hay chậm còn tùy thuộc vào sự biến chuyển của ý nghĩ.

Nghĩ gì ?

Nghĩ về những sự kiện đã và đang trải qua.Nghĩ về sự thương yêu của những lời thăm hỏi xa gần.Nghĩ về những dối gian ,quỷ quyệt của con người.Nghĩ về sự hờ hững dễ quên của những trí nhớ không còn muốn làm việc…..

Mà thôi ! Nghĩ gì thì nghĩ.
Một ngày đã vừa dứt.Không còn thời điểm để viết loanh quanh nữa.Cái chỗ nằm đã được dọn sẵn để tô màu cho giấc mơ sẽ đến.

Ngừng viết và đi ngủ. Đi xem một đoạn phim mà không rõ cốt truyện và các nhân vật sẽ ra sao ? Giấc mơ của những thước phim không bao giờ có toàn màu đen trắng !




đăng sơn.fr
( Viết Muộn ở cuối ngày )

Thảo Lam
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 19.08.2011
  • Nơi: Thảo nguyên mới
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 29.10.2011 14:56:33
        Viết cho mình hay viết cho ai ?
 
         Thưa anh ,trước hết em kính lời chúc sức khỏe 
         Anh  và toàn thể bạn đọc.
 
    Viết ? Trước hết cho chính mình Anh ạ ! Dùng ngòi viết để nói với thế gian những điều chất chứa trong lòng mình. Có những điều rất xa lạ với mọi người ,có những điều không dể để người đọc chấp nhận. Người viết cần phải dũng cảm hơn ! Và dũng cảm nhất bằng sự trung thực tự đáy tim mình. Mỗi người viết phải như một người lính. Xung phong -can đảm -tìm tòi -sáng kiến...
 
          Em vẫn theo dõi những bài viết của Anh. Gần đây hình như Anh bộc lộ sự chán nản. Có phải Anh thiếu đề tài không ? Hay Anh sợ những bài viết của Anh không có người đọc ? Đó chính là lối mòn.
 
         Em rất sợ những người cầm viết chạy theo thị hiếu. Hy vọng không phải Anh nhé !  Anh viết đâu phải vì tiền , cũng chẳng phải mong nổi tiếng ?  Vậy Anh vì cái gì mà viết ? Đam mê - thói quen - bản năng ?
 
        Trong thơ Anh có thể bay bỗng để có những vần thơ đẹp ,thì Anh cần phải can đảm hơn nữa khi cầm viết. Viết thật ,viết thẳng và mới mẻ ,Anh chắc chắn sẽ chinh phục mọi người. Đừng sợ không có người đọc ,mà chỉ sợ không có đề tài để viết mà thôi  !
 
        Em nói thì mạnh như thế để khuyến khích Anh thôi chứ bản thân em lại chẳng biết viết gì . Em chỉ thích làm thơ thôi. Gần đây thấy Mưa phố Núi cứ viết lung tung còn khuyến khích em viết nữa chứ. Cô bé ấy cũng can đảm lắm và tràn đầy nhiệt huyết Anh nhỉ  ?
 
        Chúc Anh và Mưa đầy nhiệt huyết và mộng tưởng  để viết  ! Thật ra em cũng chẳng lớn hơn Mưa bao nhiêu. Mong Anh đừng cười  những lời khuyên ngô nghê của Thảo Lam , Anh nhé. Thơ của Anh rất trẻ trung phong cách ,rất vui làm thơ chung với Anh.   


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/102195/3490505209A94825A59F7E1BF9F5F43C.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2011 15:00:00 bởi Thảo Lam >
Attached Image(s)
Cầu vòng sắc thắm long lanh
Lòng em xanh thẫm cỏ lành ngọt thơm

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 31.10.2011 11:59:33



.......


< Xin cám ơn những ngọn lửa trên mặt chữ của Thảo Lam.

Chữ nghĩa có những cách làm ấm lòng khi viết.

Chúc em nhiều điều vui khi đọc và viết.


nđs.

.........

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 31.10.2011 14:55:33




..


đến vơí nhau
và.....
CÒN LỬA
ĐỂ VIẾT ?



________________




Buổi chiều kia .Nắng xế chiều nhàn nhạt.Gặp lại người bạn lớn.Anh hỏi,anh nói :

- Này cậu ! Anh vẫn theo dõi những bài viết của cậu ở đây đó trên các diễn đàn.Cậu có nghĩ là người ta có thể không hiểu và không thích những điều cậu viết ? Ở đời này,con người chỉ thích đọc về sex,tiền,sự ham muốn tiêu thụ vật chất và quyền lực....


Tôi nhìn anh,đành cười trừ và ngập ngừng :

- Em không nằm trong ý nghĩ của người đọc.Nghĩ mình có vài điều để viết về cuộc sống và tình đời nên em viết.Thế thôi !


Thời gian đứng vơí nhau ở giữa đường phố đang nhộn nhịp xe và chỗ đậu xe bậy không cho phép chúng tôi nói với nhau lâu hơn.

Thời gian là những điểm khắc nằm trên cái đầu kim và những con số nhảy múa của cái đồng hồ.Bạn tôi bắt tay để hẹn gặp lại.

Gặp lại nhau ở đâu ?

Ở nhà anh ,nơi một cái thành phố mà anh vừa dọn đến sau những sóng gió phong ba của đời anh ?
Hay là ở một góc vườn nhà tôi vào những ngày nắng đẹp? Tôi có góc vườn ở nhà đằng sau.Yên tĩnh ,rất yên để nghe tiếng chim hót trên đầu mái nhà hay trên những cành cây. Mỗi lần có bạn bè đến là cái góc vườn của tôi rộn rã lên tiếng cười nói.

Ai muốn nói gì cứ nói.Thoải mái - Tự nhiên.

Nếu trời trở gió,trở chứng để lạnh thì kéo nhau vào nhà trong.Ngồi ở phòng khách dưới những ngọn đèn ấm,tôi để nhạc loại thính phòng khe khẽ để tiếp mồi cho bạn nói.Ai cũng có một phần đời để kể.

Nếu không đến nhà,bạn cũng có thể vào trang viết như thế này của tôi.Bạn đọc gì ? Ngẫm nghĩ điều gì ?

Làm sao tôi biết được ?

Nhưng tôi biết : Mình còn vài điều để viết.



đăng sơn.fr


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 31.10.2011 15:13:36




***




NGƯỜI YÊU.






Tôi đang nhớ người tôi yêu.

Nàng mặn mà để có thể nói là nàng xinh đẹp lắm.
Nàng ngoan hiền từng buổi sáng tinh sương
Nàng dịu dàng trong trí tưởng của tôi
Nàng không bao giờ biết phụ bạc,gian dối như người đời đối với tôi
Nàng không thích sự ngoảnh mặt quay lưng
Nàng hay ủi an những lúc tôi có vẻ buồn phiền tuyệt vọng.


Có lắm lúc,tất cả những người đời quay lưng để bỏ rơi tôi.
Có đôi khi người thân của tôi bỏ quên tôi.

Nàng thủy chung ở lại.
Nàng ra tay ,cúi lưng để cứu vớt tôi.Nàng dùng lời lẽ ân cần để tôi được trầm tĩnh trở lại,để tôi có thể ngẩng mặt ứng xử với đời,để tôi còn được nguyên vẹn là tôi ( Dù nhỏ nhoi,tầm thường )

Khi viết những dòng này,tôi muốn ôm hôn nàng với lời nói cảm ơn.

Cám ơn em đã không bỏ đi
Cám ơn em đã mang tôi trong em.Chữ nghĩa ơi !! .Tôi có thể viết gì ,làm gì để hậu tạ em ?




đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 31.10.2011 16:07:59




Viết cho những người NGUỘI LẠNH







_____________________________________________




Nguội à !


Nếu lười bỏ dấu thì tôi có thể viết như sau :

" Nguoi lanh ne !

Toi co loi hoi tham đa bao lan ma khong thay tra loi - toi gian lam ! "
*


Tiếng việt của mình có sự rắc rối nếu viết không có dấu cho đàng hoàng,người đọc sẽ hiểu sai cái ý.Viết chữ kép là DAM DANG ( đảm đang - có thể bị hiểu là Dâm Đãng ! )

Bởi thế ,người ta có thể hiểu lệch lạc câu viết ở trên của tôi như sau :

* Người lành nè.
Tôi có lỗi hỏi thầm và đá bao lần mà không thấy trả lỗi.Tôi gian lắm ! "

Nhưng ...
Tôi nghĩ là người đọc có đầy đủ thông minh và sự chính xác khi đọc và điều chỉnh hàng chữ ấy.


Tôi hơi ngạc nhiên và thấy có chuyện lạ.Lạ ở vài cái thói tình của đời,của người. Đi trên đường phố hoặc khi đến nhà ai thì mình chào hỏi.Người được chào có thể đáp lại sự chào hỏi ấy từ một cử chỉ : hoặc bắt tay niềm nở hoặc nhẹ gật đầu hoặc cũng có thể nở một nụ cười mím chi cọp nếu cảm thấy xa lạ....

Nói về sự giao lưu giữa những người đọc và người viết ở một vài diễn đàn thì tôi đã " đụng " và gặp vài trường hợp cần phải nhắc đến :

Ở cái diễn đàn nọ,là người mơí đang ký vào nhập cuộc,thấy có một chủ đề thơ của một Nhà Thơ kỳ cựu đã post rất nhiều thơ ,tôi lân la vào đọc ,thích thú và làm bạo để lại vài lời thăm hỏi chia sẻ lưu niệm. Ngày qua,tháng lại,chẳng thấy ông nhà thơ ấy tỏ ra một sự tối thiểu xã giao trả lời cho một chữ khi nhận được lời góp ý.

Thế là,tôi tạm cất dấu đi nỗi buồn vu vơ để mỗi lần cứ thấy cái tên ông nhà thơ và những topic của ông ở rải dác các nơi chốn khác là tôi cũng chơi màn Tình Vờ.

Vờ theo kiểu :

.. Có chi đâu mà chào ,mà hỏi
Ta và người chỉ xa lạ thế thôi...




Thời gian cứ điềm nhiên mà trôi. Và khi viết,tôi tự hạn chế đến mức tối đa cho mình sự giao lưu trên thế giới Net được đặt tên là Ảo .* ( Sẽ có dịp viết thêm về cái thế giới Ảo này ở topic Thế Giới Ảo và Tình Thật )

Hình như càng có tuổi đời thì mình càng đãng trí ; gần đây,tôi có gửi cho một vài người đã có lòng góp ý và viết chung ở các chủ đề của mình.Và phát hiện thêm một vài điều để được tỉnh táo lấy lại kịp cái trí nhớ : Họ cũng không viết lại một câu để trả lời thư thăm hỏi.Họ chơi tình vờ....


Thôi ! Cũng chẳng sao.Ai lịch sự,tử tế,có lòng thì vui.

Ai không có lòng,không hào hiệp rộng lượng với tình thân của chữ nghĩa thì mình đành tặng họ một cái danh từ mơí nhất của năm 2012 : NGUOI LANH ( Nguội Lạnh )


Hình như càng sống có đầy đủ vật chất,con người càng lúc càng LANH . ( xin bỏ thêm dấu Nặng ở dươí chữ Lanh )



Hơi tiếc !
Cũng đành.







nđs.




Thảo Lam
  • Số bài : 136
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 19.08.2011
  • Nơi: Thảo nguyên mới
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 01.11.2011 14:35:38
Góp Vui cùng Anh nhé !
 
Anh ơi ! hôm nay ở Mỹ là đêm Halloween. Đi đâu cũng gặp ma ,ma lớn ma bé ,ma đẹp ma xấu...vô vàn kiểu vẻ. Gần đến nữa đêm rồi ,để em kể Anh nghe câu chuyện ma ngớ ngẩn nhé
 
 
                    NGHĨA TRANG BUỒN
 
           Một buổi chiều quạnh quẽ trong một nghĩa trang buồn. Có một con ma đau khổ đang khóc thương cho đời mình. " Bố khỉ ,ta không nên chết như thế này. Chẳng đáng mặt nam nhi đâu. Sư cha nhà nó ! Ta ức lắm , ta đã yêu thương nó biết bao nhiêu ,con đàn bà ngu xuẩn. Con mụ hoang dâm ,lừa dối. Ta sắp được lên chức rồi mà ,trời ơi trời ! Tôi không thể chết như thế này được."

          Hắn vừa lẩm bẩm vừa đập đầu liên tục vào mộ bia của chính hắn
           - Mẹ kiếp ! Ông mà...


          Đang nói hắn chợt ngưng vì một tiếng rên nho nhỏ vọng lại từ một bến bờ xa xăm nào...Tiếng rên thật xót xa ,bố khỉ ! Thằng khốn nào đang cợt đùa với ta chăng ?
 
         Hắn lắng nghe ! Có tiếng rên nho nhỏ từ một ngôi mộ gần đó. Tiếng rên nghe rất thê lương.
 
           - Hứ...hư... lạnh quá ! Lạnh quá đi mất. Hư...hư lạnh...lạnh buốt thấu da ,thấu tim...hư hư.
 
            - Này anh bạn , đã chết rồi còn sợ lạnh ư ?
 
            -Ông anh không hiểu đâu ! tôi chết trong buốt giá ,trong cô đơn lạnh lẽo. Tôi mới ngoài ba mươi thôi. Cuộc đời tôi đang thênh thang mà...hư...lạnh lắm.
 
            -Wow ! chú em trẻ thế cơ à ? Tiếc thật , chú mày bảnh trai đấy chứ. Nghĩ cho cùng đời là cái quái gì , Ta mới ngoài bốn mươi. Sống chết âu là cái số cả , nhưng giá mà ông trời biết thương ta cho ta thêm 5 phút nữa thôi , thì ta đâu đến nỗi chết mà không nhắm mắt.
 
           - Ông anh này cũng quái lạ thật ! Có sống thêm 5 phút nữa có ích gì chăng ?
 
           - Sao không ? ít nhất là ta phải nhìn thấy mặt hắn.
 
           - Nhà chị à ?
 
           - Không phải ! Con mụ chết tiệt. To cóc đếm tới ả.
 
           - Ai mà quan trọng với ông anh đến thế ?
 
           - Sư bố tổ tiên nhà nó , cái thằng dám ngủ với vợ ông. Ông rình lâu lắm rồi. Chú em biết không ? Ta lên kế hoạch hẳn hoi. Bữa đó ta cố tình về nhà bất thình lình. Thấy một chiếc xe lạ đậu trước sân nhà. Con mẹ ấy cấm có cãi nhé ! Ta vừa vào nhà đã nghe tiếng động lạ phát ra từ buồng ngủ. Còn chối vào đâu được ,con mẹ già mồm kia. Ta tông cửa phòng , cửa Lock. Ta dọng cửa ầm ầm
 
           - Mở cửa ngay lập tức.
 
           Chỉ có tiếng nước chảy...
 
           - Bà có mở cửa ra ngay không ?
 
           - Anh yêu về đấy à ? Em đang tắm mà...đợi chút !
 
        Giời ạ , chúng mày còn tắm nữa...Máu ông nổi bừng bừng... Con vợ xinh đẹp mủm mỉm của ông... Chúng mày...
 
            Cửa mở ,Ta xộc vào phòng tắm ,chẳng thấy hắn đâu ! Trong tủ áo chăng ? Không có , À ha dưới gầm giường ,cũng không thấy. Cửa sổ , phải đấy hắn có thề trèo cửa sổ. Không thấy ! Lạ quá hắn biến đi đâu nhanh thế !
 
           - Hắn đâu ? Ta túm cổ con vợ.
 
           - Mình làm sao thế , mình tìm cái gì ?
 
           - Nhân tình của cô đấy , giấu nó ở đâu ? Khai  !
 
           - Mình vớ vẩn rồi , làm gì có ai. Chỉ có mình em .

           - Thế ai thầm thì với cô , ta nghe rõ lắm ,đừng già mồm nhé !

           - Cái ti vi ấy mà

           - Thế chiếc xe đậu ngoài sân ?

           - Giời ! Em làm sao mà biết được. Đi mà hỏi hàng xóm.

         Con mụ đang câu giờ ta đây. Hay thừa lúc ta không để ý hắn lẻn xuống ga ra. Ta chạy bay xuống nhà để xe. Qua phòng giặt đồ , hay trong bếp nhỉ ? Không nốt , Ta lại chạy lên tầng trên kiếm thật kỹ tất cả các phòng... Tất cả các tủ quần áo. Ta mệt quá rồi ,đầu ta cứ nóng bừng bừng. Ta lại chạy xuống bếp , gầm cầu thang , phòng đọc sách. Ta cảm thấy mặt mũi tối sầm ,  lửa ở đâu nóng bừng bừng thế này , Ta không để hắn thoát như thế được. A ! hay là ngoài vườn , ta phải nhanh chân lên trước khi hắn leo tường thoát ra ngoài... Phải đấy ! nhanh nhanh...rầm !  thế là ta chết mà vẫn chưa tóm được hắn.

          - Sư bố nhà anh , ngốc đực  ! giá mà anh chịu khó mở tủ lạnh. Chúng ta đâu đến nổi như thế này. Hư...hư lạnh...lạnh buốt vào xương. 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2011 14:46:43 bởi Thảo Lam >
Cầu vòng sắc thắm long lanh
Lòng em xanh thẫm cỏ lành ngọt thơm

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 04.11.2011 00:39:56



..




VIẾT GÌ VỚI NHỮNG ĐIỀU NÊN ĐÁNG VIẾT ?



___________________________________________



Có những ngày,những buổi như thế này.Ngồi yên, đọc vài điều ở đây đó.
Đọc tờ báo với những mẩu tin được lập đi,lập lại từng ấy chuyện.

Chuyện mấy ông cha,mấy Ông Cố Đạo mặc áo dòng và làm bẩn áo dòng giữa câu kinh,lời nguyện. Ông đè con nít, ông làm bậy, ông không tha cả con nít tật nguyền, ông dụ dỗ đàn bà, ông bảo ông yêu, ông làm đàn bà mê ông và có bầu.Bề trên của ông biết chuyện, dấu nhẹm vì sợ tai tiếng ….

Chuyện con đàn bà thích được nổi tiếng đem bộ ngực giả,mông bơm lắc lư trên đài truyền hình,mục Rác Rưởi Trash Tv ! Sau khi được nổi tiếng và được đánh bóng tên tuổi,con đàn bà quen thói chơi bời,hút sách,uốn éo với đàn ông hằng đêm ở vũ trường,con đàn bà đâm chán đời,chán tình đời đen bạc,uống thuốc và rượu hòa nhau để tìm thế giới bên kia thiên đường và địa ngục…..

Chuyện thằng đàn ông chuyên nghề lừa đảo,ra tù lại tiếp đường lừa đảo những hạng đàn bà ham tiền,ham tiếng tăm ở thế giới thật và ảo……

Chuyện lá cải ba xu là thế.Ký giả,ký Thiệt mầy mò thu nhặt, vừa viết vừa bịa…..

Rời mấy tờ báo và mấy tờ tạp chí – Ghé mắt vào Net.

Đọc gì ?

Đọc thấy cái Topic mới chuyên đề ‘’ đánh đấm ‘’ của một Cô em gái ở diễn đàn.Em viết và em tố một cô em gái khác.


Đọc xong thấy nhức đầu. Vì nhiều lẽ :



Khi lý luận hoặc chỉ trích,ta có giữ được sự trầm tĩnh cần thiết để đưa vấn đề và vận lý ?

Vấn đề gì ? Ở chỗ nào ? Và Tại Sao ?

Khi viết. Ta có dùng thì giờ để suy nghĩ và có thể viết rõ ràng điều mình muốn viết hay không ?
Lúc nào thì ta nên xuống hàng,lúc nào không nên cách hàng để ý tưởng được thông suốt ?

Ta viết cho đối tượng để công kích theo chiều hướng nào ? Làm sao để đối tượng hiểu và không nóng nảy để có thể cùng thảo luận chuyện Thực Hư ?

Chuyện ‘’Đánh Đấm ‘’ theo hình thức Bút Chiến cần phải có một tư tưởng rõ ràng và nên sẵn sàng tiếp nhận ý kiến phản hồi của đối phương.
Bút chiến được thể hiện bằng câu chữ, thế nên sẽ có nhiều người trong cuộc và ngoại cuộc đọc.

Cái Đáng Sợ nhất là người Ngoại Cuộc sẵn sàng ‘’ xăn tay áo ‘’ nhảy vào cuộc như ta thường thấy ở ngoài đời ( Võ mồm và võ tay chân ! )

Gặp Loại người có phong cách trầm tĩnh,hiếu hoà,biết suy nghĩ thì êm thắm
Gặp phải hạng người hiếu chiến ,thích khiêu khích, đổ thêm dầu vào lửa thì…..

Muốn đổ dầu vào lửa và khỏi bị cháy – cũng dễ thôi – né né,tránh tránh,thụt ra thụt vào,chêm mấy câu chẳng đâu vào đâu.Kẻ trong cuộc sẽ bươu đầu,sứt trán.Kẻ vô đạo đứng ngoài vỗ tay reo hò như lúc xem trận đấu bò, đấu gà,dấu chó.

Cái ác tâm hiện rõ trên từng tràng pháo tay,trên những cặp mắt hoan hỉ.

Trong thế giới Ảo,tràng vỗ tay đó dược thay bằng những câu viết chẳng đâu vào đâu,có kẻ vào để vờ chào nhau,khích nhau theo kiểu vô tư đệ tam nhân ;có kẻ lợi dụng thả thêm những trái bóng dò đường xem ai là ai,kẻ nào theo phe nào…..


Chuyện thật,chuyện đời,chuyện Ảo chỉ từng đó .
Lên mạng,vào Net,chọn mục Diễn Đàn để làm gì ?
Tìm dịp công kích nhau ư ?


Ở ngoài đời thật của nợ nần,cơm áo,nếu còn rảnh hơi,chưa thấm mệt,ta cũng có thể khiêu khích,kiếm chuyện với những kẻ ta đã ghen ghét để hơn thua .Nếu hăng quá,dữ quá,ta cũng có thể vén quần,xăn tay áo thẳng tay đập lộn.Vừa gõ nhau vừa chửi nhau thậm tệ. Khi máu me đầm đìa,cảnh sát đến thì ta cũng vừa hạ hỏa và chúi đầu vào vách suy nghĩ.

Ta cần gì phải mò mẫm vào từng topic,chủ đề máu lửa để gõ chữ với bộ dấu tiếng Việt. Biết đâu,hung hăng,hấp tấp quá,ta lại gõ sai dấu và sai be bét chính tả để lộ rõ cái phong cách thật sự của mình sau một hay hai cái Tên Giả !

Nghĩ cho cùng,thấy tội nghiệp chữ nghĩa !
Tội nghiệp cho người đọc và những người đã có lòng vun sới cho nhân
tâm .Trong danh từ Nhân Tâm có ẩn chứa chữ Tình Nghĩa.

Chán ! Chán !


đăng sơn.fr

( Viết để Hạ Hỏa, để Miễn Húc và Cắn – Gâu gâu ! )

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 04.11.2011 13:15:08



.




NHÂN CHỨNG.





_______________________________________________________________________________






Ngày gần cuối tuần.

Hẹn người này,người kia ở nhiều điểm hẹn,nhưng điểm
hẹn cuối cùng để có thể gặp nhau là căn lầu ở giữa phố.Nhóm người họp nhau ở nhà vợ chồng Du chỉ vỏn vẹn dăm ba người : Ông bạn già,Bs về hưu,vợ chồng cô em gái và người bạn đời,nạn nhân, của tôi.

Cuộc nói chuyện thân mật được bắt nguồn từ một bài viết về cha tôi mang tên : Viết Để Nhớ Đến Cha . Và lẽ tự nhiên là tôi trở thành một nhân vật đứng trước vành móng ngựa ở phiên tòa của bạn bè và người thân.

Tôi phải ngồi lắng nghe và tôi phải nói để viện dẫn một vài vấn đề.
Vấn đề đến từ tôi khi hành xử trước đời sống vật chất và tinh thần. Cái ‘’ Tôi ‘’ một mình đã khiêu khích để những cái Tôi khác phản ứng theo kiểu Parler,c’est vivre – Nói là Sống !

Anh bạn Du nói :
- Ông là một thằng khó chơi và rất rắc rối ! Ông có tội độc tài,hung hãn trưóc nhiều vấn đề…..
- Sao bồ biết ?
Du cười nhè nhẹ :
- Đọc mấy bài viết thì biết chứ sao ?

Tôi thừ người ,trố mắt ngạc nhiên đến độ không tưởng.Vậy sao ?! Tôi đã quá chủ quan khi nghĩ thằng bạn mình nghiêng nặng về khoa học với cái nghề dược. Thấy Hắn khô khan như khúc gỗ thì đọc những bài mình viết để làm gì ? Và tôi đã cho rằng hắn viết thư mail cho bạn cũng khô cứng như đá với chỉ vài dấu phẩy,dấu chấm !

Tôi nhìn hắn rất lâu và thử tìm hiểu bạn qua câu hỏi :

- Bạn đọc về cái gì khi tôi viết ?

- Đễ hiểu cái áp đặt ý nghĩ của ông và hiểu rằng ông đã không sống hòa đồng với bạn bè. Ông chỉ thích sống một mình với ông.Nhất thể và khó chơi !

Tôi nghĩ rằng Du nói đúng và tôi cảm động khi bạn đã bỏ thì giờ để đọc và phân tích nội tâm của người viết.

Ông bạn già tên Tuy rời bài ‘’ Viết để nhớ đến Cha ‘’,trở lại bàn ăn,nhìn tôi và ông nói :
- Anh nghĩ em đã sống theo một khuôn mẫu áp chế và em sẽ rập khuôn theo hình tượng của cha mình.Cái tôi của em quá lớn.Chú mày hãy đậy bớt nắp cái ‘’ tôi ‘’ lại để có thể dung hòa với ý nghĩ của người khác.

Cô em gái xen vào :
- Anh ấy chỉ có thể sống một mình trong cõi hoang vắng !

Cả bọn đều tán thành lời cô em làm tôi sợ !

Tôi sợ là điều dĩ nhiên dù đã cố gắng đùa bỡn :
- Chừng 10 năm nữa anh sẽ đi tu.
-
Cả bọn ồn nháo lên như cái chợ vỡ :

- Khi đi tu,cấm mang theo computer để viết.Phải giữ lòng thanh tịnh ở chỗ tịch mịch.Cấm làm thơ ca tụng tình yêu.Cấm bén mãng chuyện trần gian.
- Tu hú thì có.Lòng gian tà đầy xác thịt.Tâm không tịnh thì tu thế nào được ?

Ông bạn già cười ha hả :
- Không cho nó viết lách,nó chỉ héo khô mà chết !
Bà bạn đời đổi giọng nghiêm nghị :
- Suy nghĩ như ông ấy chỉ làm ngưòi khác khó sống chung.Thế nào rồi cũng cô độc !

Phiên tòa kiểu thân mật này làm tôi đỏ mặt sượng sùng trong với cảm giác vừa vui ,vừa cáu.


Làm sao ta thấy ta rõ ràng bằng người ngoài với cái nhìn và sự suy nghĩ riêng tư của họ ? Họ thấy tôi lẻ loi,không chịu nhập bầy giữa những đám tiệc với bạn bè,tôi có tật hay bỏ ra ngoài đi dạo một mình khi muốn tránh những cuộc nói chuyện làm nhàm vô bổ…Họ thấy tôi uốn nắn lề lối với những đứa con và thấy tôi quên rằng : Mình và con cái là những bản thể khác biệt.Lề lối quân kỷ của cha ông thì làm sao bắt con cái phải giống như mình để chấp nhận ?


Ông làm sao bắt buộc được mọi người phải suy nghĩ và sống như ông ?
Ông rút mình trong cái vỏ nội tâm và ông đã phạm lỗi hung hăng trong cách lý luận của ông ! Ông đã …Ông đã….

Ừ, ừ…Dạ ,dạ trước nhũng lời chỉ trích. Đành trả lời trong một phạm vi rất giới hạn. Đành cười cười khi không còn lời lẽ nào hay hơn để phân trần.


Đành thế vậy . Còn phải học thêm mà.Học thêm gì ở một khoảng đời ? Học dằn xuống cơn nóng giận bốc lửa.Học cách nói dịu dàng để tìm được vài thỏa ước với người ,với mình.Học cách trầm lòng để suy nghĩ một cách trung dung,và để có thể viết….

Viết gì ? Viết để làm gì ?

Để kể chuyện lòng,chuyện đời hay để cao ngạo,khoe khoang,hợm hỉnh với cái tôi đáng ghét, đáng xử bắn ?

Viết để làm đẹp lòng hết thảy mọi người ? Hay viết để châm biếm đời và chua cay với cái tôi của mình ?

Rắc rối để làm chi ?
Hình phạt và phần thưởng dành cho kẻ viết là điều gì ?
– Sung sướng,thoải mái hơn hay là chỉ gây phiền não ? Đời chưa đủ gây cấn ,phức tạp hay sao mà lại chuốc thêm oái oăm vào người ?

Cái tôi một mình và những cái tôi khác ơi !
Có thể nào ngừng nói về cái tôi rất tệ hại của mình để chỉ viết để ca tụng cuộc đời và thấy đời đẹp như hoa ?


Nghĩ lại ,thấy tội nghiệp cho những người đã dằn vặt với nội tâm khi viết.

Viết để làm gì ? Và khi nào thì nên ngừng viết ?
Vĩnh viễn .



đăng sơn .fr

- Viết giữa đêm như một cách xưng tội.
….. à vous,mes amis.Et à toi,femme de ma vie.

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 04.11.2011 14:50:38




..




HÃY THẬT TÌNH VỚI NHAU Ở THẾ GIỚI NÀY.




__________________






Người mê chữ nghĩa và đọc quá nhiều thì hay được xem là con mọt sách.Có những con mọt khi đọc quá nhiều đâm ra ngơ ngơ,tỉnh tỉnh,có con mọt khác thì đâm ra đăm chiêu khi phải đối ứng giữa sự đời và sự việc xảy ra trong sách vở....

Mỗi con mọt có một căn bệnh hoặc những lề lối ứng xử với đời khác nhau.Có vài người nghĩ là mình quá tỉnh táo và đủ sống sượng để hay gọi Mọt Sách là người thiếu thực tế.


Còn người viết.Hắn lấy điều gì để viết ?
Viết theo chiều hướng nào ? Viết để suy diễn và diễn đạt từ một vài tài liệu đã tham khảo hoặc theo kinh nghiệm riêng của đời sống cá nhân thì có vẻ khô khan.

Viết theo loại tiểu thuyết thì lại bị gọi là hoang tưởng.Tiểu thuyết là những hoàn cảnh của từng phần đời góp lại của các nhân vật.

Trong tiểu thuyết,nhân vật nữ và nam có những lề lối suy nghĩ và ăn nói khác nhau.


Ở Face book,hoặc Twister,My space gì gì đó,người viết gửi vài dòng chữ,vài tấm ảnh hoặc âm nhạc theo kiểu thông tin cập nhật thì là điều thường thức thôi.


Để thoát khỏi cái cô đơn và sự giam hãm của nỗi lặng thinh,người lên mạng tìm cách nối mạng và kết bạn với nhau.
Có rất nhiều hình thức để kết bạn.Bạn Ảo hay bạn Thật thì chỉ có người trong cuộc mới biết.Biết ra sao ? Biết như thế nào khi đã dùng thì giờ kết đến ba bốn trăm người bạn ( Thống kê mới nhất của Mỹ thông báo dân chơi trên Facebook trung bình có đến hơn 500 người bạn ! )


Khi ngồi gõ phím chữ,chẳng hiểu nỗi cô đơn có bị tan loãng đi không ?

Hay ta chỉ tổ mất thì giờ thật cho những người bạn Thật ngoài đời ?

Đìều này nên cần nghĩ lại. Thế giới càng văn minh,con người sẽ có càng nhiều phương tiện kỹ thuật hơn.Khỏi cần mất thì giờ ra chợ mua đồ ăn.Cứ order ở Net là có sẵn đồ gửi đến( Tiết kiệm được thời gian để ngồi Net ! )

Có lẽ,đến một ngày đẹp trời nào đó,con người chắc sẽ chẳng cần sự giao tiếp thưòng thức giữa người thật và người thật nữa.Cái gì cũng phải cần đến máy móc !



Nghĩ lẩm cẩm để nói xàm, nói gỡ cho vui mà thôi.Cái giả thuyết ấy khó mà có thật.Vì dù sao đi nữa,những mối chân tinh một khi đã được giao kết theo một quan điểm dung hòa để có thể đến gần với nhau ,để thật sự có nhau và là niềm vui cho nhau vẫn là điều mà những người bạn thật tình hằng mong muốn.


Vậy đi.Vậy là vậy cho những hàng viết rất nhanh nhưng khá thành thật này.




đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 09.11.2011 01:40:49



..



THỬ VIẾT NHANH - VIẾT GỌN VÀ VIẾT NGẮN.



______________________________________________________




Ngày thuở nhỏ ,đi học.Giờ luận văn,thầy đọc một bài luận văn kiểu lòng thòng,thày cáu,gọi học trò :

- Em viết cái gì vậy hả em ? Bài luận của em dài ngoằn,thiếu phẩy,thiếu chấm xuống hàng.Đây không phải là văn.


Thằng nhỏ gãi đầu,mặt đỏ ké :

- Thưa thầy,em là học trò,em không phải là nhà văn.


Thầy nản chí,lắc đầu bảo trò ngồi xuống và thầy giảng một lèo về cách phân doạn và cách viết văn.Thằng nhỏ thấy bắt đầu buồn ngủ.Nó nhìn ra khoảng trời xanh bên ô cửa lớp và tìm cách thoát hồn.


...



Thời gian trôi.

Thằng nhỏ không còn là thằng nhỏ ngồi mơ mộng ở ô cửa sổ.

Thằng nhỏ đã thành người lớn. Đã là người lớn thì phải đối diện và ngã lên,ngã xuống vơí cuộc đời. Đôi lúc hoặc lắm lúc đụng phải chuyện đắng cay,đắng ngắt ở đời,thằng " người lớn " bỗng ngậm ngùi nhớ lại một câu nào đó ai đã nói :
" Đời không như là mơ "

Ừ,mà thật.Đời trần như những màn kịch mà mỗi nhân vật đời đã và đang là những nhân vật diễn tuồng.Có kẻ thiện,có kẻ ác ,rất ác.

Thằng mang tên " Người Lớn " biết mình không bao giờ có thể trở thành một nhà văn.Cái căn cước của hắn không có cái khoảng nào để ghi cái nghề nghiệp nghe rất hãi hùng : Nhà Văn - Écrivain - Writer .

Nhà văn là cái gì vậy ?

Có phải là kẻ hì hục ngồi nặn tim óc để viết ?

Viết gì cho ra hồn ? Và đọc gì để viết ?


Thằng nhỏ mang tên Người Lớn bỗng thảng hoặc,giật mình nhớ lại lời nói của ông thầy xưa :

" Hãy tập trung vào điều mình suy nghĩ để viết ,và hãy viết rất ngắn gọn "



---


Thầy ơi !

Em không đi học để trở thành một nhà văn.

Đời sống này đã dạy em cách nhìn nhận đôi diều về nó.Và em viết.

Em đã không mơ thành một nhà văn.

Vì thế - em đang học cách suy nghĩ để viết gọn và nhanh.






đăng sơn.fr


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 10.11.2011 13:04:29



______________________________________________


MỘT ĐOẠN VIẾT CHO NHỮNG KẺ HIẾU CHIẾN.



_______________________________________________





... Ta viết cho đối tượng để công kích theo chiều hướng nào ? Làm sao để đối tượng hiểu và không nóng nảy để có thể cùng thảo luận chuyện Thực Hư ?

Chuyện ‘’Đánh Đấm ‘’ theo hình thức Bút Chiến cần phải có một tư tưởng rõ ràng và nên sẵn sàng tiếp nhận ý kiến phản hồi của đối phương.
Bút chiến được thể hiện bằng câu chữ, thế nên sẽ có nhiều người trong cuộc và ngoại cuộc đọc.

Cái Đáng Sợ nhất là người Ngoại Cuộc sẵn sàng ‘’ xăn tay áo ‘’ nhảy vào cuộc như ta thường thấy ở ngoài đời ( Võ mồm và võ tay chân ! )

Gặp loại người có phong cách trầm tĩnh,hiếu hoà,biết suy nghĩ thì êm thắm
Gặp phải hạng người hiếu chiến ,thích khiêu khích, đổ thêm dầu vào lửa thì…

Muốn đổ dầu vào lửa và khỏi bị cháy – cũng dễ thôi – né né,tránh tránh,thụt ra thụt vào,chêm mấy câu chẳng đâu vào đâu.Kẻ trong cuộc sẽ bươu đầu,sứt trán.Kẻ vô đạo đứng ngoài vỗ tay reo hò như lúc xem trận đấu bò, đấu gà,đấu chó.

Cái ác tâm hiện rõ trên từng tràng pháo tay,trên những cặp mắt hoan hỉ.


Trong thế giới ảo,tràng vỗ tay đó được thay bằng những câu viết chẳng đâu vào đâu,có kẻ vào để vờ chào nhau,khích nhau theo kiểu vô tư đệ tam nhân ,có kẻ lợi dụng thả thêm những trái bóng dò đường xem ai là ai,kẻ nào theo phe nào…


Chuyện thật,chuyện đời,chuyện ảo chỉ từng đó .
Lên mạng,vào Net,chọn mục Diễn Đàn để làm gì ?
Tìm dịp công kích nhau ư ?



Ở ngoài đời thật của nợ nần,cơm áo,nếu còn rảnh hơi,chưa thấm mệt,ta cũng có thể khiêu khích,kiếm chuyện với những kẻ ta đã ghen ghét để hơn thua .Nếu hăng quá,dữ quá,ta cũng có thể vén quần,xăn tay áo thẳng tay đập lộn.Vừa gõ nhau vừa chửi nhau thậm tệ. Khi máu me đầm đìa,cảnh sát đến thì ta cũng vừa hạ hỏa và chúi đầu vào vách suy nghĩ.

Ta cần gì phải mò mẫm vào từng topic,chủ đề máu lửa để gõ chữ với bộ dấu tiếng Việt ? Biết đâu,hung hăng,hấp tấp quá,ta lại gõ sai dấu và sai be bét chính tả và cách hành văn để lộ rõ cái phong cách thật sự của mình sau một hay hai cái Tên Giả !

Nghĩ cho cùng,thấy tội nghiệp chữ nghĩa !
Tội nghiệp cho người đọc và những người đã có lòng vun sới cho nhân
tâm .Trong danh từ Nhân Tâm có ẩn chứa chữ Tình Nghĩa...





đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 18.11.2011 00:29:23



..



VIẾT.MỘT HÌNH THỨC ĐỂ SỐNG !


-------------------------------------------------------




Một cô bé láu lỉnh đã cắc cớ hỏi tôi :
- Có khi nào anh viết thêm Chủ Đề ‘’ Sống Để Làm Gì ‘’
không ?

Tôi đã ngẩn người một chập trên bàn viết.Câu hỏi ngộ nghĩnh và dễ trả lời quá ( dù chưa bao giờ ai hỏi tôi như vậy ) – Dư thừa chăng ?

Chợt nhớ lại câu của một bậc cha mẹ hỏi thằng con tham ăn :
- Mày sống để ăn hay ăn để sống ?

Làm sao thằng nhóc bé ti ti có thể trả lời được ? Vì lẽ trong cái ăn có sự sống,trong cái sống có sự ăn ( hưởng thụ )

Lại có lần, gã chán đời nọ đã dậm chân,than trời ‘’ Ôi ! Sống chỉ để chết mà thôi ( Vivre pour mourir ! )

Chán thật ! Tại sao được sinh ra và ta oằn oại kéo dài sự sống để chờ ngày chết ?

Nếu được và ‘’ phải ‘’ sống.Ta sống như thế nào ?

Sự sống và cái chết đã được đề cập đến trong những tựa sách của các triết lý gia từ ngàn xưa….Sống cũng như chết có nhiều nghĩa,nhiều cách. Động từ
‘’ Sống’’ xem vậy mà bao la và hàm ý bao gồm nhiều động từ ngầm khác như : Thở,cảm nghĩ,nhìn, ăn ngủ,uêu đương,sinh hoạt tình dục…..
Nhưng có điều..Sống ư ? Ta đã , đang và sẽ sống như thế nào ?
Câu hỏi này tùy thuộc vào thái độ sống ( tư tưởng ) của từng người. Đại khái như vấn đề định đặt cho chữ Hạnh Phúc và những tiêu chuẩn riêng để cảm nhận và đạt được Hạnh Phúc ! Rắc rối và cùng đơn giản cùng lúc !

Thử lấy một thí dụ,ta có thừa tiền,lắm bạc,nhà cao cửa rộng,vật chất thừa mứa nhưng ta chẳng may không có một đời sống gia đinh đầm ấm hạnh phúc thì đời ta lại thiếu thốn,nhạt nhẽo…Và nếu ta không đủ ăn,dủ mặc,bữa đói bữa no,sống quá chật vật.Tinh thần ta sẽ ra sao ?
Đủ ở chỗ nào và thiếu ở đâu ?
Cứ mãi suy nghĩ lung bung như thế,thế nào cũng nhức đầu,mệt óc …

Vậy thôi.

Tôi sống mỗi ngày với nỗi hoài mong được an ổn trong tâm hồn và tôi xin được chọn cách viết.Viết và đọc cũng là một trong những hình thức Sống ! Sống thật sự với những khía cạnh khác nhau của đời sống.Thấm thía và cũng thấy đó là một hạnh phúc.
Hạnh phúc tương đối trên những dòng chữ của người và của mình.


đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 22.11.2011 13:09:10


..




VIẾT CHO BẠN.





____________________________________





Bạn !


Tôi không đề tên Bạn ở trên đầu lá thư,nhưng tôi nghĩ là khi đọc những hàng chữ này,bạn biết là tôi viết cho Bạn.

Dễ hiểu thôi vì chúng ta là bạn viết và đã biết nhau từ nhiều nơi chốn.

Tôi đã có nhiều dịp đọc những bài viết của Bạn kể về những kỷ niệm của thời áo trắng.Thành phố của Bạn có những con đường mưa,có những con dốc,có những hàng cây nghiêng nắng nghiêng mưa theo từng mùa.Thành phố nhỏ của tôi cũng thế.Bạn và tôi đã không học cùng trường,cùng lớp nhưng mình đã có một thời tập vở...

Đọc ở đây đó từng mẩu chuyện viết cho thầy cô,cho những người bạn cũ đã rời xa và mất dấu.Từ những dòng chữ của Bạn đã nhắc lại cho tôi từng chuỗi ngày rất đẹp ở cổng trường và cửa lớp.

Ngày ấy,tôi đã rất thích một câu viết,một cái tựa truyện mang tên : Mây Bay Ngang Đầu ( Trí nhớ của tôi đã không nhắc rõ cái tựa truyện ấy là của ai ! ) Mà có hề chi Bạn nhỉ ? Miễn là mình còn d
điều để nhớ.Có những điều mình đã lỡ quên và cũng có rất nhiều việc mà mình chẳng thể quên.

Làm sao quên được cái thời cặp vở cầm tay ? Làm sao quên được màu phấn trắng bảng đen và tiếng thầy cô lúc vui vẻ,lúc nghiêm nghị ? Và quên làm sao được những lúc ì ầm chọc phá bạn hữu ?
Người ta hay gán cho học trò cái câu : Nhất quỷ nhì ma,thứ ba học trò.Phải rồi.Tôi đã không đủ sức làm ma,làm quỷ nên tôi làm học trò.Có lúc học trò rất ngoan trong các buổi học khi gặp môn mình thích.Có lúc học trò ngổ ngáo hoặc thẩn thờ ngồi ngó ra cửa lớp,hồn ngơ ngẩn theo nhịp đập của trái tim để " mây bay ngang đầu ".

Tôi đã thấy một bầu trời xanh ngát ngoài cửa lớp.Giờ toán,giờ lý hóa khô khan làm đầu óc tôi quay cuồng và tôi đã bị những con số không trên bài kiểm khi dùng thì giờ để viết một bài thơ tình đầu tiên.
Thầy gầm gừ tôi,thầy nói :
- Em có thể nhịn đói để làm thơ và viết văn ?

Thằng nhóc lớp mười một ngổ ngáo trả lời :
- Thưa thầy,em còn nhỏ,còn đi học nên em còn mơ mộng.

Thầy lắc đầu hạ bút cho thêm hai quả trứng tròn xoe màu đỏ ( Cả thẩy là 4 trứng ).

Thằng nhỏ hậm hực vơí 4 quả trứng và nó đổ lì,ngồi viết thêm vài bài thơ tình ướt như mưa.Nó nghĩ đến đôi mắt chớp chớp của con nhỏ áo dài ở trường bên cạnh.Con nhỏ dễ thương đó sẽ đọc bài thơ tình của nó và sẽ không giống thầy để tặng trứng cho nó.

Con nhỏ cột tóc ngồi dươí tàng cây của quán nước và ngẩn ngơ hỏi nó :
- Làm thơ tình cho em hả ?

Thằng nhóc cũng chơm chớp mắt và dấu nhẹm cái chuyện bị thầy mắng vì tội dám làm thơ trong giờ toán .

Ôi ! Những bài toán làm sao đủ du dương,trầm bổng bằng những bài thơ của Nguyễn Công Trứ,Đoàn Thị Điểm hoặc của bà Huyện Thanh Quan ?

Thằng quỷ nhỏ học trò biết rõ rằng đời người là những con toán.Nó hiểu rõ câu : Thơ văn chỉ đủ tạm nuôi và làm đẹp tinh thần.Thơ văn không thể nào thay gạo nấu cơm.

Vậy mà những tờ bích báo cũng được ra đời trong sự tận tụy của ban báo chí lớp.Thật ra,cái nhóm làm báo tường ấy chỉ vỏn vẹn có 3 que : tay họa sĩ minh họa,trang trí,đúa kia lo sắp xếp bài vở,còn tôi thì lo hì hục tìm kiếm, thu nhận bài vở và phải tự biên,tự diễn theo kiểu múa may quay cuồng.

Đến ngày nộp bài lên trang báo thì hỡi ôi ! Những tay anh
chị " nhà văn,nhà thơ " lặn mất không lòi ra một chữ.Thế là thằng nhỏ đành thức đêm để sáng tác và nặn ra vài cái bút hiệu dỏm để viết,để trám cho đầy trang bích báo học trò.Điều khó khăn là phải viết như thế nào để người đọc không thể nhận ra những bài viết ấy không đến từ một người !


Bây giờ.Ra đời.Mòn nhẵn,mòn lơ vơí đời sống,thấy mình còn chút hơi sức và tinh thần để còn yêu được con chữ thì lại lai rai viết tiếp.

Viết về điều gì ? Và tại sao viết ?

Hỏi như thế là đã có câu trả lời từ những bài viết của những người bạn viết,trong đó có Bạn.

Tôi đã đọc và nhận ra cách viết của Bạn từ nhiều cái bút hiệu khác nhau như cách thay đổi quần áo.Bạn đã có nhiều lý do để thay đổi áo quần.Đó cũng là một cách làm mơí mình.

Bạn ơi ! Còn tôi.Tôi thấy mình vẫn cũ đó chứ.Ù lì,lê lết vơí những kiểu cách xưa xẫm của mình.Mây lúc nào cũng là mây.Những cơn mưa vẫn là những cơn mưa cho dù bất cứ ở đâu.

Bạn tôi ơi ! Tôi viết những hàng này từ một chốn cũ,từ một kỷ niệm trên trang chữ để gửi cho nhau.Xin chúc Bạn lúc nào cũng mơí lạ cho những bài viết về sau.

Và tôi,tôi ở lại vơí mây bay ngang đầu.





đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 23.11.2011 23:45:51



..




Thêm Những Cái Mặt Nạ Đời



__________________________________________




Con người hay mang cái bệnh buồn bã.
Có khi buồn vô cớ và có khi vịn rất nhiều vào những lý do để buồn.

Để được vui và để giải toả những sự buồn phiền đó,người ta có nhiều cách,chẳng hạn như : Mặc quần áo,leo lên xe phóng đi lang thang,đi dạo phố sắm sửa,đi bơi,đi xem chiếu bóng hoặc tìm nguồn vui tinh thần bằng sách báo,âm nhạc.

Mỗi người mỗi kiểu ở đời,chẳng ai giống ai.

Tôi không có nhiều thì giờ cho lắm để cơn muộn phiền có thể ghé thăm.Khi đi thăm bạn bè trong những buổi họp mặt,bạn bè tôi hay rỉ rên thê lương vơí những bản nhạc kiểu " lính chê - Chế Linh ,Trường Vũ " và có người rặn thêm ra để thêm mắm muối,để thêm phần ảo não,ướt nhèm nhẹp.Nghe một vài bản thì thấy thâm thấm,nghe đến hết cái đĩa karaoké chừng chục bản như thế thì thấy không ổn và hãi hùng.

Ai cũng để ý và nói là nhạc Việt Nam thường có những ca từ buồn bã đến tận cùng. - " Anh bỏ em,em bỏ anh - Tình đôi ta chỉ thế thôi - Phải chi,phải chi ta đừng quen nhau....''
Tôi yếu đuối,nhạy cảm nên tôi né.Né bằng cách lẻn ra vườn hít thở mùi cây cỏ hoặc thả bộ đi lang thang ngắm đường xá quang cảnh.

Vào những ngày nghỉ,tôi có dịp ra phố,kiếm cái quán nước khá yên tĩnh ngồi đọc báo ,đọc sách hoặc nghêu ngao viết .

Có lần gặp một ông bạn quen ở trong thương xá khi đứng sắp hàng ở quày hàng cà phê.Ông rủ :
- Nè bạn.Tấp vào cái bàn kia nói chuyện cho vui.Có nhiều người vui lắm,tha hồ tán gẫu...

Tôi liếc về nhóm người đầy đủ đàn ông,đàn bà đang xì xào,thấy thêm một hai gã Ảo rât " Ảo ".Tôi dùng chữ Ảo - viết hoa - để tránh gặp họ vì tôi đã thuộc làu làu những câu chuyện họ đang kể và sẽ kể.Họ nói về tiền về xe đẹp nhà cao cửa rộng và những mánh lơí kiếm tiền và lắm lúc không THẬT qua những cung cách bịp của họ.Những người thích đeo cho mình những cái mặt nạ và mở máy " NỔ " lắm lúc đã làm tôi bức rứt không ít vì tôi không thích đeo bất cứ một cái mặt nạ nào khi nói chuyện.

Ngỏ lời từ chối lời đề nghị của ông bạn sơ giao thì nghe ông ta nói :

- Bộ ông có tính kỳ thị người việt hả ?


Tôi chỉ biết tủm tỉm cười nhè nhẹ.Ai nghĩ sao cũng được.Có những cái đám đông rất vui nhộn để ta có thể chọn lựa và hoà mình vào trong phút chốc để kiếm niềm vui.Tôi thích sự yên tịnh khi chọn được một chỗ ngồi đọc sách báo,ngắm thiên hạ.Trong cảnh một " mình ên ",tôi có nhiều cách thức để anh bạn tên BUỒN không thể đến thăm ( Đang bận rộn - miễn tiếp ) Thế là anh bạn mang tên Buồn tiu nghỉu và lộ mặt giận hờn để đi chơi chỗ khác.Có khối chỗ để anh ta có thể đến thăm.


Khi ngồi một mình thì tôi có cuốn sổ tay trước mặt và những trang giấy lại được ghi chú đầy những con chữ.Và dĩ nhiên, tôi thấy hài lòng khi mình có điều để viết.

Ở thế giới Net có rất nhiều điều để đọc và để viết.Dân cư mạng có thói quen gọi là Thế Giới Ảo hoặc là Phố ( từ chữ Phố Rùm - Forum ) .Từ những bài viết đó ,người ta quen nhau khi vào trang viết để đọc và để lại lời góp ý.Cũng từ cái thế giơí Net này,tôi có cái cảm tưởng là người ta đang trang điểm,mặc quần áo đủ màu sắc và có lắm khi trang bị thêm những cái mặt nạ để dự những buổi dạ hội hoá trang.

Đã có một vài lần,tôi được dự vài buổi dạ hội hoá trang ỏ đây đó ngoài đời.Có những người hoá trang rất khéo léo và họ có thể biến đổi giọng nói để người khác không nhận ra.Lần đầu thấy lạ thì thích nhưng vài lần sau thì tôi không tìm thấy có điều gì để thích và ở lại.

Trở lại việc nói về cái thế giới ảo đầy khói sương,tôi theo dõi và thích đọc những chủ đề của những người luôn thiết tha vơí một cái tên nick,cho dù họ có tham dự ở bất cứ diễn đàn nào,họ vẫn giữ nguyên một cái tên vơí một cung cách viết.Để thay đổi,có khi họ đổi tên nick nhưng vẫn ký lại bên cạnh cái bút hiệu cũ.

Ở thế giơí NET của dạ vũ hoá trang đầy hình ảnh màu sắc,đầy âm thanh xập xình thì tôi cũng thấy có biết bao điều vui buồn.Vui để có thể cười ồ và buồn cũng có hình dạng của sự thấm thía.Thí dụ như khi sinh hoạt từ vài diễn đàn,tôi có dịp giao lưu quen biết và " thân thiết " vơí một số rất ít bạn viết ( dùng chữ ít vì bản tính thận trọng ) và thấy thích những người bạn này vì tính trung thành để giữ nguyên một cái tên nick đã chọn.
Và một ngày kia,nhân khi vào đọc một chủ đề văn xuôi,tôi nhận thấy một phong cách viết y như những bài viết mà mình đã vào blog riêng của bạn để đọc.Tưởng là có kẻ chớp bài đạo văn,tôi thử so sánh thì thấy là cùng một bài viết mà có đến hai cái tên và cùng có nhiều tên ở một diễn đàn .
Thấy ngỡ ngàng khi tự hỏi : " Hoá ra thân vơí nhau,chia sẻ vơí nhau nhưng vẫn qua một hình thức dạ hội hoá trang.

Ngỡ ngàng và chợt hiểu rằng : Đôi khi những kỷ thuật của sự điểm trang ( hay là cách đeo mặt nạ để viết ) cũng rất cần thiết.

Tôi hỏi lại chính mình : Khi ngươi viết,cái mặt nạ của ngươi là gì ? Đeo nó vào hay không đeo ? Và lúc nào cần phải chế biến ra nó và đeo lên mặt để tự bảo vệ mình ?

Tôi cũng nhớ lại một câu viết và nói của một cái nick trên phố .Cô ấy nói :
- " Net là một trò chơi.Thật quá để làm gì ? " - Người ta có thể lên Net để sáng chế ra một trò chơi.Trong những trò chơi vui vẻ ấy có món gọi là tình ảo "

Sau câu nói ấy,cô ( hay anh ấy ?) biến mất.Biệt tăm !


----


Thấy cũng vui.Hình như trong cái vui ấy có loáng thoáng hình ảnh của một cái bóng biết đeo mặt nạ.Cái mặt nạ ấy tên là Buồn.


Buồn ơi ! Ta không chào mi.Bận rộn lắm !
Xin đừng đến - Miễn Tiếp !







đăng sơn.fr


Vách Cũ
  • Số bài : 42
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.02.2010
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 24.11.2011 01:40:29
Miễn tiếp thì .. BUỒN .. ngồi một mình,

Nhìn mây trôi mênh mang
Nhìn đôi chim lang thang .. lang thang .. .

Happy Thanksgiving to anh Đăng Sơn / Khánh Sơn ? Kim Sơn ? Khải Sơn ? ( Cũng đại hội hóa trang lắm chứ ! )

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 24.11.2011 03:45:24



THỬ BUỒN VUI VỚI CHỮ.




__________________________________________



...Nhìn mây trôi mênh mang
Nhìn đôi chim lang thang .. lang thang



Đó là một câu trong một bài hát ở ngày xưa.Nhắc đến cái chuyện ngày xưa thì nhớ lại vài vở kịch của ban Tuý Hồng và có nhạc được sáng tác bởi nhạc sĩ Lam Phương.Bản kịch thì hay,buồn thấm thía vì tài khóc của kịch sĩ.Chỉ có điều là ớn và ngán tiếng hát lè nhè rất sến của cái anh ca sĩ chuyên nghề ri rỉ khóc lóc.Bài nào cũng thấy anh ta nhăn nhó rên la.

Người ta kháo nhau là cái anh da ngâm này rất đắt đào và thích trò " hái hoa cả cụm " nhưng khi hát và nhất là hát các bài sáng tác của anh ta thì anh nhăn nhó càng thảm thiết hơn. Nói gì thì nói,có lẽ cũng nên thông cảm cho tiếng hát kiểu nhảo nhẹt kêu đường của anh ( Đã bảo là trong tình yêu thì càng rên thì càng được thương ra rít ! )

Nhạc việt nam được nhiều người phân loại và sắp hạng thành nhiều loại.Nhạc đỏ,nhạc vàng,nhạc hồng và ..nhạc sến !
Chẳng biết là danh từ " nhạc sến " này do ai đặt ra ? Có lần nhạc sĩ Quốc Dũng đã thử biện hộ và bênh vực cho danh từ " nhạc sến " kiểu lính chê này.Quốc Dũng nói : " Tại sao lại gọi là nhạc sến ? Tôi nghĩ là nhạc tình cảm rên rỉ,nhạc tình tự quê hương thì tuỳ theo cách hát,cách trình diễn cho ra hồn mà thôi.Nói là nhạc sến thì thấy tội nghiệp cho âm nhạc quá "

Nhưng nhạc sĩ Q.D muốn nói gì thì nói ,khi tôi nghe thử cái anh ca sĩ Lính Chê ấy hát bản Riêng Một Góc Trời của Ngô Thuỵ Miên thì tôi thấy bài hát này bị biến dạng hoàn toàn nếu so sánh vơí chất giọng trình diễn của hai anh em Tuấn Ngọc và Khánh Hà. - Đang vui vẻ mà nghe cái giọng rên rên của Lính Chê ( C.L ) hoặc cậu Trường Vũ thì chỉ có nước.... (.. ) - Xin để chữ hiểu ngầm trong cái ngoặc ấy cho người đọc tự điền vào chỗ trống vì người viết hay sợ mích lòng và làm BUỒN người thích nghe nhạc rên.

Nhắc đến chữ " Buồn " thì tôi chỉ dám phiên phiến thôi.Buồn thì có nhiều cái để buồn.Buồn tình,buồn đời,buồn bạn,buồn việc,buồn nợ,buồn nần và buồn cười,buồn ngủ,buồn nôn ,buồn.....đủ thứ.

Tôi sợ buồn nên tôi hay né loại nhạc quá buồn.Buồn một tí ti thì được,buồn nhiều quá thì thấy vô duyên và mất vui.

Mấy hôm nay trở trời,biến gió lại nghe thêm một loạt những tin tức tệ hại không có gì vui vẻ nên tôi thấy buồn.Để đỡ buồn ,tôi dở chứng mở các chủ đề " Thơ Sáng Tác " ở Net để đọc.Thử làm một bản thống kê thì thấy có nhiều người làm thơ rất buồn,trong đó có tôi.Tôi cũng bắt chước làm thơ tình buồn để gỡ gạc và ra vẻ mình đang thù oán tình yêu và thất tình.

Mỏi lưng,mỏi mắt,ngồi đọc lại thì thấy mình có vẻ tàn nhẫn quá ! Chữ nghĩa không có tội,nàng thơ trong tình yêu cũng không có tội tình gì. Vậy mà...

Tôi biết thế.Cái gì cũng nên vừa vừa phải phải.Vui quá mạng,quá sức thì cũng không tốt ( có thể bị đứng tim ) và buồn quá thì cũng không xong.

Thấy tội nghiệp cho chữ,tôi dịu dàng viết cho CHỮ mấy hàng như sau :

" Chữ nè ! Em Yêu !

Hãy tha lỗi cho anh khi anh đã viết những điều khá buồn bã ở đời.Lắm lúc anh bất mãn và thất vọng chuyện đời,chuyện người và chuyện của anh và anh đã " lợi dụng " em để hả cơn.

Thứ lỗi cho anh.Biết đâu khi viết xong,ngồi đọc lại ,anh sẽ được vui.Không vui dược hôm nay thì ngày mai sẽ vui.Vui vẻ và thuận hoà vơí riêng em khi loài người và tình yêu,tình đời có thể bỏ rơi anh mà ra đi.
Riêng em.Anh biết em ở lại.

Vậy nhé em. Hãy ở lại để cùng nhau chia sẻ điều buồn vui.Chữ ơi ! Khi viết,anh không hề đeo mặt nạ hoá trang vơí em.Anh chỉ muốn thật sự là anh.Và em.Em cũng chẳng có cái mặt nạ nào khi em đến vơí anh. "





đăng sơn.fr




_________________________





[i]@ - Chào sự trở lại của bạn Vách Cũ.

Cám ơn lời chúc khi bạn viết :

" Happy Thanksgiving to anh Đăng Sơn / Khánh Sơn ? Kim Sơn ? Khải Sơn ? ( Cũng đại hội hóa trang lắm chứ ! ) "


Bạn yên tâm.Dù lạng ở bất cứ ở diễn đàn nào thì tôi cũng vẫn chỉ lấy cái tên cũ mèm khi viết,vì tôi thuộc loại đồ cổ .

Chúc Vách Cũ vui và an lành.
Nđs.






Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 431 bài trong đề mục