RIÊNG MỘT GÓC TRỜI

Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 144 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - 02.08.2011 05:23:01


                               
                          
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2013 06:39:08 bởi diên vỹ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
GIÒNG SÔNG KỶ NIỆM - 29.09.2011 23:22:48


  
Lưu Bút Lớp Mười Một

Trung Đinh

  



Em gái Mười Một của anh Mười!

     Trận bão “hoàn cảnh” đã làm rơi rụng và thổi bay đi những “chiếc lá” còn xanh, đáng lẽ còn bám ở cành, còn ôm ấp những giọt sương mai, còn tắm nắng mặt trời và soi mình qua ánh trăng dịu hiền như một nàng tiên lạc giữa rừng “Bắc Pó”… Để rồi nàng tiên trong rừng “Bắc Pó” trải qua một đêm đầy tiếng chim chóc, có thể xen lẫn những tiếng gầm gừ của những “dũng sĩ” ở rừng hung hãn… Nàng tiên thú vị biết bao trước muôn chim vui hát líu lo như ngày hội, nhưng chỉ có tiếng chim hót không hay sao? còn vầng trăng sáng xuyên qua rừng, tiếng suối róc rách và những giọng “hát trầm trầm” dội vào vách đá, xuyên qua cây rừng của những chàng “chúa tể Sơn lâm” làm cho nàng ái ngại và dễ sợ…

     Qua một đêm tưởng như là mộng, nàng thửng thờ bước nhẹ trên lá khô nghe xào xạc, chiếc áo “trắng dài” của nàng bay bay trong sương mai, nàng vuốt lại mái tóc “tém đờ mi” của mình rồi mỉm cười nhìn gương mặt có khác đi trên dòng suối… rồi bâng khuâng hồi tưởng, nuối tiếc cho chuổi ngày chưa lạc bước xuống trần, ngày nàng còn làm “tiên học trò” vui đùa với áo trắng. Những ngày nhởn nhơ như cánh én đầu xuân, sắc hương như hoa bướm đầu thu, những ngày vui đùa ở vườn “thụy cúc 11B” với “Lựu Đen” thánh mẫu, những ngày nghịch ngợm trong “vườn đào 11A” với “Hương Quế Hạnh tiên”. Những ngày thật vui cũng thật bực mình với lũ thánh thần trong “vườn đào 11A”. Ôi dễ thương biết bao cái ngày còn đi xe “hoa thiêng hai bánh” đến cõi tu “cấp ba” với những quyển sổ “tương lai” đầy ắp mộng. Nàng nhớ tới những ngày cùng “binh tướng” đi gieo rắc tình thương “hôm mì” ở An Phú, những ngày đi xây dựng “vườn tiên cà phê” ở Gia Châm, những ngày đi trồng vườn “đào lúa” ở núi đá…Vui là vui. Rồi nàng cũng không sao quên được những lúc đi chơi tung tăng bên người anh kết nghĩa, một ông thần “bấp bênh” giữ vườn đào 11A, một ông anh không chìu người em mấy. Nàng tiên chợt mỉm cười khi nhớ tới cái chuyện lăng nhăng với ông thánh “Phêrô Ngọc” một cái chuyện buồn buồn không chấm hết nhưng cũng rất thú vị, rất dễ thương của tuổi thần tiên. Nàng mơ màng nghĩ tới những lúc làm chức vụ “tổng biên tập” ở vườn đào, ôi cái dáng như chim, đôi chân như sáo…. Nhớ lại những trang thư trắng trợn của cái anh “thiên lôi” nghịch ngợm Minh Tuấn. Nhớ lại những ngày nàng được làm “nàng tiên tiên tiến”, với những nét chữ của cây “long thần bút” dịu hiền đáng yêu làm sao! Nàng nhớ lại nhiều thứ quá… lại thiếp đi.

Ánh vừng đông hừng sáng, giọt sương long lanh trên tóc, trên mi, chiếc áo len xanh ôm thiết tha vạt vải trắng dài như không muốn bao giờ xa cách. Nàng mơ, mơ những ngày thật đẹp, thật hồn nhiên của những ngày làm tiên học trò tung tăng như chim, mắt như sao mai, vạt áo trải dài như giải ngân hà, những ngày cùng bạn cùng bè đồng ca bài “Tuổi thần tiên và ước mơ” với nhịp điệu của hoa, của hương học trò, của những suối tóc xanh, của bao trái tim hồng thắm, trí óc minh mẫn, đôi tay thon dài nhẹ nhàng, tâm hồn chưa vướng bụi…. Và bên tai bao lời chúc lành của mọi người như những chiếc phượng vĩ rót vào tầm mắt “Hãy tròn đầy bao niềm mơ ước, và như cánh chim tự thuở nào êm đềm và đẹp nhất.


     Tặng Mười Một với tất cả những gì của người anh.
     Anh Mười – Trung Đinh
     12-05-1977


Bị chú:
     Nàng tiên trong mơ thấy bạn bè lo lo lắng lắng, buồn rầu khi không thấy nàng trở về “vườn đào” nữa. Còn nàng cũng buồn và nhớ vô hạn tất cả kỷ niệm ngày nào. Đôi tay nàng co mạnh rồi nhè nhẹ ôm ngực mình như ôm chồng vở dưới ánh nắng mai nghiêng nghiêng nghe tiếng sáo suối rừng và hôn nhẹ hương đất bay lên. 
















******************



Trung Đinh ơi, nếu đọc được những hàng này thì liên lạc với Nguyệt Hạ nhé.
Mình tin rằng bạn vẫn còn đâu đó, sẽ có ngày gặp lại....
Rất mong tin.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2012 07:59:15 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
CHUYỆN NGÀY ẤY - 25.10.2011 23:41:48



Chuyện Ngày Ấy ...



         Thanh đứng ở bồn rửa bát mà trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về cú điện thoại của Nguyễn trước giờ cơm. Khi Thanh đang dở tay làm bếp, chuông điện thoại reng. Thanh quay lại để trả lời,
         - Alô, có cô Thanh ở nhà không ạ?

         - Dạ Thanh đây, anh phải không?

         - Nguyễn đây, Thanh đang làm gì đấy?

         - Thanh đang làm cơm chiều, đang chiên cá, sợ cháy quá, anh gọi lại cho Thanh tí nữa được không?
Nguyễn không trả lời hết vài giây, Thanh phải nhắc lại,
         - Anh, Thanh phải trông cá chiên, không nói chuyện được.... tí nữa anh gọi lại cho Thanh nhé.

         - Thôi....,
Nguyễn ngập ngừng không nói hết câu.
Thanh sốt ruột hỏi lại,

         - Có được không anh?

         - Anh tính đến nhà thăm Thanh....

         - Em biết, anh đã nói với em rồi mà, nhưng em đang dở tay, tí nữa anh gọi lại, rồi Thanh chỉ đường cho anh, bây giờ Thanh phải ngừng, cá cháy rồi anh ạ.


          Và Thanh ngừng máy để chuẩn bị bữa cơm chiều cho gia đình. Trong lòng nôn nao vì nghĩ đến tí nữa đây hai người sẽ gặp lại nhau sau một thời gian khá dài...

          Thanh vừa kéo ghế tính ngồi vào bàn ăn thì chuông điện thoại lại vang lên. Nhấc máy, tiếng Nguyễn ở đầu dây,

          - Thanh, thôi anh không đến nhà nữa đâu.

          - Tại sao vậy anh? Thanh sắp xong rồi nè.

          - Nghĩ lại, không tiện, anh quyết định sẽ không đến gặp Thanh nữa. Chào Thanh nhé.

Thế là Nguyễn cúp máy.


           Thanh nghĩ mãi không ra tại sao Nguyễn lại giận dỗi như vậy. Nguyễn đi từ Washington xuống đây, một khoảng cách khá xa cho một mục đích duy nhất là gặp lại Thanh sau hơn hai năm trời xa cách....



*****





Từ lúc Nguyễn có danh sách rời trại, ngày nào Thanh cũng khóc vì Nguyễn sẽ đi về một nơi khác với nơi đến của Thanh. Chị Mai bảo hai đứa:
        - Hai người vào xin Cha sở làm phép đi. Chị thấy bố em khó lắm, để đi sang đấy ông cụ không cho phép cưới nhau rồi lại khổ.
        Chị không hiểu rằng, Nguyễn chưa biết tương lai ra sao làm sao dám cưới Thanh lúc này. Nguyễn ra đi, không có ai bảo lảnh, không một người thân thuộc, biết có lo được cho bản thân mình không, làm sao lo được cho Thanh, người mà Nguyễn gặp ở đây trong một thời gian ngắn nhưng đã thương yêu thật lòng. Còn Thanh, làm sao dám qua mặt bố mẹ để làm phép cưới với Nguyễn? Còn gia đình, bố mẹ, chị em, bà con…. Thanh đi sang đây một mình nhưng còn cả gia đình đang chờ Thanh kia mà.

         Trước ngày lên đường, chị Mai nấu một bữa cơm mời Nguyễn. Sau bữa ăn, hai người đi lang thang khắp các con đường ở trại. Mùa đông nên mặt trời xuống thật nhanh. Mới đó mà đã tối mịt, trên trời không thấy một ánh trăng sao nào. Cũng may là hôm nay trời không lạnh lắm. Trên con đường về gần đến nhà, Thanh muốn đi vào nhà thờ cầu nguyện. Từ nhà thờ ra, hai người lại đi xuống ngọn đồi cỏ phía dưới nhà thờ, ngọn đồi mênh mông thoai thoải chỉ có cỏ xanh mượt mà. Hàng ngày cũng có nhiều anh chị đi dạo ở đây, tối hôm nay sao vắng tanh, chẳng có một bóng nào. Ngồi xuống bên nhau, lại thở dài, lại khóc. Thanh chẳng biết nói gì hơn. Quen nhau được hơn nửa năm, giữa chốn xa lạ, không một người thân bên mình, hai người đã bắt đầu thấy tình yêu đến thật tự nhiên. Càng ngày càng quấn quít bên nhau, chuyện trò tâm sự, sao mà ý hợp tâm đầu. Cầm tay Thanh anh nói:
        - Thôi Thanh đừng buồn, anh đi trước sẽ ráng tìm việc làm, giữ liên lạc với anh rồi mình sẽ từ từ tính.
        - Em hiểu rồi. Mình không tính được gì bây giờ. Làm sao mình biết sẽ như thế nào nơi anh đến. Em còn có gia đình bên đó, anh không có ai hết, em chỉ lo anh một mình….nhỡ đau ốm thì sao….
        Nước mắt lại ứa ra, nghẹn ngào Thanh không nói hết câu. Nguyễn ôm mặt Thanh nhìn thắng vào mắt người yêu:
        - Anh biết Thanh lo cho anh nhưng cũng không nên lo buồn quá. Anh cũng đã đi một mình qua đến đây. Em buồn quá lỡ bệnh thì lại không ai lo cho em khi vắng anh.
        Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Thanh kéo Nguyễn nằm xuống bên cạnh. Đưa tay giật tung áo Nguyễn, Thanh úp mặt vào ngực anh vừa khóc vừa nói,
        - Em không cần nghĩ gì nữa. Chỉ cần biết bây giờ đang có anh, ngày mai anh đi rồi chẳng biết bao giờ mới gặp lại.
        Trong đầu Thanh đã biết chuyện gặp lại thật khó khăn, chị Mai nói đúng, bố Thanh rất khó, không chắc gì ông cụ đã đồng ý cho lập gia đình với Nguyễn. Bây giờ Thanh yêu Nguyễn hết sức, cô chỉ muốn có một cái gì đó làm kỷ niệm với Nguyễn trước ngày and đi. Ngày mai xa vời quá biết đâu mà hẹn ước…
     Nguyễn thấy bối rối trước tình cảnh đang xảy ra, anh tự nhủ mình phải ngừng lại. Anh rất yêu thương Thanh nhưng nghĩ đến tương lai mù mịt nơi xứ người mà chính Nguyễn không biết sẽ ra sao..., nhẹ nhàng gỡ tay cô, anh hôn lên mắt Thanh. Như tỉnh giấc, Thanh ngồi dậy và sửa lại áo cho kín đáo hơn,
        -Em chỉ muốn có một kỷ niệm với anh để nhớ hoài trong đời. Không phải em bi quan nhưng em không biết đến bao giờ mình mới gặp lại nhau…

         Sáng hôm sau, Thanh đi ra bến xe buýt để tiển Nguyễn lên đường rời trại. Lại khóc và khóc. Chẳng nói được gì với nhau trong những giây phút cuối trước khi xe lăn bánh. Bạn bè và cô giáo trong lớp Nguyễn hiểu và lảng ra xa để hai người tự nhiên. Phút chia tay rồi cũng đến. Nhìn chiếc xe xa dần và khuất hẳn tầm mắt, Thanh đi về nhà mà thấy lòng mình trống trải vô cùng. Chị Mai chờ Thanh trước cửa, ôm vai đưa Thanh vào nhà và an ủi,
        - Không sao đâu, Nguyễn nó thương cô lắm đấy, thế nào nó cũng tìm cách gặp lại.
        - Chị ơi, em không muốn nói lúc Nguyễn còn ở đây. Chị nói đúng, bố em khó lắm, không dễ gì…..
        Thanh lại khóc nức nở. Bây giờ có chị Mai hiểu cho mình, Thanh không cầm được nước mắt nữa.

         Những ngày sau đó, Thanh vẫn phải đi học đi làm như thường, nhưng cuộc sống buồn tẻ vô cùng. Trong nhà giờ chỉ còn 2 chị em. Gia đình anh chị N và cháu Ti đã có danh sách đi tuần trước. Gần hai tháng sau, Thanh có danh sách rời trại. Tội nghiệp chị Mai, không biết chồng chị ấy làm sao mà vẫn chưa có danh sách, dù là chị ở đây khá lâu rồi. Ngày đi, chị Mai và bạn bè ra tiển đưa, chị Mai còn cố nhắn Thanh,
        - Sang đấy cho chị gởi lời thăm Nguyễn. Đám cưới không quên chị nhé.



*****



         Những ngày đầu ở Mỹ thật sự khó khăn, từ tinh thần đến vật chất. Thanh cố gắng sống và giữ vẻ bình thản bên ngoài nhưng trong lòng thì chán nản vô cùng. Thư Nguyễn vẫn đều đặn mỗi tuần một lá, an ủi, động viên Thanh rất nhiều trong những ngày tháng này. Ở tiểu bang kia hoàn cảnh của Nguyễn cũng không khá gì hơn, thư anh viết như thế này:


Bellingham, ngày tháng năm....

Thanh thân thương,
Chờ khá lâu anh đã định thư cho Thanh thì nhận thư em. Thanh chờ list lâu qúa hở? Mới qua còn mệt, hơn nữa bất cứ ai mới qua đây, nhiều hay ít cũng bị shock bởi nhiều thứ. Rời một chổ quen thuộc đến một nơi xa lạ, lạ từ đất đai, lạ đến con người, v.v…. và nói chung xã hội Mỹ khác khá nhiều so với Việt nam hay ở trại tỵ nạn. Vậy trong những ngày đầu mới qua Thanh hãy cố gắng nghỉ ngơi và đừng nghĩ ngợi nhiều. Từ từ thời gian sẽ giúp mình quen dần với cuộc sống mới. Có chuyện gì buồn phiền, hãy thư và kể cho anh nghe. Như anh đã từng kể cho Thanh nghe về chuyện cuộc đời anh. Hãy cố gắng phấn đấu can đảm lên! Lúc nào anh cũng vẫn nghĩ đến Thanh, và điều quan trọng hãy luôn tin tưởng vào Chúa. Trong những lúc hoạn nạn hay đau buồn, thì càng thấy nên vững lòng tin, và được an ủi trong Chúa hơn bất cứ gì khác. Có lẽ cũng nhờ vậy mà anh đã vượt qua biết bao chông gai cho đến ngày hôm nay. Đừng buồn quá Thanh nhé! Kiên nhẫn và bình tĩnh. Anh cũng buồn, qua đây gần ba tháng mà vẫn chưa nhận được thư gia đình, rồi chuyện của mình như vậy đó làm sao không khỏi buồn được, anh chỉ còn cố gắng bằng cách vùi đầu để học và chờ đợi thôi.


    …….

    Nhận được thư anh nhớ viết cho anh ngay nhé. Không được buồn nữa. Thư sau anh sẽ nói chuyện thêm. Cho anh gởi lời thăm gia đình. Bellingham lúc này bớt lạnh nhiều. Sắp sang xuân cây cối nở hoa đẹp lắm. Anh ngừng nhé. Chúc Thanh luôn vui.


         Những bức thư như vậy đã giúp Thanh quên đi đưọc nỗi nhọc nhằn của cuộc sống mới. Hàng ngày đi học đánh máy và công việc văn phòng ở trường dạy nghề, Thanh cố gắng học thật kỹ, tối về lại chịu khó đi học thêm tiếng Anh, dù rằng từ hồi ở bên nhà cô đã có một số vốn Anh ngữ khá vững vàng. Sau 9 tháng học nghề Thanh đã có một việc làm tương đối tốt trong một nhà xuất bản tạp chí thể thao. Việc làm bắt đầu 8 giờ sáng nhưng chưa có xe nên mỗi ngày Thanh phải đón xe buýt từ 5 giờ và đi ba chuyến xe để đến sở làm. Chiều về cũng vậy, ba chuyến xe về đến nhà là gần 8 giờ tối. Có những buổi sáng Thanh đã ngủ gục và xe buýt chạy qua khỏi trạm ngừng của Thanh. Cũng không thiếu gì những ngày mưa gió, Thanh đứng chờ xe mà người bị ướt sũng và lạnh run. Một thời gian sau Thanh xin đi làm ca hai để buổi sáng đi học thêm hy vọng có bằng cấp thì sẽ có việc làm khá hơn. Từ đó, sáng đi học, chiều Thanh đi làm từ 2 giờ đến 10 giờ đêm. Lúc này Thanh đã có bằng lái xe và mua được một chiếc Honda cũ nên đỡ phải mất thì giờ trên xe buýt.
         Thời gian sau này Nguyễn vẫn gởi thư đều và thỉnh thoảng hai người còn nói chuyện điện thoại. Tiền điện thoại cũng đắt nên không thể gọi nhau hoài được. Gần hai năm xa nhau, thư Nguyễn viết,


Bellingham, ngày tháng năm...

Thanh thân thương,
          Tối nay cuối tuần rảnh anh lại thư cho Thanh đó. Suốt tuần vừa qua làm nguyên tuần hơn nữa lại làm vào đêm nên cũng hơi mệt, mặc dầu đã ngủ bù ban ngày. Mới hôm trước anh nhận được phone của tên bạn thân bên Cali. Hắn cứ mong anh qua bên đó, nên đến giờ này làm anh nghĩ ngợi nhiều. Thấm thoát mà mình đã xa nhau gần hai năm rồi. Đôi lúc nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của anh, cũng như của Thanh, anh hơi buồn. Chuyện qua Cali bây giờ không khó đối với anh vì thực sự vài tháng làm việc tuy không nhiều nhưng cũng đủ để chi dùng cho thời gian đầu. Nhưng điều quan trọng là qua bên đó nếu nghĩ đến đi học dù chỉ là học huấn nghệ thời gian ngắn là 2 năm thôi rồi làm sao anh lo được cho Thanh? …

Thôi thì cái gì dến sẽ phải đến. Cầu mong những điều may lành đến với chúng ta. Có gì khác anh sẽ thư cho Thanh biết.  Chúc Thanh vui.



         Thanh gởi thư cố gắng nói cho Nguyễn biết rằng, bây giờ Thanh đã có việc làm tương đối vững, tiền lương cũng khá, Nguyễn không cần phải lo lắng nhiều cho Thanh nhưng Nguyễn vẫn không yên tâm. Lúc nào Nguyễn cũng nghĩ cưới Thanh là Nguyễn phải lo cho Thanh đầy đủ. Hình như tự ái của người đàn ông là như vậy.



*****



Và khi Nguyễn đã thu xếp để đi gặp lại Thanh, chỉ còn một đoạn đường ngắn khoảng ba mươi phút sẽ gặp nhau thì Nguyễn lại đổi ý.....


*****



Hai tháng sau, gần đến lễ Giáng sinh, Thanh nhận được thiệp chúc của Nguyễn cùng với 2 lá thơ trong đó.


Bellingham, Nov. 15

Thanh thân thương,
Viết thêm vài dòng chữ này cho Thanh mà thật buồn đó. Và có thể nó còn vô nghĩa hơn đối với Thanh trong lúc này phải không? Hôm vừa rồi gọi phone cho Thanh anh đã định nói thật nhiều chuyện, vậy mà đến lúc gặp Thanh, anh lại nói chuyện gì đâu đâu không! Thực ra chuyện ngày hôm nay anh đã nghĩ đến từ lâu, mà thật buồn để đến bây giờ mới cố gắng viết cho Thanh được. Hy vọng những dòng chữ cuối này không làm Thanh gượng ép khi đọc nó!  Chuyện anh qua Cali và ước mơ nhiều nhất để gặp lại Thanh chắc là đành bỏ vậy. Như Thanh đã biết, cuộc sống của anh bây giờ còn đầy cái khó, muốn vươn lên chắc còn thuộc về tương lai xa. Nên anh nghĩ thà rằng buồn, để chia tay với Thanh để sẽ có những cái khác tốt đẹp hơn đến với Thanh, chứ cứ kéo dài như vậy Thanh không có được niềm vui. Hy vọng với sự chia tay này Thanh sẽ có được một cuộc sống khác thích hợp hơn và tươi đẹp hơn. Thanh hiểu ý anh chứ?  Qua đây hầu như chẳng có gia đình, bà con, chỉ một thân một mình, nếu như bất cứ trơng hoàn cảnh nào mà cũng chỉ một mình thì đó không phải là một vấn đề đối với anh. Đằng này khi nghĩ xa hơn, một ngày nào đó lập gia đình có phải là thật buồn cho người bạn đời của mình không? Anh cảm thấy có lỗi với Thanh nên chỉ mong Thanh hiểu cho sự chia tay này không bao giờ là ý muốn của anh. Và mai sau hay bất cứ lúc nào, biết Thanh sống có niềm vui là cũng đủ cho anh rồi. Anh muốn Thanh hãy nghĩ đến hạnh phúc của chính mình! Anh luôn mong sẽ có một người nào đó, gia đình họ đầy đủ, êm ấm sẽ mang lại hạnh phúc cho Thanh! Còn những gì ngày xưa mình mơ ước, ngày nay không còn, hay không được như ý, cũng chỉ tại hoàn cảnh mà thôi. Nhưng chắc nó sẽ đánh dấu một nỗi buồn thật lớn trong đời! …


      Trở về hiện tại, do đó sự ở lại đây hay chuyển qua Cali đâu còn gì là ý nghĩa nữa đối với anh. Đó cũng là lý do anh quyết định ở lại thành phố nhỏ và buồn này. Chính anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay, hiện tại thì buồn vậy, nghĩ đến một ngày nào đó thật xa, nếu như có được tương lai thì đã mất hết những gì mình mơ ước. Không hiểu lúc đó cuộc sống có còn ý nghĩa gì? Lời cuối đến với Thanh, chỉ mong Thanh hiểu cho anh, trưóc đây cũng như bây giờ anh vẫn coi Thanh như ngày nào đó! Cầu chúc mọi niềm vui và may mắn luôn đến với Thanh và gia đình.


Lá thư thứ hai:


Bellingham Dec 12

Thanh thân thương,
Sau lúc Thanh gọi lại, anh đã định nói chuyện thật nhiều, rồi nghĩ buồn buồn sao anh lại thôi. Cũng như lá thư anh đã viết lúc trước, định gửi cho Thanh mà anh lại để lại đến hôm nay. Chắc Thanh cũng đã hiểu anh rồi chứ? Không nói thêm nhiều thì Thanh cũng biết. Cuộc sống hiện tại của anh chẳng có gì cả Thanh ạ. Anh không nghĩ về anh đâu, mà anh chỉ nghĩ cho Thanh đó. Vì anh sẽ không mang đến những gì Thanh mơ ước!  Không hiểu vì lý do gì mà anh mất niềm tin kinh khủng đó Thanh.


      Cho anh ngừng ở đây. Đọc lại những thư ngày xưa của Thanh mà buồn vô hạn. Anh lại mong được một lần gặp lại Thanh. Đừng giận anh nhé. Đến với Thanh một mùa giáng sinh thanh bình, hạnh phúc và một năm mới như ý.


         Đã nhiều lần Thanh gọi điện thoại và thư cho Nguyễn giải thích rõ ý mình nhưng hình như Nguyễn không muốn mang tiếng nhờ vợ nên vẫn khư khư giữ ý định chia tay với Thanh. Và hai người không còn liên lạc với nhau nữa.


Sau một năm không liên lạc, lại một tấm thiệp Giáng sinh, Nguyễn chỉ viết vài hàng:


Bellingham, Dec 19

Thanh thân thương,
Tất cả những chuyện đã qua, dù rằng muốn nói thật nhiều, hay là bao nhiêu dấu hỏi và những vấn đề cuối cùng của một lần chia tay đành chỉ gởi đến Thanh tấm thiệp này. Anh cầu mong Thanh luôn gặp hạnh phúc và một đêm Thánh thanh bình.


         Thêm một lá thư vài ngày sau đó,


Bellingham Dec 28   
   
         Thanh,
         Thanh cũng như anh, ai nấy đều có tâm tư của mỗi người, dĩ nhiên nó có thể chưa mang đến một sự hòa giải, hay một lời giải thích rõ ràng nhất. Hy vọng năm tới lấy vacation chắc anh sẽ qua Cali chơi. Và có lẽ lúc đó mới có dịp nói chuyện nhiều với Thanh được. Anh ngừng, chúc Thanh vui.




*****



         Hai năm nữa trôi qua, gần cuối năm Thanh nhận được một tấm thiệp giáng sinh từ Nguyễn, gởi về địa chỉ cũ, là nơi lúc mới qua Thanh ở đó. Đó cũng là lá thư cuối cùng của Nguyễn mà Thanh nhận được.


         Bellingham, Dec 22

        Thanh,
        Tháng 8 vừa qua, anh có qua Cali nhưng Thanh đã đổi địa chỉ.



         Chuyện của Nguyễn và Thanh đã kết thúc như thế.  Mỗi ngày, gần giờ cơm chiều, thường hay có những cú điện thoại của các hãng quảng cáo gọi. Thanh rất sợ khi tiếng chuông reng. Mỗi lần nghe, Thanh lại nhớ đến cú điện thoại của Nguyễn. Hơn 20 năm qua, Thanh vẫn nghĩ đến Nguyễn trong tâm tư. Không hiểu Nguyễn bây giờ ra sao, có khi nào nhớ lại chuyện ngày ấy .....




Nguyệt Hạ




NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: CHUYỆN NGÀY ẤY - 27.10.2011 03:18:21
"Chuyện Ngày Ấy..." đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả Nguyệt Hạ.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: CHUYỆN NGÀY ẤY - 27.10.2011 14:06:49

Dạ NH xin cám ơn anh Nguỵ Xưa rất nhiều.

Xin chúc anh luôn vui mạnh và sáng tác đều đều.




Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Mùa Lễ Năm Ấy - 19.11.2011 02:18:26







Mùa Lễ Năm Ấy


Cả nhà lăng xăng chuẩn bị cho bữa ăn ThanksGiving. Năm nay vui vì có anh chị Joe từ xa về. Hàng năm, anh chị không về nên bữa ăn lễ Tạ Ơn thường không đông đủ mọi người trong gia đình.
Còn một điều đặc biệt hơn, vui hơn là cả nhà đang chờ đón cháu bé từ vợ chồng bé Út sau bao nhiêu năm mong đợi.

Anh chị Joe về tối hôm thứ tư. Sáng dậy, chị Joe bắt tay vào làm bánh ngọt cho món tráng miệng bữa tối. Cả nhà rộn ràng chung quanh căn bếp nhỏ. Đủ thứ mùi thơm bốc lên và tiếng cười đùa của gia đình sum hợp. Không khí cũng giống như ngày Tết ở quê nhà lúc trước. 
Mấy chị em chia nhau nấu ăn, bé Út trổ tài làm bánh xèo, món ruột mà chị Joe rất thích. Hôm nọ, gọi điện thoại về chị nói,

-Út nhớ làm bánh xèo hôm đó nghe, không ai làm ngon như em.

-Chị khỏi lo, khi nào về, em làm thật nhiều cho chị ăn mệt nghỉ luôn.

Được lời khen như thế thì dù đang mệt mỏi với cái bụng ngày càng nặng nề, bé Út cũng chịu để làm cho chị mình ăn. Cuối tuần rồi, bé Út đã đi chợ mua đủ các thứ rau thơm và tôm thịt. Hôm nay, ngủ dậy sớm, Út nhặt rau, pha bột, làm tôm thịt sẵn sàng để đổ bánh. Bây giờ nấu ăn bằng bếp gas nên đỡ vất vả hơn, ngày ấy toàn nấu bằng bếp củi nên phải trông lửa cho đều, mất thì giờ hơn nhiều. Vẫn còn nhớ mãi, những ngày mưa gió, không đi học, mấy chị em đội mưa mang gạo đi xay, ghé chợ mua ít tôm thịt và rau, về nhà đổ bánh xèo. Trời mưa, củi bị ẩm, đun lên cứ như là hun khói cho tổ ong, ngồi làm bánh mà nước mắt nước mũi dàn dụa.... Nhưng rồi cả nhà cũng có một bữa ăn thật ngon trong ngày mưa bão.

Chị Năm nấu món cà ri gà, và chị đã cẩn thận mua gà đi bộ để thịt được dai. Nói đến món này thì khỏi chê vào đâu được, những miếng thịt gà được ướp với cà ri dầu vàng óng và chiên sơ lên thơm lừng cùng với những miếng khoai lang bí xắt thành từng miếng lớn cho khỏi bể vụn khi nấu. Nhìn đĩa cà ri lóng lánh màu vàng nghệ, cùng bánh mì nóng bên cạnh, với chanh, muối, tiêu, chưa gì đã muốn nuốt nước miếng cái ực....

Anh Joe không ăn được thức ăn với các thứ gia vị đậm đà như cà ri, hay bánh xèo với nước mắm, ông Ngoại đã lái xe đi mua gà quay ngoài tiệm mang về cho anh. Ông không quên mua thêm mấy giỏ hoa thật đẹp để trang trí. Đến giờ, bàn ăn thịnh soạn với những món đủ màu trông rất đẹp mắt. Mọi người ngồi quanh bàn ăn và không quên dâng lời Tạ Ơn Trên trước khi bắt đầu. Đã khá lâu, cả nhà mới có được không khí đoàn tụ như vậy. Anh Joe cầm máy quay phim, thâu vào trong ống kính tất cả những hình ảnh từ sáng đến giờ.

Gần cuối bữa ăn, anh Joe quay sang hỏi Út,

-Em có biết con em là trai hay gái không?

-Dạ, em muốn để dành ngạc nhiên cho đến ngày sanh.

Bé Út đã biết rồi, nhưng cố tình dấu vì không muốn mọi người mua quà cho con mình. Bé chỉ nói với Ông Ngoại thôi, và cũng chính ông Ngoại đã làm cái vụ bói bằng cách cột chỉ vào chiếc nhẫn cưới cho Bé để đoán là con gái hay trai ....

Mấy ngày sau, anh chị Joe đi về. Trước khi về, anh còn dặn dò bé Út phải lo giữ gìn sức khỏe cho em bé trong bụng. Chỉ là anh rể thôi nhưng anh để ý và lo lắng cho các em vợ thật chu đáo.


Hai tuần lễ sau ngày ThanksGiving, cả nhà đang ngủ bỗng giật mình thức dậy vì tiếng chuông điện thoại đang reng reng.... Bé Út với tay nhấc ống nói trên đầu giường, trong lòng đang khó chịu, không biết ai gọi vào nửa đêm như thế này.

- Hello

Đầu giây kìa, giọng chị Joe đứt quãng,

-Út ơi, anh.... Joe..... chết.....rồi....

Bé Út lặng người, mắt mở to, tưởng mình mơ ngủ nghe lầm.

-Chị nói gì?

Chị Joe lập lại, tiếng khóc lớn hơn,

-Anh chết rồi........

Bé Út nín thở, lấy hết can đảm hỏi chị,

-Tại sao vậy?

và không nghe chị nói gì được nữa vì nước mắt đã trào ra, tai ù đi, Bé Út bắt đầu khóc lớn lên. Chồng Út ngồi bên cạnh vợ đã nghe được tin chẳng lành, đón lấy điện thoại trong tay Út và nói chuyện với chị Joe. Bé Út ngã ra giường và khóc nức nở, câu hỏi tại sao cứ lập đi lập lại....
Vài phút sau, chồng Út đi sang phòng ông Ngoại báo tin cho ông hay. Cả nhà không ai ngủ lại được từ đó cho đến sáng.


Ngày hôm sau, cả nhà sửa soạn đi thăm chị Joe, bé Út muốn đi theo nhưng mọi người không cho vì bụng đã quá lớn, chỉ còn một tháng nữa đến ngày sanh. Đi đường xa nhỡ có gì thì nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con. Trước khi đi chồng Út dặn dò kỹ lưỡng, và hứa sẽ về trong hai ngày nữa để đưa Út đi bác sỹ như đã hẹn. Ở nhà một mình, Út lại khóc khi nhớ đến anh rễ. Út tự trách mình, đã không cho anh biết con mình là trai hay gái khi anh hỏi, để rồi bây giờ anh sẽ không bao giờ biết nữa....

Hai ngày sau, chồng lái xe về, vừa kịp giờ đưa Út đi bác sỹ. Sau khi khám, bác sỹ thấy có những triệu chứng không tốt nên gởi Út đi sang một bác sỹ chuyên môn khác để khám ngay. Văn phòng bác sỹ kia cách đó một đoạn đường ngắn và nằm ngay trước mặt nhà thương. Vào đó, làm đủ mọi thủ tục, bác sỹ khám xong bảo Út ngồi chờ và gọi điện thoại nói chuyện với bác sỹ của Út. Khi ông đi ra, vẻ mặt nghiêm trọng, Út đoán có việc chẳng lành. Ông nói,

-Bác sỹ của bà nhờ tôi nói hộ, bà phải vào nhà thương ngay tức thì để giải phẩu lấy em bé ra. Nếu chậm trễ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cả hai mẹ con!

Nghe xong, Út rụng rời, tay chân bủn rủn. Út năn nỉ với bác sỹ,

-Xin bác sỹ cho tôi về nhà một tí, tôi chưa chuẩn bị đồ đạc em bé.

-Không được, chồng của bà sẽ mang vào cho bà sau. Chúng tôi muốn bảo vệ tính mạng của hai mẹ con.

Chồng Út muốn được nói chuyện với bác sỹ của vợ. Người bác sỹ này đưa điện thoại và bác sỹ của Út đã giải thích lý do tại sao phải giải phẩu để mang em bé ra. Nguyên do chính là sự xáo trộn tâm lý của Út từ cái chết của anh Joe đã ảnh hưởng đến thai nhi....

Thấy không còn cách nào khác, Út phải đứng lên cám ơn và chào vị bác sỹ ấy. Ra đến xe, Út năn nỉ chồng chở Út về nhà, chống Út không chịu, và khuyên nên nghe lời bác sỹ..... Cuối cùng chồng Út chở đến nhà thờ gần đó để Út cầu nguyện trước khi đi vào nhà thương....

Khi Út đến, các cô y tá ở nhà thương đã được bác sỹ báo trước nên họ chuẩn bị cho Út ngay mà không phải chờ đợi gì. Đến lúc này Út cảm thấy bình tĩnh lắm, hết còn hồi hộp như lúc chiều. Nằm trên giường và được chuyền nước biển có thuốc, chồng ngồi bên cạnh nắm tay Út. Hai vợ chồng mỗi người một ý nghĩ riêng, có lẽ trong đầu anh ấy đang lo sợ không biết vợ con có được yên lành trong ca mổ khẩn cấp này không? Út thì nghĩ đến anh Joe và chị mình. Không biết bây giờ chị ra sao. Sáng hôm nay chị phải đi một mình ra phi trường mang xác anh về bên tiểu bang kia để gặp bố mẹ anh ấy. Út thương chị đang còn trẻ mà phải chịu cảnh đau đớn và tiếc rằng mình không được gần chị trong lúc này. Hai chị em rất gần gũi nhau, nhưng chị phải theo chồng nên đành phải ở xa gia đình. Nước mắt lại rơi rơi....

Đứng bốn ngày sau khi anh Joe qua đời thì con đầu lòng của bé Út ra đời. Thiệp mừng, quà cáp và những giỏ hoa gởi đến thật nhiều. Trong đó có một gói quà của mẹ anh Joe. Kèm theo là một tấm thiệp, bà viết như vầy,

-"Chúc mừng cháu đã có em bé. Trời đã lấy đi con trai tôi và Trời đã cho lại một cháu bé trong gia đình.
Thành thật chúc mứng người mẹ trẻ."

Út lại rơi nước mắt khi đọc tấm thiệp. Nỗi đau của người mẹ khi mất đi đứa con mình lấy gì đền bù được? Trong tâm Út tự hứa, sẽ mang con về thăm bà và mộ anh Joe khi con lớn lên. Những ngày lễ sau đó, không khí trong nhà trầm lặng, nữa thì buồn vì sự mất mát, nữa thì vui vì có em bé ra đời..... Út không thể nào hiểu được, tại sao mọi chuyện lại xảy ra cùng một lúc như vậy, không thể nào so sánh và cũng không thể nào ước ao đánh đổi gì....


Mỗi năm qua, cứ đến dịp lễ ThanksGiving Út lại thấy nao lòng. Làm sao quên được bữa ăn Tạ Ơn cuối cùng có đầy đủ mọi người ngày hôm ấy? Từ đó về sau, mỗi khi có dịp họp mặt gia đình, Út thường tránh không vào chụp ảnh chung với cả nhà. Út rất sợ, lần cuối, anh Joe đã chụp ảnh, quay phim không thiếu một người nào, và anh đã ra đi..... Út không muốn chuyện ấy xảy ra lần thứ hai nữa.




Nguyệt Hạ
ThanksGiving 2011



<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2011 02:23:10 bởi Nguyệt Hạ >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Mùa Lễ Năm Ấy - 19.11.2011 10:08:54
"Mùa Lễ Năm Ấy" Đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả N.H.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Mùa Lễ Năm Ấy - 21.11.2011 01:08:50








NH xin cám ơn anh Ngụy Xưa rất nhiều.

Cầu chúc gia đình anh và gia đình VNTQ một mùa lễ ThanksGiving thật an lành.




Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Lặng Thầm Nỗi Xót Xa - 01.01.2012 14:13:43




LẶNG THẦM NỖI XÓT XA



Từ trại tỵ nạn qua đến Mỹ, Tuấn đi theo diện con bà xơ, không có một người thân nào bên cạnh. Tiếng Anh tiếng u không bao nhiêu Tuấn chỉ xin được việc làm thật khiêm tốn ở một hãng làm đồ tiện. Những năm tháng đầu, lạ nước lạ cái, nỗi nhớ nhà, cha mẹ, anh chị em đã làm Tuấn như muốn điên lên.... Tuấn sống buồn bã, thiếu thốn từ tinh thần đến vật chất, Tuấn đã đi đến tận cùng của nỗi thất vọng trong cuộc đời. Bao nhiêu lần cái ý nghĩ chán nản đó hành hạ Tuấn, thúc dục Tuấn làm những chuyện ngông cuồng... Thêm vào mùa Đông ở Mỹ lạnh giá làm Tuấn càng thấy cô đơn và muốn buông xuôi. Tuấn tự hỏi chính mình, sống để làm gì nếu cứ phải quẩn quanh một mình, cô đơn, cô độc, không một người thân, không một người nói cùng thứ tiếng chung quanh. Đi về lủi thủi, buồn vui cũng một mình, đau ốm cũng một thân....


Mỗi lần đi đến khu China Town, Tuấn đều tìm đến những tiệm quán có tên tiếng Việt và hỏi thăm người chung quanh. Vài tháng sau có người chỉ Tuấn tìm đến nhà thờ có thánh lễ bằng tiếng Việt gần nơi mình ở. Giáo xứ đó, có cộng đồng người Việt và có cả một ca đoàn gồm các cô cậu trẻ tuổi hát tiếng Việt sành sõi. Từ từ Tuấn có được niềm an ủi nhó bé là hàng tuần đi tham dự thánh lễ bằng tiếng mẹ đẻ và những lần văn nghệ liên hoan khi có ngày lễ lớn. Tuấn quen thêm được một số người cùng cảnh ngộ xa quê hương và cùng tâm trạng lạc lõng cô đơn nơi xứ người. Tình cờ có nhà muốn tìm người share phòng, thế là Tuấn dọn về đó ở. Lúc này Tuấn khá hơn nhiều. Sống chung quanh với người nói cùng thứ tiếng, dù không ruột thịt nhưng cũng không phải là lạ lùng như quanh người bản xứ. Mỗi tuần đi nhà thờ, gặp gỡ người quen, nỗi cô đơn buồn bã trong Tuấn dần dần bớt đi thay vào đó một niềm vui nho nhỏ thêm niềm tin vào cuộc sống.


Hôm ấy sau thánh lễ giao thừa, nhà thờ có đãi tiệc liên hoan và văn nghệ. Khi ăn xong, mọi người thu dọn bàn ghế chuẩn bị cho chương trình văn nghệ, Tuấn ra ngoài sân cho thoáng thì thấy một cô gái chạy ra hấp tấp hỏi các anh thanh niên đứng gần đấy,

- Anh Thịnh này, anh chở em về nhà được không? Em để quên chiếc áo cho bài múa dân tộc rồi....

Mấy người thanh niên đang còn chần chừ thì Hoa lại hối thúc,

-Nhanh lên đi anh, muộn rồi, tiết mục đến mà không có áo thì không được.

Thấy mấy người đó vẫn chưa trả lời, Tuấn bước lại gần và nói,

-Nếu cô không ngại, thì tôi có thể đưa cô về lấy áo....

Hoa quay sang nhìn Tuấn mím môi, chưa trả lời. Rồi Hoa quay nhìn người thanh niên tên Thịnh, hỏi lại,

-Anh có giúp em không?

-Thôi Hoa đi với anh này đi, tụi anh đang bận nói chuyện dở dang...

-Vậy thì Hoa làm phiền anh vậy.

Tuấn thấy Hoa bằng lòng thì đi trước ra xe, nói với Hoa đang đi sau lưng,

-Xe tôi để đàng này, cô theo tôi và chỉ đường nhé.


Thế là Tuấn có thêm một người bạn. Hoa hiền lành và dễ mến. Hoa cũng mới sang Mỹ được hơn một năm, đang đi học và đi làm. Hoa có một giọng hát rất hay và truyền cảm, nét mặt không sắc sảo nhưng rất có duyên và nhã nhặn với tất cả mọi người. Hàng tuần, Tuấn gặp Hoa sau thánh lễ.  Dần dần, hai người thân hơn, đôi khi Hoa nhờ Tuấn chở về. Nhiều lần, Tuấn đến nhà Hoa chơi và ở lại ăn cơm với gia đình. Hoa nấu ăn khéo và người nhà Hoa cũng rất thân tình với Tuấn.


Có lần một người chị Hoa quen bên trại tỵ nạn từ Ohio sang thăm. Chiều thứ bảy khi lễ tan, Hoa hỏi Tuấn,

-Ngày mai anh có bận không?

-Không, Hoa cần gì?

-Có chị Mai sang thăm Hoa ngày mai, Hoa muốn mời chị đi ăn ở Chinatown nhưng em không dám lái xe đi xuống đó, anh Tuấn chở mấy chị em đi được không?

-Được chứ, đi chơi với Hoa thì đi đâu anh cũng sẵn sàng.

Ngày hôm sau, khi Tuấn đến thì Hoa và chị Mai đang chờ. Mọi người giao cho Tuấn quyền lựa chọn nhà hàng tại Chinatown. Sau bữa ăn, Hoa muốn trả tiền nhưng Tuấn đã nhanh tay hơn. Hoa năn nỉ Tuấn cho Hoa đưa lại nhưng Tuấn khăng khăng không chịu nhận. Hoa nói,

-Hoa không muốn mắc nợ, anh phải để Hoa giả tiền lại cho anh.

-Hoa nấu cho anh ăn bao nhiêu bữa rồi, để anh khao Hoa lần này, sẵn có chị Mai ở đây.

-Như vậy là Hoa nợ anh một bữa ăn nhà hàng rồi. Thôi hôm nào lại phải đi ăn tiếp để Hoa trả nợ nhé.

Chi Mai nhìn hai người kỳ kèo với nhau mà buồn cười. Khi đưa chị về, lựa lúc không có Hoa chị nói riêng với Tuấn rằng,

-Cô Hoa khéo lắm đấy, tính tình đàng hoàng, chị ở với cô ấy bên trại chị biết, gần cả năm mà không có tiếng tăm gì. Chú Tuấn ráng mà giữ cô ấy nhé.

Tuấn nghe chị Mai nói vui thầm trong bụng. Đối với Tuấn, Hoa là một mẫu người mà Tuấn mơ ước được có trong đời. Tính tình Hoa hiền lành và tốt bụng. Hoa hát hay, duyên dáng nhưng không kiêu ngạo hay làm dáng, ngược lại Hoa rất giản dị và chân thành. Nhiều lần Tuấn muốn cầm tay Hoa và nói rằng Tuấn rất mến thương Hoa nhưng nhìn lại mình Tuấn ngừng lại. Tuấn chẳng có gì, lo cho mình còn không xong, làm sao Tuấn nghĩ đến chuyện đèo bồng thêm Hoa.... Những ý nghĩ mặc cảm ngăn cản Tuấn, mỗi khi Tuấn muốn mở miệng tỏ tình với Hoa. Cứ như vậy, Tuấn đến chơi nhà Hoa nhưng cứ ngại ngần và im lặng. Hoa vẫn đối xử bình thường với Tuấn cũng như với tất cả các bạn khác. Thân tình và chừng mực.


Ngồi dưới hàng ghế khán giả, Tuấn đang nghe Hoa hát trên sân khấu. Đêm nay nhà thờ tổ chức văn nghệ liên hoan sau thánh lễ trung thu. Không khí thật vui và đầm ấm. Mọi người thân tình vui vẻ với nhau. Ca đoàn chuẩn bị cho buổi văn nghệ thật đặc sắc. Những màn múa, kịch, hợp ca và đơn ca không thua gì những ban nhạc nhà nghề.

Khi tan buổi văn nghệ, Tuấn gặp Hoa trước cửa hội trường,

-Hoa này, em hát hay quá. Văn nghệ đêm nay ca đoàn tuyệt lắm.

-Cám ơn anh. Những người khác hát hay hơn Hoa nhiều, mọi người tập dượt kỹ lắm đó anh.

-Bây giờ Hoa đi về chưa?

-Ca đoàn chưa ăn gì cả anh ạ. Chờ mọi người ra rồi đi ăn cùng. Anh đi chung cho vui nhé?

-Thôi để anh về, anh không có trong ca đoàn mà. Hoa ở lại vui với bạn, về sau nhé.

-Chào anh, gặp lại sau vậy.

Tuấn đi ra lấy xe mà trong đầu vẫn còn nghe tiếng hát của Hoa đâu đó. Lòng thanh thản nhẹ nhàng, Tuấn dặn lòng mình hãy tận hưởng những giây phút hạnh phúc này. Không nên nghĩ ngợi xa hơn vì Tuấn biết, nếu nhắc đến tương lai, Tuấn sẽ rất bi quan khi thấy mình không bằng ai hết để có được Hoa trong cuộc đời..........


Thời gian qua, Hoa lấy lớp ở trường học thêm sau giờ làm và bận rộn hơn. Hoa không còn đi tập hát nhiều nữa và sau lễ thường về nhà ngay chứ ít khi đi chơi với bạn bè như trước. Tuấn cũng ít gặp Hoa vì công việc thay đổi khi Tuấn đổi hãng làm..... Từ từ hai người không còn liên lạc với nhau nữa, dù hàng tuần vẫn đi lễ và nếu gặp nhau trong nhà thờ thì cũng chỉ chào hỏi sơ rồi chia tay...



Ba năm sau, khi tan lễ chiều thứ bảy, Tuấn đang bước ra khỏi nhà thờ thì thấy Hoa từ trên lầu ca đoàn chạy xuống gọi,

-Anh Tuấn, chờ em....

Tuấn đứng lại chờ Hoa đến gần,

-Có chuyện gì vậy Hoa? Lâu quá không gặp Hoa khỏe không?

-Cám ơn anh, Hoa vẫn thường. Anh ra sao rồi?

-Thấy anh đây thì biết là anh khỏe rồi phải không?

Hoa ngập ngừng một lát rồi lấy trong túi xách ra một phong bì lớn màu hồng,

-Anh Tuấn, mời anh đi dự đám cưới của Hoa nhé.

Tuấn ngỡ ngàng, im lặng hết mấy giây. Hoa nhắc lại,

-Mời anh đi dự đám cưới của Hoa, anh đi nhé.

-Để anh coi thử ngày ấy anh có bận gì không, anh chưa hứa đưọc.

-Bận gì thì anh cũng phải ráng, ngày vui của Hoa mà....

-Cho anh trả lời sau đi, lỡ hứa rồi đi không được mất vui...

Hoa chào Tuấn rồi quay đi. Cầm phong bì thiệp cưới trong tay, Tuấn thấy đầu óc  trống rỗng.... Đi ra lấy xe về mà Tuấn chẳng nghĩ được gì.

Thật thế sao, Hoa lấy chồng.... sao Hoa không đợi anh với... Nhưng nghĩ lại Tuấn thấy mình vô lý. Tuấn có mở miệng ra nói gì với Hoa tiếng nào đâu, làm sao Hoa biết được Tuấn có tình ý gì với Hoa? Cả ba năm nay không liên lạc, sao lại trách cứ Hoa. Con gái chỉ có một thời, Hoa gặp được người thương yêu và muốn lập gia đình với Hoa thì tốt chứ tại sao Tuấn lại trách móc ...

Tuấn tự nhủ mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn xốn xang, hình như có nỗi giận hờn nào đâu đó.... Về đến nhà, lục trong sổ địa chỉ ra số điện thoại của Hoa, cầm ống nói, Tuấn bấm số tính gọi hỏi thăm Hoa, được vài số, Tuấn ngừng lại. Có nên gọi không? khi mình đã không liên lạc với Hoa một thời gian quá dài... Mình sẽ nói gì với Hoa, trách móc ư? có ai hứa hẹn với ai điều gì? Mình chưa nói một tiếng yêu thương nào với Hoa kia mà. Mình đã chần chừ và bây giờ mất đi người mình yêu mến....

Tuấn ngồi thẩn thờ trước bàn ăn mà không nuốt được miếng nào. Trong đầu chỉ thấy hình ảnh Hoa.... Tự nhiên Tuấn muốn say để quên, quên hết mọi sự.... Từng kỷ niệm tuần tự chạy qua trong đầu, không muốn nhớ nhưng bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu câu nói của Hoa, tất cả đều hiện rõ, quay vòng và xoay xoay trong đầu Tuấn, cho đến lúc như một vòng bánh xe quay càng lúc càng nhanh......


Ngày lễ Thánh Gia vào cuối năm, nhà thờ trang hoàng thật đẹp cho lễ cưới của Hoa. Khi cha chủ lễ đi vào và cô dâu chú rể theo sau, thánh lễ bắt đầu thì có một người thanh niên bước vào đứng ở hàng ghế cuối nhà thờ. Lễ cưới thật ấm cúng và trang trọng. Lúc cha làm phép nhẫn xong, đọc lời tuyên bố hai người giờ đây trở nên vợ chồng, cô dâu chú rể quay xuống chào bà con hai họ, người ta thấy người thanh niên ấy quay lưng bước ra khỏi nhà thờ. Tiếng vỗ tay chúc mừng đôi vợ chồng trẻ vang vọng và theo đuổi bước chân của anh, xa dần, xa dần, vẳng vẳng và có lẽ những tiếng vỗ tay đó sẽ đi theo anh mãi hoài trong suốt cuộc đời còn lại.....


Nguyệt Hạ
Ngày cuối năm 2011


<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2012 14:29:32 bởi Nguyệt Hạ >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Lặng Thầm Nỗi Xót Xa - 06.01.2012 02:53:46
"Lặng Thầm Nỗi Xót Xa" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả Nguyệt Hạ. 
 
Happy New Year.
 
NX

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Lặng Thầm Nỗi Xót Xa - 08.01.2012 01:52:14

Dạ NH cám ơn anh Ngụy Xưa rất nhiều.

Xin chúc anh và gia đình một năm mới an lành.



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Thư Xưa - 02.02.2012 02:06:01
Lời nói đầu:

Đối với các cô chú, anh chị đã đi học Nữ Trung Học, Võ Tánh hay Lê Qúy Đôn cũng như trong phong trào Hướng Đạo Nha Trang thì có lẽ không ai không biết đến Thầy Cung Giũ Nguyên, một nhà văn, một giáo sư và một huynh trưởng có tên tuổi. Tôi không là học trò của Thầy, tôi cũng không ở trong hướng đạo Nha Trang, nhưng tôi gọi thầy bằng Tông (Tonton), hay là Bác. Tôi may mắn còn giữ những bức thư của Bác gởi cho tôi từ khi tôi đi ra nước ngoài. Một trong những bức thư đó Bác viết như một câu truyện ngắn với lối văn hài hước dí dỏm và rất thật như khi Bác cháu nói chuyện với nhau. Bác đã qua đời hơn ba năm rồi, bức thư này tôi nhận được hơn 12 năm trước khi Bác mất, tôi nghĩ rằng đến lúc tôi nên chia xẻ với mọi người, như một món quà đầu xuân gởi đến những người có lòng với Thầy Cung Giũ Nguyên.

Cũng thật tình cờ, ngày hôm nay tôi đọc được một bài viết về Thầy Cung Giũ Nguyên của tác giả Nguyễn Thành Thống, người đã dịch cuốn tiểu thuyết Le Fils de la Baleine của tác giả Cung Giũ Nguyên sang tiếng Việt, cuốn sách mà Bác có nhắc đến trong bức thư gởi cho tôi. Xin đính kèm đường dẫn để mọi người cùng đọc.
Nguyệt Hạ





Nha Trang, ngày 5 tháng 3, 1996
 
Con thương mến,
 
Tông thật có lỗi vì để đến hôm nay mới trả lời cho con và Thầy con. Thời gian cuối năm thật là bận rộn, tiếp đến là Tết với khách khứa, với những giao tế bất đắc dĩ, đến thư từ tồn đọng suốt năm cần phải thanh toán được cái nào hay cái ấy. Chưa nói đến công việc khác như giảng dạy cho các sinh viên Đại học Sư phạm Pháp văn. Người nào nghe nói thế chắc hẳn nghĩ đến chuyện bịa đặt vì nghĩ ông già gần chín mươi tuổi mà còn bận rộn được như thế à? Mù lòa, điếc lác, lẩm cẩm, cù lần, mà còn dạy cái gì nữa? Mà sự thật là như vậy đó. Rồi nghe ông ấy làm việc trên máy vi tính (ở đây người ta gọi PC (personal computer) là như vậy, nơi khác còn dùng danh từ: máy điện toán), kể cả cháu Sa ở Úc, cũng chuyên môn tín học cũng phải “kinh hoàng”. Có người khi thấy Tông làm việc, hỏi đã đi học khóa nào chưa mà xử dụng rành như vậy? Làm sao trả lời? Họ có thể tin khi mình nói, trước khi nhập vào thế giới thích thú và hợp thời đại này, Tông nhờ Sa gởi cho một lô sách (thứ sách tiếng Anh khá đắt tiền, có cuốn đến 100 US$, mà năm sáu cuốn như vậy về Computers, Information Systems, DOS encyclopedia, Windows, Word Perfect, Basic, Pascal, Norton Utilities v.v…., thế là Tông đọc say mê, như đọc tiểu thuyết, và đến khi máy về, là Tông đã biết đôi chút để dùng, và vừa dùng, vừa học thêm, học thêm nhờ những Help hay Readme có trong máy, và học thêm nhờ những sai lầm của mình nữa. Nói mình tự học cũng không mấy người tin, nhưng kể ra, những cái gì tào lao Tông biết được đôi chút, là tự mình có thôi…



Trong quá khứ, khi Tông được người ta cho một cái xe hơi củ, Tông nạp hồ sơ xin thi bằng lái xe, Ông chánh kỷ sư công chánh, (thời đó thì đó là cơ quan chức năng, nay thì Công An lo việc cấp bằng lái) không cho phép thi, nói một cách khác tha cho Tông việc đi thi, mà chỉ gởi lên bằng lái có đủ dấu và chữ  ký. Chuyện kỳ lạ ấy xảy ra, chỉ vì người ta biết trọng lời nói, và biết tin cậy lẫn nhau. Có lẽ ông ấy nghĩ: Thầy ấy có xe, xin thi để lấy bằng lái… chắc  hẳn là đã biết lái xe rồi. Quả vậy, từ năm ấy, và suốt gần hai mươi năm cho đến 1975, (khi bánh xe vì thời cuộc đã phải đổi thành bánh tráng), Tông đã lái một mình cái Xì tô mà con chắc đã thấy bóng dáng, đi cùng vào Hậu giang, lên Cao nguyên, mà chưa hề “đụng nhẹ” ai cả, kể cả những chó hay bò qua đường. Chuyện chẳng khác chuyện tiếu lâm là khi trường Đại học Duyên Hải làm lể tốt nghiệp, nhà trường yêu cầu giáo sư Tông mặc áo mão cải lương Hồ quảng, mặc dù giáo sư Tông chẳng phải là tiến sĩ, mà cho đến nay, chẳng ai tố cái trò bịp bợm dài dài ấy, và đến năm con Chuột cống này, cũng vẫn còn bịp được thiên hạ, như ngồi chụp hình trước máy, làm ra có vẻ như thông thạo lắm về tín học và máy vi tính. Tông có biểu ai tin đâu. Nhưng vì con đang học Computer, thì Tông có người nói chuyện được, vì dùng một thứ ngôn ngữ như nhau, và hơn thế nữa nay mai Tông có vấn đề gì không hiểu và tìm trong sách không thấy, Tông sẽ hỏi con. Tông may mắn hiện có một cái 486 DX 66 có cài vào ổ cũng đủ thứ dùng, nhân về phần Tông, chủ yếu là dùng MS-Winword, để soạn văn bản. Như con đoán, máy rất tiện lợi cho công việc của Tông: như soạn sách, sửa đi, sửa lại, rất tiện, nhanh chóng, không tốn và không phí phạm giấy mực, như trước kia dùng typewriter. Một công việc đang làm nữa là chép lại vào đĩa mềm tất cả bản thảo chưa xuất bản, mà số lượng không phải nhỏ, có gần hai mươi cuốn; có người muốn giúp đánh giùm, nhưng Tông không muốn, Tông thích tự làm lấy, vì trong khi đánh lại còn có thể sửa chửa, nếu cần. Như vậy, không chiếm chổ nhiều, và khi nào đưa cho nhà xuất bản, chỉ cần đưa cho họ một copy… Như thế đó, con có thể đoán Tông phải tốn bao nhiêu thì giờ trước máy. Ai không rõ, tưởng chắc ông già giải trí với Games, (phần này để cho mấy cháu nhỏ, cũng như Autocad hay Corel để cho cháu Ly dùng vẽ những họa đồ chuyên môn vì cháu làm Hỏa xa. Tông không cần nâng cấp máy, vì nhu cầu của Tông không đòi hỏi. Tông cũng có một cái máy in khiêm tốn Canon Bubble Jet, tuy chạy chậm, nhưng cũng đáp ứng được nhu cầu… Về Software, Saigon có bán đủ loại, cũng dễ mua thôi. Tông chỉ còn mong ước trong năm nay cài thêm một Multi-media để có thể dùng CD-Rom và những Audio-Video.


Tông mừng về ý định của con sẽ viết thư khi có thì giờ, đó là điều vui cho Tông. Trong mấy năm qua, chắc là con có rất nhiều chuyện kể lắm, biết đâu, thư con lại không trở nên dữ liệu qúy hoá để làm đề tài hay khêu gợi đề tài cho một cuốn truyện khác của Tông. Mới rồi đây, nhà xuất bản Văn Học Hà Nội đã xuất bản bản dịch Le Fils de la Baleine (1), rất tiếc Tông không gởi biếu con được. So với Thái Huyền (2), cuốn sách cũ này có vẻ dễ đọc hơn, nhưng thật ra trong đó cũng có nhiều đoạn cũng đòi hỏi việc dừng lại để nghĩ đến ý nghĩa đã được gói ghém với một bề ngoài phỉnh phờ. Giám đốc nhà xuất bản, trong lời giới thiệu, xem sách ấy là một bông hoa thuộc loại quý hiếm của văn học Việt Nam, và ông mừng sau mấy mươi năm sách ấy, lưu lạc ở xứ người, đã trở về với độc giả tiếng Việt, làm cho ta có thể nghĩ ông mừng như thể thằng Mổ (nhân vật trong tiểu thuyết) sau bốn mươi năm tản cư ở nước ngoài, nay đã “tình nguyện” hay bị cưỡng bách hồi hương vì các trạm tiếp cư phải đóng cửa.


Nói đến đây, tông nghĩ ra cảnh con ở trại tỵ nạn năm nào. Cái ảnh con chụp với ông Hoàng Lào, tông nhìn không nhận ra con, vì nét mặt thay đổi hẳn, so với ảnh của con ngồi nơi Tháp Bà; ảnh con gởi sau này, và có lẽ xưa hơn một chút, vì là vào năm 19..., con trong áo cưới đứng bên cạnh chàng, thì có vài nét nhận ra quen hơn, đặc biệt là nụ cười. Thì chuyện đời, biến đổi cũng bình thường thôi, nhưng phải nói sắc đẹp đã không mất đi chút nào (ôi, cái văn nịnh để mượn tiền đó!) Thầy con, qua tấm ảnh ngồi trên sông cho Tông còn yêu đời. Đúng như vậy, có thể nói còn yêu đời hơn xưa, vì có còn bao nhiêu ngày đâu, phải yêu đời mãnh liệt hơn nữa chứ, ít ra cũng phải bằng Ông, người mà bà con ở đây phân bì về hạnh phúc. Thôi con may mắn, là tông cao hứng, đánh cho con bao nhiêu dòng trên. Chúc con mạnh khỏe, học hành tấn tới, làm ăn phát đạt, và nuôi hy vọng một ngày gần đây về thăm lại quê hương đã đổi mới. Bắt tay anh của con. Đừng quên biên thư cho tông.



 Thương và nhớ,
 
Tông
 

Tác phẩm Cung Giũ Nguyên
 
1- Le Fils de la Baleine, roman. –DER SOHN DAS WALFISCHS-
KẺ THỪA TỰ ÔNG NAM HẢi, tiểu thuyết.
2 - THÁI HUYỀN, tiểu thuyết. – LE BOUJOUM, roman.
 

------------------------------------------

Bài viết của tác giả Nguyễn Thành Thống: Vĩnh Biệt Thầy Cung Giũ Nguyên
©  http://vietsciences.free.fr/nhipcaubandoc/tinvuibuon/cunggiunguyen-nhothaycgn.htm


<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 02:55:20 bởi Nguyệt Hạ >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Thư Xưa - 02.02.2012 02:50:25
Bài Viết "Thư Xưa" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả Nguyệt Hạ.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Thư Xưa - 02.02.2012 03:51:41

Anh Ngụy Xưa thân mến,
Cám ơn anh đã đưa bài của NH vào thư viện.

Nhưng NH có một thắc mắc về bài viết của tác giả Nguyễn Thành Thống.

NH nghĩ rằng nếu có thể, mình nên post bài của tác giả ấy qua một bài riêng dưới tên tác giả Nguyễn Thành Thống để người viết vui lòng. Anh nghĩ sao?

NH rất sợ chuyện hiểu lầm vì copyright.

Anh có thể giúp NH cắt bài ấy ra khỏi bài Thư Xưa trong thư viện và để link cho qua trang kế tiếp,
nơi có bài Vĩnh Biệt Thầy Cung Giũ Nguyên dưới tên tg là Nguyễn Thành Thống,
NH nghĩ như vậy sẽ đẹp lòng tác giả.


Xin chúc anh luôn vui mạnh và cám ơn anh rất nhiều.

NH 


NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Thư Xưa - 02.02.2012 05:25:03
Hi Nguyệt Hạ,
 
1. Hiện nay chức năng "Xoá Bài" của thư viện không xử dụng được nên không thể xoá bài đã đăng, làm lại từ đầu như NH đề nghị.
 
2. Hai bài linked với nhau (như "Phần I", "Phần II") phải cùng tác giả.
 
3. NX nghĩ là trong bài viết "Thư Xưa" NH đã ghi rất rõ là phần nào là của Nguyễn Thành Thông nên không thể có sự hiểu lầm là "đạo văn".
 
Theo thiển ý của NX thì chúng ta cứ giữ nguyên bài đã đăng trong thư viện, tuy nhiên xin hỏi super woman Ct.Ly () là có cách nào để NH cảm thấy yên tâm hơn không?
 
NX

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Thư Xưa - 02.02.2012 07:45:44


Dạ cám ơn anh Nguỵ Xưa đã giải thích.

Lâu quá không thấy sáng tác mới của anh, từ hôm bài viết Bên Dòng Potomac đến nay?
NH cũng thấy thiêu thiếu món ăn tinh thần từ anh rồi đó.

Chúc anh vui và sáng tác đều.

NH


Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Thư Xưa - 03.02.2012 02:53:25

Cám ơn Nàng Công Tử Lỳ nhiều lắm lắm.

Có cái chức super woman cũng mệt đó chứ nhỉ?

Chúc Nàng Ct. Ly luôn vui vẻ yêu đời và luyện chưởng ít ít để còn làm việc thiên hạ nữa nhé.

Thân mến,
NH



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Pleime Và Tôi - 17.03.2012 11:47:04







Pleime Và Tôi

Hùynh Công Tòan
Thân tặng TD

Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương

Xin mượn hai câu trong bài hát “Còn chút gì để nhớ” của nhạc sỹ Phạm Duy để mở đầu cho bài viết này!

Vâng! Với Pleime, tôi là người khách lạ. Tôi biết đến Pleime- Trường Nữ Trung học - khi còn ngồi trên ghế giảng đường ở …Huế.

Những chiều bên giòng Hương Giang, anh bạn cùng lớp với tôi thường kể về ngôi trường nhỏ, nép mình dưới hàng cây cao vút, giữa lòng một thị xã vùng Cao nguyên miền Trung. Anh ấy đã có một thời ở thị xã vùng cao này với mối tình học trò dễ thương và thánh thiện.

Trong tôi, ngày ấy, Pleime vừa xa lại vừa gần. Tôi thường hình dung một thị xã mù sương “ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông”, ngôi trường nhỏ, thấp thoáng những tà áo trắng, những tiếng cười dòn tan vỡ òa ra trong không gian tĩnh lặng.

Số trời run rủi, nhiệm sở của tôi sau khi ra trường lại là Pleiku. Theo chuyến xe chạy than đầy bụi và khói, ì ạch leo từng ki lô mét đường, tôi đến Pleiku vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá.

Theo thư giới thiệu của anh bạn, trong những ngày đầu ở Pleiku tôi trọ ở nhà em!

“Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi”, Vâng! cô bé “của tôi” là như thế, dáng người mãnh khảnh, bờ vai gầy, mái tóc huyền dài ngang lưng. Đó là cô bé nữ sinh Pleime ngày xưa. Một lần nữa tôi lại có “duyên phận” với Pleime thân yêu.

Nhà em ở đầu con dốc dài giữa phố. Đó là ngôi nhà bằng gỗ, nhỏ thôi, nhưng ở giữa một vườn cây rộng. Tôi còn nhớ cái giếng nhỏ, mỗi sáng em ra lấy nước, giếng có gàu, có ròng rọc nhưng không có tay quay. Em bảo “sợ tay quay ngược đánh phải tay” . Hồi ấy những lúc không đi làm tôi thường quanh quẩn bên em. Nhớ căn bếp rộng hơi bừa bộn vì củi, thùng tưới và các đồ làm bếp, căn bếp đầy những chữ “Chuột” viết vội bằng phấn. Em bảo nơi nào thấy chuột là em viết chữ “Chuột” vào đó để nhớ và tránh xa. Chao ơi là ngây ngô và dễ thương!.

Em và tôi có đi thăm trường Pleime một lần, đó là lần đầu tôi đi họp nghe phân công nhiệm sở. Vì trể giờ nên ba em bảo lấy xe chở tôi đi, “tiếc” thay, xe hỏng mất yên sau, nhưng may là xe sườn ngang (kiểu xe nam) nên hai đưa tôi cũng chở nhau đi được. Em ngồi truớc, hai chân xếp một phía, tôi vòng tay sang hai bên, cầm ghi đông, đạp xe trên những dốc dài. Chiều hôm đó tôi chở em ngang trường Pleime, rồi đi về phía Biển hồ. Quá trường Phạm Hồng Thái, bên phải là một thung lũng nhỏ, em bảo đó là “Thung lũng Tình yêu”. Sau này mới biết, mọi người gọi đó là thung lũng Phạm Hồng Thái, nhưng… với tôi, đó là “Thung lũng Tình yêu” mãi mãi. Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác của buổi chiều hôm ấy, tóc em bay bay vươn vào mắt tôi, chỉ chừng ấy thôi, sao mãi vẫn không quên?!

Khí hậu Pleiku ngày đó rất đẹp và lạ lẫm. Ngày có 4 mùa, buổi sáng, lúc tôi đi bộ theo những con dốc dài đến nơi làm việc, sương mù giăng kín trời, một lát sau, nắng lên, ấm và sáng như những ngày Xuân ở Huế. Đến trưa, trời cũng chói và nắng như những ngày Hè. Chiều về, gió lành lạnh, là vàng rơi, “đã nghe rét mướt luồn trong gió” như Xuân Diệu viết trong bài thơ “Đây Mùa Thu tới”. Nhưng ấn tượng với tôi nhất là những đêm mùa Đông, sấm ầm ì, chớp giật và mưa như trút nước, tất cả như muốn tỏ rõ sự uy nghi của núi rừng. Những đêm mưa như thế tôi và em đều không ngủ được, em quấn mềm ngồi nép một góc giường, ôm cây đàn ghi ta vừa đàn vừa hát, bao giờ cũng chỉ một bài:

Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về
Nhớ chân giang hồ
Ôi phù du….
(Phôi pha- Trinh Công Sơn)

và tôi! tôi cũng hát, hát cho em và cho cả tôi nghe, cũng chỉ một bài:

Sợi buồn con nhện giăng tơ.
Em ơi hãy ngủ, anh hầu quạt đây
Lòng anh mơ với quạt này
trăm con chim mộng
về bay đầu giường ...
(Ngậm ngùi, Thơ Huy cận, Nhạc Phạm Duy).


Những lúc như thế tôi thấy như …không hiểu được lòng mình!.

Những buổi chiều tà tôi thường đứng ở cửa ngõ nhà em, nhìn xuôi về phố chợ và nhớ Huế quê hương, nhớ giòng Hương Giang da diết. Không hiểu sao trong nỗi nhớ của tôi lại có bóng dáng của trường Pleime, với những tà áo dài trắng tinh khôi. Pleime ơi! ngày xưa – khi còn ở Huế - Pleime thật xa, bây giờ thì Pleime lại thật gần, thật gần nhưng sao thấy như trong ảo ảnh?!

Tôi vẫn tiếp tục đi theo con đường cũ, không dám đổi thay. Còn em! em đi đến một chân trời khác, gần 30 năm rồi tôi không gặp và cũng không biết tin em.


Năm trước - lúc bước vào tuổi 54 - một lần nữa, tôi lại có “duyên phận” với Pleime: tôi chuyển nhà về cạnh trường. Nghe qua thì lạ, đó mà là “duyên phận” ư? Nhưng với tôi, điều đó làm tôi yêu Pleime hơn, bởi lẽ mỗi sáng thức dậy, nhìn qua cửa sổ, tôi lại thấy trường Pleime, sân trường vắng ngắt, hàng cổ thụ chìm trong sương. Ngôi trường mới nhưng sân trường và dãy nhà bên phải vẫn như những ngày xưa. Một chốc sau, đường đến trường đông nghịt, tiếng trẻ con cười đùa gọi nhau ơi ới. Rồi chiều về, sau giờ tan học, hay vào các ngày nghỉ, ngôi trường vắng lặng, trầm buồn và lòng tôi lại rưng rưng về một Pleime ngày ấy.


Huỳnh Công Toàn






NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Pleime Và Tôi - 18.03.2012 01:44:54
"Pleime Và Tôi" của tác giả Hùynh Công Toàn đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn Nguyệt Hạ.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Pleime Và Tôi - 19.03.2012 02:21:59

NH xin cám ơn anh Nguỵ Xưa thật nhiều.

Không biết anh đã có dịp đến thăm Pleiku, và trường Nữ Pleime chưa ạ?


Chúc anh và gia đình luôn an vui.

Thân kính
Nguyệt Hạ



NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Pleime Và Tôi - 19.03.2012 09:08:45

Không biết anh đã có dịp đến thăm Pleiku, và trường Nữ Pleime chưa ạ?

Khi còn trẻ NX chỉ đi ven biển, chưa một lần đặt chân lên phố núi Pleiku. Mong là sẽ có một ngày!

Tình thân,

NX
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2012 01:25:40 bởi NgụyXưa >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
TÌNH YÊU - ÔI TÌNH YÊU ! - 04.04.2012 05:54:30







Tình Yêu - Ôi Tình Yêu !


Chị học trường tư thục thành phố, anh học trường ở ngoại ô. Sau khi thi tốt nghiệp phổ thông, hai người nạp đơn vào trường sư phạm của tỉnh, và họ gặp nhau ở đó. Anh thường chơi đàn guitar, chị thường hát cho anh đàn. Vừa học sư phạm vừa yêu nhau, mối tình đầu thật đẹp. Mãn khóa sư phạm, chị được dạy trong thành phố, anh đi về huyện nhà của anh cách thành phố chừng 20km. Nhớ anh quay quắt chị đã bỏ gia đình xin chuyển về cùng chổ dạy với anh. Hai người tình nguyện đi vào một buôn làng thật xa. Lương tiền không bao nhiêu nhưng hình như khi yêu nhau người ta chỉ ngồi nhìn nhau uống nước lã mà sống! Rồi anh chị cưới nhau, đám cưới đơn sơ nhưng cũng đấy đủ lễ nghi và long trọng. Hai bên suôi gia vui vẻ. Rồi con đầu lòng ra đời. Cháu gái thật là xinh xắn. Nội ngoại đều thương yêu và chăm sóc.


Anh chị vẫn đi dạy ở làng xa. Năm sau cháu gái thứ hai ra đời. Anh chị bắt đầu va chạm nhiều hơn với thực tế. Anh bắt đầu uống một tí rượu, chị bắt đầu phải chạy vạy nhiều hơn. Một thời gian ngắn sau đó, chị nghỉ dạy ở nhà buôn bán lặt vặt để trông con. Anh cũng đi về huyện tìm việc làm. Gia đình anh ở huyện có hàng tạp hóa cũng có đồng ra đồng vào. Anh chị có được một miếng đất nhỏ, cất tạm một căn nhà sơ sài với một cái giếng cạn ngoài sân. Cháu gái thứ ba ra đời. Ngày chị sanh, anh không vào trạm xá thăm chị vì anh nghe nói lại là gái nữa! Chị sanh khó, phải mổ và may cắt gì đó, nhưng ở huyện nghèo nên không có thuốc tê! Chị cắn răng chịu đau một mình. Ai cũng lắc đầu, sao mà có con nhiều thế … Nhưng có ai hiểu anh muốn có đứa con trai nên chị ráng chìu anh! Cháu thứ haì được bốn tuổi, muốn phụ giúp mẹ một tay đã ra giếng kéo nưóc một mình. Chị nằm sanh trong nhà thấy vắng tiếng con, hỏi đứa lớn em đâu thì không ai thấy em đâu cả. Chạy từ đầu huyện đến cuối huyện, vẫn không thấy con, tình cờ chị nhìn xuống giếng thì thấy con mình đang đứng trong thùng nước ở đáy giếng!


Bây giờ anh chị đã ở gần gia đình anh. Có lẽ đối với anh đây là sự an tâm, nhưng đối với chị đây không phải là niềm vui. Gần với mẹ chồng chị phải tỏ ra mình là người quán xuyến, lo lắng cho cả nhà từ tinh thần đến vật chất. Tiền bạc khó kiếm, gia đình bên ngoại bù đắp không đủ, chị buôn bán không bao nhiêu. Chị xoay ra chơi hụi. Hụi nhỏ rồi đến hụi lớn. Chị hốt hụi xây nhà. Được một căn nhà gạch đàng hoàng thì chị cũng nợ lút đầu. Đến lúc này thì anh chị đã có bốn cháu gái! Chị vốn đã gầy guộc nay chỉ còn da bọc xương. Các cháu nheo nhóc chỉ một tay chị trông nom. Đứa lớn bế đứa bé. Vậy thôi. Anh không còn ngó ngàng gì đến vợ con nữa. Chị im lặng chịu đựng theo ngày tháng. Chị về nhà cha mẹ, không hề thở than một lời vì sợ cha mẹ buồn lòng. Mọi người biết chị nghèo nhưng không ai đoán ra nỗi khổ sở lớn lao của chị.


Rồi chị cũng sanh được một cháu trai cho anh. Anh vui vẻ, chị thở phào nhẹ nhõm. Cuộc đời tưởng chừng bắt đầu qua “trang mới” tốt đẹp hơn cho chị. Bỗng dưng, người chủ hụi mà chị đang chơi giật tiền tất cả mọi người và bỏ trốn. Chị là người ở giữa lãnh đủ. Bán căn nhà đi vẫn không đủ thiếu gì để trả hết số tiền hụi. Người ta muốn chị vào tù. Nhìn thấy đàn con nheo nhóc, chị đi tù thì ai lo cho con. Thế là mấy mẹ con dắt díu nhau bỏ quê mà đi. Suốt mười mấy năm ròng rã, mẹ con khổ sở dù bên ngoại giúp đỡ bao nhiêu đi nữa cũng như muối bỏ biển. Khi con gái lớn có thể đi làm được, cháu phải đi bán cà phê để phụ mẹ lo cho em và lo luôn cho bố. Không hiểu tại sao chị lại sanh ra thêm một cháu gái nữa. Lần này thì anh không nhìn mặt đứa con này thật sự. Thương con chị lại cố gắng xoay quanh để nuôi dạy con một mình. Lúc này anh đã ở riêng một nơi xa thành phố. Thỉnh thoảng chị lên thăm và mang tiền lên cho anh!


Anh ở xa một mình, đàn đúm nhậu nhẹt rồi có bóng dáng người đàn bà nào đó xen vào giữa anh chị. Ghen tương, giận hờn, gây gỗ, chẳng được gì. Chị buồn bã thất vọng. Cuộc đời chị sao quá đen tối. Cả đời chị chỉ biết có mỗi một mình anh. Yêu anh chị chưa được một ngày vui, chỉ thấy toàn buồn bã và chịu đụng đắng cay một mình. Tình yêu đã làm chị mờ mắt, từ bỏ gia đình đi theo anh, chịu đựng nghèo hèn nợ nần để sống bên anh. Hai mươi lăm năm anh không lo gì cho chị và con cái, chị cũng im lặng chẳng than vãn tiếng nào. Nay sao anh lại thay lòng đổi dạ, phụ bạc chị? Đến lúc này chị vẫn cắn răng chịu đựng một mình, không hề hé môi than thở với chị em một lời. Chị thấy tuyệt vọng. Nghèo khổ chị chịu được. Mất đi tình yêu anh làm sao chị sống? Con cái thì vẫn còn nhỏ nhưng chị nghĩ chúng nó có thể tự lo cho nhau được rồi. Chị vẫn còn yêu anh lắm. Một lần nữa tình yêu đã làm chị mờ mắt. Chị muốn chứng minh cho anh biết rằng từ đầu đến cuối chị chỉ yêu có mình anh thôi.


Không ai biết chị đã nghĩ gì trong những ngày tháng này. Chỉ biết rằng, một ngày nọ, gia đình nhận được tin chị đã tự tử chết trong nhà anh. Khi tin đưa đến chị đã được hỏa táng. Gia đình không ai được thấy mặt chị lần cuối cùng!



Nguyệt Hạ



NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: TÌNH YÊU - ÔI TÌNH YÊU ! - 05.04.2012 01:56:21
"Tình Yêu - Ôi Tình Yêu !" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả NH.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH LỠ - 24.04.2012 07:48:34






Bài Tango Cho Người Tình Lỡ - Khánh Ly
Thơ: Hoàng Ngọc Ẩn
Nhạc: Trâm Tử Thiêng




VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH LỠ





Ngày ... tháng ... năm....

Bao lâu rồi mình không gặp nhau hở anh? Em đã dặn lòng mình không được để trí óc đi lang thang nữa. Em vẫn tiếp tục viết cho anh, hay đúng ra là viết cho em. Chẳng được gì cả chỉ có buồn và khóc nhiều thôi. Nghĩ đến là khóc. Nghĩ lại cũng lạ lùng. Biết là không được gì nhưng cũng cứ để tình cảm làm mưa làm gió. Có ai bảo được là con tim sẽ nghe lời trí óc ? Chưa thấy bao giờ, bởi vậy mới có chuyện đau lòng ...

Em vẫn quý mến anh vô cùng. Lúc nào em cũng cầu mong anh được hạnh phúc trong phần đời còn lại này. Cho tới nay thì chưa biết ra sao, thấy anh vẫn chịu đựng những ngày quạnh hiu, chẳng biết thế nào để giúp anh. Anh đã bảo tìm cho anh một người, mà làm sao em tìm được bây giờ... Anh dư biết đó chỉ là chọc ghẹo em thôi phải không? Lúc nào em cũng chỉ là một đứa em nhỏ mà anh luôn tìm cách bảo bọc che chở... Anh lại mới nhắc hôm nọ trong một cái email... "anh vẫn không yên tâm vì anh biết em..." Thì em cũng biết là đầu óc em lan man lắm, nghĩ ngợi lung tung chẳng khi nào ngừng, nhưng mà em có làm gì cho nên chuyện đâu, anh đừng lo, em đã nói với anh như vậy. Tin em đi. Em sẽ không làm bậy và không làm gì để anh buồn .

Ngày ... tháng ... năm ...

Những buổi sáng ngồi một mình với ly cà phê nóng, trời thật lạnh, em ôm ly cà phê trong tay để hưởng nhờ hơi nóng một chút. Thường thì em đã khóc mỗi khi nghĩ đến anh. Khóc cho cái vô lý của con tim mình. Biết là không thể nào đến với nhau được nhưng vẫn không thể nào xoá bỏ hình bóng anh trong con tim "đa đoan" của em. Anh đã nói, đừng thế này, đừng thế nọ,... anh có biết em vẫn nghĩ đến anh và nước mắt vẫn tự động rơi hoài không hở anh?

Em vẫn biết hàng ngày anh để cái dấu hiệu màu xanh cho em biết anh đang "on line", để em email cho anh và anh sẽ trả lời ngay đó mà.... Những đêm đã khuya, em gởi vài hàng, anh la làng bảo em khuya rồi phải đi ngủ ngay.... Méo mó nghề nghiệp quá đi vì anh là anh lớn ở nhà... Lúc nào anh cũng đòi ký đầu mỗi khi em ngang chướng... Anh chỉ cho em nhiều thứ, anh nói cho em biết tâm trạng đình ông đối với đàn bà con gái như thế nào, anh chỉ cho em phải làm gì với computer của em khi bị virus, khi máy bị hư không chạy..., bất cứ điều gì em hỏi anh cũng sẳn sằng giải thích cho em.....

Lâu lâu anh lại gởi vài hàng khi thấy em bặt tăm bặt tích. Như vậy làm sao em quên được hở anh? Anh vẫn biết em cố tình im lặng để quên anh mà anh lại cứ nhắc nhở mỗi khi vắng tin em.... Anh có mâu thuẫn không? Bao nhiêu năm quen biết anh rồi, em cũng biết tính tình anh chứ....

Lại gần đến sinh nhật anh, em sẽ tặng anh gì đây? Em biết là anh muốn gì nhưng để em nghĩ lại thử xem em có làm được không...

Ngày ... tháng ... năm ...

Những ngày đầu năm,

Thời gian trôi qua thật nhanh, những ngày lễ tết đã xong và mọi sự lại trở về như cũ. Chỉ có tâm tư em không như cũ, qua mùa lễ này nhiều thứ thay đổi làm em phải suy nghĩ...

Hai ngày nữa đến lễ Tình yêu, xin chúc cho những người đang yêu nhau sẽ yêu nhiều hơn nữa, những người chưa có tình yêu sẽ gặp được tình yêu thật sự. Và những người không còn tin tưởng vào tình yêu nữa sẽ chóng quên đi chuyện không vui. Giống như mình tự chúc cho mình vậy.

Ngày sinh nhật anh cũng là ngày Valentine....

Ngày ... tháng ... năm ...

Rồi em cũng đã cầm phone lên gọi anh để chúc sinh nhật và Valentine ...

Tiếng anh bên đầu dây kia em nghe lạ lắm, và anh cũng ngỡ ngàng một lúc khi nhận ra tiếng em.

Vậy đó, đã bao lâu mình không nói với nhau hả anh? Vui, cả hai người, nhưng em đã cúp máy trước khi những giọt nước mắt rơi ra ngăn chận lời nói em. Em muốn anh vui, và em muốn anh nghĩ là em vui, em không muốn mang những giọt nước mắt và giọng nói nghẹn ngào của em làm phiền lòng anh.

Có được gì đâu phải không anh, khi mình không đến được với nhau mà làm khổ nhau ? Em chỉ muốn mãi hoài trong anh là hình ảnh em vui vẻ, hạnh phúc.... Em không muốn anh thấy và biết em đang buồn và rơi nước mắt vì anh... Em muốn anh yên tâm và mau tìm được hạnh phúc cho riêng anh....

Chỉ vài phút nói với anh, ngắn ngủi quá em không kịp hỏi thăm anh bây giờ ra sao... Anh vẫn vậy, vẫn lo chỉ cho em những gì cần thiết phải làm.... Em cám ơn anh nhiều. Trong cuộc đới, em chỉ cần có một người như anh thôi, nhưng em đã không có được....

Em không dám nói lên chữ ước gì..., mọi sự đã vậy. Chẳng ước ao làm gì, chẳng mong thay đổi làm chi, biết có đẹp hơn hay vui hơn hay hạnh phúc hơn không? hay chỉ là thực tế phủ phàng sẽ làm sụp đổ mọi hình ảnh đẹp đã và đang có trong nhau.

Vậy nhé anh. Đứng xa để mà chiêm ngưỡng. Ở xa để mà qúy mến nhau hơn là lại gần rồi thất vọng. Mãi trong em anh vẫn là thần tượng, mãi trong em anh vẫn là người em qúy mến nhất.

Ngày ... tháng ... năm ...

.... Anh có biết, em nhớ anh. Nhớ vô cùng. Quay quắt trong nỗi nhớ là nỗi tuyệt vọng vì không có cách nào để đến được với nhau. Định mệnh là gì? hai người mình đều biết là không thể nào thoát ra khỏi sự ràng buộc này mà sao vẫn tiếp tục tiến đến với nhau để bây giờ khó xử đến thế. Phải chăng đó cũng là định mệnh? Mọi việc đã định sẵn. Em nhớ anh nhưng vẫn phải giữ mặt lạnh, muốn nói ra tiếng yêu nhưng vẫn phải giữ kín trong lòng. Đã nhiều lần anh nói ra tình yêu của anh dành cho em, em đã phải ngăn anh lại dù rất muốn nghe những lời ngọt ngào đó.

Mình cố tình trốn tránh sự thật, dù nó vẫn hiển hiện ra. Thôi đành cho tình yêu mình một chỗ thật cao, thật xa để đừng ai với tới. Đành nhìn lên ngắm nghía vậy nhé.

Nơi xa đó anh nhớ em từng ngày từng đêm. Anh đã viết ra và chỉ mình em biết anh viết cho em. Chỉ mình em hay mình nhớ nhau trong nỗi đau tận cùng, nỗi nhớ treo hai đầu thăm thẳm ....

Chỉ vậy thôi, và em sẽ ráng sống và làm tròn bổn phận của em. Em không muốn đi ra ngoài con đường mà em đã chọn. Đã cất bước đầu tiên thì phải đưa chân bước tiếp cho hết con đường. Và sẽ ngậm ngùi mà nhớ mà tiếc người mình thương yêu sao không đến được với nhau... Anh trấn an em bằng câu nói, anh ở một mình được cho đến hết cuộc đới. Ôi nghe sao mà xót xa. Có phải lỗi nơi em? Có phải lỗi tại anh? Không tại ai hết. Tại số kiếp mình như vậy chăng?

Mình từ hai đầu tự nhiên có cái gì đó cuốn hút vào nhau và càng ngày càng hút lại gần hơn. Em tìm cách gỡ ra mà không được. Anh tìm cách quay đi cũng không xong. Có nên lờ đi để nhìn thấy sự oái ăm của định mệnh không anh? Có nên cương quyết quay lưng để rồi ai nấy cũng đều sống trong xót xa tiếc nuối ? Hay là mình cứ để vậy, an ủi nhau bằng nỗi nhớ nhung và thăm hỏi thường tình như những người bạn thiết ?

Bỗng nhiên nhớ anh quá đỗi sáng hôm nay. Anh có vậy không ?

Ngày ... tháng ... năm ...

Đã vào tháng Ba của năm mới rồi. Năm tháng trôi qua vùn vụt và tháng ngày này đã không còn mới nữa.

Mấy ngày cuối tuần bận rộn như thường lệ. Em đã vui vẻ đi đây đi kia với gia đình và làm tròn bổn phận, thanh toán hết những việc cần phải làm của ngày cuối tuần. Như một thông lệ, như một cái record cũ rích cứ phải xoay cho hết vòng.... Nào là giặt giũ, nào là cắt tóc, nào là cơm nước, nào là chợ búa.... Nhưng mà vui, nếu không có những việc phải làm đó thì chắc em chết gục từ lâu vì buồn bã với những ý nghĩ điên khùng trong đầu mình.

Ngày tháng vội vã trôi qua, em cứ do dự mãi thì sẽ không còn thời gian nào chờ đợi mình cả phải không ?

Ngày ... tháng ... năm ...

Cả tháng rồi, em không rảnh để viết nơi đây. Em đã có những trận đau kinh khủng, và nằm trên giường bệnh để nghĩ quẩn, nghĩ bậy, chẳng biết khi nào mới chấm dứt cuộc sống này...

Hôm nọ, vừa đi làm về vào nhà chưa được năm phút thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn vào thấy anh gọi. Thắc mắc lắm chẳng biết anh gọi làm gì. Hỏi thì anh nói là gọi hỏi thăm thôi. Tại sao lại thế, mình đã muốn quên nhau mà như vầy thì làm sao mà quên..... Có lẽ anh đang buồn nên nói thật lâu ...

Rồi tuần sau anh lại gọi nữa.... Có điều gì hở anh, em chẳng biết làm gì để giúp anh.... Anh kể chuyện nhà cửa việc làm của anh.... Em chỉ muốn bay đến thăm anh mà chịu thua.....

Cách đây hai ngày anh lại gọi.... Có lẽ gọi cho em lại trở thành một thói quen như cũ rồi hay sao.... Anh có biết là anh đang làm em chao đảo không....

Ngày ... tháng ... năm ...

Đã qua thêm một tháng nữa của năm mới. Nhìn thời gian trôi mà em rùng mình lo sợ. Một ngày bây giờ quá ngắn không đủ cho em làm hết những gì mình muốn. Nhìn quanh quẩn em còn có quá nhiều thứ phải làm và muốn làm....

Tin tức động đất, sóng thần, tai họa khắp nơi.... Em chỉ cầu mong con người mau ăn năn sám hối để cuộc sống có nhân nghĩa và bác ái hơn.... Bao nhiêu lời cầu khấn nguyện xin của những người từ tâm cũng không đủ bù lại những việc làm ác đức tàn khốc trên thế giới này....

Mùa xuân đã về nơi đây, nhưng em chưa thấy hoa nở tươi đẹp như mọi năm mà vẫn còn những cơn mưa bão rơi rớt. Trời vẫn còn nhiều mây mù vần vũ chứ chưa được trong xanh và chưa có nắng vàng rực rỡ.... Ôi thời thế thay đổi ảnh hưởng đến cả đất trời luôn hay sao ?

Ngày ... tháng ... năm ...

Sáng nay trên đường đi làm anh đã gọi nói chuyện thật lâu.... Ôi anh, anh không quên được em phải không? Anh nói cho em biết căn nhà của anh đang làm giấy tờ để bán. Căn nhà kỷ niệm, nơi lần đầu tiên em gặp anh trong buổi Party anh tổ chức. Em nhớ mãi, anh ôm vai em siết nhẹ và vui vẻ giới thiệu với mọi người, đây là cô em nhỏ nhất của chúng ta....

Ngày hôm đó thật vui, chung quanh tràn đầy tình thương mến mọi người dành cho em. Những bước nhảy tango, rumba với anh sao mà khó quên... Anh lựa nhạc thật hay vừa ý em... Những ly cocktail anh pha cho em có lẽ là những ly ngon nhất em đã uống trong đời. Em uống mãi, mềm môi, mặt em đỏ hồng, vừa say từ ánh mắt, lời nói anh, vừa say từ chất rượu mạnh anh pha trong ly cho em..., dù anh đã nói anh chỉ cho một tí xiú rượu cho có vị thôi. Suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc nào anh cũng bên em, lo cho em từng món ăn, từng miếng bánh... Mọi người đi về để em ở lại với anh ... Rồi cũng đến lúc mình phải chia tay, dù chả ai muốn rời ai....

Bây giờ anh đang chuẩn bị để rời căn nhà kỷ niệm...

Ngày ... tháng ... năm ...

Dạo sau này việc làm anh nhiều stress quá. Anh phải bay qua mấy nơi khác liên miên và không được biết trước. Hôm nọ, em nhận được vài hàng email anh gởi từ cell phone. "Anh đang trên đường đi ... Sẽ về thứ sáu này...."
Khi anh về, lại email kể chuyện, " Hôm thứ ba anh ra khỏi cuộc họp khẩn cấp lúc 10am, 1pm anh phải lên máy bay đi Colorado Spring. Bên đó lạnh -10 độ và tuyết đến 20ft.... Anh chỉ có một cái leather jacket trên người, phải vội vàng mua áo coat và bao tay ngay tại phi trường..."

Phải chi em được có mặt bên anh để lo hành lý cho anh mỗi chuyến đi xa như thế. Em dặn anh để sẵn trong xe một giỏ hành lý với một hai bộ đồ cho cả hai mùa, nóng và lạnh. Kể cả giày đi mưa, giày đi tuyết nữa nhé anh.

Ngày ... tháng ... năm ...

Tối nay nhận tin nhắn từ anh, " 10pm, anh đang còn ở văn phòng, từ sáng giờ chưa ăn trưa, phải chi có em làm thức ăn cho anh ăn..."

Lâu lâu anh lại phải họp hành cả ngày bỏ ăn như thế. Và lần nào cũng vậy, anh để ra vài phút để gởi text hay email cho em. Làm sao bây giờ hả anh? Chỉ có em để anh kể lể mỗi ngày, mỗi đêm, nhưng em không đến bên anh được... Em chỉ biết gởi đến anh những con chữ của em...

Ngày ... tháng ... năm ...

Anh vừa gởi email cho em, "Anh đã dọn nhà, ở tạm nơi đây. Anh đang đi tìm nhà để mua, hay là anh dọn đến nơi em?" Anh ạ, em sẽ đón anh với hai tay mở rộng nếu anh đến đây. Em sẽ tha hồ nấu những món ăn ngon cho anh hàng ngày bù lại thời gian anh phải tự nấu nướng lấy... Em sẽ sắp xếp hành lý cho mỗi chuyến đi của anh... Em sẽ... Em sẽ...

Chao ơi, chỉ khoảng một giờ lái xe từ nơi em đến nơi anh mà sao thấy xa tít mù khơi...

Ngày ... tháng ... năm ...

Cứ như thế này thì mình lại nói chuyện với nhau hàng ngày như xưa rồi...
Chắc cũng không có gì thay đổi, vì anh đã nói, sẽ ở vậy cả đời ... Anh không đòi hỏi gì hơn, và không bao giờ muốn đời sống em có sự đổi thay. Càng lúc em càng quý mến anh hơn, anh có biết không?

Em chỉ biết tâm sự với chính em những gì em nghĩ về anh. Em không dám nói ra, sợ làm anh xao lòng... Mình giống như những chiếc bè đang trôi lênh đênh trên một giòng sông nhỏ lặng lờ... Thôi thì cứ để vậy, mặc cho giòng nước đẩy đưa đến một bến bờ nào mình không biết trước được có lẽ sẽ hay hơn. Em chỉ biết trong em, hình ảnh anh vẫn có một chỗ riêng biệt và ở trên cao. Sẽ không bao giờ có ai với tới và em sẽ cố gắng để không đụng chạm đến. Những gì mình đã có với nhau mãi mãi sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất trong đời em. Trong thâm tâm em luôn cầu mong cho anh mau tìm được niềm hạnh phúc của đời mình. Anh có tin em không?

Ngày hôm nay trời mù mờ, ảm đạm, mưa nhỏ giọt rơi nhẹ ngoài kia. Hơi giống như mùa thu dù trời chỉ mới sang xuân... Em vẫn đang nói chuyện một mình với anh. Nhớ sao mà nhớ những ngày mưa ở nơi phố núi năm xưa, chắc anh cũng như em, lội mưa đi học, đi chơi...Em đã thường đi học ngang nhà anh, và khi ấy anh đi học bằng con đường khác, vì hai trường ở hai đầu thành phố ...

Em sanh ra để sống trong mưa, yêu thích mưa và mưa rơi xuống để thấm ướt đẫm tâm hồn lãng mạn của em. Em và mưa, mưa và em, không bao giờ tách rời. Bây giờ đây, nhìn mưa em đang nhớ phố núi của mình và nhớ anh quá đỗi, anh có thế không?




Nguyệt Hạ
Mùa Xuân 2012





Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH LỠ - 27.04.2012 04:40:31


Trích đoạn: Ct.Ly


Tình mà Lở là tình thế nào đây Nguyệt Hạ





Eo ui, Nàng Công Tử Lỳ hỏi như thế làm sao NH trả lời được....

Tình mà Lở như chị Ly viết đó là tình từ chết tới bị thương ...

Tình mà không Lở là tình ngủm củ tỏi rồi chị Ly à ... (ván đã đóng hòm)



Cám ơn chị Ct.Ly nhiều nhiều...[sm=rose1.gif][sm=rose1.gif][sm=rose1.gif]

Một mình đơn thương độc mã lóc cóc cả ngày cả đêm chắc là sắp rụng mấy ngón tay rồi ha....



dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Dòng Sông Kỷ Niệm - 01.06.2012 15:36:02
______








Chào Nguyệt Hạ -

Tôi ghé thăm trang chữ của em,để đọc ...



Chúc Em có nhiều sáng tác mơí.



đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2012 08:24:44 bởi dang son >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
MÙA HÈ ĐI BƠI - 13.06.2012 15:12:10


MÙA HÈ ĐI BƠI



Cuối mùa xuân, trời bắt đầu xanh trong bớt đi những cụm mây trắng và nắng bắt đầu vàng hanh... Thời tiết ấm hơn để dần dần trở nên nóng bức. Lúc còn nhỏ, vào mùa hè để tránh những cơn nóng chị em tôi thường đi tắm sông hay tắm biển. Sau này tôi thường đi ra biển một mình vào lúc sáng sớm khi mặt trời chưa lên. Rời xa quê hương, sống ở xứ người, đi đến biển từ nơi tôi ở không phải dễ. Đến bãi biển gần nhất cũng mất khoảng bốn mươi phút lái xe. Tôi chỉ còn cách đi ra hồ bơi mỗi khi mùa hè đến.


Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể làm gì với cái chuyện bơi lội của tôi. Lúc còn độc thân, tôi còn nhiều sức khỏe chuyện bơi xa bơi lâu không thành vấn đề. Từ lúc có gia đình con cái, thức đêm thức hôm và vài lần làm bạn với dao kéo mổ xẻ ... sức khỏe tôi giảm sút rất nhiều. Tôi chỉ có thể bơi những đoạn ngắn chứ không dám thử sức liều lĩnh như xưa.


Vậy đó mà tôi đã phải ra tay nghĩa hiệp hai lần trong hồ bơi, nghĩ thật là lạ lùng.


Ngày hôm nay, tôi đã phải giúp một người trong hồ bơi xém bị uống nước. Betty là cô bạn cùng đi bơi với tôi những năm trước, hôm nay lần đầu tiên Betty trở lại hồ bơi mùa này. Betty cẩn thận quàng quanh bụng tấm phao mỏng để giữ mình khỏi chìm vì cô ấy chỉ mới biết bơi sơ. Hồ bơi rộng mênh mông với màu nước trong vắt phản chiếu nền trời xanh thật đẹp. Mấy vòng đầu, Betty bơi sải qua lại không có gì lạ, tôi cũng mừng khi thấy bạn dạn dĩ bơi một mình.


Tôi dựa vào tường nơi sâu nhất của hồ bơi nhìn Betty đang bơi về phía mình. Cô ấy bơi ngửa và không thấy được phương hướng nên càng lúc càng bơi nghiêng về phía sâu. Thường thì Betty bơi nơi có độ sâu dưới 5 feet để có thể đứng lên khi cần. Đang bơi bỗng nhiên Betty chao người và hình như nước vào mũi, cô ấy loạng choạng và mất thăng bằng. Tôi đang nhìn và thấy Betty vung hai tay loạn xà ngầu và miệng thì cứ há ra để lấy hơi, nhưng càng lúc thân hình cô ấy càng như chìm xuống. Tôi thấy làm lạ vì Betty vẫn có tấm phao quàng ngang bụng, nghĩ rằng cô ấy sẽ nổi trên mặt nước. Thân hình Betty cũng nhỏ con, và gầy, không có cách chi chìm được. Độ chừng hai mươi giây, tôi thấy Betty có vẻ hốt hoảng lắm và càng lúc miệng cô ấy càng xuống dưới mặt nước. Trong hồ bơi có lifeguard nhưng họ ngồi hơi xa chỗ Betty, nếu gọi họ đến có lẽ Betty cũng uống nước kha khá rồi. Nghĩ rằng mình phải làm gì đó không thể đứng nhìn như vậy, tôi lấy một hơi dài và bơi đến gần Betty. Khoảng cách từ nơi tôi đến chừng vài sải tay, tôi phải bơi dưới mặt nước để giữ sức vì nếu tôi phí sức thì đến tôi cũng chết đuối và cần người cứu nữa chưa nói đến giúp được ai. Còn khoảng một cánh tay là chạm vào Betty tôi ngẩn đầu lên lấy hơi và nói với Betty,

-Relax, you will be OK.

Betty nhìn thấy tôi nhưng hình như cô ấy quá sợ, không nói gì và hai tay vẫn cứ vung vẫy lung tung mà không bơi được. Tôi lặn xuống và đẩy người Betty lên để cô ấy nhô cao khỏi mặt nước cùng lúc đẩy Betty về phía cạn hơn, Chỉ cần vài mét thôi, tôi nói,

-Stand up, you are OK now.

Betty đứng lên và hình như chưa hoàn hồn. Có vẻ sợ hãi trên mặt cô ta. Tôi dìu Betty đi vào sát thành hồ bơi, nơi cô có thể dựa lưng đứng nghỉ ở đó. Betty luôn miệng nói,

-Thank you for saving my life. (Cám ơn đã cứu tôi)

-Don't worry about that, I did not do anything. Only pushed you a little bit. (Đừng để ý đến chuyện đó. Tôi không có làm gì cả, chỉ có đẩy bạn vào một tí thôi)

-I will not do the back stroke again. (Tôi sẽ không bao giờ bơi ngửa nữa)

-Please remember, if anything happen, don't get panic. Just relax and let your body float on your back. At least your face will be out of water. (Làm ơn nhớ rằng, nếu có chuyện gì xảy ra, đừng hoảng sợ. Hãy bình tĩnh và ngã người ra nằm trên mặt nước. Ít nhất như thế, mặt mũi bạn sẽ không bị chìm dưới nước)

Tôi nói cho Betty biết, nơi cô bị mất thăng bằng không sâu mấy, nước chỉ ngập hơn đầu cô và tôi chừng vài tấc, chỉ vì cô bị hốt hoảng đấy thôi. Và tôi biết khi mình bị hoảng sợ, người mình sẽ cứng đi, tay chân như bị tê liệt và càng sợ thì càng uống nước và không tài nào bơi tiếp nếu mình không tự chủ được. Lúc sau này chính tôi cũng đã nhiều lần bị như vậy, khi tôi bơi vào khoảng sâu nhất của hồ bơi. Nhìn xuống dưới, nếu bình tĩnh thì tôi bơi qua dễ dàng, nhưng nếu tự nhiên tôi có một ý nghĩ sợ hãi nào đó, tay chân tôi cứng lại, tôi không điều khiển được hơi thở là tôi không bơi được nữa. Có lẽ nhờ đi biển và đi bơi hồ khá lâu, những lúc có cái cảm giác sợ hãi vô cớ như vậy, tôi tập được cho mình một chút xiú tự chủ và bình tĩnh, đủ để giữ thân hình mình nổi trên mặt nước. Nếu mệt lắm và hơi thở đứt quãng, tôi sẽ bơi ngửa để lợi dụng lúc ấy lấy lại sức, nếu còn một chút sức lực thì tôi bơi dưới mặt nước để giữ sức.


Chuyện ngày hôm nay làm tôi nhớ lại chuyện của hai mươi năm về trước. Khi ấy tôi mới sang, có hồ bơi ngay trước nhà. Cuối tuần tôi thường rủ bạn về bơi. Hai cô bạn thân là Cindy và Chi, không người nào biết bơi. Cindy thường chỉ nhúng nước, Chi mới đi học bơi nên dạn hơn. Buổi sáng thứ bảy đó, thấy Chi loay hoay gần đi ra chổ sâu nhất của hồ bơi, tôi gọi,

-Nè Chi, đừng đi ra sâu, quay trở vào đi.
-Không sao đâu, mình ở gần bờ tường này.

Tôi không để ý và bơi phần mình. Vài phút sau nghe tiếng Chi la léo nhéo,

-Help, lại đây help mình đi...

Quay lại tôi thấy Chi đang chới với hai tay đưa lên khỏi mặt nước và khuôn mặt Chi từ từ chìm xuống.... Tôi la lên,

-Bơi đi chứ, sao đứng yên vậy?

Chi không nói được nữa chỉ quơ quơ hai tay. Tôi nhìn khoảng cách từ chỗ mình đến Chi xa hơn là khoảng cách đến chỗ có cái phao cấp cứu treo trên bờ. Tôi chạy lên lấy cái phao đã gắn sẵn trong một cây cần dài, đưa đến cho Chi và dặn,

-Giữ chặt cái phao đi nhé, mình xuống với Chi ngay.

Không biết Chi làm sao, trong khi tôi nhảy xuống nước và bơi đến bên Chi (lúc ấy tôi còn khỏe và mới ở VN sang nên bơi khá nhanh), Chi nằm lên cái phao và lại té nhào xuống nước lần nữa. Nếu tôi không bơi đến nơi có lẽ Chi uống nước no bụng.

Không nhớ tôi đã nghe ai nói rằng, nếu muốn cứu người đang bị chìm ở sông hồ thì nên làm cho họ xỉu đi rồi quàng tay ngang ngực họ và bơi một tay vào bờ. Nếu không bị bất tỉnh, người đó sẽ vì sợ hãi mà đeo cứng vào người đi cứu làm cho rất khó khăn để bơi và đưa nạn nhân vào bờ cùng một lúc, cũng có khi vì lý do đó mà cả hai người cùng chết chìm !

Trường hợp của Chi xảy ra với tôi gần giống vậy. Khi tôi bơi gần đến bên Chi, nàng ta quá hoảng sợ đu lên ôm chặt cổ tôi. Tôi gần nghẹt thở, nói không ra hơi đừng nói chi đến bơi. Gằng lắm, tôi bảo Chi,

-Buông tay ra, đừng ôm cổ, chết cả đám bây giờ.
-Nhưng mình sợ chìm lắm.
-Thì buông tay ra, mình mới đưa Chi vào bờ được chứ.

Chi vẩn không chịu buông tay, lúc ấy tôi nghĩ rằng chắc mình cũng sắp uống nước rồi vì sức nặng của Chi trên cổ, tôi có tài giỏi gì cách mấy đi nữa cũng không sao bơi đứng để giữ cho cả hai khỏi chết chìm! Tôi lại là người gầy trong khi Chi có da có thịt hơn tôi.

Thật nhanh, tôi tròng cái phao vào đầu Chi và bảo giơ tay lên để cho cái phao đi xuống dưới hai cánh tay. Thế là tôi thoát được Chi khỏi ôm cổ nữa. Bấy giờ cô nàng nổi trên mặt nước nhờ cái phao nên bớt sợ một tí và để cho tôi thong thả vừa bơi vừa đẩy cái phao có Chi vào bờ. Thật là hú hồn ngày hôm đó.



Lâu lắm rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện của Chi, thêm vào chuyện ngày hôm nay với Betty, thôi thì ghi lại đây như kinh nghiệm của chuyện chơi với nước. Dù bơi biển, bơi sông hay bơi hồ, điều cần thiết là luôn giữ bình tĩnh đừng hoảng sợ. Khi bình tĩnh thì mình sẽ điều khiển được hơi thở và các động tác bơi. Khi mất bình tĩnh thì hơi thở đứt quãng, đầu óc tê dại đi và không còn suy nghĩ hay cử động gì được nữa. Nói thế chứ lúc sau này, trong khi bơi, tôi lại là người hay mất bình tĩnh trước rồi mới tự chủ sau. Khi thấy rằng, nếu không tự chủ được thì mình sẽ chết hay uống nước no bụng, thôi đành tự bảo mình phải bình tĩnh vậy ! Tôi đang còn yêu đời và muốn được bơi lội cho hết mùa hè...




Nguyệt Hạ
12/06/2012


<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2012 15:27:46 bởi Nguyệt Hạ >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: MÙA HÈ ĐI BƠI - 13.06.2012 23:49:51



--

Nè Cô Nếu !

Tôi rất sợ nước,tôi bơi dở ẹt.

Bữa nào cô Nếu dạy tôi bơi giỏi há...



nđs.



____________

Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 144 bài trong đề mục